Đi Tìm Tự Do [12cs]

Ngày hôm sau, đoạn băng ghi lại cảnh Nhân Mã và Xử Nữ cãi nhau có mặt trên trang chủ của trường. Tuy là trong trường không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài, nhưng trong trường thì không thành vấn đề. Thế nên, những chuyện mà Xử Nữ làm nhanh chóng lan rộng khắp trường. Người trong tòa số 3 đều biết hết.

Xử Nữ đến lượt nấu ăn nên không thể không có mặt ở phòng ăn. Những ánh mắt vốn đã kỳ quái, nay lại kỳ quái hơn chĩa về phía cô ta vô cùng không có thiện ý. Bảo Bình và Ma Kết không bị nêu tên, nên không phải chịu kỳ thị như Xử Nữ.

- Mấy người nhìn cái gì? – Xử Nữ hét lên bằng giọng chanh chua. - Ở trong trường này thiếu gì mấy thủ đoạn như thế? Ai mà chẳng phạm tội?

- Ôi câm đi Xử Nữ. – Song Ngư nở một nụ cười đắc ý méo mó. – Bớt biện bạch đi. Bao nhiêu người bị cô hại rồi, cô không tự đếm được à? Có cần tôi kể cho cô nghe không?

- Là mày. – Xử Nữ gào lên, chỉ tay vào mặt Song Ngư. – Là mày phải không? Mày luôn đối đầu với tao.

- Là cô chuốc lấy, Xử Nữ. – Song Ngu nói. – Tôi vốn đâu có định đối đầu với cô. Nhưng cô lại luôn tìm cách cô lập tôi. Sư Tử là cô hại. Xà Phu, Mục Phu, và những người khác trong tầng 8, bất kể ai không nghe lời cô, đều bị cô hại. Cô nói cô chưa từng giết người, nhưng việc làm của cô lại gián tiếp đẩy họ vào chỗ chết.

- Thì sao? – Xử Nữ nói. – Đã vào đến nơi này, để sống sót đi ra được, thì tao cái gì cũng làm được hết. Chúng mày không lẽ không giống tao sao? Những người bình thường thì đều có tương lai. Nhưng tao thì không. Tao làm gì có lựa chọn.

Xử Nữ hét lên. Bàn tay nắm chặt tay đẩy xe thức ăn tạt mạnh một cái. Cả cái xe thức ăn lật nghiêng. Tất cả đồ ăn trong đó đổ lênh láng trên mặt đất thành một đống hỗn tạp. Ma Kết toan tiến lên, nhưng lại bị Bảo Bình dứt khoát giữ chặt lại.

Nghe nhắc đến tên Xà Phu, ánh mắt Song Tử lại hướng về phía Xử Nữ một cách nguy hiểm. Hắn siết chặt con búp bê trong lòng đến mức nó biến dạng.

Nhân Mã chứng kiến câu chuyện với đôi mắt thờ ơ.

Bạch Dương nhìn Xử Nữ với đôi mắt mệt mỏi. Nhưng nếu nhìn kỹ, ánh mắt ấy lộ ra một chút hứng thú với tình hình trước mắt.

Kim Ngưu ngồi đó, hoàn toàn mặc kệ tình hình hiện tại. Nhân Mã liếc anh ta một cái, rồi tự đưa ra kết luận chắc chắn rằng không một kẻ nào trong đám người này bình thường cho nổi.

Cự Giải ngáp dài một cái, nằm ẹp trên bàn. Chuyện này không liên quan đến cô chút nào. Cô cũng không cần biết đến những chuyện tạp nham này. Không có hứng thú.

Thiên Bình quan sát mọi chuyện qua tấm gương của cô nàng, tự nở một nụ cười thỏa mãn với ảo ảnh của bản thân trong gương.

Thiên Yết cau mày khó chịu vì quá ồn ào. Hắn bây giờ chỉ muốn mang theo Cự Giải đi đâu đó yên tĩnh một chút.

11 người, mỗi người một loại thái độ.

Bữa ăn kết thúc một cách gian nan.

- Thấy sao, Xử Nữ? – Thiên Bình tiến đến bên Xử Nữ, cười khì khì. Âm thanh cô nàng tạo ra ùng ục như khi thổi ống hút trong một cốc nước. – Thứ giả tạo?

Xử Nữ nghiến răng trèo trẹo.


- Có gan làm phải có gan chịu. – Thiên Bình vỗ vai cô ta. – Nếu như chị chưa từng có ý định hại tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ nhúng tay vào những chuyện này. Tôi ngại bẩn lắm. Thế nhé. Hưởng thụ cho tốt. Chị nhìn thấy Song Tử không kìa.

Xử Nữ không nhịn được mà run rẩy. Ánh mắt của Song Tử đương chằm chằm hướng về phía Xử Nữ, độc địa và chất chứa thù hận dày đặc. Song Tử giỏi nhất là ghi thù. Nếu như không có biến số gì bất thường, cô chắc chắn phải chết trong tay Song Tử, không thể nào tránh được.

Xử Nữ run rẩy đứng lên, quay về phòng.

Song Ngư chặn Nhân Mã bên ngoài.

- Cảm ơn cô đã giúp đỡ.

- Giúp cô không phải mục đích của tôi. – Nhân Mã hơi cười. – Mỗi người chúng ta đều có mục đích riêng thôi. Tôi không nghĩ chuyện cô làm lại khiến cho kế hoạch của tôi được thành công sớm hơn đấy.

Song Ngư ngạc nhiên. Nhân Mã chưa bao giờ để ý đến những chuyện tạp nham, ít nhất là từ lúc cô tới đây đến giờ. Nhưng Song Ngư không hề nghĩ, Nhân Mã lại có mục đích rõ ràng như vậy.

- Vậy cố gắng đứng gây rối cho những người trong tầng 8 nhé. Tôi không nghĩ họ thích phiền toái đâu. Ngay cả Xử Nữ thì cũng không thích phiền toái. Cô ta chỉ đơn giản là muốn có tương lai thôi. – Song Ngư cười.

- Cô khá mềm lòng nhỉ? – Nhân Mã cười thân thiết. – Cô ta hại cô như vậy mà cô còn nghĩ cho cô ta được.

Nhưng không ai có thể phủ nhận được, những lời Xử Nữ nói chẳng có gì sai.

Ai ai cũng xứng đáng có được cơ hội thứ hai. Đúng vậy. Dù cho đó có là tội phạm hay kẻ sát nhân, kẻ phản bội, ai cũng xứng đáng. Chỉ có những người như bọn họ là không bao giờ xứng đáng.

Những kẻ tâm thần. Chẳng ai có thể chắc chắn được, những kẻ tâm thần có thể quay về làm người bình thường. Bọn họ không có cơ hội thứ hai nào, cũng không có tương lai. Ngày mai, thậm chí chỉ vài phút nữa thôi, bọn họ cũng có thể chết đi. Chẳng ai quan tâm đến bọn họ sống chết thế nào.

Nhân Mã cười lạnh. Có lẽ cô may mắn hơn những người khác một chút. Tiên Vương của cô, anh ấy chưa biết chuyện cô phải vào trong trường học này. Nhưng anh ấy sớm muộn sẽ biết thôi. Tiên Vương không bao giờ bỏ rơi cô cả. Anh cho rằng chuyện bỏ rơi người khác là một chuyện đáng xấu hổ nhất trần đời, nhất là bỏ rơi người nhà. Thế nên, ít nhất, cô còn một con đường, cho dù nó chỉ là một con đường mòn đầy đá dăm và ổ gà.

- Cô hẳn là biết chuyện của những người ở tầng 8 chứ? – Nhân Mã nói. – Cô có thể chia sẻ thông tin với tôi không?

Song Ngư hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn hào phóng gật đầu. Hai người cùng đến phòng Song Ngư. Quả nhiên chỉ là một căn phòng bình thường, thậm chí trông khá ấm áp.

Nhân Mã ngồi xuống đệm mềm trên thảm, rồi nhận lấy cốc nước mà Song Ngư đưa cho.

- Xin lỗi nhé. Tôi không thích bánh, nên trong phòng tôi không có gì dùng với trà được cả.

Nhân Mã không đáp.

- Để xem, chúng ta bắt đầu từ đâu được nhỉ? – Song Ngư ngẩng đầu nhìn trần nhà.


- Từ người mà cô quen thân nhất, Bạch Dương ấy. – Nhân Mã hất hàm.

- Ặc. Sao cô biết được?

Nhân Mã nhún vai.

- Để ý một chút là biết liền. Người thành thạo máy tính như hắn thì hack camera trong hành lang, trích xuất đoạn đối thoại hôm qua của tôi với Xử Nữ rồi tung lên mạng chẳng khó gì hết.

Song Ngư uống một ngụm trà để bình tĩnh lại.

- Bạch Dương là nạn nhân của bạo lực học đường. Vốn dĩ bố mẹ anh ấy không hòa thuận gì, nên anh ấy không nói chuyện của mình ra để giữ hòa khí gia đình. Nhưng sau đó, bố mẹ anh ấy ly hôn. Bạch Dương sau đó đã bị bỏ rơi. Trong ngày cuối cùng anh ấy đến trường trước khi chuyển đến nhà họ hàng sống, đám bắt nạt lại tới. Lần này, Bạch Dương đã giết 4 đứa trong số 6 đứa bắt nạt anh ấy. Hai đứa còn lại, một đứa điên điên dại dại. Đứa còn lại chạy được, nhưng vì quá hoảng loạn, nên trên đường chạy bị tai nạn giao thông, chết rồi.

- Cô thân với Bạch Dương nhỉ?

Song Ngư hơi cười.

- Tôi coi anh ấy như anh hai. Chúng tôi sống cùng nhau ngoài lồng kính gần 3 năm trời mà. Nơi này có một khu vực bên cạnh bức tường thép, là nơi cho những đứa trẻ như chúng ta, nhưng chưa đủ tuổi vào học trong trường. Người trong lâu đài đôi khi cũng gặp được. Nơi đó được gọi là Trường Sơ trung.

Song Ngư nhấp một ngụm trà.

- Bạch Dương thực ra cũng đáng thương lắm. Nhưng anh ấy không xấu. Hành động của anh ấy lúc đó là do tích tụ quá lâu rồi mới đến lúc bộc phát. Nói đến bộc phát, Thiên Yết cũng trong tình trạng y như Bạch Dương. Mẹ Thiên Yết từng bị người ta bắt cóc, bán cho những người cần mua phụ nữ làm vợ. Bà ta bị giam giữ rất lâu, rồi may mắn được người ta giải cứu.

Nói đến đây, Song Ngư thở dài.

- Nói đúng ra, Thiên Yết là người đáng thương nhất trong tầng 8 này. Cha ruột anh ta không cần anh ta, đã liên tục đánh đập anh ta từ khi còn bé. Sau khi mẹ anh ta được người ta giải cứu, bà ta nhẫn tâm vứt Thiên Yết lại. Người đàn ông đó liền đối xử với anh ấy như súc vật vậy. Sau cùng, vì thiếu tiền hút trích, ông ta bán Thiên Yết đi. Người mua cậu ta là một kẻ biến thái. Hắn không chỉ ép Thiên Yết làm việc, không cho anh ấy đi học, lại còn đánh đập anh ta rất tàn nhẫn. Thiên Yết chính thức đánh thức lí trí ngược chiều khi ông ta muốn xâm hại anh ấy. Cô cũng thấy đấy, Thiên Yết khá đẹp trai mà.

- Cự Giải thì sao? – Nhân Mã nói, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.

- Chị ấy mất ngủ. – Song Ngư nói. – Chỉ đơn giản là mất ngủ thôi. Giấc ngủ trung bình của Cự Giải thường chỉ kéo dài hai tiếng đổ lại thôi.

- Phải có nguyên nhân chứ?

- Đương nhiên. – Song Ngư đáp. – Chị ấy từng bị bắt cóc. Đám bắt cóc vì chia chác lợi nhuận không đều mà chém giết nhau. Cự Giải thấy hết. Sau lần đó, chị ấy bắt đầu không ngủ được. Những hình ảnh đó đã ám ảnh chị ấy đến tận bây giờ.


- Mấy chuyện này cô cũng biết ư?

- Trong trường sơ trung không bị hạn chế truyền tin. Bạch Dương tìm được dễ lắm. – Song Ngư nhún vai. – Xử Nữ. Để nhớ coi. Cô ta có một người em trai. Vì đặt quá nhiều kỳ vọng lên người con trai đó, bố mẹ cô ấy đã ép cậu ta phải tuân theo một quy trình học tập làm việc rất khắc nghiệt, thậm chí dùng tới cả bạo lực. Cuối cùng cậu em này tự sát mà chết. Xử Nữ cũng vào đây từ lúc đó. Không rõ lắm nguyên nhân. 

Song Ngư nâng tách trà lên, nhấp thêm một ngụm.

- Kim Ngưu, cậu phải đề phòng hắn ta. Sức mạnh của Kim Ngưu không kém Thiên Yết. Anh ta chỉ kém Thiên Yết cái là không điên bằng thôi. Người thứ nhất lãnh đủ với Kim Ngưu là Xà Phu. Cô ta quá tin tưởng Kim Ngưu, kết quả là bị hắn ta đẩy ra che chắn. Vì hắn vào đây vì bị những người trong nhà hãm hại, nên chẳng có ai nghĩ hắn lại có thể làm được những chuyện xấu hết. Thế là, Xà Phu bị những người khác của thượng tầng đánh hội đồng gần chết. Vào bệnh xá được mấy ngày thì chết thật. Song Tử hận lắm, nhưng không làm gì được Kim Ngưu hết.

- Song Tử? – Nhân Mã cau mày

- À. – Song Ngư đặt tách xuống cái cạch. – Anh ta năm thứ hai, từng có một người em gái song sinh. Anh ta thương em gái mình lắm. Có một lần, anh ta đi chơi với bạn, nói với cô em rằng mình ở trường. Anh ta không nghĩ tới đứa em lại đến tận trường tìm anh ta. Rốt cục, trên đường về, nó bị một đám côn đồ quây lại, cưỡng hiếp. Đưa được vào bệnh viện thì muộn rồi. Song Tử nhận được tin thì biến mất.

- Biến mất?

- Ừ. Hai ngày sau, nạn nhân đầu tiên xuất hiện. Sau đó, cách ngày, cảnh sát lại thấy một cái xác trên đường. Tình trạng thì thôi rồi luôn, khỏi phải nói. Là Song Tử báo thù. Vì không có chút thông tin nào về đám người hại em gái anh ta, nên cậu ta đã tự mình điều tra. Trả thù xong, Song Tử bị bắt và bị đưa đến đây.

- Vậy, con búp bê của Song Tử.... – Nhân Mã chợt nhớ đến con búp bê kỳ dị được Song Tử nâng niu.

- Đúng rồi đó. – Song Ngư gật đầu xác minh. – Con búp bê đó chính là an ủi của Song Tử. Anh ta coi nó như em gái mình. Còn điều an ủi thứ hai, là Xà Phu. Sự an ủi mang cùng nhau xuống địa ngục.

Nhân Mã dường như đã chán cái chuyện phải hỏi đi hỏi lại nguồn căn cớ sự rồi. Cô chỉ ngồi đó, nhìn Song Ngư, đợi chờ đáp án.

- Xà Phu xuất hiện ngay khi Song Tử đang đắm chìm trong dằn vặt tự trách. Cô ta đến gần Song Tử, bắt đầu mớm cho anh ấy những lời đường mật, dần khiến anh ấy tin rằng, anh ấy không có lỗi. Lỗi là tại những người đã hại chết em gái anh ấy. Chẳng bao lâu, Song Tử đã thành một con chó của Xà Phu, suốt ngày bám theo cô ta. Cô ta chết đáng lắm. Thành thật mà nói, cả tầng này, trừ một mình Song Tử, những người khác không ai ưa được Xà Phu hết. Cô ta đúng là một con rắn độc. Vào đây được hai ngày, cô ta đã tiễn một người đi. Qua một tháng, cô ta vu cho phòng 807 hồi đó ăn cắp đồ của cô ta. Vụ đó lớn tới nỗi ngồi ở trường sơ trung thôi cũng hít no drama.

Song Ngư tỏ thái độ xong, lại bưng cốc lên uống. Lần này, cô nàng uống một hơi cạn sạch.

- Nghĩ lại tức. Nói tóm lại, đó là lý do Song Tử nhìn cô bằng ánh mắt giết người ngay khi cô bắt đầu vào ở phòng 809. Phòng đó Xà Phu từng ở khá lâu, trước khi bị đánh chết. Trước đây cũng có không ít người vào đó ở, nhưng chẳng ai sống sót được quá một tuần hết. Song Tử là tay kỳ cựu trong làng lừa đảo. Chỉ bằng dăm ba câu, anh ta đã lừa được người ta rồi. Đó chính là điều đáng sợ nhất ở Song Tử. Kỹ năng của anh ta hoàn hảo đến độ không thể nào nghi ngờ nổi.

Nhân Mã gật đầu một cách máy móc. Cô vẫn chưa thể nào hình dung được cách mà Song Tử lừa được người ta. Chẳng lẽ, người ta tin người dễ dàng như vậy sao?

- Vậy còn Sư Tử thì sao?

- Trong này chỉ có thảm hơn, không có người nào thảm nhất. Tình cảnh của Sư Tử thì có cho xèng cũng không ái dám can thiệp. – Song Ngư nhún vai. – Nhà anh ấy cũng có điều kiện lắm. Mọi chuyện bắt đầu khi bố mẹ anh ấy mất. Người chú của anh ấy tới nhà anh ấy, lấy lý do giám hộ để ở lại và thâu tóm gia tộc. Người thím ruột của anh ấy đối xử với anh ấy không ra gì hết, nhưng người chú không làm gì được, vì bà này là con gái một gia tộc rất có thế lực. Sư Tử đã chịu cảnh áp bức nhục nhã suốt mấy năm trời. Nhưng nếu anh ấy mím môi chịu tiếp thì đợi đến trưởng thành là sẽ không sao. Nhưng mà, anh ấy lại không thể đợi được đến trưởng thành. Nói đúng hơn, người đàn bà kia không cho anh ấy cơ hội trưởng thành. Con trai bà ta bị bệnh tim bẩm sinh, cần một quả tim để thay. Trái tim thích hợp nhất, là của Sư Tử.

Nhân Mã đưa tay che miệng, Oh – oh một tiếng như thể biết được chuyện gì đã xảy ra.

- Gần 10 mạng. – Song Ngư nói. – Lý trí ngược chiều của anh ấy thuộc dạng kiểm soát được. Anh ấy chỉ giết những người liên quan đến việc anh ấy bị đưa vào bệnh viện cưỡng ép phẫu thuật. Những người không liên quan đều không sao. Đội khống chế đến kịp.

- Nhắc mới nhớ. Tôi không hiểu lắm khái niệm lý trí ngược chiều.

- À. Nói trắng ra thì nó là bản năng sinh tồn đó. – Song Ngư nói. – Lý trí ngược chiều là một loại buff sức mạnh, tăng sát thương. Không phải ai cũng có đâu. Những người bị dồn vào đường cùng thường có hai lựa chọn. Một là thức tỉnh lý trí ngược chiều. Hai là chịu chết. Khi lý trí ngược chiều thức tỉnh, về bản chất thì người đó sẽ bắt đầu nhận thức rõ được bản thân đang trong tình huống nào, làm gì mới tốt nhất, và nhận biết được khả năng sống sót và ham muốn sống sót mạnh tới đâu. Những ý thức đó rất mạnh, giống như một giọng nói quát lên gào thét trong đầu rằng cô phải làm gì mới đúng, để sống sót. Thường thì lý trí ngược chiều luôn đi kèm với sự tăng tiến thể lực. Những người ở đây hầu như đều là những người kiểm soát được lý trí ngược chiều của mình.

- Không kiểm soát được thì sao?


- Trại tâm thần. – Song Ngư phun ra một câu ngắn ngủn, không giải thích thêm. – Xử Nữ có khả năng kiểm soát rất mạnh. Chị ta phát tác thường xuyên, nhưng không bao giờ bị lý trí ngược chiều khống chế. Ngược lại, Thiên Yết và Bạch Dương rất kém khoản này. Thiên Yết yêu đánh người, còn Bạch Dương chọn nhốt mình trong phòng để tránh gây hại cho cộng đồng.

- Vậy cô thuộc loại nào?

- Loại kích phát. – Song Ngư ngả người ra đằng sau, tư thế rất thảnh thơi, nói. – Tức là sẽ bị một cái gì đó kích thích lên cơn. Bảo Bình, Thiên Bình, tôi, Cự Giải, đều thuộc loại này.

- Kể tiếp đi. – Nhân Mã nói.

- Đừng ra lệnh cho tôi như thế. – Song Ngư cau mày. – Tôi kể đến đâu rồi? À, Kim Ngưu. Anh ta bị người thân hại. Thằng em của anh ta giết người, đổ vấy cho anh ta. Kim Ngưu vốn tin tưởng thằng em này lắm. Nó phản bội như vậy thì biết làm thế nào. Anh ta thức tỉnh lý trí ngược chiểu ngay khi thằng kia phản bội, tôi cho rằng như thế. Bởi anh ta nhận tội và được chuyển tới đây.

- Cảnh sát tin sao?

- Tin. – Song Ngư nói. – Kim Ngưu vốn hiền lành, hay bị bọn kia bắt nạt. Thế nên, động cơ có rồi. Hung khí Kim Ngưu cầm trên tay. Thằng em làm nhân chứng. Mọi thứ đều đầy đủ. Có chối cũng không ai tin.

Nhân Mã gật đầu, bày tỏ rằng mình đã hiểu.

- Thiên Bình cũng vốn là một Tiểu thư. Nó bị bệnh công chúa từ bé. Cha nó bị đối thủ trên thương trường hại. Nó bị người ta mang đi bán. Lúc chuẩn bị bị bán đi, con bé thức tỉnh. Sau đó thì cô cứ theo mạch truyện mà suy ra. Không ai chết đâu. Sau kèo đó thì nó ghét bẩn kinh khủng. Nó không cho ai chạm nó luôn. Kim Ngưu lỡ đụng một lần, lâu rồi, bị nó chửi như tát nước. Ông anh sang chấn tâm lý luôn.

- Tôi hiểu rồi.

- Bảo Bình. – Song Ngư chỉ tay sang phòng kế bên. – Chị ta có một bà mẹ điên. Bà ta bị ám ảnh quá mức về thành tích nên ép Bảo Bình tham gia khá nhiều loại cuộc thi. Nhưng nhìn chung thì Bảo Bình sau khi tham gia quá nhiều như vậy thì sinh ra căn bệnh ám ảnh quá mức về thời gian. Sau đó, khoonh rõ vì sao, mẹ chị ta tự sát. Chị ta bị ám ảnh một thời gian dài, rồi được chuyển tới đây. 

- Vậy vụ không hỏi giờ là sao?

- Bảo Bình hay bị hỏi mấy giờ rồi, còn bao nhiêu thời gian hồi còn ở nhà. – Song Ngư nhún vai thêm cái nữa. – Bây giờ mỗi lần hỏi thì chị ta bị kích thích lên cơn, đập phá và phát khùng. Vụ khủng khiếp nhất là khi Thiên Yết hỏi Bảo Bình vì muốn coi coi Bảo Bình có thể khùng được tới đâu. Kết quả là cả đám dọn xuống Vành Đai ở để tầng tu sửa. Bảo Bình và Song Tử lên bệnh xá nằm hai tuần. Song Tử trúng cái bình hoa vào đầu, còn Bảo Bình thì bị Thiên Bình cầm cái rìu bổ xuống vì Bảo Bình phá bộ sưu tập búp bê của cô ả. Sau kèo đó thì hai cô này không nhìn mặt nhau nữa.

Song Ngư đột nhiên cau mày.

- Ma Kết thì tôi không lấy được chút thông tin nào hết. Chỉ biết, anh ta đã giết kha khá người trong trường cũ. Nghe đâu, anh ta là con một nhà tài phiệt. Khi anh ta bị đưa đến đây, thông tin bị xóa cho bằng sạch rồi. Người nhà anh ta sợ ảnh hưởng uy tín gia đình.

Hai người im lặng một hồi. Nhân Mã đột ngột phá vỡ không khí im lặng.

- Cô thì sao?

- Cô hỏi một đứa tâm thần bệnh trạng của nó? – Song Ngư phì cười. – Cô có hâm không?

- Ít nhất thì cô cũng phải cho tôi biết cô bị cái gì kích thích chứ? – Nhân Mã thở dài.

- Tôi không biết. – Song Ngư lắc đầu. – Cô không nên hỏi tôi. Thay vào đó, hãy hỏi người hiểu tôi nhất trong tầng 8 đi. Bắt tôi nói về bệnh trạng của tôi cũng có thể khiến tôi bị kích thích đấy. Tôi nói trước là tôi không có giỏi kiềm chế như Xử Nữ đâu.

Cuộc nói chuyện kết thúc khi mà cả hai người có thể nói là đã đạt thành được một loại nhận thức chung. Song Ngư không nghĩ đó là liên minh, nhưng cô dám chắc là nó có ích. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui