[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Nhà của Thích Vân Tô rất lớn.

Từ lúc bước vào Hạ Dương đã thầm chửi thề trong bụng, bị cảm xúc cáu kỉnh vô cớ bao trùm, có lẽ là do muốn trách Thích Vân Tô, khiến hắn tốn quá nhiều thời gian mới tìm thấy anh. Bây giờ vào trong nhà, nghe tiếng TV đang mở, Hạ Dương bước lên bậc thang, gặp phải một bức tường kiểu dáng hiện đại làm mất phương hướng, lòng vòng một lúc mới tìm thấy phòng khách.

"Người đâu rồi? Người yêu của anh đâu?" Hạ Dương chẳng hề có dáng vẻ của một vị khách không mời mà tới chút nào.

Hắn trực tiếp ngồi xuống sô pha, nhìn bộ anime đang chiếu trên TV, thuận miệng nói: "Cậu ta là trùm cuối."

Thích Vân Tô mặc kệ Hạ Dương vào nhà, ngoại trừ sợ hãi ra thì tâm trạng của anh cũng không ổn lắm, từ trước đến giờ anh chẳng có cách nào đối phó được với Hạ Dương.

Dù không biết phải làm sao nhưng cũng không được để đối phương nhìn thấu, anh siết chặt nắm tay, đi lướt qua Hạ Dương xuống thẳng phòng bếp.

Ông lớn Hạ Dương ngồi thoải mái trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt nhìn theo đôi chân lộ ra dưới vạt áo choàng tắm.

Mắt cá chân nho nhỏ, cổ chân mảnh khảnh, gót chân ửng hồng, bắp chân thon thả vừa trắng vừa mịn, hoàn toàn không giống đám đồng đội thô ráp sần sùi của hắn.

Hạ Dương nhìn vài giây mới thu lại những suy nghĩ biến thái trong đầu, nói: "Điều hòa nhà anh mở thấp thế? Mặc ít vậy không sợ bị cảm lạnh à?"

Thích Vân Tô ném cái cốc đựng nến vào sọt rác, quay sang nhìn một chút, không hiểu nổi tại sao Hạ Dương lại nói vậy, đáp lại: "Điều khiển điều hòa để dưới bàn trà."


Ai rảnh mà đi quan tâm cái điều hòa lúc này! Hạ Dương nhảy khỏi ghế sô pha, đi theo Thích Vân Tô xuống phòng bếp, nhìn thấy anh đang mở tủ lạnh ra, hắn nghiêng đầu vào nhòm, tiếp tục âm dương quái khí nói: "Cuộc sống gia đình coi bộ không tệ nhỉ? Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn. Tôi muốn một cốc nước chanh, cảm ơn."

Trên cửa tủ lạnh có nước chanh đã pha sẵn, mỗi ngày người giúp việc qua đây nấu cơm đều chuẩn bị, Thích Vân Tô không thích uống cho lắm.

Không thích, nhưng mỗi lần người giúp việc hỏi anh muốn ăn gì, bữa sáng muốn uống gì, anh đều ma xui quỷ khiến trả lời là nước chanh, về sau người giúp việc cho rằng anh thích nước chanh nên mỗi ngày đều pha một bình.

Thích Vân Tô rót một cốc nước chanh cho người thực sự thích uống nước chanh đang đứng bên cạnh, trong lòng chột dạ nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"

Hạ Dương nhận lấy cốc nước, không trả lời được câu hỏi của Thích Vân Tô, vì vậy hắn đánh trống lảng bằng một giọng điệu khó chịu: "Nước pha sẵn à? Tôi muốn uống nước mới vắt cơ."

"Lúc nói chuyện cậu có thể đừng hung dữ như vậy được không?" Thích Vân Tô né tránh Hạ Dương, đi ra khỏi phòng bếp.

"Hung dữ gì?" Hạ Dương chậm chạp đi theo sau, "Tôi vốn là người nóng tính, anh không biết à? Tôi đang tức giận đấy! Anh thế mà lại tìm người yêu? Mấy năm nay tôi còn chẳng tìm Nhiễm Ninh, quá uất ức rồi! Còn anh thế mà lại đi tìm người yêu!"
3

Hạ Dương nói thẳng ra, có gì nói nấy, không giấu giếm ẩn ý gì.

Thích Vân Tô dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Hạ Dương, suy nghĩ một chút về những lời hắn vừa nói. Anh vốn cho rằng nếu mình không xuất hiện, Hạ Dương và Nhiễm Ninh vẫn đi theo quỹ đạo thời gian cũ, yêu đương rồi kết hôn, tính ra có khi còn thuận lợi hơn trước, thế nhưng hình như lại không phải như vậy?

"Cậu chưa từng hẹn hò với Nhiễm Ninh?" Thích Vân Tô hỏi.

Hạ Dương lắc đầu: "Nhiễm Ninh vốn rất ghét bị người trong nhà sắp xếp vào bệnh viện làm việc, vì gặp anh nên cô ấy mới có động lực tiếp tục làm bác sĩ, anh không vào bệnh viện nên lúc tôi tỉnh lại cũng không gặp được cô ấy."

Khi đó Thích Vân Tô chỉ lo sắp xếp lại những ký ức ngổn ngang của mình, đúng là đã quên mất chuyện đó. Bây giờ nhìn thấy Hạ Dương tức giận mới hiểu ra, "Vì vậy nên cậu trách tôi tại sao không tự sát, làm lỡ mất cơ hội được gặp Nhiễm Ninh?"


"Đệch! Tôi nói thế bao giờ hả?!" Hạ Dương trợn mắt, đặt cạch cốc nước chanh lên bàn, đi gần hơn về phía Thích Vân Tô, "Chẳng có quan hệ gì với Nhiễm Ninh cả, tôi không hề có ý đó, ý của tôi là... là cái gì mà... là anh và tôi..."

"Tại sao cậu không đi tìm cô ấy?" Thích Vân Tô cao giọng hỏi, "Nếu có thể thông qua biển số xe để tìm chỗ tôi ở, vậy thì sao lại không tìm được Nhiễm Ninh đổi công việc gì?"

Hạ Dương cuống lên: "Không tìm Nhiễm Ninh vì tôi không muốn tìm! Tôi chỉ muốn tìm anh! Anh cũng có ký ức của tương lai mà, không phải sao? Trong trí nhớ rõ ràng mối quan hệ của chúng ta có một khoảng thời gian rất tốt, thường nói chuyện và đi ăn với nhau, hơn nữa sau đó còn... gì mà... còn phát triển hơn. Anh không bị những ký ức đó ảnh hưởng à? Anh không chỉ không có một chút ý tứ nào muốn làm quen với tôi, còn đi tìm người yêu, chỉ có một mình tôi thủ thân như ngọc, tôi quá uất ức, tôi còn không được tức giận à?"

Ban đầu Hạ Dương hơi to tiếng, dần dần giọng càng nhỏ đi, lẩm bẩm nói ra hết suy nghĩ trong đầu, càng nói càng thấy kỳ cục.

Thích Vân Tô không thể hiểu nổi, "Cậu bị những ký ức đó ảnh hưởng hả?"

"Tôi đâu phải là anh." Hạ Dương nuốt câu tiếp theo "anh là cái đồ vô lương tâm" vào bụng, có cảm giác nói ra nghe cứ như mình là... một người chồng bị vứt bỏ vậy...

Chẳng phải đã nói là sẽ không để bị tương lai ảnh hưởng sao? Thích Vân Tô không hiểu, hỏi: "Vậy tại sao cậu lại muốn tìm tôi? Cậu muốn hẹn hò với tôi à?"

"Không không không..." Hạ Dương liều mạng lắc đầu, "Không cần hẹn hò, kết giao bạn bè cũng được, tôi chỉ là... chỉ là..."

Nói được một nửa lại thôi, Hạ Dương nhìn xung quanh một vòng, không nhịn được cười hỏi: "Nửa đêm tôi leo tường vào nhà anh chỉ vì muốn kết bạn, tôi bị điên rồi hay sao ấy nhỉ?"

"Kết bạn?" Thích Vân Tô vẫn mờ mịt, "Sau đó thì sao? Tương lai có ký ức yêu đương với tôi, cậu không sợ à? Chẳng phải cậu đã nói là rất đáng sợ rất quái dị sao?"

"Tương lai có thể thay đổi, cả anh và tôi đều là thẳng, đâu chắc chắn sẽ xảy ra." Hạ Dương không trả lời trọng điểm, một mực kiên trì vào tình cảm bạn bè của hai người.


"Quả thật là điên rồi." Thích Vân Tô xoay người rời đi.

Đầu óc anh rối tung lên. Đối với anh mà nói, biết trước ký ức tương lai chính là sử dụng phần mềm hack, giành lấy cuộc sống mới theo mong muốn của mình, và Hạ Dương chính là trung tâm của những đoạn ký ức đó.

Hạ Dương coi anh là bạn, anh chấp nhận thân phận bạn bè, Hạ Dương yêu anh, anh thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, Hạ Dương không yêu anh, anh lựa chọn rời đi.

Nhưng Hạ Dương bây giờ...

Hạ Dương cũng không biết mình đang làm gì, thất thần nhìn theo bóng lưng của Thích Vân Tô.

Hắn nhìn Thích Vân Tô ngồi xuống ghế sô pha, áo tắm bị kéo lên, lộ ra thêm một đoạn chân nữa. Anh cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên uống một hớp, hầu kết chuyển động, trên khóe môi có ánh nước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chân ly.

Động tác kia cứ như đang vuốt ve từng sợi dây thần kinh của Hạ Dương, hắn có cảm giác như mình đang bị câu dẫn.

Hạ Dương hỏi: "Người yêu của anh đâu?"

"Không có." Thích Vân Tô lắc đầu.

"Thật sự không có?"

"Nếu có thì bây giờ cậu còn đứng đó được à?"

Hạ Dương dợm bước về phía trước, sau đó đột nhiên nhớ ra mình có một cốc nước chanh, lại quay lại phòng bếp cầm đi.

Nhìn thấy trên bàn trà vẫn còn nửa cái bánh gato, hắn lại hỏi Thích Vân Tô: "Anh thích thứ đồ ngọt này từ bao giờ thế? Từ bao giờ mà sức ăn của anh lại lớn vậy? Cái bánh gato to thế này mà không cắt ra, cứ thế ăn luôn à?"

Thích Vân Tô phản ứng chậm mất vài giây, "Công việc áp lực lớn, tùy tiện mua về ăn, bổ sung đường."

Quả nhiên, Hạ Dương nghĩ rất đơn giản, tiếp tục hỏi Thích Vân Tô đang làm công việc gì, sau đó hỏi anh mình có thể ăn cái bánh này hay không.


Bưng một cốc nước chanh và nửa cái bánh gato, Hạ Dương ngồi xuống ghế sô pha, ăn mấy miếng rồi nói: "Tua lại đi, tôi xem cùng anh." Một lúc sau lại hỏi: "Bây giờ anh còn giàu hơn lúc trước đúng không? Tiền lương mỗi tháng của anh là bao nhiêu?"

Ăn thêm vài miếng bánh, Thích Vân Tô không trả lời, Hạ Dương lại ồn ào: "Ngày hôm qua là sinh nhật tôi! ĐM! Tới nhà anh sớm hơn nửa tiếng thì coi như tôi có bánh gato ăn sinh nhật rồi!"

Đã qua 0 giờ, Hạ Dương bị công việc bận rộn làm cho bù đầu, quên béng mất ngày sinh nhật của mình.

Thích Vân Tô liếc mắt nhìn động tác liếm kem ở khóe miệng rất buồn cười của Hạ Dương, vô thức nở nụ cười dịu dàng, coi như chấp nhận một lần nữa cuộc sống của mình bị đảo loạn, cũng có thể coi như là anh cam tâm tình nguyện.

"Sinh nhật vui vẻ." Thích Vân Tô tùy ý nhưng lại rất nghiêm túc nói.

"Muộn rồi, qua 0 giờ rồi." Hạ Dương vẫn mải mê chiến đấu với cái bánh kem, "Anh nhất định là đã quên mất sinh nhật tôi, thiệt thòi cho tôi vẫn còn nhớ sinh nhật anh, tôi còn để dành tiền mua cho anh rượu vang đỏ làm quà tặng sinh nhật, loại rất đắt, kết quả một cái bóng cũng không tìm thấy, anh thì chuyển vào khu biệt thự sống sung sướng."

Nghe Hạ Dương nói, Thích Vân Tô bật cười, Hạ Dương vẫn chưa thôi lải nhải: "Tôi mua hai chai rượu vang đỏ, giấu dưới gầm giường, cuối cùng bị mẹ mua lại với giá 30 tệ một chai, hai ông bà ăn một bữa bít tết, đến một miếng thịt tôi cũng chẳng được ăn, chỉ còn mỗi chảo không."

Bản chất của Hạ Dương là người ngay thẳng, lương thiện, muốn gặp nhau thì chạy tới, muốn tức giận thì tức giận. Hắn không nhìn được ra Thích Vân Tô đang nghĩ gì, chỉ cho rằng trước tiên phải làm cho thái độ lạnh lùng vô tình kia của anh biến mất đã.

Vì vậy mà lần này, Thích Vân Tô tiến về phía trước, còn Hạ Dương tự sa vào bẫy mà không hề hay biết.

Hạ Dương xem được nửa bộ anime thì nghiêng người ngủ gật, sáng sớm hôm sau khứu giác tỉnh đầu tiên, ngửi thấy mùi thơm lập tức ngồi bật dậy, hai mắt mơ màng nhìn quanh tìm người.

Hắn nhìn thấy Thích Vân Tô, âm thầm yên lòng, nhưng lại nhìn thấy bên cạnh Thích Vân Tô có một người đàn ông, trái tim lập tức căng thẳng.

Bên kia là trợ lý của Thích Vân Tô hôm qua lái xe của anh về, hôm nay qua đón anh tới công ty.

Nói là trợ lý, thực ra cũng là một đàn em đi theo Thích Vân Tô học tập. Công ty của anh quy mô không lớn, không chia ra rõ ràng cấp trên cấp dưới, ví dụ như hiện tại, trợ lý hoàn toàn có thể ngồi chung bàn ăn sáng với ông chủ.

Cả hai đều mặc tây trang, dáng vẻ chỉn chu cẩn thận ngồi ăn cháo. Ở trong mắt Hạ Dương, thời tiết ba mấy độ mà cứ đóng bộ đồ đó, không sợ nổi rôm à?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận