Trong khi đám quỷ nhỏ còn đang phân vân không biết có nên chạy tới xin chữ ký hay không thì đám học sinh trường Beauxbatons đã ngồi xuống dải bàn dài của nhà Ravenclaw còn các học sinh của trường Durmstrang thì chon dải bàn của nhà Slytherin. Có lẽ bởi vì đều thích phép thuật Hắc ám nên thích hợp hơn nhỉ? (bĩu môi buông tay.)
Draco đắc ý nhìn vẻ mặt buồn rầu của Harry, cậu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Viktor Krum, trầm giọng nói chuyện bằng tiếng Đức cực kỳ lưu loát, nhìn cái vẻ phấn khích của Draco, không cần đoán thì cũng biết cả hai đang nói về Quidditch....Tiểu thiếu gia luôn kiêu ngạo thậm chí còn hạ thấp mình xin hai bảng chữ ký của Krum!! Chà chà, sức hút của thần tượng, thật là thần kỳ.
Trong khi đang nói chuyện Draco vô tình thấy vẻ mặt buồn bã của Harry, cậu liền biến tờ giấy có chữ ký của Krum thành hạc giấy, cho nó bay vào tay Harry, nhìn thấy Harry vui vẻ trở lại tiểu thiếu gia lúng túng tránh tầm mắt của bản thân khỏi dải bàn của Gryffindor.
"....." Hai bên trái phải đều có người ân ái muốn lóe mù mắt người khác, còn có để đám rắn độc thân này sống nữa hay không?
Ngoài trừ tiểu điện hạ Knicks và học bá Hermione thì còn ai vào đây nữa?!!
Knicks thừa lúc thầy hiệu trưởng và các giáo sư còn bận đi tiếp những vị khách nào khác, cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hermione, cố ý muốn tách nàng khỏi đám trai xinh gái đẹp của Beauxbatons.
"Chỗ của cậu ở phía sau." Hermione chỉ tay về phía dải bàn dài của Slytherin, Knicks rất ít tới dải bàn của Ravenclaw, đa phần chỉ có nàng đến bên kia là nhiều.
"Chờ Albus tới rồi tính." Knicks cúi đầu chơi đùa với đôi bàn tay mảnh mai thanh tú của Hermione. Thỉnh thoảng lại xoa xoa bóp bóp, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang nghiên cứu một món đồ chơi mới lạ.
"Tay của tớ chơi vui lắm à?" Hermione cảm thấy hôm nay Knicks rất lạ.
"Ừ." Gật đầu.
"...." Hermione nhìn thấy Knicks vừa chơi đùa với bàn tay của nàng còn không quên dùng ánh mắt lạnh lùng "đe dọa" các học sinh của Beauxbatons. Nàng bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, nghiêng đầu kề sát vào tai Knicks, thì thầm thỏ thẻ:
"Knicks, cậu ghen à?"
"Không." Đó không phải là ghen tị! Knicks kịch liệt phủ nhận bằng cách nói đám học sinh ngoại quốc đó ăn mặc ít mà còn ngồi gần như vậy, ai biết có ý đồ gì chứ!!
Cảm nhận lực tay thay đổi, Hermione híp mắt, cưng chiều nói:
"ok, ok, không có, không có nè."
"Knicks, thầy hiệu trưởng tới rồi, cậu không về chỗ ngồi đi?" Hermione nhìn thấythầy hiệu trưởng dẫn theo hai người lạ mặt đi về phía dải bàn dành cho giáoviên.
"....." Không muốn đi....
"Ngoan ~ về chỗ đi nè." Hermione dịu dàng dỗ dành Knicks, nàng rất rất thíchtính cách trẻ con của Knicks, cực kỳ đáng yêu! Tiếc thật, không có đem theocamera.....
"......" Knicks đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhưng Hermione vẫn cảm nhận đượcKnicks không vui.
Hermione buồn cười đứng lên, nhón chânhôn lên mặt Knicks, xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng như chảy ra nước. (ôn nhunhư thủy):
"Tớ lập tức đổi chỗ với học tỷ được không nè ~ngoan, tối nay tớ sẽ tìm cậu. "
Tâm trạng không vui của tiểu điện hạ Knicks thành công được chữa khỏi, cô rụtrè gật đầu, quay trở lại dải bàn của Slytherin, lúc ngồi xuống còn không quenquay đầu nhìn Hermione đổi chỗ với học tỷ của nàng.
"Có vẻ như tiểu điện hạ Knicks của nhà Slytherin thực sự không muốn rời khỏi emmột giây nào cả." Học tỷ nhà Ravenclaw mỉm cười trêu đùa nàng.
"A...."Lúc này Hermione mới cảm thấy ngượng ngùng, nàng mới vừa hôn Knicks trướcmặt nhiều người như vậy!
Đám học sinh trường Beauxbatons không hiểu sao nằm cũng trúng đạn : "......"
"Keng keng keng." Thầy hiệu trưởng gõ vào một cái ly thủy tinh , ý bảo mọi ngườiyên lặng.
"Kính chào các quý ông, quý bà, các vị ma và đặc biệt các vị khách quý. Tôi rấtvui mừng được đón tiếp các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng cácbạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại nơi đây."
Thầy hiệu trưởng giơ tay lên, bát đĩa liềnđầy ắp đủ loại thức ăn phong phú hơn bao giờ hết.
"Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạncứ thoải mái ăn uống, tự nhiên như là ở nhà."
Trên bàn ăn có thêm rất nhiều món Đức và Pháp, chẳng hạn như món súp cá nổi tiếngcủa vùng Marseiile, Pháp (bouillbaisse). Tuy rằng đám quỷ nhỏ có vẻ không hềthích món này nhưng rõ ràng món súp cá đã giành được lời khen từ những học sinhtrường Beauxbatons ~Hãy biểu dương những gia tinh toàn năng của Hogwarts.
Sau khi tất cả mọi người đã dùng xong món tráng miệng, thầy hiệu trưởng đứnglên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cụ.
"Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giảithích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô......."
".......cốt để làm cho minh bạch quá trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay.Nhưng trước tiên, cho phép tôi được giới thiệu với những ai chưa biết, ôngBartemius Crouch, Trưởng ban Hợp tác Quốc tế về Pháp thuật."
Có vài tiếng vỗ tay lộp độp cho có lệ.
"...và ông Ludovic Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi Pháp thuật. Hai quýông đây sẽ cùng với tôi, bà Maxime và thầy hiệu trưởng Karkaroff cùng nằm trongban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các dũng sĩ trong cuộc thi Tam Pháp thuậtlần này." Thầy hiệu trưởng còn chưa kịp nói hết câu thì đám quỷ nhỏ bên dưới đãvỗ tay ầm ĩ, còn kém không có hò hét trầm trồ khen ngợi, có phải quá khích haykhông?
Sau khi thầy hiệu trưởng vươn tay ý bảo im lặng, Flich nãy giờ không ai để ý, vẫnđứng núp trong một góc xa của sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theomột rương gỗ lớn cũ kỹ khảm đầy đồ trang sức.
Cụ nói tiếp khi Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ:
"Các chỉ dẫn về những bài thi mà các dũng sĩ sẽ phải làm trong năm nay đã đượcông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từngthử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị dũngsĩ theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suyluận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm." Nghe đến lời cuối cùng, cảSảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.
Cụ tiếp tục, trầm tĩnh:
"Như các trò đã biết, sẽ có ba dũng sĩ so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đếntừ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu,và vị dũng sĩ nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tampháp thuật. Các vị dũng sĩ sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: ChiếcCốc Lửa ."
Cụ rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở racót két. Cụ thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽchẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừngphừng tới tận miệng cốc.
Cụ khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đườngđều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói:
"Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm dũng sĩphải ghi tên và trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc.Những ai tha thiết muốn thành dũng sĩ sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình.Đêm mai, vào lễ hội Halloween, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người đượcchọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiềnsảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức."
"Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửađược đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nàodưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu."
"Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấunày, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọnra vị dũng sĩ nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếccốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đãđược chọn làm dũng sĩ rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằngcác trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ,tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc."
Một cái lằn tuổi nho nhoi sao có thể làm khó được những chiến binh dũng cảm nhàGryffindor cơ chứ!! Không hề, đám sư tử con thiếu não đang hứng thú thảo luậncó thể sử dụng cách gì để trà trộn qua được lằn tuổi của thầy hiệu trưởng, sauđó báo danh, chỉ cần tưởng tượng tới viễn cảnh bản thân chiến thắng cuộc thithì phấn khích tới nỗi không kiềm chế được!Đến lúc đó có biết bao nhiêu ánh mắtngưỡng mộ nhìn về phía bọn họ chứ! Một lằn tuổi cỏn con tính cái gì.
Đám rắn nhỏ bình tĩnh đi ngang qua đám sư tử động kinh, đáy lòng thầm mắng: Thiểu năng trí tuệ!!
Bọn họ an tâm xem thi đấu là tốt rồi, cái việc liều sống liều chết giành thi đấuđể cho học viện khác tham gia đi, dù sao bọn họ cũng không cần 1000 gallon vàngkia, vì một cái hư danh không tồn tại được bao lâu mà mạo hiểm an nguy củachính bản thân, đó không phải điều mà một Slytherin sẽ làm ~ngay cả khi họ có bảnlĩnh này.....
...........
"Knicks cậu nghĩ ai sẽ là dũng sĩ của Hogwarts?" Hermione ngoan ngoãn dựa vàotrong lòng Knicks, chơi đùa với những lọn tóc của Knicks, dùng ngón tay vòngquanh nó.
"Ngoại trừ Slytherin không muốn tham gia và Ravenclaw không có thời gian đểtham gia, thì chắc hẳn là Diggory nhà Hufflepuff." Knicks tùy tiện trả lời, ai là dũng sĩ cũngchẳng liên quan gì tới cô, cô chỉ cần đảmbảo "dũng sĩ được điều động nội bộ"Harry an toàn là đủ rồi.
"Diggory? Oh, tầm thủ của đội Quidditch nhà Hufflepuff đúng không, anh chàngcao cao gầy gầy nhìn khá đẹp trai?"Trong đầu Hermione chợt lóe một bóng người,nàng liền biết Knicks đang nói về ai.
Knicks nheo mắt, vuốt ve gò má non nớt của Hermione, ngón tay trượt xuống, ngóntrỏ xoa nhẹ lên đôi môi hồng hào của nàng:
"Nhìn khá đẹp trai? Hử? Cao cao gầy gầy?Sao tớ không biết là cậu quen anh ta nhỉ?......"
Hermione mỉm cười tủm tỉm cắn nhẹ đầu ngón tay của Knicks, giọng nói có chút mơ hồ:
"Hôm nay cậu sao vậy, sao lại thích ghen vậy ~ nhưng mà Knicks ghen thật dễthương ~ anh chàng đó là bạn trai của một học tỷ trong học viện nhà tớ ~ tớnghe các chị ấy kể lại thôi....."
"!!"Hô hấp của Knicks bỗng trở nên dồn dập, cảm nhận được cảm giác ấm áp ở đầungón tay, ẩm ướt và trơn trượt, một thứcảm xúc thật kỳ lạ, hình như có một dòng nước ấm trào ra ở bụng dưới, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Ánh mắt cô tốilại, rút lại ngón tay còn dính vệt nước ấm, bàn tay hơi dùng sức, ôm chặt cônàng đang không ngừng đốt lửa mà không hề biết - Hermione vào lòng, sau đó vùimặt vào mái tóc còn chút hơi nước của Hermione, cố gắng điều hòa nhịp tim bìnhtĩnh lại.
"Ngoan, đừng nhúc nhích.... Tớ không muốn làm cậu bị thương." Mặc dù nhịp tim đãtrở lại bình thường nhưng Knicks vẫn cảm thấy cổ họng khô rát...
"Cậu, khó chịu lắm à?" Hermione ngượng ngùng nhìn Knicks, sau đó nói một câu màkhông biết nàng nghe được từ đâu:
"Nghe...tớ nghe nói mấy thập niên trước ở Phương Đông, 15 tuổi là có thể kết hônrồi...."
"Bà chủ tương lai của nhà Dakness đã 15 tuổi, cậu muốn gả cho tớ tới nỗi không chờ kịp nữa à? " Knicks cười khúc khíchhôn lên cái miệng đang bĩu ra của Hermione.
"......."Hermione đỏ mặt vùi vào lòng Knicks, ngượng ngùng nói bằng cái giọng nhỏxíu xiu:
"Tớ sợ cậu nhịn... khó chịu.... "
"....Khụ...." Hermione không nói tới còn tốt, khi nàng vừa nói tới, cảm giác xa lạrõ ràng từ một nơi không thể diễn tả khiến Knicks rất xấu hổ. Cô nói một cáchmơ hồ.
"Thậm chí là 15 tuổi có thể kết hôn....nhưng mà.... Tớ vẫn chưa đủ 15 tuổi mà...."
"Vậy chờ tới lúc cậu đủ 15 tuổi thì cậu không được từ chối tớ nữa, được không?Àừm, nghe học tỷ nói, nhịn hoài không tốt cho sức khỏe.... " Hermione nghiêng người,trực tiếp đè lên trên người Knicks khóa hai tay của cô lên trên đầu, không đểcô có bất cứ cơ hội nào né tránh.
Knicks sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hermione, điều đó chỉ ảnh hưởng nhiềutới nam sinh, nữ sinh cũng không có nghiêm trọng tới vậy. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng thâm tình củanàng, cô không có cách nào từ chối yêu cầu của nàng, chỉ có thể phục tùng gật đầu:
" Đã muộn rồi, cậu không buồn ngủ à?"
"Đi ngủ liền~" Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, trao nhau một nụ hônchúc ngủ ngon, Hermione nép vào lòngKnicks, nhắm mắt. Hermione luôn ngủ bêntrái của Knicks, như mọi khi, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của ngườiyêu, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Knicks lại bởi vì những lời nói của Hermione mà mất ngủ, bởi vì cô chợt nhớ tới, trong nhà chỉ có nhữngbức chân dung của các vị tổ tiên. Họ chỉdạy cô về giả kim mà không hề dạy ...giáo dục vỡ lòng của quý tộc. Lỡ như tới lúc tình nùng ý mật, cô lại khôngbiết nên làm thế nào, không lẽ đồ ăn đưa tới tận miệng rồi không được ăn, như vậysẽ bị Hermione ghét bỏ mất! Chắc chắn làvậy!! May mắn là bức họa của tổ tiênmang theo hồi năm nhất vẫn còn nằm trong hộc tủ! Ngày mai phải hỏi tổ tiên mộtchút mới được..... Không đúng! Là bà chị chết tiệt nào nói mấy thứ vớ vẩn đó vớiHermione vậy chứ!!
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...