[đm] Quái Vật Tâm Sự.





____________





Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, giống như một mảnh đất hoang vu cằn cỗi bị bỏ hoang, toàn thân nhẹ nhàng ấm áp, lơ lơ lửng lửng như không trọng lượng, toàn thân không có một chút sức lực, thời gian trôi qua trở nên cực kỳ chậm chạp, thần trí trống rỗng, thậm chí suy nghĩ đều chậm rì rì khó tập trung.

Trình Tác ngơ ngác nhìn căn phòng trắng muốt xa lạ và dụng cụ khổng lồ đang ngâm mình, hoảng hốt hỏi.

"... tôi đang ở đâu."

Dịch Hành, người đang thấp giọng thảo luận điều gì đó với bác sĩ mặc áo choàng trắng, thấy cậu thức dậy, vội vàng chạy đến, chạm vào má cậu một cách âu yếm, biểu tình vui mừng.

"Tác Tác, em tỉnh rồi."


Trình Tác nhìn anh, vẻ mặt dần dần lộ ra một chút sợ hãi, cậu hoảng sợ nghiêng người về phía anh.

"Dịch Hành, đây là đâu, tôi tại sao lại ở chỗ này, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà."

Cả người cậu được cố định trong một dụng cụ chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây, nỗi kinh hãi về điều không hề hay biết khiến cậu tạm thời quên đi sự cự tuyệt của mình với anh, giống như một con vật nhỏ đáng thương đang tìm kiếm nơi nương tựa duy nhất mà nó có thể dựa vào.

Dịch Hành ôm chặt cậu, rồi hôn lên trán cậu.

"Tác Tác đừng sợ, anh ở đây, luôn ở cạnh em."

Trình Tác bởi vì chịu kinh hãi tột độ thanh âm run run mang theo vài phần nức nở, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt lấy cổ áo Dịch Hành, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương nước.

"Em không muốn ở chỗ này! Dịch Hành, em không đi nữa, không đi nữa, anh đưa em về nhà.. !"

Dịch Hành xoa xoa tấm lưng trần của cậu, ngữ khí ôn nhu thật đáng tin.

"Sẽ không làm đau em, Tác Tác, chỉ cần nửa tháng, nửa tháng là được rồi."

Trình Tác không biết gì về tác dụng của chất lỏng màu xanh kia, cậu không nghĩ rằng mình bị bệnh gì, lẽ nào Dịch Hành đã nghĩ ra một cách khác để trừng phạt cậu sau lần tức giận? Trong tiềm thức, cậu ghét cái nơi lạnh lẽo như bệnh viện này, nhưng linh cảm mách bảo có điều gì đó đã làm thay đổi không thể chấp nhận được trong cậu.

Cậu muốn hét lên, nhưng cơn buồn ngủ ập đến từ sâu trong ý thức , hoàn toàn bao trùm lấy cậu như thủy triều dâng.

"Em ấy ngủ lâu như vậy có sao không?"

"Không sao, việc cấy ghép khoang và tuyến sinh dục cần rất nhiều thời gian. Dung dịch đông máu có tác dụng ổn định tinh thần nên ngài Dịch không cần lo lắng."

Đến lúc đó, Dịch Hành mới cảm thấy nhẹ nhõm, anh xoa nhẹ lên góc tóc ướt đẫm của Trình Tác, ánh mắt đầy mong đợi tha thiết.

"Như vậy, khi tỉnh lại em sẽ không muốn rời khỏi tôi nữa."
1

Trình Tác không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu chỉ nhớ trong rằng khoảng thời gian ngắn, mình sẽ nhìn thấy Dịch Hành. Trong một thứ chất lỏng màu xanh không xác định. Mọi thứ xảy ra ở đây khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi, lúc này Dịch Hành sẽ ôm hôn cậu một cách chăm chú khiến cậu sinh ra cảm giác ngại ngùng e lệ, đồng thời lại không thể không muốn được hôn nhiều hơn, tiếp xúc thân mật nhiều hơn.

Mùi hương trên người Dịch Hành khiến cậu cảm thấy vô cùng yên tâm, loại cảm giác trấn an mới lạ này là điều mà trước đây cậu chưa từng có.


Sau một ngày tỉnh lại, cậu rốt cục không còn bị ngâm mình trong chất lỏng màu xanh lục nữa, mà trở lại giường trong phòng ngủ, như thể những tình huống diễn ra lần trước chỉ là một giấc mộng kỳ quái.

Dịch Hành đẩy cửa bước vào, thấy cậu ngồi thất thần ở đầu giường liền không nhịn được nở bật cười.

"Tác Tác, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Trình Tác suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng thành thật đáp.

"Cảm giác như mình đã ngủ rất lâu."

"Hừ, em thật sự đã ngủ rất lâu đấy, Tác Tác đúng là một con mèo lười."

Dịch Hành ngồi ở mép giường ôm vai cậu, sủng nịnh mà nhéo nhéo chóp mũi, thanh âm trầm thấp mang theo nụ cười khiến người nghe tê dại, hệt như có dòng điện xẹt qua.

Trình Tác nhận thấy nhịp tim của mình nhanh hơn đôi chút.

Cậu hơi đỏ mặt, tưởng rằng không ai để ý lẻn vào vòng tay anh, khẽ hạ giọng bối rối.

"Em đau đầu quá, em thực sự không nhớ những gì đã xảy ra trước khi ngủ."

Dịch Hành dừng động tác, nhìn cậu một cách khó hiểu, cằm anh ấn vào mái tóc bồng bềnh, một bàn tay luồn vào trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, thanh âm hờ hững vang lên bên tai.

"Em không nhớ sao, Tác Tác? Chúng ta đã thảo luận sẽ đến Dịch gia để gặp bố mẹ anh, vì chúng ta sắp kết hôn."


Trình Tác ưm một tiếng, ngẩng đầu lên cùng đôi mắt đen nhánh ngây thơ.



"Kết hôn?"




"Ân, kết hôn."


1

_________________




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận