Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 13: CỨU VÃNG MẶT MŨI


Tác giả: Luna Wong


Khâu Bối Vận nghe bản thân phải làm thiếp cực kỳ khó chịu, tay nàng cũng gia tăng tốc độ nhét thức ăn vào miệng ngân lang. Ngân Lang biết bản thân đang ở đâu cũng không dám kêu la chỉ có thể cắn răng nhẫn mà thôi. Mỗi lần đồ ăn đưa tới miệng nó phải dùng tốc độ nhanh nhất để nuốt, đây là lần đầu nó ăn uống mà có biểu hiện thống khổ như vậy.


Khâu Hựu Kình lập tức đứng lên, chấp tay khom lưng tấu: “Tạ qua vương thượng, vương hậu nương nương ưu ái, vi thần nghĩ chuyện này gia muội cũng không có nhận thức, lúc nãy vương hậu nương nương cũng nói là vui đùa một hồi, vi thần cũng không biết rõ sự tình, thỉnh vương thượng thu hồi khẩu dụ.”


Hừ! Trắc phi vị? Cả chính phi Bối Bối cũng không cần cơ mà, việc gì phải vì trắc phi vị kia làm khó muội muội càng làm khó mình.


Long Ngự Ngôn vốn nghĩ rằng Khâu Hựu Kình nên vui vẻ khi nghe được tin tức này mới đúng, trái lại nghe được lời từ chối. Đây đối với hắn mà nói là một chuyện mất mặt, hắn đường đường là thái tử, lại bị một con ngốc từ chối? Lý nào có thể.


Chỉ là nhìn Khâu Bối Vận hiện tại, mỹ mạo thì có mỹ mạo nhưng. . .cả mặt nàng dính đầy thức ăn, lại còn bóc thức ăn bằng tay a, dơ như vậy, làm hạ nhân giúp hắn rửa chân hắn cũng không đáp ứng đâu. Nhưng vì mặt mũi, muốn từ chối cũng phải là do hắn từ chối.


Ngay khi hắn muốn mở miệng đã nghe Long Ngự Quân trước một bước cướp lời: “Bối Bối, Thiên Sát cũng đói rồi, chi bằng cũng qua đây cho nó đi.” Hắn làm vậy đương nhiên là có dụng ý, rồi.


Đây chính là muốn giúp bằng hữu lấy lại mặt mũi. Lệnh muội của bằng hữu bị từ chối trước mặt mọi người, tuy là hai huynh muội nhà kia cũng chẳng có lưu tâm, mà Long đế Long hậu cũng bất đắc dĩ mới làm vậy, cũng đã cho rất nhiều mặt mũi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chuyện bị đánh mặt.



Hắn làm vậy chính là ngầm nói cho đám người có mặt ở đây biết, tuy Khâu Bối Vận bị từ chối cho thái tử phi vị nhưng địa vị vẫn hơn bọn họ rất nhiều. Hắn mang dạnh phận vương gia của bản thân ra tận lực giúp bằng hữu cứu vãng mặt mũi.


Hỏa kỳ lân vốn đang thay ngân lang thương tiếc, nghĩ sẵn vài câu trong đầu chút nữa an ủi ai, ngờ nghe được lời của chủ tử thì khóc không ra nước mắt. Nó hết đưa mắt nhìn ngân lang đang thống khổ lại nhìn chủ tử không chút khai ân mà trái tim nhỏ run rẩy. Vậy nghĩa là người kế tiếp bị thống khổ sẽ là nó.


Khâu Bối Vận hừ hừ trong lòng thầm mắng Long Ngự Quân vài trận. Nhưng lấy trí lực của một đứa ngốc nhất định sẽ nghe theo, lại nói bàn của nàng cũng không còn bao nhiêu thức ăn, mà bàn của hắn vẫn có rất nhiều lại chưa từng bị động đũa nữa.


Thế là lại phải nở một nụ cười ngây dại, đứng dậy ôm lấy ngân lang không chút kiêng kỵ băng qua chính điện chạy đến bên Long Ngự Quân ngồi xuống. Tay cũng lập tức tóm lấy hỏa kỳ lân đang run đến bộ lông nhỏ cũng dường như mất đi hỏa quang vốn có ôm vào lòng cười khúc khích.


Long Ngự Ngôn đương nhiên không cam lòng, nếu không có xảy ra chuyện kia hắn với Khâu Bối Vận vốn là thanh mai trúc mã, với Khâu Hựu Kình lại là bằng hữu, nào đến phiên một tạp chủng như Long Ngự Quân chen chân vào. Nghĩ vậy lửa giận càng khó dập phản tăng, mặt vẫn nở nụ cười như xuân phong nói: “Khâu đô thống không nên sớm như vậy đã từ chối, vì sao không hỏi thử lệnh muội?”


Khâu Bối Vận đang vươn tay cầm lấy một cái bánh chẻo chiên giòn, nghe bị điểm danh liền đặt xuống lại, lúc này mới nâng mắt nhìn đối diện. Long Ngự Ngôn như nắng ấm không lạnh lẽo như huynh trưởng nàng cùng đại ác ma. Nhưng hắn không phải nên vui vẻ sớm từ hôn sao? Vì sao lại níu kéo một đưa ngốc như nàng? Có ý gì? Mê luyến nhan sắc của nàng? Mơ tưởng!


Mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng quyết không gả cho một tên mang mác hôn phu nhưng lại chưa từng đến thăm nàng như hắn. Nghĩ vậy nàng lại nhoẻn cái miệng dính đầy thức ăn hướng hắn cười, tay đầy dầu mỡ nâng lên chỉ người đối diện: “Hỏi gì nha?”


Khâu Hựu Kình lại nhanh chóng tiếp lời: “Gia muội không thể nhận thức rất nhiều chuyện, e trắc phi vị cũng đảm đương không nổi, thỉnh vương thượng thu hồi khẩu dụ.” Trong lòng hắn cũng không hiểu nỗi Long Ngự Ngôn vì lý do gì cắn mãi không buông như vậy. Dù mỹ mạo của muội muội hắn có kinh thiên hơn nữa thì biểu hiện ghê tởm kia làm sao còn có người thích.


Đám người nhìn thấy Khâu Bối Vận hiện tại cũng không dám nhìn tiếp. Hiện răng nàng còn dính đầy thức ăn trông ghê tởm đến cực điểm. Nếu còn nhìn nữa thì sẽ lập tức nôn hết thức ăn đã ăn từ mấy ngày trước ra.



Long Ngự Ngôn vẫn kiên trì giữ mặt mũi, bỏ đi những thứ khác thì Khâu Bối Vận vẫn còn một ưu điểm duy nhất chính là xinh đẹp. Mà loại đẹp của nàng là không có nữ tử nào ở đây so được, nếu không phải nàng ngốc, hắn cũng không phải bỏ phí một nữ nhân có dung mạo đáng tiền như vậy.


Thế nên, hắn dùng giọng điệu dụ dỗ tiểu hài tử để bắt tâm của Khâu Bối Vận: “Là bổn cung muốn thú Bối Bối vào cửa nha, Bối Bối có nguyện ý không?”


Chỉ là tâm của Khâu Bối Vận thì hắn không bắt được, bởi nàng vốn đã sớm không có thiện cảm với hắn. Cho nên giọng điệu kia hắn chỉ thu hút được lòng của tất cả đám thiên kim ở đây, kể cả đám phụ nhân cũng nghiên về phía một thái tử ôn nhu thế này nha.


“Thú Bối Bối vào cửa làm gì?” Ngu ngơ nàng hỏi lại một câu.


Một đám người có mặt đều khinh bỉ mắng một kẻ ngu ngốc như Khâu Bối Vận có phúc không biết hưởng. Đáng lý để nàng làm nha hoàn hầu hạ Long Ngự Ngôn vẫn còn tiện nghi nàng, giờ đây Long đế khai kim khẩu cho nàng ngồi trắc phi vị, Long Ngự Ngôn lại dùng thái độ ôn nhu như vậy, nàng còn không biết điều.


Khóe môi của Long Ngự Ngôn liên tiếp giật, sắc mặt đông cứng cố giữ vẻ bình tĩnh. Hắn làm sao biết giải thích chuyện này a.


“Cái này. . .cái này. . .”


Khâu Bối Vận híp mắt cười khanh khách đến vô hại, sau đó nàng vươn tay đầy dầu mỡ dơ bẩn đến hai gò má của Long Ngự Quân véo véo xoa xoa các thể loại, nói ra một câu không chút liên quan nhưng hàm ý ngược lại rõ đến không thể rõ hơn được nữa.


“Tiểu Quân Quân vẫn đáng yêu hơn.”



Cho ngươi chết, cho ngươi chết, dám sai bảo ta. Nàng không chỉ ra sức véo gó má tuấn lãng kia mà còn bôi hết những thứ có trên tay vào mặt của đại ác ma nữa.


Trong lòng Long Ngự Quân vừa cảm thấy giận vừa cảm thấy buồn cười, thế nên khóe miệng liên tục co rút, co rút so với Long Ngự Ngôn chỉ có nhanh hơn mà thôi. Tuy nhìn không thấy mọi thứ trước mắt nhưng vẫn cảm giác rõ được sự đáng yêu cùng tinh nghịch của Khâu Bối Vận. Nàng gọi hắn là ‘tiểu Quân Quân’, còn chưa từng có người dám gọi hắn như vậy đâu.


Hai con tiểu thú trở mắt nhìn Long Ngự Quân bị khi dễ giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt tất cả mọi người mà miệng há to đến cực đại. Ô ô hình tượng a, tất cả hình tượng mọi người cố sức tạo dựng đều bị hủy hoại trên tay Khâu Bối Vận rồi.


Mọi người nghe cách xưng hô cùng cử chỉ thân mật của hai người đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ là mới chung đụng có bao lâu đâu sẽ có loại thân mật như vậy? Mà thôi, bọn họ cũng không ai nghĩ nữa, dù gì thì một đưa ngốc như Khâu Bối Vận thì ai cũng sẽ có thể nhanh chóng thân cận thôi mà.


Một cung nữ nhanh chóng nhân cơ hội này tiến lên giúp Long Ngự Quân lau mặt nhân tiện thân chiếm chút tiện nghi. Chỉ là còn chưa đụng đến hắn liền bị âm thanh âm lãnh khiến cho ngừng lại.


“Lui xuống.”


Cung nữ đành ngậm ngùi thối lui lại về vị trí, trong lòng thầm khó chịu không thôi. Nàng hiện tại dù gì vẫn hơn Khâu Bối Vận rất nhiều nha.


Từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay bạch sắc, Long Ngự Quân đưa cho Khâu Bối Vận, mắt không tiêu cự cũng dời trên mặt nàng: “Lau tay trước.”


Khâu Bối Vận đương nhiên là nghe theo rồi, nàng cũng không muốn tay dơ như vậy. Chỉ là tay sạch, nàng vừa đặt khăn dơ lên bàn liền có thêm một chiếc khăn sạch khác được đại ác ma đưa đến trước mặt nàng.


Lại đưa ra một lời để Khâu Bối Vận không thể từ chối được “Lau mặt cho bổn vương, chút nữa xuất cung, bổn vương mang Bối Bối đi ăn kẹo hồ lô.”



Khâu Bối Vận giận đến điên người nhưng không dám phát tác mà vẫn duy trì nụ cười ngây dại trên mặt, chỉ là hiện trong nụ cười đã chứa ngân châm có thể giết người mà chưa ai phát giác mà thôi. Dám dùng xiên kẹo hồ lô thu mua nàng, ai bảo nàng giả ngốc làm gì, buộc lòng phải giả vờ có hứng thú với lời đề nghị không ra gì của hắn.


“Tiểu Quân Quân đã hứa rồi không được gạt người ta.”


“Bổn vương chưa từng nói dối.” Long Ngự Quân chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu. Hắn đương nhiên đoán được nguyên nhân nàng làm như vậy, bất quá, nàng làm dơ mặt hắn thì tự nàng đến lau sạch sẽ.


Khâu Bối Vận đưa tay lên giúp hắn lau mặt, đương nhiên nàng cũng không có chút ngượng nào. Chỉ là tay thêm lực, khiến mặt hắn không những được lau sạch mà còn đỏ lên vì bị ma sát mạnh, nhưng tuyệt không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào ở trên đó.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Tiểu kịch trường:


Long Ngự Quân ôm cái mặt sưng đỏ đến tìm Luna nương đang soạn đơn hàng cho khách: “Ta bị tai nạn lao động, ta muốn được bồi thường.”


Luna nương như không hề nghe được, vẫn kéo băng keo rột rột nói: “A, tiểu Quân Quân đến thật đúng lúc. Tăng ca tăng ca nào.”


Long Ngự Quân như một làn khói bay mất.


Luna: Hừ, muốn lấy tiền từ tay ta sao? Em con xanh và non lắm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận