[đm] Quái Vật Tâm Sự.






_____________






Quần áo thơm tho, thái dương đan xen vào nhau, đèn chùm tráng men treo trong đại sảnh chói lọi khiến cả căn phòng sáng như ban ngày, Trình Tác uể oải dựa vào tường, lơ đãng lắc ly rượu gừng trong tay, ánh đèn rực rỡ bao trùm. Mặt trên, lông mày và mắt đẹp như tranh vẽ, làn da trắng nõn, xinh đẹp hệt như một bức tranh tuyệt tác được treo lên cao để ngắm nhìn.

Cậu được Dịch Hành kéo đến tham dự bữa tiệc này, không ngờ lại gặp đại ca Dịch Hành là chủ đầu tư, Dịch Hành không được nên đành phải rặn rò cậu ở lại đây trước, sau đó mặt trầm như nước theo đại ca ra ngoài.

Trình Tác đêm qua bị anh quăng quật rất lâu, hiện tại vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chân đau phát run, cực kỳ cáu kỉnh.

"Không phải là Tác Tác đây sao, đã lâu không gặp."

Sự ham muốn hung hãn không che giấu trong mắt người đàn ông có vẻ đẹp trai nhưng lại có tiếng xấu này, khiến Trình Tác cau mày, gã ta chính là Tống Phương, phó chủ tịch công ty giải trí chỗ Trình Tác đang làm, gã đã mấy lần cố ý gạ gẫm nhưng cậu đã nghe qua về sở thích tình dục riêng tư của gã, sau khi từ chối vài lần, mấy lần sau cậu đơn giản là mặc kệ nó.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trình Tác, cậu đang định bước đi, Phương Thanh liền vươn tay cản đường cậu, mê mẩn mà nhìn.

"Tác Tác đi đâu vậy, tìm Dịch Hành sao?"

"Vâng, xin hãy tránh ra."

Giọng điệu của Trình Tác không chút khách khí khiến Phương Thanh ngẩn ra, rồi gã đưa tay chạm vào mặt cậu đầy ngưỡng mộ.

"Chắc chắn rồi, Tác Tác vẫn rất đáng yêu, nhưng thật đáng tiếc, Dịch Hành phông chừng sẽ không nuôi em nữa."

Trình Tác nhanh chóng lùi lại một bước để tránh khỏi bàn tay của gã, sự chán ghét trong đôi lông mày đang nhíu lộ ra rõ ràng.

"Ý anh là gì?"

Một tia u ám hiện lên trong mắt Phương Thanh, rồi gã nở nụ cười thương hại.


"Vừa rồi tôi đi ngang qua hành lang nghe Dịch Hành nói chuyện với đại ca gã rằng gia đình đã sắp xếp một cuộc hẹn hò cho anh ta, những đối tượng đó đều là omegas xuất thân từ các gia đình quý tộc thượng lưu. Em có nghĩ họ sẽ cho phép em tiến vào Dịch gia không? dưới dạng bản beta? Tác Tác, đừng ngu ngốc nữa, theo anh đi. "

Trình Tác như vừa nghe được một câu chuyện rất chi là hài hước, không thể nhịn được cười, đôi mắt hờ hững như băng tuyết tan chảy, khuôn mặt thanh tú trở nên sinh động, tựa như hoa đào thiêu đốt khiến người xem tim đập thình thịch.

"Theo anh, chẳng lẽ gia đình anh sẽ cho phép một beta tiến vào cửa sao?"

Huống hồ, tôi cũng không định vào Dịch gia.

Phương Thanh sững sờ, vừa định thần lại thì Trình Tác đã đi rồi, gã nhìn chằm chằm bóng lưng thanh niên mảnh mai, trong mắt hiện lên một tia u ám khó tránh khỏi.

Từ bữa tiệc trở về, Dịch Hành thực sự có tâm trạng rất tồi tệ, nhưng anh không nói gì cả. Trình Tác cũng chẳng bao giờ chủ động hỏi chuyện của anh, liền tính không muốn dính dáng tới, nhưng một hôm Dịch Hành bỗng nhiên hỏi cậu có muốn theo mình về Dịch gia không.

"Không, buồn ngủ, tôi muốn ngủ."

Đôi mắt Dịch Hành khẽ chớp , một chút thất vọng thoáng qua trên mặt anh rồi nhanh chóng rồi trở lại bình thường, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, thanh âm rất trầm thấp.

"Được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ trở lại sớm."

Trình Tác gật gật đầu, nở nụ cười: "Vâng."

Tuy nhiên đêm đó Dịch Hành không về, cả tuần sau cũng không có tin tức gì, Trình Tác thầm đoán hẳn là anh đang vụng trộm ở Dịch gia, có lẽ vì bận hẹn hò với một omega nên nán lại, hoặc là do anh khuyên nhủ gia đình, ngăn cản chuyện hẹn hò. Một mình đi tới đi lui, sau một hồi suy nghĩ, cậu chống cằm lo lắng.

15 triệu có được trả lại không?
5

Thấy cậu đang lơ đãng ngẩn người, Kỳ Kỳ bí mật kéo tay áo cậu, rồi báo cáo hành trình tiếp theo.

"Tác Tác, lát nữa có một bữa tiệc tối."

Trình Tác cau mày, "Không phải tôi đã nói là tôi sẽ không tham gia bữa tiệc tối à?"

Kỳ Kỳ khó sử nhìn cậu.

"Lần này là bữa tối nội bộ của công ty, tất cả các nghệ sĩ đều phải tham dự."

"Thật là phiền phức, tôi biết rồi."


Bữa tối được tổ chức trong một hội trường riêng rất nổi tiếng, vì là trợ lý nên Kỳ Kỳ không đủ tư cách để đi theo Trình Tác, cậu bước vào sảnh trong bộ vest trắng được người phục vụ dẫn đường, nhưng rất ngạc nhiên khi thấy sảnh không có ai.

"Những người khác thì sao? Tôi là người đến trước?"

Cậu hỏi người phục vụ một cách đùa cợt, người phục vụ bưng khay đi về phía trước với một nụ cười.

"Bởi vì một sự kiện tạm thời, bữa tối dự kiến ​​ban đầu vào lúc 7 giờ đã bị hoãn lại một giờ. Đáng lẽ cậu đã được thông báo. Xin hãy ở đây chờ một lát."

Trình Tác gật đầu, cầm ly rượu trên khay.

"Xin lỗi đã làm phiền anh."

Đại sảnh được bài trí rất tinh tế, vừa xem tranh vẽ trên tường, cậu vừa thản nhiên nhấm nháp chất lỏng ngọt ngào trong ly, một lúc sau, cậu chợt cảm thấy cơn mềm nhũn bùng lên, chiếc cốc trượt khỏi tay cậu, lặng lẽ rơi xuống nền thảm dày.

Cùng lúc đó, có người từ phía sau vòng tay ôm eo cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy cậu.

"Tác Tác, em cuối cùng cũng tới."
3

Về đến nhà không được bao lâu, Kỳ Kỳ liền nhận được cuộc gọi của Trình Tác nhờ cô đến đón, cô bối rối quay lại cửa hành lang riêng, Trình Tác thất thần ngồi vào ghế sau, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Kỳ Kỳ lo lắng hỏi.

"Tác Tác, yến tiệc kết thúc sớm như vậy sao?"

Trình Tác dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, thanh âm yếu ớt dường như đang cố gắng hết sức để kìm nén sự ghê tởm hay thậm chí là hận thù.

"Đưa tôi về nhà."

Kỳ Kỳ chưa bao giờ thấy cậu trông lạnh lùng và chán nản như vậy nên cô không dám nói nữa, lẳng lặng chở cậu về khu biệt thự. Xe vừa dừng lại, cô nhìn thấy bóng người đi về phía cửa biệt thự, ánh đèn pha màu vàng dần phản chiếu bóng dáng cao lớn của Dịch Hành, Kỳ Kỳ quay đầu, đang định gọi Trình Tác thì phát hiện cậu đã kiệt mà ngủ, lông mày nhíu chặt.

Dịch Hành dường như đã cảm nhận được điều gì đó, liền mở cửa sau cúi xuống ôm cậu, nhưng động tác của anh lại bị đình trệ trong giây lát.

Kỳ Kỳ ý thức được hình như có một mùi lạ thoang thoảng trong xe.


Dịch Hành nhấc nhẹ cậu lên, thấp giọng giọng hỏi cô.

"Buổi tối, Tác Tác đã đi đâu?"

Kỳ Kỳ thành thật kể cho anh nghe về bữa tối của công ty, Dịch Hành đứng ngược ánh sáng, không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt anh, sau khi im lặng một lúc anh gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

Kỳ Kỳ nhìn theo bóng lưng anh khi đến khi nó biến mất về phía phía biệt thự, thần kinh căng thẳng của cô từ từ thả lỏng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Khí chất của Alpha vốn đã rất độc đoán, nhưng vừa rồi cô bị Dịch Hành làm cho sợ đến mức suýt khóc, thật sự rất đáng sợ.

Chút sợ hãi còn sót lại vỗ vỗ ngực, cô quay xe rời khỏi khu biệt thự.

Trình Tác bị cơn buồn nôn kéo dài cả ngày ám ảnh, khi tỉnh dậy trời vẫn còn chập choạng tối, trong phút chốc, cậu nghĩ mình vẫn còn ở trong sảnh tiệc bẩn thỉu đó, cổ họng lại gần như trào ra mật chua.

Dịch Hành đẩy cửa vào, bước đến bên giường sờ trán.

"Không nóng mấy, có khó chịu không?"

Trình Tác mở miệng mơ hồ muốn nói điều gì đó, nhưng một lúc sau cậu chỉ lắc đầu, nhỏ giọng ể oải đáp.

"Không, chỉ là hơi mệt."

Trên khuôn mặt Dịch Hành thoáng qua một tia u ám, anh mỉm cười, chạm vào gò má nhợt nhạt của cậu, thanh âm ấm áp.

"Tôi nấu cháo xong rồi, bưng một bát cho em nếm thử."

Trình Tác ngạc nhiên nhìn anh.

"Anh tự nấu?"

Dịch Hành bình tĩnh gật đầu, cẩn thận mang một cái bát từ trong bếp đưa cho cậu, với vẻ mặt mong chờ.

"Dì gần đây có chuyện cần về quê gần đây nên anh tự làm thử. Muốn ăn thử không?"

Trình Tác xúc một thìa dưới ánh mắt háo hức của anh, rồi tròn mắt thán phục.

"Nó ngon."

Dịch Hành xoa cằm nghiêm túc.

"Cũng không uổng công tôi đã đun hơn chục nồi cháo ở nhà".


Trình Tác sững sờ và ngập ngừng nhìn anh. Căn bếp ở đây còn nguyên vẹn, ý nghĩa câu nói của Dịch Hành có nghĩa là anh đã đã vào bếp nấu thử rất nhiều lần.

Dịch Hành tựa như không nhìn thấy sự do dự trên gương mặt cậu, thân mật nhéo lầy chóp mũi cậu, cười nói.

"Lần đầu tiên của anh đều cho em."

Trình Tác bỗng nhiên cảm thấy cháo trong tay quá nặng, không thể nhấc lên được, ngây người nhìn anh, trong lòng hoang mang suýt chút nữa hỏi ra.

Rõ ràng đó chỉ là một mối quan hệ giao dịch thuần túy, tại sao Dịch Hành lại quan tâm đến cậu như vậy? Ngoài ra, họ vẫn còn vài tháng nữa mới kết thúc mối quan hệ này, không, có lẽ sớm hơn, họ nên chia tay trước khi anh cùng Omega kết hôn.

Chẳng là gì cả. Cậu đã tiết kiệm được rất nhiều tiền từ hành động liều lĩnh để kiếm tiền của mình. Ngay cả khi rời bỏ Dịch Hành, cậu vẫn có thể tiếp tục sống cuộc sống nhỏ bed một cách hạnh phúc. Sau khi hết hạn hợp đồng với công ty, cậu sẽ rời đi với số tiền, tìm một gái đẹp beta để hẹn hò rồi kết hôn, tốt nhất là nên có hai đứa con xinh xắn.

Dịch Hành nhìn biểu tình ngốc ngốc của cậu, mỉm cười khúc khích. Anh cảm thấy cuộc đấu tranh với gia đình trong tuần qua là xứng đáng. Cuối cùng anh cũng thuyết phục được họ ngay lập tức biến cậu thành vật sở hữu hợp pháp của mình.

"Vậy em..."

Tiếng chuông điện thoại đột ngột làm gián đoạn lời nói của Dịch Hành, Trình Tác tìm điện thoại ở đầu giường và thấy là Kỳ Kỳ gọi đến. Cậu nhìn anh bất đắc dĩ, bắt máy.

"Alo? Kỳ Kỳ, gọi tôi có chuyện gì?"

Thanh âm Kỳ Kỳ chưa từng hoảng hốt như hiện tại.

"Tác Tác! Mau mở Weibo! Xảy ra chuyện lớn rồi!"






___________













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận