Đi Tìm Tự Do [12cs]

Song Tử đi đi lại lại trong phòng mình. Cả căn phòng tối om chỉ vang lên những tiếng bước chân lộp cộp trên sàn gỗ trơn không trải thảm. Nhìn chung, trong phòng Song Tử chẳng có gì nhiều nhặn. Giường trải một bộ chăn nệm trắng, rèm trắng. Tủ đồ mất cánh tủ lơ thơ vài bộ đồ bên trong. Bàn ghế trống trơn, đầy những vết ố và những vệt bẩn. Trông căn phòng này không khá hơn một căn phòng bỏ hoang là bao nhiêu, thậm chí so với phòng Nhân Mã lúc trước thì còn không bằng.

Song Tử không thể nào kiềm chế được những suy nghĩ điên rồ trong đầu mình. Hắn chưa từng cảm thấy như vậy.

Xà Phu, là người mà hắn đã giết. Hắn từng bị Xà Phu làm cho mê muội đến độ không thể nào khống chế được lý trí ngược chiều của mình, răm rắp nghe lời cô ta.

Nhưng rồi, khi hắn nhìn thấy con búp bê này trong cửa hàng, dường như tất cả lý trí của hắn đã quay về trong thoáng chốc.

Em gái nhỏ của hắn cũng có một con búp bê giống hệt như vậy, được hắn mua tặng. Con bé rất thích con búp bê đó. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy con búp bê được trưng bày trong tủ kính, hắn như thấy được người em gái đã rời xa nắm lấy tay mình, gọi hắn tỉnh lại.

"Anh ơi, tỉnh lại đi anh."

- Song Tử, cậu làm sao thế? Sao cậu không trả lời tôi. – Xà Phu đứng bên cạnh hắn ngắt ngang dòng suy nghĩ. Ảo ảnh người em gái biến mất trong nháy mắt. Song Tử nhỏ giọng nói.

- Tôi muốn mua con búp bê kia. Đợi tôi chút.

Rồi Song Tử chạy vào cửa hàng, lấy con búp bê đó.

- Dù cậu có muốn mua cho Song Yên thì con bé có còn sống nữa đâu. – Xà Phu nhìn chằm chằm con búp bê bằng ánh mắt khinh thường. – Cậu cũng không có được ra khỏi đây. Đừng làm chuyện thừa thãi nữa.

Song Tử không đáp.

Từ thời khắc đó, hắn đã tỉnh lại rồi. Hắn nhận ra được, bản thân rốt cục đánh mất cái gì. Hắn quá đắm chìm trong tội lỗi của bản thân, rồi sa đọa mà quên đi rằng, hắn đã từng là người như thế nào, và em gái hắn đã từng ngưỡng mộ một người anh trai như thế nào. Sao hắn lại nỡ quên đi thời gian ở bên đứa em gái nhỏ đáng yêu của hắn, là quãng thời gian hắn hạnh phúc và vui vẻ nhất cơ chứ. Đứa em gái nhỏ của hắn, sẽ trách cứ hắn vì một lời nói dối đó sao?

"Em chỉ mong anh sống vui vẻ. Anh sẽ không trách em rời đi trước chứ?" – Đứa em gái nhỏ bé đã nói với hắn như vậy vào giây phút cuối cùng. Đôi mắt con bé ngập nước, lấp lánh như chứa cả một dải ngân hà.

Sau khi em gái hắn chết, hắn đã biết được nguyên nhân mà con bé gặp chuyện. Em gái hắn là một bông hoa trong trường học, được rất nhiều nam sinh theo đuổi. Bình thường, hắn vẫn luôn ngăn chặn những kẻ đó lảng vảng đến gần em gái mình. Nhưng, có một thời gian, em gái hắn tham gia câu lạc bộ trên trường, lại trùng với thời gian hắn phải đi học bổ túc, nên không thể đi cùng con bé được. Nhân lúc đó, có một tên đã tiếp cận em gái hắn.

Em gái hắn có kể cho hắn nghe chuyện này. Cô bé đó đúng là một đứa trẻ ngây thơ hết sức. Hắn mới bảo nó đừng để ý đến những kẻ kia, thì nó liền đã gật đầu như gà mổ thóc rồi. Sau đó, nó thực sự không để ý đến tên bạn trai kia nữa.

Nhưng tên kia cũng có người theo đuổi. Đứa con gái kia biết chuyện mình bị phũ thì căm tức không chịu nổi. Đám côn đồ bình thường làm sao có gan bắt cóc con gái nhà lành giữa đường giữa chợ rồi làm ra hành vi độc ác như thế. Đứa con gái kia là người thuê bọn côn đồ đó, chặn đường Song Yên, rồi làm ra hành vi dơ bẩn.

Song Tử trong cơn phẫn nộ, đã không quan tâm lời cầu xin của đám côn đồ, chỉ biết làm chuyện của mình, nên không có nhớ ra chuyện này.

Hắn hướng ánh mắt về phía Xà Phu đang huyên thuyên nói ba lăng nhăng trước mặt, đầu nhảy số nhanh chóng, tính toán ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

Hắn vốn định tự tay giết Xà Phu, nhưng lại luôn bị những người khác ngáng đường. Hắn dùng kỹ năng, dụ Xà Phu xuống tầng hầm, rồi bỏ lại cô ta một mình ở đó. Cô ta luôn dựa vào hắn để sinh tồn. Nhưng bây giờ, thiếu mất hắn, Xà Phu chỉ có nước chết.

Ai mà ngờ được, Xà Phu lại được Kim Ngưu cứu. Song Tử lại dùng kỹ năng nói dối của mình, chẳng mất bao lâu để Xà Phu tin tưởng hắn.

Nhưng Kim Ngưu luôn ngăn cản kế hoạch của hắn.

Ngay khi Xà Phu bị người vây đánh, Song Tử đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, mặc cho cô ta cầu xin được cứu. Song Tử lại chỉ nở một nụ cười khinh miệt, rồi quay ngược con búp bê lại, như thể không muốn cho nó thấy được tình cảnh bạo lực trước mắt, ôm nó một cách âu yếm dịu dàng.

Thôi. Dù sao thì cứ chết là được rồi.

Mấy hôm sau, Song Tử lên bệnh xá thăm Xà Phu đang dưỡng thương. Bọn người kia ra tay cũng rất nặng. Mặt mũi Xà Phu sưng vù, tụ huyết. Tóc đã bị cạo bằng sạch để chữa trị những vết thương trên đầu. Khắp người đều là băng gạc dày và nẹp cố định. Cô ta thậm chí còn phải thở oxi.

- Chào. – Song Tử cười nhẹ, ngồi xuống bên giường. Hắn vẫn ôm con búp bê trong lòng. Có điều, cái đầm bèo nhún màu hồng dễ thương của con búp bê đã được thay bằng một bộ đồng phục họa tiết caro màu đen đỏ của trường.


Xà Phu không đáp lời, quay mặt qua một bên.

- Chắc cô vẫn cho rằng bản thân không đáng bị như vậy nhỉ? – Song Tử cười khẽ. – Nhưng tôi lại thấy, cô đáng đời lắm đó.

Xà Phu quay đầu lại, nhìn Song Tử bằng ánh mắt thù hận ngập tràn.

- Tính ra, nói về cách thức mê hoặc người khác, cô đúng là cao thủ đấy. Nhưng tiếc một cái, trừ tôi ra thì những người khác chẳng ai tin cô cả.

Xà Phu căm tức tột cùng. Cô ta không hiểu nổi, những người bị bệnh tâm thần đáng ra phải dễ thuyết phục hơn mới phải. Sao cô lại rơi vào tình trạng như thế này được.

- Đồ ngu. – Song Tử cười khẩy. – Kim Ngưu là thằng bị lừa nhiều rồi. Mày cho rằng nó dễ nghe lời mày lắm à? Nó chơi mày đấy, như mày đã chơi những đứa khác trong tầng này. Như mày đã chơi con Diễm Hoa một vố đau điếng rồi đẩy nó vào chỗ chết.

Song Tử ngừng một chút, nói tiếp.

- Chắc tao nên đi cảm ơn Kim Ngưu thôi. Nếu không có nó, chắc tao phải tự tay nhúng chàm phát nữa rồi. Cảm ơn mày nha. Nếu mày đề phòng tao thì tao sẽ chằng có cơ hội học được mấy cái thói mê hoặc bệnh hoạn của mày, Xà Phu ạ.

Xà Phu căm hận nhìn Song Tử, gằn từng tiếng.

- Song Tử....Nếu như tao chết....mày không thể được sống tốt. Mày không đời nào được biết, em gái mày vì sao lại chết. Hãy sống trong dằn vặt cả đời này đi, Song Tử. Mày giết em gái mày.

Sau đó, Xà Phu chết. Song Tử đứng chết trân ngay tại bên giường bệnh.

Lời buộc tội của Xà Phu đâm hắn một nhát dao đau điếng.

Dù cho hắn có tự thuyết phục bản thân nhiều đến đâu, có an ủi bản thân thế nào, thì có một sự thật vĩnh viễn hắn không cách nào vượt qua được, lời nói dối của hắn đẩy người em gái đến chỗ chết.

Từ sau cái chết của Xà Phu, Song Tử sống mãi trong dằn vặt. Hắn không muốn có người nào sống trong phòng 809, vì hắn sợ rằng, sẽ có một ngày, hắn sẽ gặp được một Xà Phu thứ hai bước ra từ căn phòng đó và buộc tội hắn. Sự tồn tại của Xà Phu đã khiến Song Tử ghê tởm đến độ chỉ nghe thôi đã muốn bóp chết kẻ nào phát ra cái tên đó.

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân lộp cộp đều đặn, gần dần, xa dần, rồi lặp lại.

Song Tử mở cửa, thò đầu ra.

Là Song Ngư. Cô nàng đương đi đi lại lại trước cửa phòng Song Tử.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nhân Mã, có một chuyện mà cô nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Với trình độ của Song Tử, nếu không thể trực tiếp lừa Kim Ngưu, người hại chết Xà Phu, hắn có thể lừa người khác đi hại Kim Ngưu mà. Thế nhưng, hắn lại không làm như vậy, lại còn im hơi lặng tiếng một cách bất ngờ, chưa từng đụng đến những người trong tầng 8, trừ khi đó là những người sống trong phòng 809. Nói hắn làm thế là vì tưởng nhớ Xà Phu thì cũng không quá hợp logic. Không lẽ, có một câu chuyện khác mà Song Ngư không biết.

Tính cách Song Ngư thẳng thắn, thuộc loại làm rồi mới nghĩ. Cô nghĩ rồi thấy mọi chuyện không hợp lý thì lập tức chạy đến trước cửa phòng Song Tử. Nhưng mới đến thì nhớ ra có nói chuyện với Song Tử cũng chẳng có tác dụng gì: hắn là lừa đảo chuyên nghiệp.

- Cô làm gì ở đây? – Giọng Song Tử vang lên làm Song Ngư giật mình. Cô nàng nhìn về phía Song Tử, ngập ngừng chốc lát rồi nói.

- Anh...còn đủ tỉnh táo không?

- Tôi không phải là không khống chế được lý trí ngược chiều gì đó. – Song Tử giọng đều nói.

- Tôi nói chuyện với anh chốc lát được chứ? – Song Ngư đánh bạo nói. Song Tử ngừng một chút

rồi tránh đường cho Song Ngư vào phòng mình.


- Anh không sợ lời đồn sao? – Song Ngư ngạc nhiên buột miệng, sau đó thì nín luôn.

- Chuyện này được chứng minh rồi còn gì? – Song Tử nói. – Hay cô cho rằng, tôi luôn luôn không tỉnh táo.

Song Ngư cúi đầu. Hắn nhìn được nội tâm của cô rồi. Cô thì thầm mùa xuân với sự xấu hổ như bị người ta vạch trần một bí mật sâu xa thầm kín.

- Tôi...không hề có ý đó.

- Vào trong đi. – Song Tử hất hàm. Song Ngư tiến vào phòng.

- Xin lỗi nhé. Phòng tôi không có trà bánh gì hết. Cô dùng tạm nước lọc nhé.

Song Ngư ậm ừ, nhận lấy cái ly, ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng. Song Tử ngồi trên bàn, đặt con búp bê vào lòng.

- Cô muốn nói chuyện gì?

Song Ngư lại ngập ngừng. Nhưng rồi, cô nàng quyết tâm. Cô nói.

- Tôi muốn nói đến Xà Phu. Anh không phiền chứ?

Song Tử nhíu mày. Trong đôi mắt màu xám khói pha xanh nhạt để lộ ra sự chán ghét và ghê tởm. Hắn nói.

- Nói đi. Tôi có thể kiềm chế được.

- Tôi biết chuyện này không nên hỏi anh. Nhưng anh là người duy nhất biết được sự thật, Song Tử. – Song Ngư nghiêm túc nói. – Anh với Xà Phu....

- Tôi hận cô ta. – Song Tử nói thẳng mà không đợi Song Ngư hỏi tiếp. – Tôi muốn giết cô ta.

Song Ngư không hiểu. Sao lại có thể có những câu chuyện khó hiểu đến như vậy. Hai người đó rõ ràng rất thân thiết kia mà.

Nhưng rồi, cô lại nhớ ra, tuy là thân thiết, nhưng kỹ năng nói dối của Song Tử là bậc chánh quả. Xa hơn của nói dối là gì? Là đóng kịch.

- Cô cũng không ngu ngốc đến mức hỏi tại sao đi? – Song Tử cười khẩy. – Tôi hận cô ta. Chỉ nhiêu đó lý do là đủ rồi chứ?

Song Ngư khẽ gật đầu.

- Vậy, anh ghét Xà Phu, thì sao anh lại hại những người phòng 809.

- Tại sao tôi phải nói cho cô biết?

- Vì tôi có chân tướng cái chết của em gái anh. – Song Ngư nói, ánh mắt xoáy thẳng vào đôi mắt Song Tử. – Sao? Anh hẳn là đã dằn vặt suốt một năm qua rồi nhỉ, Song Tử. Anh cam tâm không? Một bí mật không đầu không đuôi đổi một cái bí mật mang đến cho anh thanh thản. Anh không muốn đổi ư?

Song Tử trừng mắt nhìn về phía Song Ngư.

- Cô nói gì? Làm sao mà cô biết được?

- Không phải tự nhiên mà Xử Nữ cô lập tôi, đúng không? Mất công mất sức đến như thế chỉ để khiến cho một đứa năm nhất không quan trọng nhu tôi không có đất sống, anh không thấy sai à? Đơn giản vì tôi nắm được quá nhiều bí mật. Cô ta lo sợ tôi, nên mới không cho phép người khác tiếp cận tôi như thế. – Song Ngư cười cười. – Nào. Anh nghĩ sao về chuyện này đây? Anh muốn em gái anh chết không được an ổn à? Song Yên của anh ấy.


Song Tử mới nghe, liền phẫn nộ đứng bật dây. Con búp bê lăn trên thảm. Song Tử siết chặt nắm tay.

- CÔ THÌ BIẾT CÁI CHÓ GÌ????? – Hắn rống lên, tóm lấy thứ gần nhất, là cái gối, quăng đến chỗ Song Ngư. – CÚT NGAY.

Song Ngư cũng đứng lên, sẵn sàng nghênh chiến. Thế nhưng, cô nàng chưa từ bỏ mục đích.

- Chẳng hiểu anh tức giận vì cái quỷ gì nữa. Nhưng nếu thích đánh nhau thì con này cũng chẳng tự nhiên mà lên được thượng tầng đâu.

Ngay sau đó, Song Tử lao tới, tung một nắm đấm về phía Song Ngư. Song Ngư nhanh chóng né được, nhảy lên bàn. Nhân tiện, cô nàng sút bình nước tới, nhưng không trúng Song Tử. Nó đập mạnh vào tường, vỡ nát.

- LẢI NHẢI LẢI NHẢI NHƯ CON ĐIÊN. HẾT XÀ PHU RỒI LẠI SONG YÊN. MÀY HẾT LẦN NÀY TỚI LẦN KHÁC CHỌC NỌC CỦA TAO. – Song Tử gầm lên, tiếp tục lao về phía Song Ngư. Ngay lúc này, phòng bên cạnh cũng vang lên tiếng đổ vỡ rầm rầm.

- Tôi không thích đánh nhau với người không tỉnh táo đâu. – Song Ngư nói, bắt đầu hướng chú ý về phía cửa phòng đang bị đập rầm rầm từng đợt mạnh mẽ. Cô biết, Cự Giải lên cơn rồi. Bây giờ nếu Thiên Yết mà ra nữa thì thảm họa phải gọi bằng cụ.

Lúc này, Nhân Mã đang ở trong phòng. Tiếng đập cửa dồn dập khiến cô không thể không chú ý. Cô nhanh chóng rời phòng để tìm kiếm nguyên nhân của hỗn loạn.

Đương nhiên, cô nhanh chóng xác định được nguồn cơn tiếng ồn: phòng Song Tử. Cự Giải thì lại đang ra sức đập cửa phòng đó bằng hết sức bình sinh, với gương mặt của một kẻ lên cơn cuồng nộ đích thực. Những tiếng cãi cọ không ngừng vọng ra từ trong phòng 803. Nhân Mã nhận ra, một trong hai tông giọng đó, là Song Ngư.

Dù thế nào, cô không thể để cho tình hình tiếp tục được.

Đầu nhảy số thật nhanh, cô phi ngược lại phòng, lấy ra một nhúm thuốc bột. Thuốc này là thuốc an thần được điều chế từ nhựa cây thuốc phiện và những loại nguyên liệu có tính trấn áp cao. Cô chạy tới, dùng hết sức bình sinh ném vào người Cự Giải.

Cự Giải hít phái thuốc bột thì rất nhanh đã xìu xuống. Mắt cô nàng chậm rãi mất đi tiêu cự. Cô nàng rất nhanh đã đổ xuống sàn.

Đúng lúc này, cửa phòng Thiên Yết bị bật tung.

- Mày làm gì Cự Giải? – Hắn gầm lên.

- Mang nó đi ngay, trước khi hai đứa điên kia ra ngoài. – Nhân Mã không thèm nhiều lời với hắn. – Anh vừa đánh vừa ôm nó được chắc.

Thiên Yết tiến đến, nhìn Nhân Mã bằng ánh mắt khó chịu.

- Tao sẽ tính toán với mày sau.

Sau đó, hắn ôm ngang người Cự Giải, mang về phòng. Nhân Mã không nghĩ nhiều, chạy đến đập cửa phòng Bạch Dương.

- Bạch Dương. – Cô hét lớn. – Tôi biết anh đang ở trong phòng. Mở cửa phòng Song Tử mau. Song Ngư đang gây nhau với Song Tử trong đó. BẠCH DƯƠNG.

Bên trong chậm rãi vọng ra tiếng gõ bàn phím, kèm với một giọng nói khàn đục và thiếu sức sống.

- Cô ta có chết thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết.

Ngay kế đó, trong chỉ khoảng nửa phút đồng hồ Nhân Mã rời mắt khỏi cánh cửa phòng 803, một loạt âm thanh nổ liên tiếp vang lên. Nhân Mã không còn lạ lùng gì với âm thanh này nữa. Đây là tiếng súng. Cô đành từ bỏ chuyện thuyết phục Bạch Dương, quay lại chỗ phòng 803. Xử Nữ đang đứng đó, tay cầm một khẩu súng AMP-69, nã đạn liên tục vào cánh cửa phòng 803 với một vẻ mặt độc địa đến tột độ. Chẳng mất bao lâu, cánh cửa đã biến thành tổ ong, lỗ chỗ thủng.

Nhân Mã lao tới, nắm lấy cánh tay Xử Nữ, đá mạnh vào bụng cô ta. Xử Nữ oằn người vì đau đớn. Nhân Mã nhân lúc giật lấy khẩu súng, tháo chốt để băng đạn rơi ra, rồi sút nó văng đến tận trước cửa thang máy.

- Mày đừng tường là mày thoát được, Nhân Mã. – Xử Nữ gào thét. – Chỉ cần Song Tử còn sống, mày đừng hòng mà sống tốt được. Như tao vậy. Cả tao và mày. Nếu nó còn sống, hai người chúng ta sẽ nắm thay nhau xuống suối vàng.

Đôi mắt Xử Nữ mở lớn như. Con người màu mật ong co lại. Đây không phải là giả. Cô ta thực sự đang sợ hãi Song Tử. Cô ta không có gan đứng ra khiêu chiến, mà buộc phải làm như thế này. Cô ta không muốn chết. Cô ta muốn bản thân có thể bước ra khỏi đây, sống tiếp như một người bình thường, chứ không phải chết trong này.

Một dòng nước mắt chầm chậm chảy ra từ khóe mắt, bò xuống gò má.

Đúng lúc này, một thứ gì đó đập mạnh vào cánh cửa từ bên trong. Nhân Mã vội vàng lôi Xử Nữ đứng dậy, đẩy cô sang một bên. Ngay sau đó, cánh cửa đó chính thức bị tông cho đổ sập. Người dùng thân mình đẩy sập cửa chính là Song Tử. Hắn ngoi ngóp bò dậy từ trên tấm ván cửa, thở phì phì như một con trâu, rồi đứng lên. Song Ngư chậm rãi bước ra từ trong phòng, tay vịn vào thành cửa. Trên đầu cô có một vết thương còn đang chảy máu ròng ròng.

- Anh vẫn không hiểu vấn đề, phải không? Anh đang không khác gì hồi Xà Phu còn sống hết, vẫn là một kẻ chẳng kiểm soát được.


- Thế à? – Song Tử quệt ngang miệng bằng ống tay áo của mình, vẻ mặt điên loạn như một con sói đói. – Mày thì biết gì? Mày cứ liên tục nhắc mãi về em tao, về Xà Phu. Mày chỉ khiến tao điên tiết hơn thôi. Mày làm sao biết được tao đã khốn khổ bằng nào khi hằng đêm đều nhớ đến ánh mắt của em ấy. TAO ĐÃ HẠI CHẾT NÓ ĐẤY. MÀY KHÔNG HIỂU VẤN ĐỀ À? MÀY NHẮC ĐI NHẮC LẠI CHO TAO NHỚ TAO ĐÃ HẠI CHẾT EM ẤY.

- ANH KHÔNG PHẢI NGƯỜI GIẾT EM ẤY. – Song Ngư gào trả. – Đừng có ngu ngốc thế, Song Tử.

- KHÔNG. MÀY LỪA TAO. – Song Tử rống lên.

- Tôi không lừa anh. – Song Ngư kiên định nói. – Nào. Nhớ lại đi, Song Tử. Anh đã nói với em ấy rằng, anh đang ở trường bằng giọng điệu như thế nào?

Song Tử cứng người lại. Hắn không nhớ ư? Không. Làm sao hắn có thể quên được. Bằng đó dằn vặt, bằng đó cắn rứt và ăn năn trong suốt thời gian qua. Mỗi một đêm, những tình tiết ấy lặp đi lặp lại trong giấc mơ hàng chục lần, như một bóng ma tràn ngập oán hận, ám ảnh người sống mãi không thôi.

Hắn đã nói gì nhỉ?

Phải rồi. Hắn đã cười, nói bằng giọng bông đùa vui vẻ, anh đang ở trường học này.

Bên cạnh hắn còn có những thằng bạn của hắn khi đó. Những đứa bạn đó cũng chêm thêm vào bằng giọng cợt nhả, Song Yên, Song Tử không ở trường đâu. Nó đang đi chơi với bọn anh. Mách mẹ đi em.

- Anh không có nói dối Song Yên, Song Tử. – Song Ngư nói. – Song Yên không đời nào tin rằng anh đang ở trường, dù cho cô ấy có tin người đến đâu đi chăng nữa. Anh biết mà. Song Yên đến trường vì một lý do khác.

- Lý do nào chứ? – Song Tử nói bằng giọng khô khốc rệu rạo.

- Ngày hôm sau, trường anh có một buổi lễ quan trọng. Số hoa dùng cho buổi lễ đó, là do CLB làm vườn của em gái anh chuẩn bị. Chiều hôm đó, cô ấy nhận được tin, số hoa đó biến mất, nên vội vàng tới trường tìm kiếm cùng với những người khác trong CLB. Trên đường về, chuyện đó đã xảy ra. – Song Ngư chậm rãi nói ra chân tướng.

- MÀY NÓI DỐI. SAO MÀY CÓ THỂ BIẾT ĐƯỢC.....

- Bởi vì người hại chết em gái anh là Xà Phu. – Song Ngư nói tiếp. – Cô ta có bản tính chiếm hữu cao. Người nào bị cô ta ngắm trúng đều không có kết cục tốt. Sau khi anh đến đây được một thời gian thì Xà Phu bị phát hiện. Cô ta bị chuyển tới đây. Cũng vì thế, tôi mới điều tra được.... Tôi điều tra tất cả những người vào trường. Nhưng rõ ràng, anh không hề biết chuyện Xà Phu hại em gái anh, vì khi những chuyện đó bị phanh phui thì anh đã ở đây rồi.

Vẻ mặt của Song Tử y hệt như mới bị đập cho một búa, choáng váng và hãi hùng.

- Đó có phải là nói dối hay không, tôi tin rằng anh đã biết rõ. – Song Ngư kiên định nói. – CLB mà em gái anh tham gia là gì? Cô ấy chắc chắn có kể với anh tất cả.

Song Tử cẩn thận nhớ lại. Đúng rồi. Song Ngư nói đúng. Song Yên có kể với hắn tất cả mọi chuyện, rằng con bé mệt mỏi thế nào khi phải chăm sóc những cây hoa đó để chúng có được trạng thái tốt nhất cho buổi lễ, rằng con bé đã phải chuẩn bị thêm cả những cây dự trù phòng có những cây hoa bị hỏng.

Đó chắc chắn là sự thật.

Song Tử đã ìu xuống như bánh đa nhúng nước, không còn thấy tăm hơi cơn điên lúc nãy ở đâu. Hắn lui một bước, ngồi phịch xuống đất.

Ra là thế. Hắn không phải là người giết em gái hắn. Tảng đá lớn đè chặt tâm hắn bấy lâu nay tự nhiên được trút bỏ không hề có báo trước. Hắn cúi đầu, nước mắt chầm chậm chảy dài.

Song Yên, nguồn sống của hắn, hạnh phúc của hắn. Hắn hạnh phúc khi có được một người em gái có mối liên kết với hắn mạnh mẽ như vậy. Hắn không thể nào quên được những ngày tháng có con bé bên cạnh, những ngày tháng bình yên nhất, khi tay hắn chưa bị máu tươi nhuộm đỏ, khi tâm hồn hắn còn trong sạch chưa bị vấy bẩn bởi lý trí ngược chiều.

Em gái hắn, xinh đẹp và dịu dàng, người mà hắn trân trọng nhất trên đời này.

"Em chỉ mong anh được hạnh phúc. Anh không trách em đi trước chứ?"

Bây giờ hắn có thể trả lời rồi.

Song Yên, anh làm sao có thể tha thứ cho em được. Em đã nhẫn tâm bỏ anh lại một mình nơi tăm tối thế này cơ mà. Nhưng em ơi, anh nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của em. Trước khi gặp lại em, sau nhiều năm nữa, anh sẽ sống một cuộc sống tốt nhất có thể.

Đến lúc đó, chúng ta lại làm anh em thêm một lần nữa nhé. Anh sẽ không để em rời đi trước thêm một lần nào nữa. Anh sẽ nâng niu em, và khiến cho em trở thành một người em gái hạnh phúc nhất trên đời.

Hắn thấy được bóng hình Song Yên đứng trong phòng hắn, trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh đang dần hiện ra sau bức rèm cửa trắng, ngay chỗ con búp bê. Cô đứng đó với một nụ cười hạnh phúc trên môi.

"Được. Em đợi anh đến thực hiện lời hứa." Giọng nói của Song Yên vẳng qua bên tai hắn.

Song Tử đứng dậy, lết từng bước vào căn phòng. Hắn nhặt con búp bê lên, ôm ghì trong lòng. Nước mắt vẫn không ngừng chảy ra như mưa. Hình bóng Song Yên đã không còn đây nữa rồi. Nhưng hắn vẫn phải tiếp tục đi lên, vì lời hứa với Song Yên yêu dấu.

Hắn sẽ được gặp lại Song Yên mà, sau khi sống một cuộc đời hạnh phúc......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận