[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Buổi trưa, mấy người Lục Quýnh và Lâm Khê đến thăm Phó Tranh, mang đồ ăn tới cho anh.

"Ca, biết anh ngã bệnh không thể ăn đồ ăn dầu mỡ, nhìn nè, mua cho anh bánh bao và cháo của Lý đại vương, nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Lục Quýnh nói, giúp Phó Tranh chống cái bàn lên giường bệnh, để cặp lồng lên cho anh.

Phó Tranh rủ mắt nhìn, hỏi bọn họ, "Các cậu buổi trưa ăn gì?"

Lục Quýnh nói: "Chao ôi, ở kim ngọc mãn đường đoàn viên, lão tử ăn no muốn chết."

Lâm Khê nói: "Buổi trưa ăn thịt cừu xiên, do chuyên gia làm, nói chứ, thịt cừu này ăn rất ấm áp, bây giờ toàn thân lão tử đều nóng lên."

Lục Quýnh nheo mắt nhìn cậu một cái, "Nếu không thì nhảy sông để bên trong mát mẻ hơn?"

"Ai da ta thao, tâm địa cậu độc ác vừa thôi!"

Phó Tranh nghe bọn họ nói, nhất thời cảm thấy mình thật bất hạnh.


Cái này gọi là chuyện gì vậy?

Người ta năm mới ăn ngon uống đã, vô cùng náo nhiệt, còn anh tết nhất, một người yên tĩnh ở bệnh viện không nói, lại chỉ có thể húp cháo gặm bánh bao...

Không nghĩ còn không cảm thấy gì, vừa nghĩ tới, thật mẹ nó chó má!

Phó Tranh khổ sở gặm bánh bao, Lục Quýnh ngồi chơi bên cạnh, hỏi anh, "Chị dâu đâu? Sao không thấy cậu ấy?"

Phó Tranh: "Về quê rồi."

Lục Quýnh: "Quê? Quê chị dâu ở đâu?"

"Ở Vũ Thành."

Lâm Khê: "Ô, khá xa đó, ngồi xe tới cũng phải bảy giờ lận."

Lục Quýnh: "Là rất xa, có điều chị dâu biết anh nằm viện không?"

Phó Tranh: "Không biết, nói cho cô ấy biết làm gì, lại để cho cô ấy lo lắng."

Lục Quýnh nhìn Phó Tranh, trầm mặc một hồi, đột nhiên đặc biệt cảm khái, "Ca, anh đấy, không yêu đương thì thôi, vừa yêu đương lại hãm sâu như vậy, móc tim móc phổi ra đối tốt với con gái như thế, anh không sợ à?"

Phó Tranh ngước mắt nhìn cậu, "Tôi sợ cái gì?"

Lục Quýnh sờ mũi, nói: "Cái này sao, có một số việc sẽ thay đổi rất lớn, nhất là mấy chuyện tình yêu, chính xác mà nói, anh sẽ không nghĩ tới đâu, chờ về sau lên đại học, đến thành phố lớn hơn, cám dỗ bên ngoài càng nhiều, chị dâu có thể..."

"Ngừng! Lục Quýnh cậu muốn làm gì? Qua năm mới, đừng nói mấy điều không có!"

(Pheng: A Quýnh ngứa da hả em? :)))
1

Lục Quýnh còn chưa nói xong, Phó Tranh đã đoán được cậu muốn nói cái gì, sắc mặt âm trầm, vô cùng khó coi.


Lục Quýnh ngẩn ra, "Không phải, em..."

Lâm Khê che kín miệng cậu lại, "F*ck, cậu mẹ nó hôm nay uống nhiều quá rồi! Nói cái quái gì đâu không!"

Lâm Khê vừa nói vừa đẩy Lục Quýnh ra bên ngoài, "Cậu không phải là muốn về chơi mạt chược à, mau về đi, nhanh lên."

Lâm Khê đẩy Lục Quýnh ra cửa xong, quay đầu lại, đi đến trước mặt Phó Tranh, "Tranh ca, anh đừng để ý tới Lục ca, thời gian trước không phải cậu ấy vừa chia tay với bạn gái sao, lúc chia tay, cô gái kia nói là hai người tính cách không hợp. Anh nói xem, thật ra Lục ca rất thích cô gái đó, nhưng nếu người ta đã nói là không thích hợp, cậu ấy cũng không miễn cưỡng nữa. Kết quả hai ngày trước mới phát hiện, Ôi, anh đoán thế nào?"

Phó Tranh hơi nhíu mi, "Như thế nào?"

Lâm Khê nói: "Kết quả hai ngày trước mới phát hiện, lúc trước cô gái kia đang quen Lục ca, ở bên ngoài có một đại gia theo đuổi, đại gia kia đưa cho cô ta mấy cái túi hàng hiệu, cô ta quay đầu lại liền đá Lục ca. Chao ôi, Lục ca đúng là xui xẻo, trước kia em đã nói với cậu ấy, đừng quen cô gái có quan hệ xã hội ngổn ngang kia, cậu ấy không tin. Hai ngày nay cậu ấy mới biết rõ chuyện này, có chút thê thảm, cho nên nhìn cô gái nào, đều cảm thấy như ham hư vinh, Tranh ca, anh đừng để trong lòng."
1

Sắc mặt Phó Tranh sa sầm nói: "Tương Tương không giống với mấy cô gái bên ngoài kia."

"Em biết em biết, chị dâu chúng ta thanh thuần đáng yêu như vậy, không thể đánh đồng với mấy cô gái bên ngoài kia. Ca, anh thật sự đừng để ở trong lòng, anh và chị dâu nhất định sẽ bách niên giai lão." Lâm Khê nói vô cùng chân thành.

Phó Tranh nhìn cậu, "Cậu không phải là nói lời vô ích sao?"

...

Lâm Khê từ bệnh viện đi ra, Lục Quýnh ngồi ở ven đường chờ cậu ta.


Lâm Khê đi tới, vỗ vỗ bả vai cậu, "Ca, cậu không có chuyện gì chứ?"

Lục Quýnh lắc đầu, có chút khẩn trương nhìn Lâm Khê, "Tranh ca thì sao? Có mắng tôi không?"

"Không có. Chỉ là cậu có bị ngốc hay không, biết rõ Tranh ca thích chị dâu nhiều đến thế nào, lại còn nói mấy lời đó."

"Trời ạ, tôi không phải là bị kích thích sao, hơn nữa, tôi cũng là tốt bụng nhắc nhở Tranh ca một chút, anh ấy chưa từng yêu đương, lần đầu tiên yêu đương lại hãm sâu đến thế, tôi sợ về sau có tình huống nào đó, anh ấy không chịu được. Không phải người ta đều nói, mối tình đầu đều là dùng để đau lòng sao. Dù sao theo như tôi biết, cuối cùng kết hôn ở chung với nhau, đều không phải là mối tình đầu."

"Này cậu còn nói được hả, để Tranh ca nghe thấy, chắc chắn sẽ băm cậu ra đấy!"

Lục Quýnh sững sờ, đưa tay lên tát vào mồm mình, "Chao ôi, miệng lão tử tại sao lại ti tiện như thế này."
2

Lâm Khê bật cười, "Miệng cậu đúng là rất ti tiện. Dù sao tôi rất xem trọng Tranh ca và chị dâu. Thật sự, tôi vừa nhìn chị dâu thì cảm thấy, cũng không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ đâu, chính cậu nhìn không rõ, nhưng ánh mắt Tranh ca chúng ta vẫn tốt."

Lục Quýnh đá một cước lên mông Lâm Khê, "Chao ôi ta thao, mẹ nó cậu có cần phải xát muối lên vết thương lão tử như vậy không hả?"

Trên đường trở về, Lục Quýnh nghĩ tới Phó Tranh ở bệnh viện ăn tết một mình thật đáng thương, liền gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận