[đm] Quái Vật Tâm Sự.








_______________





Các video quay qua đêm đều hướng đến Trình Tác. Trong video, các vũ công trên sân khấu đang bám vào cột điện và nhảy múa trong trang phục hở hang. Dù dưới ánh đèn sặc sỡ cùng cách trang điểm đậm nhưng không thể thấy hết khuôn mặt thật của các vũ công. Ai, nhưng vẫn có người lấy ra một vài bức ảnh mờ để nhìn rõ khuôn mặt của vũ công,  hầu như tất cả những người hâm mộ Trình Tác đều có thể nhận ra đó là cậu.

Weibo đã bùng nổ rồi, đủ loại lạm dụng và nghi ngờ khó chịu, Trình Tác uể oải nép vào ghế sô pha lướt Weibo.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dịch Hành bước vào từ ban công, thanh âm nhẹ nhàng.

"Anh đã phái người đi xử lý, sẽ sớm thu dọn sạch sẽ."

Trình Tác ngừng động tác, nhìn anh một cách khó hiểu.

"Đây vỗn dĩ là tôi, làm sao mà rửa sạch hết?"

Dịch Hành nhìn đôi con ngươi ngây thơ của cậu, dù đã qua bao lâu, cậu vẫn không bị ô nhiễm bởi sự lục đục của làng giải trí, thật đáng yêu.

"Này thực dễ dàng, có rất nhiều cách, em không cần phải biết, chỉ cần phủ nhận nó từ đầu đến cuối là được."


Trình Tác dường như nhận ra điều gì đó, nét mặt hơi thay đổi, nhíu mày, như thể có một tia sáng lạ xuyên qua đôi mắt đen của cậu.

"Anh định đội vương miện lên đầu người khác à?"

Dịch Hành ngồi xổm xuống, vuốt ve cổ tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nói.

"Không ai dám xác định chắc chắn là em, đừng lo lắng."

Trình Tác chế nhạo nhìn anh, ánh mắt trong phút chốc trở nên thực xa lạ.

"Bao gồm cả anh ư? Thời điểm đó không anh đến quán bà tìm tôi à? Nếu như anh cũng phủ nhận chính là tôi, thì hiện tại tôi là ai?"
1

Lời nói đầy cố chấp của cậu khiến nụ cười của anh nhạt đi đôi chút.

"Đó chỉ là cái cớ thôi, Tác Tác, nếu một ngôi sao được chứng thực xướng tên múa cột trong các hộp đêm, tương lai của em sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

"Vậy thì hủy hoại luôn đi."

Khuôn mặt Trình Tác trở nên lạnh lùng lạ thường, đôi lông mày quyến rũ  cùng đôi mắt như phủ một lớp sương dày, ngăn cách với người đối diện.

"Cái vòng tròn này thật ghê tởm, tôi lười biếng không dám ở nữa. Nhân tiện, đừng quên đưa tiền cho tôi khi hết thời hạn."

"Thời hạn nào?"

Một câu hỏi rất dễ hiểu.

Trình Tác ngừng động tác, khó hiểu liếc anh, như thể đang trút giận.

"Anh có làm bộ làm tịch, chính là thời gian ba năm đã hứa lúc ban đầu, nhưng hơn hai năm nay chúng ta đã làm cái gì?"

Khuôn mặt Dịch Hành trong nháy mắt trở lên cực kỳ đáng sợ, hơi thở kiêu ngạo của alpha ngay lập tức tràn ngập khắp căn phòng, như thể đang nổi cơn thịnh nộ. Anh nhìn Trình Tác chằm chằm, đôi mày không nhịn được nhíu chặt, ánh mắt kinh hoàng như dã thú ăn thịt người.

"Anh ... anh cứ xem mối quan hệ này như vậy sao?"


Dưới áp lực hơi thở hỗn loạn của alpha Trình Tác hoảng sợ, tay chân mềm nhũn, trong vô thức theo bản năng đầu hàng. Cầu cố gắng hết sức để tránh tầm mắt của Dịch Hành, khó chịu thở gấp vài lần, thanh âm yếu ớt không chút do dự.

"Bằng không, anh,...anh làm sao vậy, tôi không thở nổi."

Dịch Hành thô bạo tiến đến sát cậu, hai tay tạo thành tư thế giam giữ tuyệt đối, sau đó một tay bóp cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình, giọng điệu âm trầm ẩn chứa sự hung bạo sắp ập đến.

"Tác Tác à, không có thời hạn. Tôi muốn cưới em. Tôi muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh, không được phép đi đâu."
4

Khuôn mặt đẹp trai toát ra sự nguy hiểm khiến người hít thở không thông, Trình Tác mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, cậu trợn mắt há miệng nhìn khuôn mặt vô cảm của Dịch Hành, rồi đẩy anh ra.

"Anh điên rồi sao! Tôi là beta,  không phải omega!"



"Anh biết."


Thanh âm Dịch Hành bỗng dịu đi, đôi mắt thâm trầm của anh chứa đựng tình yêu thương tận tụy.


"Em muốn có con, tất nhiên sẽ có cách."


Trình Tác cảm giác được một thứ rất xấu từ giọng điệu bình tĩnh của anh, khuôn mặt cậu tái mét tức giận, cậu hoảng sợ nhảy khỏi ghế sofa, rồi chạy đi thu dọn đồ đạc của mình. Thanh âm tức tối còn mang theo vài phần run rẩy kéo dài.

"Con mẹ nó, đều là một đám mắc bệnh thần kinh! Ghê tởm! Hai năm qua tôi không bị cắn gì cả, thực sự phát điên rồi!"

Lúc thu dọn hành lý, cậu liên tục buông lời mắng nhiếc, Dịch Hành theo sau đứng ở cửa phòng ngủ không nói một lời nhìn cậu chăm chăm, đôi mắt đen như mực nhuộm, không thấy đáy.

"Tác Tác, em không thích anh chút nào sao?"

Nghe thấy câu hỏi đột ngột của anh, Trình Tác khựng lại, dừng động tác, lạnh lùng nhìn anh.

"Ừ, tôi không thích chút nào. Thằng quái hâm dở nào mà muốn được đàn ông cắm hàng ngày. Hồi còn nhỏ nhà nghèo quá, choáng váng trước 15 triệu mà anh hứa nên tôi đã mơ mơ hồ hồ mà đồng ý. Thật vô liêm sỉ đáng khinh bỉ . "
1

Dịch Hành bất động nhìn cậu, phát ra ngữ khí nhẹ nhàng có vẻ mê hoặc.

"Lấy anh không phải là tốt sao? Dịch gia nhiều tiền lắm. Không phải em thích tiền lắm sao? Anh sẽ đưa cho em. Anh sẽ cho em tất cả. Em ở lại được không?"

"Tôi không ngu ngốc bán cả đời mình. Quên đi, anh có yêu tôi hay không, tôi hiện tại có thể tự mình kiếm tiền,  không cần quan tâm đến việc từ thiện của anh."

Trình Tác lạnh lạnh lùng lùng kéo vali ra ngoài, nói tích cực là chỉ bồi anh trong ba năm, cậu mới chịu đựng bị cắm vào rồi phải đón ý hùa  phục vụ cho Dịch Hành. Hiện giờ đối phương lại càng được nước lấn tới tước đoạt đi quyền tự do của cậu, cậu không thể chịu đựng được nữa.

Lúc đi ngang qua anh, Dịch Hành đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, siết chặt nó như kìm sắt.

"Tôi không cho em đi."


Trình Tác nghiêng đầu nhìn anh khuôn mặt thả lỏng đi chút, hai năm ngày đêm chung chăn chung gối cùng nhau khiến lòng cậu cũng không phải không có tư vị gì, Dịch Hành đẹp trai, lại dịu dàng, ân cần, thực sự là một người yêu tốt, thật sự cũng làm tâm người phát đổ.

Thanh âm của cậu dịu lại, cảm xúc bốc đồng cũng dần nguôi ngoai, cậu thật chân thành thuyết phục.

"Anh là một alpha, và alpha tất nhiên phải ở với omegas. Tôi chỉ là một beta thôi, không thể được đánh dấu và không có kỳ phát tình, chúng ta thực sự không phù hợp."

"Tôi không cho em đi."

Dịch Hành chỉ lặp lại.

Trình Tác dần mất kiên nhẫn, đưa tay định bẻ tay Dịch Hành, nhưng Dịch Hành bất ngờ siết lấy eo cậu nhấc bổng rồi ném lên giường, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ nhốt cậu ở trong.

Trình Tác không ngờ anh lại có hành động như vậy, tức giận đá rồi tát vào cửa, liên tục mắng chửi Dịch Hành, gọi anh mở cửa thả cậu đi, song ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì. Sau một hồi ồn ào, cậu mệt mỏi bnằm trên giường, trong đầu mơ hồ nghĩ nhất định phải tìm cách thoát khỏi đây khi tỉnh lại, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.








_______________






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận