[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

Ngày hôm nay là thứ bảy, nếu như thường ngày thì chắc chắn đa số các học sinh lựa chọn ngủ cho đã mới dậy hoặc ngủ nướng tới trưa, ít nhất thì chúng sẽ ăn bữa sáng rất trễ thế nhưng hôm nay lại khác. Chưa gì đã có khoảng hai chục đứa đang lởn vởn quanh Tiền sảnh, vài đứa gặm bánh mì nướng, còn lại đang xem xét chiếc Cốc Lửa . Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Lấy chiếc Cốc Lửa làm tâm, thầy hiệu trưởng vẽ một đường nhỏ bằng vàng trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét. Nếu như không biết chiếc cốc dùng để ghi danh tham gia cuộc thi Tam pháp thuật thì với cái kiểu bu đen bu đỏ nhìn chằm chằm như vậy không khéo lại tưởng là có một người đẹp nào đó ở đây cũng nên!

Ngay lúc đám quỷ nhỏ còn đang mải mê thảo luận xem ai là người đầu tiên ghi danh thì hai anh em song sinh nhà Weasley là Fred , George và cậu bạn của họ - Lee Jordan vội vã chạy xuống cầu thang. Cả ba đều trông rất phấn khích.

"Haha! Kế tiếp, hãy xem chúng tôi." Fred hào hứng nói.

"Các anh vẫn chưa đủ 17 tuổi mà?" Harry tò mò nhìn bọn họ: "Các anh có cách?"

"Độc dược lão hóa, mỗi đứa chỉ cần một giọt, tụi này chỉ cần già hơn mấy tháng là đủ ~" George quơ quơ bình thuốc trong tay.

"Bọn anh đã phải nghĩ đủ cách mới tìm ra cách này!"

"Các cậu sẵn sàng chưa? Tớ làm trước." Fred lấy ra một tấm da dê, viết lên tên và trường học lên trên: Fred Weasley – Hogwarts; vặn cổ, duỗi tay, xoay cổ chân, sau một loạt các động tác làm nóng cơ thể, cậu hít một hơi thật sâu. Cậu đi thẳng tới mép làn kẻ và đứng đó, nhón chân nhún nhún như vận động viên nhảy cầu chuẩn bị cho cú rơi từ một trăm năm mươi mét. Rồi, trước toàn thể mọi người có mặt trong Tiền sảnh đang tròn mắt, nó hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch.

"Yes!" George dường như đã nghĩ thuốc có tác dụng, cậu kêu lên một tiếng đắc thắng và lập tức nhảy vào sau Fred.

Nhưng ngay sau đó, một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng, như thể bị một người ném tạ vô hình lẳng ra ngoài. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng; và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, một tiếng "bốp" thật to, rồi hai đứa thoắt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau. Tiền sảnh rung lên vì cười. Cả Fred và George cũng cười theo, tụi nó đã đứng lên được và đứa này chăm chú ngó râu đứa kia.

"Thầy đã nói trước rồi mà..."

Một giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên, và tất cả quay lại liền thấy thầy hiệu trưởng bước ra từ Đại sảnh. Cụ ngắm nghía Fred và George , mắt lấp láy:

"Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey . Bà ấy cũng đang chăm sóc "cô" Fawcett nhà Ravenclaw và "ông" Summers nhà Hufflepuff , cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu."

"Ha ha ha ha ha ha ha......" Đám đông sững sờ rồi chợt cười ầm lên, chúng ôm bụng cười to, thậm chỉ ngay cả hai anh em song sinh cũng không nhịn được chỉ vào nhau mà cười nắc nẻ.

Có mấy tên quỷ nhỏ chuẩn bị báo danh nuốt nuốt nước miếng, im lặng cất tấm da dê trong tay. Thầy hiệu trưởng xem xong kịch, cụ cũng bỏ đi.

Sau thất bại của hai anh em song sinh, tiếp theo những thí sinh báo danh đều có số tuổi thích hợp, tuy rằng bị ném ra không có gì nhưng mọc một đám râu trên mặt thật sự bực bội! Nên biết trong trường đang có khách, lúc này sao có thể tàn nhẫn phá vỡ hình tượng bên ngoài vốn chẳng còn nhiều ít cơ chứ....

............

Hôm nay Knicks gần như ở trong ký túc xá cả ngày, ừ, cô lôi bức họa vị tổ tiên dường như đã bị bỏ quên từ lâu ra khỏi ngăn kéo, sau một hồi hô to gọi nhỏ các kiểu thì bà cố cố nội mới "miễn cưỡng" ra mặt gặp cô. Sau khi nghe được vấn đề mà Knicks muốn hỏi, nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của bà cố cố nội biến mất, không lâu sau, Kaka ôm một đống sách xuất hiện trước mặt Knicks.....

Khi Hermione vừa mở cửa ký túc xá, nàng liền thấy Knicks ngồi thẳng trên ghế, nghiêm túc đọc sách, Knicks có vẻ như bị cuốn hút theo những gì viết trong sách mà không để ý xung quanh tý nào, để không dọa người yêu, Hermione lịch sự gõ cửa....Kết quả Knicks vội vã vứt quyển sách đi, sau đó luống cuống tay chân chụp lấy quyển sách nhét vào dưới gối nằm......


Knicks. Cậu...có sao không?"Hermione sửng sờ nhìn bộ dạng lúng túng của Knicks, khó hiểu mà hỏi.

"Không, không, không không có gì!"Tự dưng lúng túng còn nói lắp ba lắp bắp mà nói không có chuyện gì?!!

Hermione lo lắng bước tới ôm lấy Knicks: "Không sao thật chứ?"

Knicks hít sâu một hơi, gật đầu chắc chắn: "Không sao đâu!"

"Nếu không có gì.... vừa rồi cậu cậu xem gì vậy?" Hermione thề nàng chỉ tự dưng tiện thể nên hỏi chơi thôi, ai ngờ Knicks bỗng dưng đỏ bừng cả khuôn mặt cho tới tận cổ. Knicks rất khả nghi!! Sao thế nhỉ, nàng đột nhiên cảm thấy rất tò mò.

"Không có gì..... à, là một quyển sách cổ....."Một cuốn sách X có lịch sử mấy trăm năm thì cũng được coi là sách cổ nhỉ? Knicks ngập ngừng nói.

"Oh ~" Hermione gật đầu, không hỏi nữa. Knicks nhẹ nhõm thở phào nên không nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hermione......

"Sao đột nhiên cậu lại tới đây?" ánh mắt của Knicks ánh lên vẻ nghi ngờ.

"Tặng cậu này ~" Hermione lấy ra một hộp quà được gói gém rất đẹp.

"Halloween vui vẻ!! Đây là socola tớ tự tay làm, cậu phải ăn hết đấy!"

"Nhất định!" Knicks nhận lấy hộp quà rồi để sang một bên, cô lấy món quà đã chuẩn bị từ lâu, nghiêm túc đi tới trước mặt Hermione, không có trực tiếp đưa quà cho nàng mà không biết từ đâu cô lấy ra một bó hoa hồng đỏ"

"Tặng cậu."

"Cảm ơn ~" Hermione khá bất ngờ khi nhận lấy bó hoa hồng, nàng biết mùa này chắc hẳn là không có hoa tươi. Cầm bó hoa trong tay, cảm nhận trọng lượng của nó nàng càng thêm chắc chắn bó hoa này là do Knicks tỉ mỉ điêu khắc mà thành.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hermione , Knicks cầm hộp quà đi cất, Knicks lại đỏ bừng cả khuôn mặt một lần nữa:

"Đó, đó là quà Giáng sinh.... Tớ lấy nhầm, còn chưa tới lúc."

"Puff.......haha .....honey ~ cậu đáng yêu quá đi mất, thật sự đáng yêu chết được." Chỉ một giây Hermione liền biến thành tên ngốc, đặt đóa hoa hồng lên trên giường, bay nhanh vào người Knicks.....

.........

Buổi tối, khi Knicks và Hermione tay trong tay đi vào sảnh tiệc, các học sinh khác đã đến gần hết, gần tới giờ công bố danh sách các dũng sĩ, đám quỷ nhỏ cứ nhìn chằm chằm chiếc Cốc Lửa vẫn còn đang cháy rực ngọn lửa màu xanh. Trang trí trong Đại sảnh đã thay đổi. Vì là ngày lễ Halloween, nên một đám cây toàn dơi sống đung đưa trên trần sảnh đã được ếm bùa, trong lúc đó hàng trăm trái bí ngô được khắc chạm đứng liếc mắt ra từ mọi góc .


Bữa tiệc Halloween dường như dài hơn rất nhiều so với mọi ngày. Nhưng có vẻ tất cả đều bỏ qua bữa tiệc lớn trước mặt, hoặc chú ý tới các món ăn với thái độ thờ ơ nhất có thể đương nhiên ngoại trừ Slytherin.

Lâu lâu chúng lại nhỏng cổ cò liên tục vẻ mặt nôn nóng, bồn chồn đứng lên đứng xuống xem thầy hiệu trưởng đã ăn xong chưa. Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Đại sảnh và xẹp xuống ngay khi thầy hiệu trưởng đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai. Ông Ludovic Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.

Thầy hiệu trưởng nói: "Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị dũng sĩ đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: "...đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."

Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Đại sảnh rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa . Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi... Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ...

"Đã đến giờ!" Vừa dứt lời, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt, tất cả sửng sờ nhìn thầy hiệu trưởng với mái tóc và chòm râu bạc phơ nhanh chóng xoay người bắt lấy mảnh da dê, sau khi bắt được nó cụ còn tinh nghịch chớp mắt với mọi người.

"Có vẻ tôi vẫn chưa già lắm đúng không?" Cụ mỉm cười hớn hở nói.

"Vâng ạ." xN

"Như vậy tôi liền tới công bố tên của vị dũng sĩ đầu tiên, dũng sĩ đầu tiên là dũng sĩ của Durmstrang, chúc mừng Viktor Krum! Không có gì bất ngờ đúng không nào!" Cụ nói xong liền vươn tay chụp lấy mảnh da dê thứ hai đang bay tới.

"Tiếp theo là dũng sĩ của Beauxbatons, một cô nương xinh đẹp, Fleur Delacour! Chúc mừng! "

"Bây giờ chỉ còn lại duy nhất dũng sĩ của Hogwarts chúng ta."thầy hiệu trưởng chăm chú nhìn chằm chằm ngọn lửa biến thành màu đỏ, tấm da dê thứ ba bay tới, thấy tên, cụ liền nhìn về dải bàn của Gryffindore, sắc mặt không tốt.

"..... Dũng sĩ của Hogwarts là Harry Potter."

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì một mảnh da dê khác đã bay ra, tấm da dê này bay rất cao, không biết cơn gió từ đâu bay tới, thổi tấm da dê đến trước mặt Draco, Draco cầm lấy nhìn thoáng qua, khuôn mặt tối sầm:

"Vẫn là .....Harry Potter....."

"....." Đám học sinh vốn định làm ầm ĩ bỗng dưng không biết nên nói gì nữa, chẳng lẽ oán giận chiếc Cốc Lửa quá thiên vị chúa cứu thế? Chuyện này rõ ràng có vấn đề!! Ai rãnh tới mức mà báo danh tên của mình tới hai lần chứ? Hơn nữa nhìn vẻ mặt sửng sờ ngạc nhiên của chúa cứu thế... đột nhiên cảm thấy hắn khá đáng thương.... Đây là một cuộc thi chết người!! Tuyệt đối là bị hãm hại!!

Knicks liếc nhìn Albus- người đứng phía sau hậu trường - ảnh đế - Dumbledore, thầm khinh bỉ, giả bộ giống thật. Còn chê tay trái viết không đủ xấu , một hai phải ngậm bút bằng miệng viết, vẽ tranh trừu tượng à!! Nếu không phải bởi vì trường hợp không đúng, bọn họ đã đứng lên cho một tràng pháo tay! Dũng sĩ là một học sinh năm thứ tư, việc này không phải tương đương với việc Hogwarts bỏ quyền sao!!

Harry sửng sờ đơ người bị thầy hiệu trưởng xấu tính xách đi vào một cái phòng nhỏ, hai vị dũng sĩ khác đã ở bên trong đợi, ngoài ra trong đó còn có bốn thành viên khác của tổ giám khảo.

Giống như sợ Harry bị đả kích chưa đủ mạnh, gã to con Hagrid còn lén lút kêu Harry buổi tối mặc áo khoác tàng hình đến gặp gã. Mà lúc nó nhìn thấy bà Maxime trước cửa căn lều gỗ của gã nó thầm nghĩ: :đi hẹn hò còn kêu nó làm gì chứ."


Họ đi dạo dưới trăng trong khu rừng cấm, Harry càng lúc càng hoang mang khi nó lóc cóc chạy theo chân hai người khổng lồ, nhìn cả hai nó lại càng thêm nhớ Draco. Nếu mà hai người lớn đó vẫn cứ dạo chơi thế này, thì nó sẽ quay lại, đi thẳng về tòa lâu đài, để mặc Hagrid thưởng ngoạn cuộc đi dạo dưới ánh trăng cùng bà Maxime... Nhưng rồi lúc đó... khi họ đang di dạo mãi tận vành đai khu rừng, xa đến nỗi hồ nước và tòa lâu đài đều đã khuất tầm nhìn, thì Harry bỗng nghe có tiếng gì đó. Người ta đang hò hét ở đằng trước... kế đến một tiếng rống đinh tai nhức óc gầm lên...

Hagrid dắt bà Maxime đi quanh một lùm cây và rồi đứng lại. Harry vội vã đi tới bên cạnh họ. Trong một tích tắc, Harry nghĩ là nó thấy lửa trại, và người ta lao ra chung quanh... và rồi miệng nó há hốc ra. Rồng.

Bên trong một cái chuồng được rào kín bằng những tấm ván dày, ba con rồng trưởng thành, to khủng khiếp và trông xấu xí dễ sợ, đang đứng trên chân sau chồm tới, vừa gầm thét vừa phun lửa phì phì. Từ cái miệng đầy răng nanh đang há hoác ra ở trên cái cổ vươn lên cao cỡ mười bảy thước, những luồng lửa phóng vào bầu trời đêm tối thui. Một con màu xanh lá cây, lớp vảy mượt mà, đang ra sức giậm chân và vùng vẫy; một con màu đỏ thì quanh mặt có viền lởm chởm những tua gai vàng, đang phóng vào không trung những đám mây lửa có hình dạng cây nấm; và con cuối cùng là một con màu đen vĩ đại, trông giống bò sát hơn hẳn mấy con kia, đứng gần đám Harry nhất. Ít nhất là có ba chục phù thủy đang ra sức thuần phục lũ rồng, bảy tám người xúm quanh một con, ra sức kéo những sợi dây xích nối với những sợi đai bằng da tròng quanh cổ và quanh chân lũ rồng. Như bị thôi miên, Harry ngước nhìn lên, ngay phía trên đầu, nó nhìn thấy đôi mắt của con rồng đen, với tròng mắt thẳng đứng như mắt mèo, lồi hẳn ra, vì sợ hay vì giận dữ, Harry không thể nói chắc được... Con rồng phát ra một âm thanh kinh dị, một tiếng tru thống thiết, một tiếng gào rít thất thanh... Một nam phù thủy đứng gần hàng rào hét:

"Tránh khỏi chỗ đó, bác Hagrid !"

Vị phù thủy gồng mình giữ chặt sợi dây xích mà anh ta đang nắm giữ:

"Bác biết đấy, chúng có thể phun luồng lửa dài tới bảy thước, cháu chưa bao giờ thấy con Đuôi gai này phun lửa dưới mười ba thước đâu."

Hagrid khẽ hỏi: "Chẳng đẹp sao?"

Một phù thủy khác gào lên câu trả lời: "Chẳng tốt lanh gì hết! Bùa Choáng váng bắt đầu, đếm đến tiếng thứ ba nha!"

Harry thấy mỗi người giữ rồng rút ra một cây đũa phép . Họ đồng thanh hô:

"Stupefy- U mê!"

Bùa choáng váng xẹt ra trong bóng đêm trông như tên lửa, nổ ra thành những trận mưa sao đổ xuống lớp da có vảy của lũ rồng... Harry quan sát con rồng gần nhất đang đứng chông chênh một cách nguy hiểm trên hai chân sau; hàm của nó há rộng trong khi tiếng tru đã bị làm cho im lặng, lỗ mũi nó đột ngột tắt lửa, chỉ còn bốc khói... rồi, hết sức chậm rãi, con rồng té xuống. Con rồng vẩy đen gân guốc nặng nhiều tấn ấy chạm vào mặt đất một cái uỵch nặng nề đến nỗi Harry có thể thấy rằng cái uỵch ấy làm cho cây cối đằng sau nó rung rinh. Những người giữ rồng hạ đũa phép xuống và đi về phía những con rồng đã nằm lăn quay ra đất, mỗi con bự bằng một trái đồi nhỏ. Họ vội vàng cột chặt dây xích và sau đó thắt chặt chúng an toàn vô những cái cọc sắt mà họ đã đóng sâu vào mặt đất bằng đũa phép. Lão Hagrid phấn khích nói với bà Maxime :

"Muốn xem gần hơn không?"

Hai người đi tới sát hàng rào, và Harry cũng đi theo. Nam phù thủy lúc nãy đã kêu Hagrid đừng có lại gần bây giờ quay ra, và Harry nhận ra đó là ai: Charlie Weasley . Anh bước về phía Hagrid để trò chuyện, hơi thở còn hổn hển:

"Khỏe không bác Hagrid ? Lũ rồng ấy sắp ổn rồi... tụi cháu đã đưa chúng vào Trạng thái ngủ suốt trên đường đến đây, tưởng là khi chúng thức giấc trong bóng đêm yên tĩnh thì chúng sẽ tử tế hơn, ai dè đâu, như bác thấy đó, chúng chẳng vui vẻ gì hết, chẳng biết điều vui vẻ tử tế gì hết..."

Hagrid chăm chú quan sát kỹ một con rồng, con đen, với một vẻ gì đó gần như tôn sùng:


"Cháu kiếm đâu ra những giống rồng này vậy, Charlie ?"

Con mắt của con rồng đen vẫn còn mở. Harry có thể nhìn thấy dưới mi mắt đen hấp háy của nó một màu vàng bóng láng.

Anh Charlie nói: "Đây là con rồng Đuôi-Gai Hungary. Đằng kia có một con xanh lá xứ Wales và con Cầu lửa Trung Hoa màu đỏ."

Anh Charlie nhìn quanh; bà Maxime đang đi dạo quanh hàng rào của chuồng rồng, chăm chú nhìn mấy con rồng đã choáng váng.

Charlie nghiêm nghị nói: "Cháu không dè là bác dẫn theo bà ấy, bác Hagrid à. Các dũng sĩ đâu được cho phép biết trước điều gì sắp xảy ra. Bà ấy thể nào cũng nói cho đệ tử của bả biết!"


Hagrid nhún vai, vẫn nhìn đăm đăm không chớp mắt mấy con rồng:

"Bác chỉ nghĩ là bả khoái xem thôi."

Anh Charlie lắc đầu: "Một cuộc hẹn hò lãng mạn đó bác Hagrid ."

Hagrid nói: "Ba... vậy là mỗi một dũng sĩ một con rồng, phải không? Tụi nó sẽ phải làm gì với con rồng? Đánh nhau với rồng hả?"

Anh Charlie nói: "Cháu nghĩ là chỉ cần qua được lũ rồng mà thôi. Tụi cháu sẽ can thiệp nếu lũ rồng trở nên quá quắt. Bùa Diệt Tuyệt luôn sẵn sàng. Lũ rồng khoái những bà mẹ ấp ủ chúng, cháu không biết tại sao... nhưng cháu cho bác biết điều này, cháu không dám tỵ với ai được con rồng Đuôi-Gai Hungary đâu. Một con vật xấu xí dị hợm. Coi nè, lưng đuôi của nó cũng nguy hiểm như đằng trước của nó."

Anh Charlie chỉ tay về phía đuôi con rồng Đuôi-Gai Hungary, Harry nhìn thấy trên mỗi phân của cái đuôi đó đều nhú lên những cái gai nhọn dài màu đồng. Lúc này có tới năm đồng sự của anh Charlie xúm quanh con rồng Đuôi-Gai Hungary, họ vừa lảo đảo đứng lên, tay vừa giữ chặt tấm chăn cẩn thận đặt mấy cái trứng xuống bên cạnh con rồng Đuôi-Gai Hungary. Lão Hagrid thốt ra một tiếng rên đầy thèm muốn.

Harry không biết là nó có vui mừng là mình đã nhìn thấy trước cái sẽ xảy ra vào bài thi đầu tiên hay không. Có thể như vầy thì tốt hơn. Cú sốc ban đầu vậy là đã qua. Biết đâu nếu đến thứ ba nó mới nhìn thấy lũ rồng ấy lần đầu tiên, nó có thể té xỉu trước mặt cả trường chứ chẳng chơi... nhưng đằng nào thì nó cũng có thể té xỉu... Nó sẽ chỉ được vũ trang bằng cây đũa phép của nó mà thôi... cây đũa phép mà hiện giờ nó cảm thấy chẳng qua là một que gỗ. Với cây đũa phép đó nó phải chống lại một con rồng thở ra lửa, lưng đầy gai, da đầy vảy, cao mười bảy thước. Sau đó Harry từ trạng thái sững sờ đầy kinh ngạc biến thành yểu xìu, nó khác nào đưa đồ ăn vô miệng rồng lửa chứ!

Sau một đêm, tin tức về cuộc thi đấu thứ đầu tiên có liên quan tới rồng lửa liền không biết từ đâu truyền khắp toàn bộ trường học, thế là mấy ngày tiếp theo mặc kệ Harry đi tới đâu nó đều cảm nhận mọi người dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nó, có đứa còn bước tới vỗ vai nó, sau đó thở dài lắc đầu bỏ đi, dường như chúa cứu thế sắp được gặp Merlin .....

"Draco! Có phải tớ sắp chết không?" Chúa cứu thế Harry nghẹn ngào nắm chặt ống tay áo của Draco, vẻ mặt đáng thương, tiểu thiếu gia Draco vốn còn đang giận dỗi nháy mắt bị hạ gục! K.O!

"Đừng lo! Tớ lập tức đi tìm Knicks, nhờ cậu ấy luyện cho cậu một bộ đồ dùng bảo hộ tốt nhất!" Draco đau lòng ôm lấy Harry, bởi vì quá lo nên cậu không nhìn thấy nụ cười tinh ranh trên khóe môi người yêu. Ý tưởng của Blaise thật hữu dụng!

"Chà, nói không chừng thật sự có thể biến thành Draco Malfoy Potter cũng nên!" Knicks bỗng nhiên thốt lên khi đi theo Blaise đến xem kịch vui.

"Vậy mới vui..." Blaise mỉm cười nói.

"Draco thật đáng thương khi có người bạn như cậu!" Knicks nghiêm túc nói, giống như cô chỉ đi ngang qua và tình cờ nhìn thấy mọi chuyện.....

"Đừng nói với tớ là chuyện của Harry không có liên quan tới cậu." Blaise liếc cô.

"Tớ không tham gia. " Knicks nghiêm túc nhìn Blaise, ngay lúc cậu tưởng rằng bản thân hiểu lầm cô thì cô liền bồi thêm một câu"

"Tớ chỉ đứng nhìn Albus viết tên và ném vào."

"..." Đồng lõa! Ánh mắt của Blaise đang viết hai chữ này, tiếc là cậu không kịp tham gia.:

"Lần sau nhớ kêu tớ với."

"Ừ." Knicks gật đầu đồng ý, với cái suy nghĩ khác người của Blaise có lẽ cảnh tượng lúc tên mặt rắn Voldemort sống lại sẽ càng thêm thú vị.....



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận