[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

"Nói ra sợ ông không tin..." Hạ Dương mở điện thoại, cho Vương Thời xem ảnh của Thích Hòa Tân, "Đây là em trai của vợ tương lai của tôi, vợ tôi bị gã hại chết, sau đó tôi của tương lai xuyên về quá khứ, muốn tôi đi giết gã."

Vương Thời cạn lời, chỉ lo ván game bị trừ điểm, cậu ta tránh khỏi tay Hạ Dương, nhìn đối phương như đang nhìn một thằng ngốc, "Chuyện này không đơn giản đâu, tranh thủ hiện tại mau đổi một bà xã khác đi."
1

"Ý kiến hay đấy". Hạ Dương lạnh nhạt.

Hạ Dương cũng chẳng biết nói gì, việc này nói ra miệng quả thực rất ngu ngốc, đến chính bản thân hắn còn chẳng tin. Ai có thể tin nổi vợ tương lai của mình lại là một người đàn ông cơ chứ?

Nghĩ lung tung thêm một thời gian nữa khéo phải tới khoa tâm lý một chuyến mất, Hạ Dương thầm nghĩ. Dù sao bà xã cũng chạy mất tiêu rồi, tương lai cũng đã bắt đầu thay đổi, huống chi ông chủ Thích cũng có ký ức của tương lai, đến cả cổ phiếu tăng giảm thế nào ông chủ Thích còn nhớ thì sao lại không nhớ chuyện em trai ruột muốn hại mình được?

Một trận game mới bắt đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên lòng, Hạ Dương cầm điện thoại xuống giường, đến dép lê cũng chưa mang, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài phòng bệnh.

Hạ Dương hỏi y tá số điện thoại của Thích Vân Tô, của chị Lâm, không ai có cả. Hắn chạy sang một phòng bệnh khác, hỏi một người hộ công bình thường thấy cũng hay nói chuyện với chị Lâm nhưng người kia cũng không có.

Trái tim nhỏ bé treo lửng lơ trên cổ nửa ngày, Hạ Dương đã nhiều lần tự nhắc nhở mình, cuộc sống sắp tới chỉ cần chuyên tâm yêu thích bác sĩ Nhiễm là được, chân thành đối mặt với Nhiễm Ninh là được, nhưng lại nhịn không được nghĩ đến... bà xã tương lai đã bỏ chạy mất kia.

Hắn hận không thể tự bạt tai cho mình một cái, tại sao lại gán Thích Vân Tô vào cái danh xưng kia chứ?

Nhiễm Ninh tới thăm Thích Vân Tô, nhìn thấy giường bệnh trống không, hỏi Hạ Dương: "Ông chủ Thích đâu?"

"Chạy mất rồi." Hạ Dương buột miệng, sau đó tự vả mình một cái, nghiêm túc sửa lời: "Anh ấy xuất viện rồi, chuyển tới một bệnh viện khác tiếp tục trị liệu. Chị yên tâm, anh ấy đã đồng ý với tôi là sẽ không có ý định tự tử nữa."

Hạ Dương cho rằng Nhiễm Ninh sẽ nổi giận, không ngờ Nhiễm Ninh rất bình tĩnh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bấm điện thoại gọi cho chị Lâm.

Hạ Dương như một tên ngốc, kinh ngạc đến há hốc miệng, nhìn Nhiễm Ninh hỏi chị Lâm Thích Vân Tô đã chuyển tới bệnh viện nào, trạng thái cảm xúc hiện tại của Thích Vân Tô thế nào.


Cô chỉ hỏi hai ba câu rồi cúp điện thoại, Hạ Dương vẫn chưa hết sững sờ: "Sao chị lại có số điện thoại của chị Lâm?" Hắn đã hỏi hết toàn bộ các bà các chị làm hộ công ở tầng này rồi mà chẳng ai có cả.

"Chị Lâm là người chăm sóc mà tôi tìm cho ông chủ Thích, sao tôi lại không có số điện thoại của chị ấy được?" Nhiễm Ninh khó hiểu hỏi, sau đó giải thích: "Tôi sợ ngăn cản ông chủ Thích chuyển viện sẽ làm anh ấy không vui, một khi không vui... cảm xúc sẽ không ổn định."

Nhiễm Ninh vừa lướt tìm trong danh bạ vừa nói: "Ở bệnh viện bên kia tôi cũng có quen vài đàn anh đàn chị, tôi sẽ nhờ bọn họ để ý. Cậu nói xem vì sao đột nhiên ông chủ Thích lại nóng vội chuyển viện vậy nhỉ?"

Hạ Dương tròn mắt lắc đầu, hắn biết lý do, nhưng không dám trả lời.

Nhiễm Ninh nói tiếp: "Tôi đã hỏi qua một bạn học ở khoa tâm lý, cô ấy nói người được cứu sống sau khi tự sát giống như giành được một cuộc sống mới vậy, sẽ nảy sinh tâm lý bài xích những gì đã xảy ra trong quá khứ, nếu đã quyết định tiếp tục sống thì sẽ coi chuyện tự sát là một vết nhơ, là chuyện không vẻ vang gì, cho rằng thật mất mặt. Có lẽ vì thế mà ông chủ Thích phản ứng như vậy, không chịu liên hệ với người nhà hay bạn bè, lại còn muốn chuyển sang một bệnh viện khác, là muốn quên đi chuyện tự sát chăng? Nếu đúng là như vậy thì thật tốt quá."

Hạ Dương biết rõ lý do vì sao Thích Vân Tô chuyển viện, nhưng nghe Nhiễm Ninh nói, hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ: ông chủ Thích tàn nhẫn ghê gớm, đến số điện thoại cũng nhất quyết không chịu để lại, tức là đã quyết tâm muốn sống một cuộc sống mới rồi.

Vì vậy sau khi xin được từ chỗ Nhiễm Ninh số điện thoại của chị Lâm, Hạ Dương cân nhắc mấy ngày mà vẫn không quyết định được có nên gọi hay không. Dáng vẻ ôm điện thoại do dự của hắn bị Từ Lan nhìn thấy, bà hỏi: "Sao thế? Vừa gửi tin nhắn cho bác sĩ Nhiễm à?"

Hạ Dương lắc đầu, ném điện thoại qua một bên, không lên tiếng.

Khí trời ẩm ướt ngâm trong nhiều ngày mưa dầm, ở bệ cửa sổ phòng bệnh đặt một chậu hoa nhài đã nở, tuy hương hoa chưa đủ để át mùi thuốc sát trùng gay mũi nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy thư thái hơn.

Thời gian trôi đi khiến ký ức gối chồng lên nhau, là những ký ức mà Thích Vân Tô vẫn còn ở lại nơi này. Thỉnh thoảng Hạ Dương ngủ dậy, mất một lúc ngẩn ngơ khi nhìn thấy người ở giường bên cạnh, còn suýt hỏi đối phương là ai, sao lại nằm trên giường của ông chủ Thích.

Thỉnh thoảng hắn cũng nghe được từ Nhiễm Ninh, đúng hơn là Nhiễm Ninh hỏi chị Lâm, về tình trạng của Thích Vân Tô gần đây, nhưng lại không hề tự mình liên lạc.

Trung tuần tháng 6 Hạ Dương xuất viện, sau nhiều ngày mưa liên miên cuối cùng trời cũng lộ ra một chút dấu hiệu chuyển mùa. Khoảng chiều tối, ở chân trời có một dải cầu vồng vắt ngang, gió thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời vừa phải. Hạ Dương leo lên sân thượng của tòa nhà đối diện phòng bệnh, tâm trạng hơi thấp thỏm vì sắp tỏ tình với Nhiễm Ninh. Làm lại một lần nữa, đã biết Nhiễm Ninh sẽ đồng ý, nhưng hắn vẫn lo lắng.

Kế hoạch vạch sẵn trong đầu là sẽ cẩn thận hơn trong mối quan hệ tình cảm với Nhiễm Ninh, sẽ cố gắng tránh kết quả chia tay nhiều nhất có thể. Hạ Dương đứng ở trên sân thượng, nhìn vào cửa sổ phòng bệnh của tòa nhà đối diện, rút điện thoại ra bấm gọi cho Vương Thời.

"Tôi chuẩn bị tỏ tình với bác sĩ Nhiễm." Hạ Dương nói.

Vương Thời đang ngái ngủ, bực bội đáp: "Đậu má! Ông cố ý khoe khoang với tôi đúng không?!"

"Tôi còn biết chắc chắn là cô ấy sẽ đồng ý..." Hạ Dương chưa nói xong điện thoại đã bị treo.


Hắn bấm gọi lại, không đợi Vương Thời mở miệng mắng đã giành lời trước: "Tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý nhưng tôi lại do dự, tôi do dự ngay vào thời khắc chuẩn bị tỏ tình... Có phải là tôi đang bị điên rồi không?"

"Người anh em, ông đang lảm nhảm cái gì thế?"

"Tôi đang nói..." Hạ Dương siết chặt điện thoại trong tay, kiếm một vị trí trong góc ngồi xuống, nói với Vương Thời: "Ông tìm giúp tôi bản vẽ thiết kế của tòa nhà ở khu phố cũ kia với."

"Hả?"

"Lúc phối hợp điều tra nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn chẳng phải là sẽ có bản vẽ thiết kế sao?"

"Hả?"

"Tôi mời ông ăn cơm, tôi kéo rank cho ông, giới thiệu bạn gái cho ông. Tìm nhanh lên đi."

Bị Hạ Dương thúc giục, Vương Thời ù ù cạc cạc gọi điện cho những người khác hỏi về bản thiết kế chi tiết của tòa nhà gặp hỏa hoạn kia.

Cầu vồng dần mờ đi, tan vào trong mây, màn đêm buông xuống, sao trăng xuất hiện. Hạ Dương ở trên sân thượng, trong cơn gió se lạnh, cả cơ thể hắn cứng đờ ngồi trong góc tường. Hắn đã gửi tin nhắn cho Từ Lan nói là đi tụ tập với bạn nên về muộn, sau đó hít vào thở ra mấy hơi thật sâu, từng hơi từng hơi.

Một lát sau, Hạ Dương đi ra chỗ lan can bảo hộ nhìn xuống, bàn chân rời mặt đất. Hắn chọn một chỗ khá kín nên sẽ không bị ai phát hiện, chuẩn bị tâm lý nửa ngày mới trèo qua lan can bảo hộ, nhảy xuống.

Cảm giác mát mẻ của gió đêm lập tức biến mất, không hề có bước đệm nào mà trực tiếp thay bằng nhiệt độ của ngọn lửa đang cháy mạnh. Hạ Dương đứng không vững, ngã quỳ chống tay xuống sàn. Sàn nhà rất nóng, xung quanh là khói khét dày đặc, hun đến mức không mở nổi mắt.

"Đệt!"

Không biết là nên chửi vì sao mình lại rơi vào khoảng thời gian này hay là chửi vì kích động. Hiện tại hắn không mang trang bị phòng hộ, ở trong hỏa hoạn như thế này, không bị đốt chết thì cũng bị hun chết.
1

Sau khi cố gắng đứng lên, Hạ Dương nhìn quanh bốn phía một vòng. Tòa nhà này nằm ở trong góc của khu phố cũ, kiến trúc cũ kỹ, cầu thang và hành lang chật hẹp, xe chở nước bị chặn ở tận bên ngoài, chỉ có thể kéo vòi vào trong, thang cứu hỏa không vào được.

Hạ Dương đang ở hành lang tầng chín, dọc hành lang chất đầy đồ dùng hàng ngày, không phải kệ bếp thì là chậu cây chậu hoa, bây giờ tất cả đều bị xô ngã ngổn ngang. Hắn rút mấy bộ quần áo treo trên dây phơi, chui vào một nhà vặn vòi lấy nước làm ướt toàn bộ, còn dội ướt cả quần áo trên người mình, sau đó dùng một cái áo bịt mũi lại.


Hỏa hoạn xảy ra vào ban đêm nên chẳng có chút ánh sáng nào, xung quanh chỉ có ánh lửa. Đi tới đầu cầu thang, Hạ Dương đụng phải một "Hạ Dương" khác.

Người kia đang ôm một cụ già, sau khi nhìn rõ hình bóng trước mặt mình là ai thì rống lên: "Đừng có tới nữa!"

Giọng nói nghèn nghẹn nghe như đang sắp khóc, bước chân không hề dừng lại, vừa dứt lời thì người cũng biến mất ở lối rẽ cầu thang.

Bởi vì lửa cháy nghiêm trọng nhất ở tầng một, ngay giữa tòa nhà nên các hộ gia đình không dám đi xuống, chỉ có thể chạy lên trên.

Mọi người bị dồn lại trên tầng thượng, có vài người gan lớn nhảy sang tòa nhà bên cạnh, chân tay trầy xước không ít, còn những người bị vây ở sân thượng càng lúc càng đông nên dần dần cũng có người không trụ được mà ngã ra.

Hạ Dương đã vô số lần xuyên về lúc đang làm nhiệm vụ. Không phải chính nghĩa, càng không phải là ý thức trách nhiệm, mà là bất đắc dĩ. Mỗi lần gặp nguy hiểm là có thể xuyên qua, mỗi lần xuyên qua lại biết thêm ở chỗ nào có người bị mắc kẹt, chỗ nào có người kêu cứu, nhưng mỗi lần như vậy hắn cũng không thể cứu hết toàn bộ, mỗi lần như vậy sẽ có người gục xuống ngay trước mặt hắn.

Hắn nhớ, trong lần sau cùng, hắn và Vương Thời lên tầng 8 đưa một nhà sáu người kia xuống, một "Hạ Dương" khác ở tầng 7 cứu bạn gái của Thích Hòa Tân. Sau khi thành công xuống tầng, hắn thực sự không còn chút sức lực nào, tranh thủ đứng dựa tường nghỉ ngơi vài giây. Đội trưởng liên tục chỉ huy, không cho phép các thành viên tiến vào hiện trường nữa, chỉ chốc lát sau, tầng 7 nổ tung, một tiếng ầm cực lớn vang lên. Hạ Dương vốn đang ngồi xổm ở lối rẽ cầu thang thở dốc, đột nhiên ngã ra. Hắn nhìn thấy "mình" bị nổ tung, còn nhìn thấy những người ở tầng 7 bị lửa lớn nuốt chửng.

Lại một lần nữa, có lẽ kết quả vẫn không thể thay đổi. Hạ Dương chạy lên sân thượng, hành động rất nhanh, hắn đưa bình cứu hỏa cho những người ở đó, đưa cả mấy bộ quần áo ướt, nói với những người đang không hiểu vì sao: "Dùng cái này bịt mũi, chạy nhanh xuống tầng, hiện tại lửa vẫn chưa lan rộng."

Không giải thích gì thêm, Hạ Dương để lại bình xịt cứu hỏa rồi chạy đi, lúc xuống tầng có thể nghe thấy những người trên sân thượng bắt đầu xôn xao, tổ chức thành từng nhóm chạy xuống.

Hạ Dương đụng phải Vương Thời ở tầng 8, có lẽ là cậu ta đang chuẩn bị đi cứu hộ gia đình kia, hô: "Đi xuống, nhanh lên."

Sau đó lại chạm mặt mình lần thứ hai ở cầu thang, hai bên vội vã nhìn nhau rồi mạnh ai nấy chạy, không nói gì, cũng chẳng biết nói gì, mở miệng ra trong khung cảnh toàn là khói thế này có lẽ càng nhanh chết hơn.

"Hạ Dương" kia và Vương Thời lên tầng 8 sơ tán hộ gia đình cuối cùng, còn hắn chạy xuống, không trực tiếp xuống tầng 7 mà chạy thẳng ra khỏi tòa nhà.

Tiếng còi xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe cảnh sát xen lẫn, bọt nước bắn tung tóe, lửa lớn cháy hừng hực. Hạ Dương nhìn thấy Thích Hòa Tân bị ngăn lại bên ngoài dải cách ly, gào thét tan nát cõi lòng, nếu có thời gian hắn thật sự rất muốn qua đó đập Thích Hòa Tân một trận, không biết tại sao.

Nhưng không còn bao nhiêu thời gian nữa, Hạ Dương chạy ra ngoài, lướt qua một hộ gia đình đã được đưa xuống an toàn, vọt vào con hẻm nhỏ tìm xe hỗ trợ hậu cần của đội mình.

"Đồ phòng hộ đâu?" Một đồng đội nhận ra hắn.

"Qua đây giúp tôi." Hạ Dương mở thùng chứa đồ, lấy thang, dây thừng, gọi đồng đội đi theo rồi quay trở lại.

Hắn không trở lại cổng chính tòa nhà đang cháy mà sang tòa nhà đối diện.

Xung quanh có không ít người vây xem, nhìn thấy Hạ Dương và nhân viên cứu hỏa mặc đồng phục bảo hộ bên cạnh, biết là bọn họ đang cứu hỏa khẩn cấp nên tự động nhường ra một khoảng.

Hạ Dương đã xem kỹ bản vẽ thiết kế chi tiết của tòa nhà kia, cũng nhớ kỹ vị trí căn hộ của Thích Hòa Tân, sau khi tiến vào, rất nhanh hắn đã tìm được vị trí mình cần.


Hắn mở cửa sổ, dùng thang đập vỡ cửa kính nhà đối diện bên kia, sau đó bắc thang trèo qua.

Người trong nhà hình như nghe thấy tiếng động, rất nhanh đã có người đi vào, một khắc cô gái kia nhìn thấy Hạ Dương, không nhịn được mà bật khóc.

Dưới chân cô có vết máu rõ ràng, cả người run bần bật. Hạ Dương cũng vậy, cũng đang run rẩy.

Thực ra hắn không gan dạ lắm, sợ đau sợ tiêm sợ rất nhiều thứ. Khóe mắt có ánh nước, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là hắn bị khói hun, nhưng bản thân hắn biết mình đang rất dũng cảm.

Hạ Dương dùng dây thừng quấn quanh người cô gái, ôm cô chui qua cửa sổ, đưa cho người đồng đội ở đầu bên kia đỡ lấy.

Hắn sợ cái thang không chịu nổi trọng lượng của hai người nên không dám dẫm hẳn lên, một chân vẫn để lại ở bệ cửa sổ bên này. Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào hoan hô hắn mới thở phào một hơi. Lúc chuẩn bị biến mất thì tầm mắt lướt qua một tấm hình ở trong phòng.

Có thể là do còn trẻ nên Thích Hòa Tân không xấu như lúc về già, Hạ Dương hơi ngẩn người, xuống khỏi bệ cửa sổ, tới gần hơn để nhìn kỹ bức hình.

Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên.

Hạ Dương ngã quỵ ở lối rẽ cầu thang, cảnh tượng trước mắt lần này không giống với lần trước.

Hắn gắng gượng tinh thần, không dám nhắm mắt, bị đưa lên xe cứu thương, nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tiếng của bác sĩ, tiếng của máy móc, ý thức rơi vào mơ mơ màng màng.

Không biết là mình đang ngủ hay đang tỉnh, hắn lang thang trong trạng thái đó một khoảng thời gian rất lâu, dần dần mới bắt đầu khôi phục được ý thức, tỉnh táo trở lại, không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.

Trạng thái không phân biệt được rõ đang là ngày hay đêm, bên tai toàn là tiếng thở dài, tiếng gào khóc, tiếng của máy điện tâm đồ, là những âm thanh mà hắn cực kỳ quen thuộc. Giường bệnh vẫn ở vị trí cũ, các bác sĩ và y tá vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, chỉ có điều...

"Anh... anh ấy đâu..."

Hạ Dương khó khăn cất tiếng, chỉ tay về phía giường bệnh bên cạnh, hỏi y tá.

Hạ Dương muốn hỏi Thích Vân Tô nằm ở giường bên cạnh đâu. Nếu hắn nhớ không nhầm thì là dù trong phòng theo dõi hay phòng bệnh thường thì giường của Thích Vân Tô đều ở phía này, nhưng hắn đã chờ rất lâu mà không nhìn thấy Thích Vân Tô.

Cô y tá nhìn cái giường trống bên cạnh, không hiểu lắm.

Hạ Dương hít sâu một hơi, giấu dấu chấm hỏi vào trong lòng, chờ cho đến khi tinh thần của mình hoàn toàn bình phục tỉnh táo, lúc nói chuyện cũng không tốn sức nữa mới hỏi lại, nhưng bên bệnh viện lại không hề tiếp nhận một người đàn ông thần bí nào tự sát cả.

Và cũng không có bác sĩ thực tập nào tên Nhiễm Ninh.
4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui