Đường Mật Thịnh Sủng


"Tiên sinh, đây thực ra không phải tai nạn, cô Giang bi người ta hại chết rồi.

"Từ chỗ sâu nhất trong ký ức, Giang Tĩnh Vũ mơ thấy người đàn ông nam tính ôm một người con gái toàn thân đẫm máu, cùng nhau tăm rửa trong bồn nước ấm áp.

Trong tay anh còn cầm một chiếc điện thoại để ở đầu tai, giọng nói mang theo vẻ tiếc thương vừa nãy xuất phát từ đó.

"Biết, tự mình giải quyết, tôi bận.

"Biết? Anh biết cái gì? Giang Tĩnh Vũ hoàn toàn mơ hồ.

Nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, xoa bóp, mát xa, skin care, gột rửa hoàn toàn dơ bẩn ô ếu trên người con gái, những hành động của anh chứa đựng sự nhu tình.

Không phải giả!! Cô cảm nhận được cơ thể anh đang run lên, dường như anh không thể chấp nhận được việc người kia chết đi vậy.

Trên đời này, còn có ai buồn khi tôi mất chứ? Nam nhân, anh đến tận cùng là ai vậy?"Tĩnh Vũ, em lại xinh đẹp như trước rồi.

" Anh trầm giọng khàn khàn, khuôn mặt góc cạnh bị che phủ một tầng sương mờ, tiếng nói trầm thấp của anh bồng bềnh trôi lơ lửng khắp căn phòng.

Gần gũi, lại xa xôi, hoàn toàn không thể nhận ra.


"Đáng tiếc, vẫn là em, nhưng nhiệt độ cơ thể quá mức lạnh lẽo, lạnh đến mức tôi không thể nhận ra nữa rồi.

Thật nực cười.

" Anh cầm lấy khăn mặt, lau sạch người cho người con gái, tự chế giễu, "Nếu có thể làm lại, tôi cam tâm bị em ghét bỏ, bị em phỉ nhổ, cũng nhất định phải mang em đi, thậm chí nhốt em lại, không để ai cướp đi sinh mạng của em.

""Nhưng! muộn rồi.

" Anh cười nhạt, nhạt đến mức giống như thế giới xấu xí vặn vẹo không màu sắc trong anh đã mất đi chuỗi màu sắc cuối cùng.

Tựa hồ là người nhiễm sắc thể giới tính bị rối loạn tế bào cảm thụ ánh sáng ở mắt, không thể phân biệt màu sắc.

Nam nhân này, thế giới của anh vẫn luôn u tối như vậy sao?GiangTĩnh Vũ đứng ở một bên nghe anh kể truyện xưa cũ, nhìn anh hôn cô, ôm cô vào lòng.

Mấy lần muốn chạm vào anh, những bàn tay thon dài của cô lại tự khắc bị xuyên qua cơ thể lạnh lẽo của anh.

Rất gần, nhưng cũng thực xa xôi.


"Tạm biệt em, Giang Tĩnh Vũ.

" Anh nói một lơi cuối cùng, mang theo thi thể lạnh băng bước vào phòng tắm, khóa chặt cửa, trên tay còn cầm một con dao găm.

Không được a!!Trong lòng Giang Tĩnh Vũ rất loạn, cực kỳ muốn tiến đến ngăn anh lại.

Cơ thể cô như một linh hồn vất vưởng, xuyên qua cửa phòng tắm phong cách Tây Âu màu trắng.

Lúc này, cơ thể người đàn ông và người phụ nữ tựa như hòa lại làm một.

Anh yên lặng đặt cô lên ghế ngồi, chạm rãi dùng dao cứa một đường trên cổ tay, mùi máu tanh tràn qua khe mũi khiến Giang Tĩnh Vũ run rẩy.

A, làm sao lại như vậy?Anh ngâm tay vào bồn nước hơi khói nghi ngút, ống tay áo sơ mi bị nhiễm máu liền đỏ mất một mảng.

Đến lúc cơ thể rắn chắc không thể trụ được nữa, anh ngã vật xuống sàn,khó nhọc bước đến bên cô, xoa xoa mặt nhỏ, điên cuồng mãnh liệt hôn môi cô.

Nụ hôn cuối cùng!.

"Tây Thành Luân!!!" Giang Tĩnh Vũ bất giác hét lên một tiếng, vô thức cảm nhận sau lưng áo ướt một mảng lớn, cả người nhớp nháp đến khó chịu.

Chết! Tiệt! Lại mơ mộng!"Alo!!" Giang Tĩnh Vũ vuốt ngực một cái,hoàn hảo trở lại bộ dáng lạnh lùng như mong muốn, điềm nhiên đáp trả cuộc điện thoại.

"Xin chào cô Giang, tôi là người bên phía cảnh sát, không biết cô Giang có rảnh rỗi hay không? Chúng tôi muốn nhờ vả cô đến đồn một chuyến có chút chuyện.

"[Cầu view, cầu like, ủng hộ tác phẩm đầu tay của tui nha!!].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận