Đường Mật Thịnh Sủng


Khánh sạn "Ánh trăng".


Thành phố S về đêm"Cái đôi tra nam tiện nữ nàyy, để xem tôi làm gì các người!!" Khâu Vũ Hy và Nghiêm Phương cùng mấy người đàn ông cường tráng đạp tung cánh cửa.Hai người trần truồng trên giường cả kinh dừng lại động tác, vẻ mắt cả hai đều là sự hoảng sợ."Khâu...!Khâu tiểu thư, Nghiêm tiểu thư...!tại sao lại là hai người...?" Tô Oánh Nhiễm cắn chặt môi, rõ ràng là cô ta đã gửi tin nhắn đến số điện thoại của Giang Tĩnh Du, sao hai cái con điên này lại đến đây được."Làm sao lại là chúng tôi?" Nghiêm Phương cười lạnh, "Vẫn là để tôi giải thích đi thôi, hai người tặng cho Du Du món quà này quá giá trị, cô ấy thụ sủng nhược kinh không nhận nổi, nhờ chúng tôi đến dùm.

Sao? Bất mãn?"Làm sao lại như vậy được? Tô Oánh Nhiễm gắt gao nhắm chặt mắt, nỗi đau bị phá thân giờ còn không cả bằng việc kế hoạch cho Giang Tĩnh Du nhìn thấy hình ảnh giường chiếu của bạn trai ả ta Nguyễn Thế Hải và cô ta bị phá hỏng.Nguyễn Thế Hải nhìn đám người khí thế cuồn cuộn phía sau Khâu Vũ Hy và Nghiêm Phương thì vội vàng muốn lên tiếng giải thích, "Khâu tiểu thư, Nghiêm tiểu thư, hai người đều hiểu lầm, món quà gì đó tôi không hề biết, tôi...!tôi không có phản bội Tiểu Du, đây...!đây chỉ là chơi đùa, đúng...!chơi đùa, Tiểu Du mới là tình yêu đích thực của tôi, đây thực sự là hiểu lầm.""Anh Thế Hải!!" Tô Oánh Nhiễm bất mãn, rõ ràng vừa mới hứa hẹn với cô ta sẽ vứt bỏ con tiện nhân Giang Tĩnh Du kia, thế mà bây giờ hai cô lớn Nghiêm Khâu đuổi tới nơi lại trở mặt vô lý như vậy, đúng là hỏng cả một số tiền lớn đi nối màng trinh của cô ta, tên vô dụng này."Chơi đùa?...!Này thì chơi đùa nhỉ?" Khâu Vũ Hy đứng ở bên cạnh đã sớm tức giận muốn độn thổ, bình thường cô rất ít khi nổi cáu, nhưng hai cái con rệp giống bẩn thỉu này lại dám lén bạn thân của cô Du Du lên giường với nhau, lại còn muốn Du Du chứng kiến cảnh bạn trai thâm tình với em họ bạch liên cùng nhau ấy ấy, con mẹ nó quá cẩu huyết, cô trực tiếp dùng một chân đạp văng Nguyễn Thế Hải vào góc tủ."Aaa..." Tô Oánh Nhiễm bịt miệng sợ hãi, khóe mắt nặn ra một giọt nước, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, ngúng ngoảy bộ dạng muốn khóc, khiến mấy nam nhân bên ngoài đều muốn nâng cô ta lên vuốt ve chơi đùa một trận."Em gái à, có chuyện gì không thể bình tĩnh hay sao , làm sao lại động tay động chân vậy chứ.

Em xem các em đều xinh đẹp như hoa như như ngọc, thủ pháp này quá tàn nhẫn, nếu đã đến đây chi bằng cùng anh trai vui đùa một trận, đảm bảo thỏa mãn em nha, hắc hắc." Một nam nhân mặt sẹo đi tới, lại bị vẻ đẹp của ba người làm cho tinh trùng lên não, đã quên mất hai đại gia tộc đứng sau lưng Khâu Vũ Hy và Nghiêm Phương lợi hại đến thế nào."Cút!!" Một thanh âm thanh thúy vang lên, Nghiêm Phương hừ lạnh một tiếng, đem cái chân ngọc ngà của cô đá vào chỗ kia của người nam nhân."Aaa....!Con đĩ này, lại dám đá lão tử, lão tử phải chơi chết mày!!!" Nam Nhân mặt sẹo cảm nhận được cơn đau từ hạ bộ truyền đến, hắn liền biết từ này về sau thứ kia của hắn liền không động được rồi."Tiểu huynh đệ à, đừng xúc động, bọn họ đều là tiểu thư hào môn thế gia, người động chạm vào họ sẽ không có cái gì tốt đẹp." Nhất là cô tiểu thư Khâu Vũ Hy kia, một người qua đường tốt bụng nhắc nhở nam nhân mặt sẹo liền không thể quên được tin tức chấn động năm đó.Nguyên lai là Khâu đại tiểu thư này cũng không có gì đặc biệt , chỉ là anh trai nuôi của cô ta Khâu Đình Diễm, cái vị tiên sinh đó quá phúc hắc, cả thành phố này trừ Khâu Vũ Hy ra ai mà không biết anh ta chính là có tình cảm không thể nói rõ với em gái nuôi của mình chứ? Khâu Vũ Hy trong sáng thanh thuần anh ta còn chưa thể hưởng thụ, chẳng lẽ bọn họ còn dám xin một suất để góp vui hay sao? Lại để giống như cái Ngô gia năm đó công ty bị phá sản?“Đây… đây…” Nam nhân mặt sẹo nhìn ngang ngó dọc, biểu tình vô cùng hoảng hốt, thật sự chính hắn cũng không biết mình đang trêu chọc phải ai mà.“Hừ!” Nghiêm Phương đóng cửa cái rầm, Khâu Vũ Hy tiện tay tát cho Tô Oánh Nhiễm vài bạt tay cho hả dạ.Nguyễn Thế Hải bị dọa cho run rẩy…Nghiêm Phương lấy điện thoại ra, chụp chụp vài tấm ảnh, “Ngại quá, cái này tôi giữ làm kỉ niệm.”“Không được!!” Tô oánh Nhiễm lao ra muốn đoạt lấy điện thoại, cô sau này vẫn còn muốn quấn lấy vài người đàn ông giàu có nữa, Nghiêm Phương con mụ điên này làm vậy là muốn hủy hoại cuộc đời cô ta.Phanh!!Một vệ sĩ gần đó dùng một cước đạp bay Tô Oánh Nhiễm…“Cô chủ Khâu, Nghiêm tiểu thư, bây giờ phải làm thế nào?” Vệ sĩ chỉnh lại góc áo, cười cười hỏi.“Tìm mấy người có sở thích kì lạ tham gia chung với bọn ruồi hôi này, Tô Oánh Nhiễm không phải thiếu đàn ông sao? Toại nguyện cho cô ta đi.” Khâu Vũ Hy cười lạnh, “Còn Nguyễn Thế Hải chẳng phải thèm chơi sao? Chơi phụ nữ sao chất bằng chơi đàn ông? Tôi rất khai sáng, các anh ở lại trông chừng bọn họ chơi cho xong.”Cửa, đều bị khóa lại.


Quần áo, đều đã bị xé rách.

Người, đều đã được đưa đến.


Khâu Vũ Hy và Nghiêm Phương cất bộ đi ra ngoài.Bọn họ phải đến tìm Du Du xem tình hình, bọn giòi bọ này, ở lại cùng thêm chút liền cảm thấy buồn nôn.Chỉ là không biết là làm sao, đại sảnh tầng một toàn bộ đều là cảnh sát.Hai người bốn mắt nhìn nhau, khuya như vậy, cảnh sát vì sao lại đến?[Tác giả: Di Bùi].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận