Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 14: CỐ Ý LÀM KHÓ


Tác giả: Luna Wong


Mọi người thu trọn một màn kia cũng có chút vừa tiếc vừa hận. Một đứa ngốc cư nhiên sẽ được một mỹ nam nhân như Long Ngự Quân xem trọng? Đây chính là thiên đại sỉ nhục!


Bất quá chuyện đến nước này không cần nói cũng biết việc hôn ước đã bị hủy bỏ. Mà Khâu Bối Vận không cần phí sức lo sợ lại có thể ôm thêm một mớ đồ trân bảo do Long đế ban tặng xem như phí bồi thường thiệt hại về nhà.


Lúc này trong lòng mọi người lại có chút lo lắng, bọn họ lo lắng một vương gia tuấn mỹ như Long Ngự Quân cứ như vậy mà bị Khâu Bối Vận chiếm mất. Đây cũng là mục đích Long Ngự Quân muốn đạt được, tránh cho Long đế Long hậu có cơ hội nhét nhãn tuyến bên người của hắn, vừa để bằng hữu có thêm mặt mũi.


Lúc này, cung nữ lại mang thêm không ít thức ăn đến, mỹ thực bày đầy trên bàn. Khâu Bối Vận mắt sáng long lanh đặt hai tiểu thú ở bên đùi chuẩn bị ăn.


Bên trên Long hậu cười điềm đạm nói: “Tề vương cũng thử món [Hà Hoa Khai Tứ Quý] ngự trù mới làm thử xem có hợp khẩu vị không?” Tay nàng cầm đũa gắp một ít cho vào chén của mình.


“Tạ vương hậu nương nương.” Long Ngự Quân nói xong cũng chậm rãi cầm đũa lên kéo dài thời gian. Lúc nãy hắn nghe tiếng cung nữ đặt ba đĩa thức ăn xuống, cũng xác định được vị trí, nhưng trong ba món đó, món nào mới là [Hà Hoa Khai Tứ Quý] a.


Khâu Bối Vận biết thời cơ đã tới, nàng lướt mắt lên ba đĩa thức ăn mới ở trên bàn. Sau khi xác định liền mang đĩa [Hà Hoa Khai Tứ Quý] đặt ở trước mặt mình, lại còn cố ý làm không chút tiếng động để cố ý trả đũa Long Ngự Quân.



Chỉ là nàng không hề biết rằng hành động của nàng chỉ là tạo thêm thuận lợi cho đại ác ma mà thôi. Lúc đầu Khâu Hựu Kình ngồi ở xa vốn muốn ra hiệu bảo muội muội hoặc ngân lang, hỏa kỳ lân giúp đỡ Long Ngự Quân. Chỉ là không có tên nào nhìn hắn, khi nhìn thấy hành động kia của muội muội mình tâm đang treo của của hắn liền có thể an tâm đặt xuống.


Long Ngự Quân nhạy bén lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng của Khâu Bối Vận. Thế nên hắn không có đưa đũa gắp mà nói: “Bối Bối thích ăn [Hà Hoa Khai Tứ Quý] sao, bổn vương nhường.”


Câu nói của hắn khiến mọi người nghĩ hành động chừng chờ trong vài giây ngắn ngủi kia chính là để Khâu Bối Vận chọn ra thứ mình yêu thích. Hắn là vương gia lương thiện lại có tấm lòng bao dung nên sẽ không dành ăn với một đứa ngốc như Khâu Bối Vận.


Đũa của hắn lại gắp sang một món khác rồi đưa đôi mắt không tiêu cự nhìn Long hậu nói: “Hy vọng vương hậu nương nương kiến lương, bổn vương trước thử món này.”


Đương nhiên không có Vô Diện ở, hắn không thể xác định được các món ăn cùng vị trí của từng thứ trong đĩa. Mọi lần Vô Diện sẽ dùng đũa đụng vào một khối trên đĩa hắn từ đó mà lần ra những khối còn lại nên không có khó khăn. Thế nên lúc này trên tay hắn gắp chính là món bánh chẻo mà Khâu Bối Vận đã cầm lên lại không ăn mà bỏ xuống lúc nãy.


Kỳ thực, đến khi hắn cho món đó vào miệng hắn mới biết đó là bánh chẻo. Nếu không phải Khâu Bối Vận nổi lên tâm tư muốn trả đũa xem ra lúc nãy hắn đã bại lộ khuyết điểm rồi.


Mọi người nhìn hắn ưu nhã cho vào miệng cắn mà há hốc toàn tập. Có phải không vậy, đó là thứ tay bẩn của Khâu Bối Vận chạm qua rồi, thế mà vẫn có thể ăn sao? Đây nói giữa hai người bọn họ không có gì cũng không ai tin đâu.


Khâu Bối Vận hận hận há to mồm liên tục nuốt tôm to vào miệng. Nàng vốn muốn cho hắn mất mặt xem ra lại đang vô tình giúp hắn. Thật tức chết được, lần sau nhất định phải suy nghĩ tỉ mỉ hơn mới được.


Hỏa kỳ lân cùng ngân lang ngồi ở trên đùi của Khâu Bối Vận lâu lâu lại được nàng mang xuống cho một con tôm tô hoặc một miếng thịt béo bở nên cũng ăn cực kỳ ngon lành. Hai con tiểu thú không còn oán hận nàng như lúc nãy nữa, mỹ thực này chúng nó chưa từng được thưởng thức.



Long Ngự Ngôn đương nhiên không hài lòng, thế nên hắn liền đứng lên chấp tay hướng Long đế đề nghị: “Phụ hoàng, hoàng đệ ở biên cương nhiều năm, nhi thần muốn lĩnh giáo tiễn pháp của hoàng đệ.”


Mắt của Khâu Bối Vận lại lóe sáng kèm theo vài tia gian sảo, bắn lên bia, mà bia bắn thì sẽ bất động, haha lần này đại ác ma không chết cũng phải chết. Trong lòng nàng cười đến ngây ngất vài trận, đến nỗi con tôm ăn dở rơi cả ra khỏi tay cũng không biết.


Long đế đương nhiên cao hứng đáp ứng mà không hỏi ý Long Ngự Quân. Nhân cơ hội này hắn cũng phải khảo nghiệm thực lực của Long Ngự Quân một chút. Nhìn thấy Vô Sắc thạch đã ban được một con hỏa kỳ lân là thần thú, nhất định thực lực là không thấp. Chỉ là Long Ngự Ngôn cũng có một cây Quyết Lịch kiếm, cũng xem như không có tệ.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Dùng qua bữa, mọi người ra ngoài sân xem hai vương tử thể hiện thực lực. Lúc này hai bia bắn sớm được đặt ngay ngắn rồi thế nên Long Ngự Quân vô pháp biết được vị trí của chúng.


Khâu Bối Vận ôm lấy hai con tiếu thú đặt xuống rồi lại đứng bên cạnh đại ác ma cười say mê nói: “Haha lần này ngươi sẽ không may mắn như lúc nãy nữa đâu.” Tay nàng lại như tiểu hài tử cầm lấy tay hắn đung đưa để người nhìn nghĩ là nàng làm nũng vòi thứ gì thôi.


“Bối Bối muốn nhìn thấy bổn vương mất mặt?” Long Ngự Quân có chút không vui hơi cúi đầu xuống dùng đôi mắt không tiêu cự nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh thân mình.


Khâu Hựu Kình lúc này cũng bước tới, vốn muốn nói cho Long Ngự Quân nghe vị trí của bia bắn, nhưng nghe được khẩu khí đắc ý kia hắn cũng không mở miệng. Hắn biết vị bằng hữu này sẽ tự có cách, hắn chỉ cần giữ muội muội mình không để nàng nghịch phá là được.


“Bối Bối không nên làm cho tình hình ngày một căng thẳng nữa.”



Khâu Bối Vận xem như không nghe mà còn thách thức đại ác ma: “Nếu ngươi bắn không trúng thì lập tức thu dọn hành lý cút về phủ.”


“Nếu bổn vương bắn trúng?” Long Ngự Quân vân đạm phong kinh không đáp phản vấn. Mắt vẫn không rời gương mặt của Khâu Bối Vận.


Khâu Bối Vận nhún vai nhẹ nhàng cười: “Thì ngươi thắng Long Ngự Ngôn thôi.” Kỳ thực nàng cũng không dám đánh cược, hắn ở biên cương lâu như vậy, ngoại trừ mất đi thị giác ra thì mọi thứ đều toàn vẹn, đây chứng tỏ được một điều thực lực của hắn rất kinh khủng a.


Long Ngự Quân có chút cười khổ, đây làm sao tính là cá cược được chứ. Nàng to giọng thách thức hắn nhưng lại không dám ra giá nếu hắn thắng, nàng sẽ thua gì cho hắn.


Lúc này có binh sĩ mang trường cung cùng tên đến hành qua lễ rồi hai tay dâng lên trước mặt Long Ngự Quân. Long Ngự Quân chuẩn xác bắt được trường cung lại hướng Long Ngự Ngôn nói: “Bắn lên bia ngắm quá thường, đổi cách chơi đi.”


Long Ngự Ngôn nhíu mày, khẽ kéo khóe môi hiện lên nụ cười như nắng ấm lại mang theo khinh bỉ: “Cách chơi còn chưa tuyên làm sao hoàng đệ ngươi biết được là không có đặc sắc.”


“Ở sa trường những thứ này cho dù cách chơi thế nào đi nữa tùy tiện gọi một binh sĩ ra cũng có thể thắng.” Long Ngự Quân chỉ cao khí ngang nói. Hắn nhờ gió cũng có thể mơ hồ xác định được phương hướng của bia ngắm, chỉ là như vậy có chút mạo hiểm vẫn phải tìm phương pháp an toàn cho mình.


Long đế cũng cảm thấy có lý, thế nên liền để mỗi một cung nhân cầm một trái táo để trên đầu chạy lung tung. Nếu ai bắn được nhiều lại không chết người liền thắng. Với bất kỳ một ai trong số bọn họ, đây là tăng độ khó. Nhưng đối với Long Ngự Quân, đây lại đang tăng độ dễ.


Thế là hơn trăm cung nhân bị mang ra ngoài, mỗi người cầm một trái táo chạy loạn. Đương nhiên trong lòng vẫn là sợ đến tim đập chân run, dù tiễn pháp lợi hại đến mức nào đi nữa, thì mục tiêu xa như thế dù đứng im cũng có mà bắn trúng nữa là. Bọn họ là tiện mệnh ngoài cầu trời giữ mệnh ra thì còn có thể làm gì hơn.


Khâu Bối Vận nhìn hai vương tử đang kéo căn dây cũng tâm nàng cũng ngừng đập. Tay kéo kéo ống tay áo của huynh trượng hỏi: “Ca, vì sao phải hạ cách chơi như vậy, nhỡ chết người thì sao, tàn nhẫn quá!”


Khâu Hựu Kình khẽ lắc đầu giải thích: “Thái tử thì ca không thể nói trước, nhưng với vương gia thì nhất định an toàn.” Đôi mắt hắn khẽ nhếch khiến cho một số thiên kim lơ đãng nhìn về phía bên này phải đỏ mặt cúi đầu xuống.



Kết quả cũng rất nhanh định ra. Đương nhiên là Long Ngự Quân dành trọn số điểm, mà Long Ngự Ngôn khiến cho hai cung nhân bị thương.


Khâu Bối Vận hận hận ném trái lê trong tay đến chỗ Long Ngự Quân. Ai biết hắn lại phản ứng mau lẹ, một tay đã nắm gọn trái lê, cũng không quên nói với nàng: “Bối Bối là thấy bổn vương thắng trận nên thưởng sao?”


Khâu Bối Vận dẫm dẫm chân không cam lòng. Lý nào ném từ phía sau như vậy vẫn không trúng. Nàng xua xua tay nhỏ cũng không thèm nhìn đến hắn nữa: “Xem như là vậy đi.”


Ngay khi vừa tuyên bố kết quả xong bên này có cung nhân chạy đến thông báo Tề vương phủ cháy to hạ nhân trong phủ không chết cũng bị thương không người lành lặng, mà vết thương cũng rất nặng. Tin tức này khiến mọi người đều kinh hách đến trong lúc bất chợt phát không ra âm thanh.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Tiểu kịch trường:


Trong đám quần chúng vây xem nơi vừa bị báo cháy, một đám nam nữ chủ váy áo xinh đẹp che mặt đeo kính mát lẫn lộn bên trong.

“Lợi hại lợi hại, cả một tòa phủ đệ to cũng nỡ phá. Tài đại khí thô a!!!”

“Còn gì nữa, đều là lương của chúng ta cả thôi. Độc giả donate nhầm chỗ rồi.”

“Hay chúng ta len lén thay đám mã QR trên web thử xem.”

“. . .”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận