Dưới Tán Cây Sồi

Hai nàng không nói gì thêm, rời đi để lại đồ họ mang vào trên bàn. Max vẫn ngồi đó, chờ họ đi xa hẳn mới đứng lên đóng cửa. Nàng bắt đầu nhúng khăn vào nước ấm, lau thân thể đã hoạt động quá sức đêm qua của mình.

Nàng hơi không dễ chịu khi lau khăn ướt lên làn da đẫm mồ hôi và dịch thể của mình. Nàng lau hết những dấu vết đêm qua. Có rất nhiều dấu đỏ trên vai, cánh tay, đùi non, chân và ngực nàng.

Sẽ cứ thế này sao? Nàng nhớ lại chuyện tối qua, và má nàng ấm lên như than hồng. Dù biết không lau được, nàng vẫn cố gắng chà xát cật lực những vết đỏ đó.

Cả đêm qua với chàng, nàng chỉ thấy xấu hổ, nhưng không hề kinh khủng như đêm đầu tiên. Không, nàng còn thấy hạnh phúc khi chàng ôm lấy nàng và dịu dàng hôn, cười với nàng nữa. Chưa một ai từng đối xử với nàng như thế.

Nhưng chồng nàng, người nàng luôn cho rằng rất chán ghét nàng—không chỉ nghiêm túc coi nàng là vợ, mà còn có vẻ thích nàng nữa. Nàng nhớ, chàng ấy nói sau đêm ấy chàng không muốn rời đi chút nào.

"Ba năm trước, ta vốn không muốn rời đi, ta chỉ muốn ở cùng nàng. Nàng không biết ta vất vả thế nào mới rời khỏi nàng được đâu."

Nàng cúi mặt xuống nước để xoa dịu sự nóng cháy. Chuyện đó như mơ ấy.

Max tỉ mỉ gội mái tóc rối như tơ vò với xà phòng và cẩn thận vắt khăn. Sau đó, nàng thoa đều nước hoa và chải đầu, nhưng nàng lại nghe tiếng gõ cửa.

"Phu nhân, chồng ngài gửi quần áo cho ngài."


Lần này, Max mở cửa nhận đồ. Đso là một chiếc váy hoa hồng thêu chỉ vàng. Khi nàng mở ra, thắt lưng, áo ngực và một bộ đồ lót mỏng rơi ra. Max lại đỏ mặt.

Bộ đồ lót này có chút khác với loại bà vú cho nàng mặc. Mặt nàng nóng như sắp bốc cháy. Ở nơi này, nàng hơi bối rối không biết cách mặc vào. Chẳng lẽ... chàng thích kiểu này?

Nàng vô cùng xấu hổ vỗ vỗ mặt, và lại nghe tiếng gõ cửa. Lần này là Riftan.

"Maxi, nàng nhận đồ chưa? Mặc xong rồi chứ?"

"Ôi, chưa ạ..."

"Nhanh lên, chúng ta phải đi rồi."

"Chờ, chờ em chút..."

Giọng nói đầy ẩn ý của chàng khiến nàng vội vàng mặc bộ đồ lót vào người. Nàng mặt thêm quần và tròng chiếc váy lộng lẫy qua đầu. Hơi khó khăn do nàng chưa từng một mình mặc kiểu quần áo này bao giờ. Nàng kéo chiếc váy eo cao lên, để nó phủ tới mắt cá chân và thắt lưng lại. Nhưng dây sau lưng khó với quá, nàng chật vật loay hoay đến mức vai sắp bị chuột rút luôn. Đúng lúc đó Riftan đập cửa.

"Chưa xong à?"

"Ừm, chỗ này..."

"Sao thế?"

"Chàng, chàng giúp em... gọi ai đó, gọi các cô ấy lại giúp em..."

"..."

"Đằng sau, sau lưng em..."


"Mở cửa đi."

"Dạ?"

"Mở cửa cho ta."

Thấy chàng giục giã, Max một tay mở cửa một tay giữ váy cho khỏi tuột. Riftan đi thẳng vào, đóng cửa và tỉ mỉ nhìn nàng. Max không hiểu và vội vàng xin lỗi.

"Em chậm chạm quá, xin lỗi chàng, thật đấy—ha, nhưng đồ của em..."

"Ta không bực mình, không cần xin lỗi. Ta không hiểu biết lắm về nữ phục, nên ta không nghĩ tới cởi ra mặc vào lại khó đến thế."

Chàng vừa nói vừa nhìn chiếc váy và ống tay áo dài. Nàng vặn vẹo tay, im lặng khó xử. Nàng có xứng với chiếc váy đẹp thế này không? Chắc trông nàng nực cười lắm. Khi nàng còn ngần ngừ, chàng đã ôm vai nàng và xoay nàng lại.

"Ta làm cho."

"Ơ, ừm, chuyện này..."

Chàng cầm lấy sợi dây và buộc chúng dè dặt buộc chúng lại. Tiếng sột soạt khiến Max hơi lo lắng. Chàng sờ soạng loay hoay với thứ lạ lẫm này một lúc rồi mới cho nàng quay lại.

"Xong rồi."


"Vâng, cảm ơn chàng..."

"Ta mua nó từ một tay buôn ở đây, nên ta hơi sợ nó không đủ lộng lẫy. Nàng đành cố chịu đi nhé. Đến khi về đến lãnh địa, ta sẽ mua đồ tốt hơn cho nàng."

Nàng chớp mắt. Với nàng bộ váy này đã xa hoa lắm rồi, nhưng với chàng vẫn không đủ sao?

Thật đáng thất vọng. Max chẳng hề sống nhung lụa như chàng nghĩ. Công tước Croix chỉ chăm chú vào Rosetta. Toàn bộ quần áo của Max toàn do các cô hầu làm cho từ vải thừa may đồ của họ. Nàng chưa từng mặc những thứ thêu thùa đẹp thế này. Vậy nhưng Riftan lại lo nàng không vừa ý.

Có lẽ chàng cho rằng nàng đã quen với phục sức lộng lẫy hơn. Nàng nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Nàng cảm thấy may mắn vì không còn hành lý, không xấu hổ phô ra tủ đồ tồi tàn của mình. Sau đó nàng tỏ vẻ lãnh đạm vuốt thẳng váy.

"Cái... cái váy không tồi chút nào đâu ạ."

Nàng nhìn vào mắt chàng, tỏ vẻ kiêu kỳ, nhưng chàng chỉ đơn giản khoác thêm chiếc áo choàng lên vai nàng, hoàn toàn không có vẻ gì khó chịu. Nàng liếc nhìn màu sắc thanh nhã của chiếc áo choàng.

Thật kỳ lạ khi một hiệp sĩ như chàng lại dịu dàng với nàng đến thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận