[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

"Không có ai tự sát cả, thực sự không có."

Trong bãi đậu xe giữa sườn đồi núi Bình, Vương Thời vừa nghe điện thoại vừa dùng tay phe phẩy cổ áo, toàn thân cậu ta đang đổ mồ hôi, nóng bức, vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi thì bị Hạ Dương sai đi leo núi.

Hạ Dương ở đầu dây bên kia kiên trì: "Không thể, ông có hỏi rõ không đó, hỏi lại thử xem..."

Cổ họng của Hạ Dương chưa bình phục nên không thể nói quá to, giọng khàn khàn.

Vương Thời bực đến dậm chân, cậu ta quay lại chỗ trạm bảo vệ ở bãi đậu xe, thò đầu qua ô cửa sổ nhỏ nói: "Sao không lắp một cái máy điều hòa? Mấy anh không thấy nóng à?"

Nhân viên phụ trách nói: "Còn chẳng phải có cậu ở đây nói mát rồi sao?"
1

"Vất vả rồi vất vả rồi, đúng là không dễ dàng gì, công việc thường ngày của tôi cũng hay chạy vào lò lửa lắm." Vương Thời vừa cười nói vừa đưa điện thoại qua ô cửa sổ, "Tôi có một người anh em đầu óc không tốt lắm, cậu ấy một hai kiên trì là đầu tháng này có một người đàn ông tự sát ở gần đây, phiền anh giải thích với cậu ấy một chút..."

Nhân viên phụ trách nhíu mày cầm điện thoại, lẩm bẩm: "Chỗ này mỗi ngày có rất nhiều người tới, chẳng lẽ có người chết mà lại không ai biết..."

Hạ Dương nghe thấy, lập tức ngắt lời, bất chấp rống lên: "Không chết, ai nói là người chết?! Tôi hỏi là có ai cố tự sát không! Là cố tự sát!"


Nhân viên phụ trách để điện thoại cách ra xa một khoảng, hét lại: "Không có! Nhiệm vụ của bọn tôi là tuần tra mỗi ngày, trên núi dưới núi đều có camera giám sát, ai muốn nhảy vực hay đâm xe đều phát hiện được hết!"

"Mấy anh có camera giám sát?" Hạ Dương bình tĩnh lại, "Vậy anh xem giúp tôi buổi tối ngày mùng 4 tháng 3 có phải có một chiếc xe Santana màu đen, dùng biển số giả, trong xe có một người đàn ông đốt than tự sát không? Là ngày mùng 4 tháng 3, khoảng 11h tối."

"Ngày xảy ra hỏa hoạn ở khu phố cũ ấy hả?" Nhân viên phụ trách hỏi.

"Đúng đúng đúng." Hạ Dương đáp, "Theo lý thuyết thì anh ấy được các anh phát hiện rồi cứu mạng thành công, anh nghĩ kỹ lại xem có phải là có chuyện đó không?"

Nhân viên phụ trách suy tư chốc lát, nói: "Ngày hôm đó đúng là có một người đàn ông đi xe Santana, nhưng mà nhìn rất bình thường, cũng không thấy tự sát."

"Có phải là người đó mặc âu phục? Là bộ âu phục giá 32 vạn tệ, thân hình gầy gò, nhìn rất giống một thiếu gia nhà giàu?" Hạ Dương bổ sung.

"Đúng là mặc âu phục, rất gầy." Nhân viên phụ trách chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, muốn ngắt cuộc trò chuyện, "Ngày đó chẳng phải là bên khu phố cũ xảy ra hỏa hoạn sao? Tôi ở bên núi này còn nhìn thấy, lúc đó tôi ra ngoài một lúc để xem, người đàn ông kia đã ở đây, tôi còn nói chuyện với anh ta mấy câu, nói là lửa cháy to thật, nhưng anh ta không đáp lời. Lúc đó tôi đoán anh ta có thể là vừa thất tình hoặc phá sản, một mình ngồi trên núi tới hừng đông mới lái xe rời đi."

"Rời đi? Tự anh ấy lái xe rời đi?" Hạ Dương muốn xác nhận lại, cuối cùng vẫn nằng nặc xin nhân viên phụ trách băng ghi hình giám sát ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy tận mắt mới tin.

Thích Vân Tô không tự sát.

Hạ Dương nhận được đoạn video của Vương Thời gửi tới, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Từ lúc bắt đầu Thích Vân Tô lái xe vào bãi đậu xe ở giữa sườn núi, sau đó đột nhiên mở cửa xe bước ra ngoài, ngồi dưới đất thở dốc hồi lâu, rồi cứ ngồi như vậy, video như biến thành ảnh tĩnh, tới khi trời hửng sáng mới lái xe rời đi.

Cho dù là ban đêm, chất lượng video không được tốt lắm, nhưng Hạ Dương vẫn xác nhận được đó chính là Thích Vân Tô.

Thích Vân Tô không tự sát, Hạ Dương thầm vui mừng. Nhưng sau khi xem đoạn video mấy chục lần, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, tại sao Thích Vân Tô không tự sát? Tại sao không giống với lúc trước?

Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Dương bảo đảm Thích Vân Tô cũng có ký ức của tương lai! Vì Hạ Dương xuyên qua nên tương lai cũng xuất hiện trong đầu Thích Vân Tô, vì vậy anh từ bỏ việc tự sát, thay đổi chuyện vốn phải xảy ra, không bị đưa vào bệnh viện nữa.


Nhiễm Ninh không gặp được Thích Vân Tô, không nhận được nhiệm vụ cấp cứu cho anh nên không tìm được mục tiêu để tiếp tục làm bác sĩ nữa, sau ngày thực tập đầu tiên quyết định xin nghỉ việc, phản kháng lại sự sắp xếp của gia đình.

Nhất định là như vậy.

Nhưng nếu là như vậy, Hạ Dương bắt đầu không vui, tại sao đã có ký ức tương lai rồi mà Thích Vân Tô không đến thăm mình? Hắn nằm viện đã sắp đủ một tháng, khung cảnh bệnh viện vẫn y như cũ, tại sao chỉ có Thích Vân Tô không xuất hiện?

Chuyện này trở thành tâm bệnh của Hạ Dương, mấu chốt là hắn không biết phải đi đâu để tìm Thích Vân Tô. Trong lòng nhận định Thích Vân Tô đúng là một kẻ không có lương tâm, đoán chừng là sợ phải gặp mặt nhau, lần trước chạy trốn nhanh như vậy, lần này đến cơ hội quen nhau cũng chẳng có luôn!

Hạ Dương chỉ lo tức giận, tới ngày xuất viện hắn đứng bên cửa sổ phòng bệnh nhìn dải cầu vồng vắt ngang trên bầu trời, muộn màng nhận ra mình đã quên đi tìm Nhiễm Ninh.

Tìm Nhiễm Ninh dễ hơn rất nhiều. Hắn biết ở trong bệnh viện này có ai là bạn học của Nhiễm Ninh, cũng nhớ phương thức liên lạc của Nhiễm Ninh, mặc kệ là hiện tại Nhiễm Ninh đang làm công việc gì, hắn vẫn có thể làm quen lại với cô một lần nữa, chế tạo duyên phận, một lần nữa yêu đương cũng không phải là không thể...

Hạ Dương nghĩ như vậy, nhưng không hành động.

Sau khi xuất viện ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, trong hai tháng này, Hạ Dương vùi mình trong nhà chơi game xem anime, rất ít khi ra ngoài. Tự thuyết phục mình là đang thích nghi với những ký ức, dù sao thì trong trí nhớ, đây là khoảng thời gian mà hắn và Nhiễm Ninh đang yêu nhau thắm thiết, bên cạnh còn có một người bạn vừa đẹp trai vừa giàu có, bây giờ mối tình đầu chẳng còn, người bạn giàu có cũng mất luôn.
1

Còn nói thẳng ra là hắn đang trì hoãn. So với việc tìm Nhiễm Ninh thì Hạ Dương muốn tìm người bạn giàu có đang không biết sống thế nào rồi kia hơn, nhưng mà... hắn không tìm được... Vừa nghĩ tới là lại tức giận, kéo theo lề mề trì hoãn.

Tâm bệnh và cảm giác tức giận vật lộn với nhau mãi không phân được cao thấp, đến tận khi Hạ Dương quay trở về cương vị công việc một lần nữa mới coi như yên ổn trở lại.

Cuộc sống của lính cứu hỏa trôi qua như bình thường, sinh hoạt theo nhóm, trực 24/24 giờ, không cần làm nhiệm vụ thì huấn luyện. Lúc rảnh rỗi chơi điện thoại Hạ Dương sẽ nhớ ra một vài đoạn ký ức, hắn và Nhiễm Ninh đã từng nấu cháo điện thoại, lúc được nghỉ ra ngoài ăn cơm sẽ nhớ chỗ này mình và Thích Vân Tô đã từng cùng nhau tới ăn.


Lúc xem anime Hạ Dương sẽ nhớ ra Nhiễm Ninh không thích xem cái này, hình như là hắn toàn xem với Thích Vân Tô, sau đó lại nghĩ rất lâu tại sao một người như Thích Vân Tô lại đồng ý cùng hắn xem anime?

Sinh nhật hằng năm nếu không dính phải ca trực thì chỉ ở nhà ăn bát mì trường thọ là xong, không có bạn gái, cũng không có figure của Thích Vân Tô tặng, rồi lại tự hỏi rất lâu tại sao hằng năm Thích Vân Tô đều biết hắn muốn mua figure nào?

Nghĩ không ra thì thôi, hiện tại chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tất cả mọi người đều không quen biết nhau.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như bình thường, lúc cần huấn luyện thì huấn luyện, cần trực thì trực. Đến năm tròn 25 tuổi, đủ tuổi kết hôn theo quy định của quân đội, ba mẹ Hạ Dương bắt đầu sắp xếp và giới thiệu đối tượng cho hắn. Hạ Dương chỉ có thể sử dụng lý do "công việc bận rộn, không có thời gian" để ứng phó, dần dần cũng thiếu kiên nhẫn.

Hạ Dương nghĩ thầm, mấy năm nay rõ ràng chẳng yêu đương với ai, làm một con cẩu độc thân hoàn mỹ, và cứ xoắn xuýt với một chuyện gì đó chưa chắc sẽ xảy ra được ở tương lai, rốt cuộc là hắn đã phạm tội gì chứ?!

Theo dòng thời gian, ký ức trùng lên nhau, Hạ Dương nhớ ra mình và Nhiễm Ninh xảy ra mâu thuẫn vào khoảng thời gian này. Hai người đi đến quyết định kết hôn, hắn cầu hôn, mua nhà, xin chuyển ra ngoài sống, lúc đó cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, không ngờ sau khi cầu hôn không bao lâu thì Nhiễm Ninh đưa ra lời đề nghị chia tay.

Bởi vì khi Nhiễm Ninh hỏi "Tại sao lại muốn kết hôn?", Hạ Dương đã thật thà trả lời "Vì chúng ta yêu nhau được ba năm rưỡi rồi", Nhiễm Ninh nói cô không muốn nghe một lý do kết hôn như vậy, đưa ra lời đề nghị chia tay, còn rất quả quyết cắt đứt toàn bộ liên hệ.

Khi đó không phải là Hạ Dương không muốn cứu vãn, nhưng hắn lại nhận được nhiệm vụ vào rừng hỗ trợ dập cháy rừng, một tuần sau mới muộn màng phát hiện mình thật sự đã chia tay rồi.

Có thể là do công việc quá bận, Hạ Dương cũng không bất ngờ là mình vượt qua nỗi buồn rất dễ dàng, cứ thế để một mối tình trôi qua.

Ngẫm lại, trong khoảng thời gian này chẳng xảy ra chuyện gì cả. Thỉnh thoảng Hạ Dương sẽ tự hỏi liệu có phải tình cảm mà hắn dành cho Nhiễm Ninh không đủ nhiều, nhưng lại không thể suy nghĩ thấu đáo chuyện này, nếu không càng nghĩ sẽ càng tức giận, dù sao thì lần này mối tình đầu cũng chẳng có! Toàn là hắn tự chuốc lấy cả!

Sinh nhật 26 tuổi hắn có ca trực, căng tin chuẩn bị cho Hạ Dương một bát mì trường thọ kèm một cái đùi gà, nhưng chưa ăn được mấy miếng đã phải ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vào giờ cao điểm buổi chiều, ở trung tâm thành phố xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, một chiếc xe tải chở hàng loại nhỏ gặp trục trặc nên bị mất lái rồi lật nghiêng, tạo thành hiện trường xe nối đuôi xe tông liên hoàn.

Tài xế mắc kẹt trong cái xe bị lật. Đội cứu hộ chạy tới hiện trường phải tập trung đề phòng bình xăng bị rò, còn Hạ Dương phụ trách chui vào đầu xe tìm vị trí của tài xế.

Hạ Dương tìm chỗ đặt chân để trèo vào, Vương Thời phụ trách tiếp ứng ở bên cạnh nói: "Sinh nhật, tốc độ nhanh lên một chút, phải trở về trước khi mì trường thọ nhão hết."


"Khỏi cần ông nhắc, nhắc tới lại trúng nỗi đau của tôi." Hạ Dương thử chui vào từ cửa sổ xe, hỏi: "Người bên trong có ổn không?"

Mấy tấm kính sớm đã vỡ tan tành, cơ thể hắn nhích từng chút từng chút vào trong, đập vào mắt đầu tiên là một vũng máu, hỏi mấy câu liên tục mà không nhận được câu trả lời, cuối cùng hắn cẩn thận đẩy ghế lái ra mới nhìn thấy người bị kẹt cứng bên trong.

Hạ Dương tỉ mỉ kiểm tra, dùng bộ đàm báo cáo tình huống với đồng đội bên ngoài, bọn họ thương lượng với nhau nên tháo rời đầu xe ra để làm công tác cứu hộ thoải mái hơn.

Hạ Dương vẫn ở bên trong đầu xe, tiến hành sơ cứu vết thương cho tài xế. Mất một giờ nữa để tháo rời đầu xe, xong xuôi Hạ Dương mới leo ra ngoài. Ban nãy đang làm việc nên không chú ý, lúc đi ra mới phát hiện trời đã tối hẳn rồi.

Mì nhão hết.

Hạ Dương đứng trên nóc xe, tầm mắt buổi tối nhìn không được tốt lắm, hắn muốn tìm chỗ đặt chân để nhảy xuống, dư quang chợt liếc thấy một bóng lưng quen thuộc.

Chủ nhân của những chiếc xe còn lại vẫn đang chờ ở phía sau, vây xem đội cứu hộ làm nhiệm vụ.

Đường tắc nghẽn, kẹt thành một hàng dài, tiếng còi xe vang lên liên tục. Giữa khung cảnh huyên náo ầm ĩ, Hạ Dương chỉ cần liếc một cái cũng nhận ra bóng lưng đang chuẩn bị rời đi kia.

Vẫn như lúc trước, một thân âu phục đắt tiền, chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng vô lương tâm... Hạ Dương mắng thầm trong bụng, không quản cái gì mà chỗ đặt chân nữa, cứ thế nhảy bừa xuống, xuyên qua đám người vây xem, chạy về phía người kia.

Đồng đội ở phía sau gọi hắn, nhưng Hạ Dương không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm người kia.

"Đã gặp được rồi thì sao không chào hỏi một tiếng?!"

Ngay cả mặt còn chưa nhìn rõ, Hạ Dương đã chạy lên trước ngăn động tác của Thích Vân Tô, không hề khách khí đóng sầm cửa xe mà Thích Vân Tô đã mở được một nửa ra.

Biểu cảm của Thích Vân Tô cực kỳ bình tĩnh, lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: "Lâu rồi không gặp."

"Lâu cái mông ấy! Chúng ta quen biết nhau à?!" Tính khí của Hạ Dương cũng chẳng phải là dạng hiền lành gì, nếu không phải đang bận tâm hình tượng của lính cứu hỏa vì bộ đồng phục đang mặc trên người thì có khi hắn sẽ nổi điên ở ngay bên đường luôn mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận