Dưới Tán Cây Sồi

"Mẹ kiếp! Gì đấy?!"

"Hai người làm ơn thức dậy đi! Mặt trời lên lâu lắm rồi! Còn định vần nhau trên giường bao lâu nữa đây!?"

Tiếng quát tháo vọng lại từ sau cánh cửa. Riftan hung tợn liếc về phía cửa, cái nhìn kinh khủng như sắp đục thủng một lỗ trên nó.

"Ngươi còn làm phiền nữa, ta sẽ moi ruột ngươi ra đó! Dám phản đối thì mang đầu đến nộp luôn đi."

"Chúng ta phải đi ngay! Ngài quên rằng sau khi về tới lãnh địa ngài phải quay lại thủ đô ngay rồi à?!"

"Đến chậm cũng không chết người, đừng láo nháo với ta!"

"Chỉ huy!"

"Cút ngay! Ngươi thật khốn kiếp!"

Chàng gào lên tức tối. Max hóa đá; đây là cuộc đối thoại nhiều chửi thề nhất mà nàng từng nghe trong đời. Sau đó, Riftan hậm hực nhổm dậy và quát lên.

"Chuẩn bị xe đi! Ta ra ngay đây."


Người bên ngoài vẫn đập cửa liên hồi, không chịu nhượng bộ. Riftan thở dài thườn thượt, nhìn xuống sàn nhà.

"Đáng lẽ ta không nên lôi theo lũ đó đi đón nàng."

"..."

"Chờ chút. Ta đi lấy quần áo cho nàng."

Với gương mặt nhợt nhạt rã rời, nàng quấn chăn lên cổ và gật đầu. Người đàn ông đang nhặt đồ lên mặc, nhìn thấy khuôn mặt vương nước mắt của nàng và cau mày.

"Gì vậy? Sao lại nhìn ta như thế?"

"..."

"Nàng nói nhanh lên. Chúng ta đang vội đó."

Nàng đoán đúng. Chồng nàng, người vừa về với nàng hôm qua, tính khí cực kỳ nóng nảy. Nàng rụt rè thì thầm.

"Ừm, người, người bên ngoài, họ... ý em là, chàng biết đó..."

"Biết gì?"

"C-cái mà, cái, chuyện chúng ta làm..."

"..."

Mặt nàng nóng như bốc lửa. Khóe miệng chàng giật một cái khi thấy vẻ mặt đó. Tiếp theo, mặc kệ nàng nghĩ gì, chàng ném chiếc áo trên tay xuống và lột chăn trên người nàng.

"Ri-Riftan!"

"Ôi, ta phát điên vì nàng mất."

Chàng cười đến nghẹt thở khi ôm lấy thân thể nàng vào lòng mình. Max khuỵu chân vì xấu hổ. Chàng cười thật vô tội, không có chút hống hách nào khi nãy.


"Phu nhân ngây thơ của ta ơi. Đương nhiên họ biết hai chúng ta làm gì mà. Vợ chồng ta đã xa cách ba năm mới đoàn tụ, ai lại chỉ đắp chăn nói chuyện cơ chứ."

"Ha, nhưng..."

"Không phải xấu hổ. Chuyện vợ chồng là như thế mà."

Như thế? Nàng biết nghĩa vụ làm vợ của mình, nhưng ở với chàng như thế đâu có tự nhiên. Đột nhiên Max giật mình. Ở cùng chàng? Chuyện đêm qua không phải là chàng cho và nàng nhận thôi à? Nàng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy. Rốt cuộc mục đích của chuyện đó chỉ là để có con thôi mà...

"Nàng lại đỏ mặt rồi. Ha, và đâu chỉ họ biết."

"..."

"Nàng đừng sợ. Trước lúc chúng xông vào, ta không chắc mình "ra" kịp đâu."

Chàng vui vẻ hôn lên chóp mũi nàng và ôm nàng ra khỏi lòng mình. Nàng cuộn mình như con tằm trên giường, xoa xoa chỗ chàng vừa chạm vào. Riftan cúi xuống nhặt cái áo chàng vừa quẳng xuống và bắt đầu mặc đồ. Nàng vội vàng quay đi, không dám nhìn chàng cứ vô tư lõa thể trước mặt mình như thế. Chàng nhanh chóng mặc giáp vào và nói.

"Ta sẽ chờ bên ngoài."

Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Lúc đầu, dù nàng cố thế nào thì chân nàng vẫn nặng trịch. Nhưng khi Riftan đeo kiếm lên eo và ra ngoài, cuối cùng nàng cũng lết được xuống giường và mở cửa sổ.

Dưới bầu trời thu xanh nhợt, một ngôi làng lúp xúp hiện ra. Một con đường đất rộng còn in vệt bánh xe, năm sáu căn nhà gỗ nhỏ, một đồng cỏ thưa và một vườn cây ăn quả rộng... Max, người đang nhìn từng nơi một, đột nhiên cảm giác một cái nhìn châm chích và nhìn xuống. Trước nhà nghỉ, một chiếc xe ngựa đang đậu và ba hiệp sĩ dưới trướng Riftan đang đứng đó nhìn thẳng vào nàng. Nàng vội vàng đóng cửa lại. Dù nàng đã che người, nàng vẫn xấu hổ khi gặp họ trong bộ dạng vô tư lự như thế.

'Chẳng lẽ họ trì hoãn lên đường vì mình?'


Nàng cắn môi lo lắng. Rất lâu sau nàng mới nghe tiếng động; ai đó đang gõ cửa. Nàng cẩn thận hỏi.

"Ai, ai đó?"

"Tôi mang nước tới cho phu nhân."

"V-vào đi."

Nàng quấn chăn ngồi thu mình trên giường. Hai cô hầu bưng một chiếc chậu lớn, một ấm nước và chiếc khăn, nhìn nàng hơi ngượng nghịu.

"Chồng phu nhân gọi chúng tôi tới giúp ngài,..."

"Ôi, không... tôi, tôi làm được..."

"Nhưng ngài ấy nói..."

Mặt nàng đỏ rực lên như mái tóc.

"Ừm, thật mà, không sao đâu. Tôi-chồng tôi, chồng tôi, tôi sẽ tự làm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận