Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ tức giận của Hạ Dương.
Thích Vân Tô hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, nụ cười lịch sự tiêu chuẩn, đúng mực, giống hệt dáng vẻ nên có khi gặp lại một người bạn cũ chứ không phải là một người có thể kiểm soát toàn bộ tâm trạng của anh.
Thích Vân Tô lặp lại một lần nữa: "Lâu rồi không gặp."
Dường như anh còn cố ý khiêu khích cơn giận của Hạ Dương, đùa giỡn bổ sung: "Tính khí thay đổi rồi à?"
"Cười cái rắm ấy." Hạ Dương chắn trước cửa xe, ánh mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá Thích Vân Tô một lượt, âm dương quái khí nói: "Trời hơn ba mươi độ mà đóng bộ âu phục, anh không sợ nổi rôm à?"
"Công việc cần." Thích Vân Tô lùi ra sau một bước, nếu như có thứ gì dùng để che chắn được, anh rất muốn che đi ánh mắt của Hạ Dương.
Sự cố xe cộ bên kia đã được giải quyết ổn thỏa, đội cứu hộ rút dần đi, Hạ Dương nhìn thấy Vương Thời đang chạy về phía mình.
Hạ Dương "hừ" một tiếng, nghe rất khinh thường, lần mò trong người một lượt mới phát hiện ra mình không cầm theo điện thoại, không vui hỏi: "Ông chủ Thích, có danh thiếp không?"
"Không mang theo bên người." Thích Vân Tô đáp.
"Vậy..." Hạ Dương nghiêng đầu suy tư, mắt vẫn chăm chú nhìn người đối diện, vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy trong miệng khô khốc, lúng túng nói tiếp: "Tôi không cầm theo điện thoại, anh lưu số của tôi đi."
"Tôi cũng không cầm theo điện thoại bên người." Thích Vân Tô nói.
"ĐM!" Hạ Dương bốc hỏa.
Đám người vây xem không biết từ khi nào đã chuyển sự chú ý sang bên này, tò mò quan sát. Hạ Dương biết rõ, rời vị trí trong lúc làm nhiệm vụ, quay về kiểu gì cũng bị phạt nên cũng không thể gây chuyện quá to, vì vậy trước khi Vương Thời chạy sang tới nơi, hắn đã đi ngược trở lại.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Vương Thời hỏi.
Hạ Dương vịn vai Vương Thời, đẩy người đi, âm thanh đáp trả rất to, mục đích là muốn để cho Thích Vân Tô nghe thấy, "Không có gì, nhận nhầm người thôi."
Xe cứu hộ khẩn cấp rời đi trước, Thích Vân Tô vẫn còn bị kẹt lại trong dòng xe cộ, lúc đi ngang qua, Vương Thời hỏi: "Người ta nợ tiền ông à?"
Thích Vân Tô đã cởi áo khoác ngoài, ống tay áo sơ mi gọn gàng xắn lên hai vòng, thần thái tự nhiên đứng nói chuyện điện thoại với ai đó.
Người không kiểm soát được cảm xúc của mình dường như chỉ có Hạ Dương, trong mắt hắn có lửa, nhìn chằm chằm người kia cho tới khi khuất bóng.
"Nợ nhiều tiền lắm à? Chưa từng thấy ông tức giận như vậy bao giờ?" Vương Thời lại hỏi.
Đúng là rất tức giận, Hạ Dương mắng "đệt mợ" liên tục mấy câu, sau đó nghe thấy tiếng nhắc nhở của đội trưởng qua bộ đàm. Hôm nay trở về kiểu gì cũng không thoát được hình phạt ôm bao tải nặng chạy thêm mấy kilomet, nhưng hắn thà chạy, làm mình mệt chết luôn còn đỡ hơn là phải chịu cảm giác nuốt không trôi cục tức như lúc này.
Hạ Dương một mình bơ vơ sống suốt mấy năm, bỏ qua duyên phận với Nhiễm Ninh, nhưng tình anh em với Thích Vân Tô có lẽ vẫn xây dựng được. Tuy rằng chưa nghĩ ra được tại sao tương lai sẽ phát triển lên thành mối quan hệ người yêu với Thích Vân Tô nhưng theo ký ức trong trí nhớ thì hắn nhìn thấy có một khoảng thời gian mình và Thích Vân Tô rất hòa thuận.
Có lẽ hắn thực sự rất thích Thích Vân Tô, là kiểu thích của bạn bè hoặc là anh em thân thiết. Hạ Dương tự nhận định như vậy.
Thích Vân Tô lớn tuổi hơn, trưởng thành, lý trí, khác hoàn toàn những người bạn khác của Hạ Dương. Sự tồn tại của anh như một ngọn đèn dẫn đường chỉ lối cho hắn, bởi vậy Hạ Dương rất thích đến tìm Thích Vân Tô tán gẫu.
Thích Vân Tô lớn tuổi hơn, trưởng thành, lý trí nhưng vẫn thích xem anime, chơi game, có hiểu biết về các loại figure, là người mà Hạ Dương có thể thoải mái chia sẻ sở thích của mình. Ở quỹ đạo thời gian hiện tại chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì này, mỗi lần nghĩ tới là Hạ Dương lại tiếc hận tại sao mình lại đánh mất một người bạn như vậy.
1
Không ít lần Hạ Dương đi tìm Thích Vân Tô. Đi tới chỗ làm việc của anh theo ấn tượng trong trí nhớ, thậm chí là khu nhà anh ở, quán cà phê anh thường tới, kết quả chẳng tìm được gì, Thích Vân Tô như bị bốc hơi khỏi nhân gian.
Không chỉ biến mất, bây giờ ngẫu nhiên gặp lại, thậm chí đến cả ý tứ làm quen với nhau cũng chẳng có!
Cái khỉ gì mà không mang theo danh thiếp không mang theo điện thoại bên người! Hạ Dương bị chọc giận đến sắp nổ tung.
Chỉ là...
Nếu như Hạ Dương biết, cái người lớn tuổi hơn, trưởng thành, lý trí kia vẫn luôn lặng yên thích hắn, hiểu rõ sở thích của hắn, cũng hiểu và phối hợp theo sự lựa chọn của hắn, thì liệu có còn cảm thấy tiếc hận không?
Tuyến thời gian thay đổi liên tục, không còn gặp nhau, mỗi người rẽ một ngã riêng nhưng những cảm xúc kia dường như vẫn vậy...
Hạ Dương quá thẳng thắn, thẳng đến mức đau lòng. Thích Vân Tô chịu đựng được, nhưng đâu có nghĩa là sẽ không thấy khó chịu.
1
Thích Vân Tô gọi điện cho trợ lý bảo đối phương tới chỗ đoạn đường này, chờ thông xe rồi lái xe của anh về, còn anh lấy thứ gì đó ở ghế sau, đi bộ về trước.
Anh mua một cái bánh gato, một cái figure hàng giới hạn đã đặt trước từ rất lâu cũng giao tới vào hôm nay. Anh cầm theo hai món quà không bao giờ được tặng đi này, lách khỏi đám người, rẽ vào con đường nhỏ, hi vọng có thể làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại một chút, nhưng hình như rất khó.
Vốn dĩ chỉ muốn tiến lại gần nhìn đội cứu hộ một lúc, anh hoàn toàn không ngờ ngày hôm nay mình lại đụng phải Hạ Dương, càng không ngờ bị Hạ Dương phát hiện và chạy về phía mình. Vào khoảnh khắc Hạ Dương chắn trước mặt anh, chỉ Thích Vân Tô mới nhận ra bản thân có bao nhiêu hoảng hốt, thậm chí còn có cảm giác mình sắp bị ngạt thở.
Cuối cùng vẫn ngụy trang không tệ phải không?
Về đến nhà, anh lấy cái bánh gato đã hơi chảy ra bày lên bàn, cắm nến, chuẩn bị nghi thức đầy đủ. Động tác của anh sững lại, thầm nghĩ, hẳn là mình đã ngụy trang rất tốt.
Nhưng tại sao Hạ Dương lại nổi nóng?
Thích Vân Tô thắp nến lên, chợt cảm thấy làm thế này hơi thừa thãi và kỳ cục nên rút nến ra ném vào cốc nước ở bên cạnh.
Anh lẩm bẩm nói câu "chúc mừng sinh nhật", sau đó cầm một cái thìa lớn, không cắt bánh ra mà cứ thế xúc ăn luôn. Thích Vân Tô cũng chẳng biết mình mua cái bánh vị gì, chỉ thấy rất ngọt, sau đó lại nghĩ bộ dạng nổi nóng của Hạ Dương thật đáng yêu, không nhịn được bật cười, cười một lúc lại cảm thấy mình như kẻ biến thái, thu lại nụ cười rồi tiếp tục ăn bánh gato.
Thích Vân Tô ăn được một nửa cái bánh gato, nửa còn lại để nguyên trên bàn. Anh đặt cái hộp đựng figure chưa bóc lớp vỏ ngoài niêm phong vào tủ kính, một nửa tủ là rượu vang đỏ, nửa còn lại là những hộp figure chưa bóc. Thích Vân Tô trầm ngâm nhìn hồi lâu, thầm nghĩ giả sử một ngày nào đó công ty phá sản, mang mấy cái này đi bán đấu giá có khi đủ để sống nốt quãng đời còn lại.
Mấy năm trước trên đường đi tự sát, Thích Vân Tô đột nhiên thức tỉnh ký ức của tương lai, mất một thời gian khá lâu để hoàn toàn xác nhận tinh thần của mình không có vấn đề gì, tự lý giải chuỗi hình ảnh kỳ lạ kia thành "sống lại".
Sống lại, ngoại trừ phương diện tình cảm chẳng có tiến triển gì thì những cái khác đều tốt hơn. Đầu tiên là bỏ nửa năm đi du lịch khắp nơi, sau đó xuất ngoại đào tạo chuyên sâu hơn về ngành vi điện tử, đầu năm nay mới về nước tự gây dựng sự nghiệp. Anh tham gia nghiên cứu và vạch lối phát triển trong mảng sản xuất điện thoại thông minh, quy mô của công ty không gọi là lớn, từ việc viết chương trình lập trình hay kéo nguồn đầu tư, rất nhiều chuyện đều do anh tự làm, bận rộn nhưng thỏa mãn.
Sau khi tắm xong, Thích Vân Tô rót cho mình một ly rượu vang đỏ, mở một bộ anime trên TV, là phiên bản chiếu rạp mà lúc trước anh chưa có thời gian đi xem, âm thanh rất lớn, phần nhạc dạo đầu vang lên, cả căn hộ trở nên ồn ào.
Thích Vân Tô ngồi xuống tấm thảm len trải dưới nền nhà, có rượu vang đỏ, có anime, anh mở máy tính bảng ra tranh thủ tăng ca.
Thực ra cũng không hẳn là tăng ca, chỉ là tìm chút chuyện gì đó để làm. Nếu như là làm việc anh sẽ chọn uống cà phê, chứ uống rượu vang đỏ đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.
Thích Vân Tô không muốn tỉnh táo, ngày hôm nay gặp lại người mình thầm mến qua rất nhiều năm, tuy rằng anh đã hơn 30 tuổi nhưng về mặt tình cảm này, cho dù là già hay trẻ, trai hay gái, đều sẽ như có con nai chạy loạn trong lòng.
Không muốn tỉnh táo, Thích Vân Tô dự định sa đọa một đêm. Những người khác thầm mến có khả năng sẽ phải chịu cay đắng khổ sở hơn những cảm xúc khác, anh thì không. Đối với anh mà nói, yêu thích nảy sinh cảm xúc, thất vọng hay là vui vẻ, đều là những cảm xúc khiến anh cảm thấy mình đang sống, vì vậy anh rất trân trọng.
Trân trọng tất cả những gì liên quan đến Hạ Dương.
Nếu như lúc đối mặt Hạ Dương không hoang mang rối loạn thì sẽ tốt hơn.
Uống hết nửa chai rượu vang đỏ, nội dung bộ anime không vào đầu tí nào, tư liệu trên máy tính bảng không nhớ kỹ, tiếng chuông cửa hơn nửa đêm vang lên cũng quên mất phải nhìn xem là ai đang ở ngoài trước.
Bởi lẽ đó nên lúc mở cửa nhìn thấy Hạ Dương, Thích Vân Tô hoảng sợ.
Có điều nhiều tuổi từng trải cũng là một ưu điểm, tuy trong lòng Thích Vân Tô đang loạn cào cào, trước sau như một, hoảng thì hoảng nhưng trên mặt vẫn ghi dòng chữ "tôi là nhân sĩ thành công".
Tuy rằng anh đang mặc áo choàng tắm, hai má còn đang ửng hồng vì rượu vang đỏ.
Hạ Dương vẫn như lúc trước, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới đánh giá Thích Vân Tô, chăm chú nhìn anh, nuốt nước bọt, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong người không dễ chịu cho lắm. Tiếp đó hắn không thèm khách khí, cứ thế đẩy cửa đi vào nhà, nói: "Ông chủ Thích phong quang vô hạn ghê nha, bảo sao tôi không tìm được anh, hóa ra là anh chuyển tới khu biệt thự."
Giọng điệu vẫn trêu chọc như lúc trước.
"Cậu tìm tôi à?" Thích Vân Tô không muốn để đối phương vào nhà, đứng chặn trước mặt.
"Tìm chứ, tôi đâu phải người lạnh lùng vô tình như anh, tốt xấu gì hai chúng ta cũng đang dùng chung phần mềm hack mà." Hạ Dương không khách khí mở tủ giày tự lấy một đôi dép đi trong nhà định mang vào.
Thích Vân Tô muốn ngăn cản động tác của Hạ Dương nhưng bó tay chịu thua, hỏi: "Sao cậu lại biết nơi này? Sao cậu đi vào đây được?"
"Biển số xe của anh đủ để tra được tất cả rồi, dù gì tôi cũng là người ăn một nửa bát cơm nhà nước đó." Hạ Dương vừa nói vừa đổi giày, "Leo rào vào, nghề của tôi."
"Tìm tôi có việc gì không?" Thích Vân Tô hỏi.
Hạ Dương không vui lắm khi mình đã tìm tới tận nơi mà dáng vẻ của Thích Vân Tô vẫn lạnh nhạt như cũ, đương nhiên là cũng có một chút chột dạ, lòng thầm mắng mày là biến thái à, nhưng mà đến cũng đã đến rồi. Hắn muốn đổi giày đi vào trong nhà, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Thích Vân Tô, phát giác hình như có gì đó không đúng.
Thích Vân Tô không muốn để cho Hạ Dương đi vào, bên trong còn có cái bánh gato mới ăn được một nửa, cạnh đó có 26 cây nến, trong tủ cũng có rất nhiều hộp figure tuy chưa bóc nhưng trong suốt, nhìn một cái là thấy ngay toàn những mẫu mà Hạ Dương yêu thích, còn có cả bộ anime đang mở, anh chột dạ, cho nên biểu cảm cũng mất tự nhiên.
Hạ Dương ngó đầu vào bên trong, chỉ nghe thấy tiếng động, nghi hoặc hỏi: "Đừng nói là người yêu của anh đang ở đây nhé?"
"Hả?" Thích Vân Tô nhìn Hạ Dương, do dự không biết có nên gật đầu rồi đuổi người đi không.
"Anh thật sự tìm người yêu à?" Thời khắc này bên tai Hạ Dương như có tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên, cực kỳ khó chịu, so với thái độ lạnh nhạt của Thích Vân Tô thì việc này còn khiến hắn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần.
Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể như bị kéo căng, máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Vậy thì càng tốt, tiện thể làm quen với nhau luôn." Hạ Dương gạt Thích Vân Tô qua một bên, đi thẳng vào trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...