[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Mặt trời bị tầng tầng mây dày cục bao trùm, thỉnh thoảng nhô ra được một ít, sưởi ấm tâm tình. Hạ Dương ngồi ở một cái ghế đá ngoài hành lang tòa nhà nội trú, xắn ống tay áo lên rồi lại thả xuống, hành động lặp đi lặp lại.

Gió rất to, ẩm ướt mang theo hơi nước của mấy ngày mưa dầm vừa rồi, khiến lòng người khó chịu. Có y tá đi ngang qua hỏi hắn ở phòng bệnh nào, có muốn gọi bác sĩ tới không, có nhớ thông tin liên lạc của người nhà không... hỏi mấy câu liên tục, rất kiên trì.

Hạ Dương thất thần, một lúc sau mới nhận ra có người đứng trước mặt mình, hắn hỏi: "Bệnh viện có quần áo ngắn tay không?"

Y tá đáp: "Ngồi ngoài này khó chịu lắm, cậu ở phòng nào tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu." Hạ Dương xua tay, "Tôi rất bình thường, tinh thần rất tốt, chị cứ bận việc của chị đi."

Y tá không yên tâm, định hỏi thêm thì thấy chàng trai trước mặt mình cúi đầu rơi nước mắt, nước mắt rơi lã chã, thầm nghĩ ở bệnh viện này gặp chuyện sinh ly tử biệt đầy thương tâm là bình thường, vì vậy không làm phiền nữa.

Hạ Dương lại thả hết ống tay áo xuống, lau nước trên mặt, hít vào thở ra mấy hơi thật sâu. Khóc gì chứ, hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại khóc. Thân là một thằng đàn ông cao gần mét chín, đã từng đánh nhau với sói hoang, có thể dùng một tay khiêng người ra khỏi biển lửa, tự cho rằng trên trời dưới đất chẳng có gì khiến mình sợ hãi, bây giờ lại không kiểm soát được tuyến lệ.

Thích khóc thì cứ khóc đi, tuy hơi mất mặt một tẹo, dù sao cũng trút bỏ được tâm tình, qua rồi không thừa nhận là được. Và những giọt nước mắt không hiểu tại sao này cũng làm cho Hạ Dương càng mờ mịt.

Hắn không phủ nhận rằng hắn của tương lai thực sự rất yêu Thích Vân Tô, nhưng đó là tương lai, là những ký ức mà hắn không muốn bản thân mình bây giờ phải bị động tiếp nhận, vì vậy mới theo bản năng kháng cự tương lai đó.

Hạ Dương ngồi một chỗ suy nghĩ, nếu như bây giờ hắn biết trước kết quả xổ số và kiếm được tiền nhờ việc ghi nhớ kết quả đó, thì số tiền kiếm được có bị tính là gian lận phi pháp hay không.

Nghĩ lung tung hồi lâu.


Hắn không quan tâm đến xổ số nên chẳng biết trước kết quả nào cả, vì vậy giả thiết ban đầu không được thành lập. Tuy nhiên hắn lại được báo trước về một người hiện tại không yêu nhưng tương lai lại rất yêu, sau đó bị những hình ảnh của tương lai đó ảnh hưởng, theo đuổi Nhiễm Ninh cũng không còn nhiệt tình như xưa mà xen lẫn cảm giác thấp thỏm.

Hắn phải làm gì bây giờ? Chỉ có thể mặc kệ tương lai ấy đi, bước tới đâu hay tới đó.

Chính ông chủ Thích cũng bỏ chạy.

Thậm chí còn chạy nhanh hơn cả hắn.

Hạ Dương đứng lên, nhìn đồng hồ, đi về phía khoa cấp cứu. Hắn định ở khoa cấp cứu chờ Nhiễm Ninh tan làm, chủ động báo cho Nhiễm Ninh biết chuyện Thích Vân Tô đã lén lút xuất viện và chuyển sang viện khác, nhưng mà hình như tâm tình của Nhiễm Ninh hôm nay không được tốt cho lắm.

"Chị làm sao vậy? Vừa mới khóc à?" Hạ Dương hỏi Nhiễm Ninh.

Nhiễm Ninh nhìn Hạ Dương, cũng hỏi ra một câu tương tự.

Hạ Dương đáp: "Gió lớn quá."

Nhiễm Ninh: "Tôi cũng vậy."

Ngồi ở hàng ghế dài khu vực chờ, tâm tình của Nhiễm Ninh đúng là đang không tốt. Hạ Dương mua cho cô một lon nước ở máy bán hàng tự động gần đó, Nhiễm Ninh nhận lấy, mở ra uống, cũng không quan tâm hiện tại Hạ Dương đang không được uống đồ đóng sẵn.

Hạ Dương mua cho mình một lon cafe, vị không ngon, rất khó uống. Ban nãy lúc chọn đồ hắn không nghĩ nhiều, bất giác nhớ hình như Thích Vân Tô thích uống cái này, hình như anh ấy đã từng uống trong phòng bệnh, sau đó ngẫm lại thì không phải trước đây, cũng không biết là sau này có xảy ra không, khi mà bọn họ đã cùng nhau nhất trí muốn thay đổi tương lai đã biết trước.

Hạ Dương cắn răng uống hết lon cafe, thở dài liên tục. Nhiễm Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Nhiệt độ có bình thường không?"

"Bình thường." Hạ Dương đổi tay cầm lon cafe, "Mẹ tôi nói rồi, thời gian này bà ấy bận rộn chuyện thi thử của học sinh nên không chịu nổi việc tôi quay lại phòng chăm sóc tích cực một lần nữa."

"Hôm qua gặp mưa bị mắng?" Nhiễm Ninh lại hỏi.


"Mắng rồi."

Sáng nay Từ Lan đến mà không tìm thấy người đâu, hỏi y tá mới biết chuyện xảy ra đêm qua, không nói thêm gì khác, nhất định là lo lắng cho sức khỏe của Hạ Dương, bởi vậy nên lúc Hạ Dương vừa về phòng đã bị ăn mắng một trận.

"Mẹ rất ít khi nổi nóng với tôi." Hạ Dương nói, "Hồi trước bà ấy không muốn tôi trở thành lính cứu hỏa, mắng tôi lúc nào làm người lớn lo lắng, đang mắng trôi chảy thì bỗng buột miệng nói 'đã nói bao nhiêu lần là câu hỏi thay đổi nhưng vẫn áp dụng công thức cũ', bà dừng nói, nhìn tôi một lúc rồi phì cười trước."

Nhiễm Ninh không nhịn được bật cười, "Cuối cùng cậu cũng không nghe lời mẹ, chạy đi làm lính cứu hỏa."

"Tiền trảm hậu tấu. Tôi nói với mẹ là đã làm thủ tục nhập ngũ xong hết rồi, nếu không có mặt thì sẽ bị xử lý như một đào binh." Hạ Dương thản nhiên kể lại, nhưng trong đầu thì nhớ lại cảnh sáng nay bị Từ Lan dạy dỗ, hắn kéo xe lăn của Thích Vân Tô ra làm khiên chắn, Thích Vân Tô vẫn ngồi trên xe lăn, bị kẹp ở giữa, hình ảnh trông có chút buồn cười.

Hạ Dương lắc đầu cười, tâm tình không hiểu sao lại tụt dốc.

Nhiễm Ninh không phát hiện ra, lại hỏi hắn: "Cậu yếu ớt như thế sao còn muốn làm lính cứu hỏa?"

"Phản nghịch, không cho tôi làm tôi càng muốn làm." Đáp xong mới phản ứng lại, lập tức phản bác: "Tôi yếu ớt chỗ nào hả?"

"Cậu có chỗ nào không yếu ớt hả?" Nhiễm Ninh dựa lưng vào ghế, tầm mắt vừa vặn đối diện với tấm bảng ghi danh sách các bác sĩ và y tá trực hôm nay ở khoa cấp cứu, cô quay sang hỏi Hạ Dương: "Cậu có biết tại sao tôi lại trở thành bác sĩ không?"

"Bởi vì nhà chị toàn là bác sĩ." Hạ Dương trả lời đáp án mà mình biết.

"Tôi vốn định chỉ làm cho có để bọn họ thỏa mãn thôi, nhưng ngày đầu tiên đi thực tập đã gặp phải ông chủ Thích, tim anh ấy khôi phục sự sống trong tay tôi. Tôi tới đây chẳng mang theo lý tưởng gì, nhưng lại cứu được một người, ngày đó tan làm trở về kí túc xá, tôi đã đứng mỉm cười với chồng sách chuyên ngành rất lâu, giống hệt một người bị thần kinh. Tôi tự nhủ với chính mình, vậy thì chấp nhận đi, ai bảo mình thông minh quá chứ, nếu không làm bác sĩ thì sẽ làm tốt được chuyện gì đây?" Vừa nói vành mắt của Nhiễm Ninh vừa đỏ lên.
1

Hạ Dương tiếp lời: "Nếu đã nghiêm túc làm thì chuyện gì chị cũng làm được tốt."

"Hai tháng, tôi chấp nhận số phận, tôi muốn làm tốt công việc này, nhưng bọn họ lại cao cao tại thượng nói với tôi là đã sắp xếp cho tôi một bệnh viện cấp tỉnh khác, nói nơi đó có tiền đồ hơn, nói tôi vô dụng, bỏ 5 năm học y mà kết quả học tập chỉ làng nhàng, nói tôi chỉ biết dựa vào bối cảnh trong nhà..."


Nhiễm Ninh càng nói càng nhỏ, co chân lên ôm lấy. Hạ Dương không biết nói tiếp thế nào, không biết nên an ủi cô thế nào, có cảm giác dù nói gì cũng không thích hợp, chỉ cảm thán: "Tôi cũng rất ghét bị người khác khoa tay múa chân."

Nhiễm Ninh không buồn rầu được bao lâu, phải đứng dậy làm việc tiếp. Hạ Dương chưa có cơ hội nói cho cô biết chuyện Thích Vân Tô đã xuất viện, hắn trở về phòng bệnh chui vào chăn đi ngủ.

Ngủ không ngon, mơ rất nhiều thứ, quá khứ tương lai thay đổi lẫn lộn. Hiện trường vụ hỏa hoạn kia là cơn ác mộng mà đời này Hạ Dương không thể thoát được, mới chỉ hơn hai tháng trôi qua, những ký ức vẫn còn tươi mới, lặp đi lặp lại trong giấc mơ của hắn.

Rồi lại có một giấc mơ liên quan đến tương lai. Là một căn nhà rộng rãi, trong tủ kính có rất nhiều mô hình, dưới nền bày đầy máy chơi game cầm tay, còn có một người mà hắn không dám thừa nhận... bà xã?

Hạ Dương bừng tỉnh, bị tiếng nói chuyện của cha mẹ kéo về thực tại. Toàn thân dính dớp mồ hôi nhưng hắn không vội vã xuống giường hay tung chăn ra, đôi mắt vẫn mơ màng chưa nhìn được rõ ràng.

Thân dưới có nơi nào đó cứng lên, căng, dính. Nhịp tim rất nhanh, thần trí đần độn, vài ký ức xuất hiện một cách cực kỳ sinh động.

Nhìn xem, đến cả phản ứng sinh lý cũng thay đổi rồi!

Hạ Dương rúc người vào chăn, cảm thấy chăn rất nóng mà cơ thể mình cũng nóng.

Không ngủ được, nhưng cũng không tiện dậy.

Đợi ba mẹ đi rồi hắn mới xuống giường vọt vào nhà vệ sinh rửa ráy, cái gì cũng không dám nghĩ, không dám nhắm mắt, không dám nhìn vào gương, không dám nhìn thân dưới của mình. Hắn mở to mắt đứng đọc điều lệ kỷ luật quân đội sớm đã học thuộc lòng, đọc rất to và rõ.

Ngày hôm qua còn hỏi có quần áo bệnh nhân ngắn tay không, hôm nay phải mặc bộ đồ dài tay, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp nhất, không ngồi trên giường mà ra ngồi cạnh cửa sổ.

Y tá dẫn vào một bệnh nhân mới, hỏi Hạ Dương có ổn không, có bị nóng hay lạnh gì không, dáng vẻ của Hạ Dương thì lại tựa như... vừa bị ai đó bắt nạt.

Đến trưa ba mẹ Hạ Dương nhất định muốn gọi bác sĩ tới kiểm tra, bị hắn ngăn cản hết lời. Mãi đến tận chiều có đồng đội xin nghỉ tới thăm, trong mắt Hạ Dương, những người này chính là thần khí chứng minh hắn là thẳng.

Một đám người ngồi cạnh giường gọt hoa quả ăn, còn mở điện thoại chơi game, phun không ít lời thô tục, tới thăm bệnh chỉ là trên danh nghĩa, thực chất là muốn tìm một chỗ mát mẻ tụ tập mà thôi.

Hạ Dương chăm chú quan sát từng người, lại nghĩ tới thêm những người khác trong đội, lại nghĩ tới những người trước đây ở cùng phòng trong thời gian huấn luyện tân binh, ông nào cũng vừa thô kệch vừa to con vừa bốc mùi, nghĩ như vậy, lập tức thẳng rồi.
1

Tinh thần hắn dần ổn định trở lại. Mơ giấc mơ kia chẳng phải là đang bất lịch sự với Thích Vân Tô rồi sao? Mơ thôi mà, có phải thật đâu, Thích Vân Tô cũng chạy mất rồi, đến phương thức liên hệ cũng không thèm để lại.


Chả có gì là thật hết!

"Tôi cần ít thông tin của một người, ông giúp tôi tra được không?" Hạ Dương thả lỏng cơ thể, nằm trên giường bắt chéo chân, vừa nhai hoa quả vừa hỏi một người đồng đội.

"Gửi ảnh qua đây, đánh xong ván này rồi tôi xem thử." Lão Vương đáp.

Hạ Dương đá đối phương một cái: "Ông đến hưởng ké điều hòa đúng không?"

"Còn phải nói à? Mà điều hòa của bệnh viện này mạnh thật, mát vl."

"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ông đến." Hạ Dương chỉ chỉ chỗ bên cạnh, "Vẫn còn giường trống kìa."

"Vậy thì khỏi." Lão Vương ngẩng đầu lên hỏi: "Tại sao ông lại muốn tra thông tin của những gia đình gặp nạn trong vụ hỏa hoạn kia?"

Tranh thủ lúc đang chết trong game, lão Vương rút từ trong cặp ra một xấp văn kiện đưa cho Hạ Dương.

Hạ Dương chưa quên. Hắn của sáu năm sau tới một chuyến, yêu cầu phải ngăn cản vụ hỏa hoạn xảy ra hai tháng trước và giết một người.

Bây giờ lật lại danh sách hộ gia đình gặp nạn, hắn nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Thích Hòa Tân.

Vụ hỏa hoạn hai tháng trước, Hạ Dương đã xuyên trở về vô số lần, phải lựa chọn giữa cứu một hộ gia đình nhiều nhân khẩu hoặc người phụ nữ có thai kia, hắn buộc phải từ bỏ người phụ nữ kia, còn Thích Hòa Tân chính là chồng chưa cưới của người phụ nữ ấy.

Hắn nhìn bức ảnh của Thích Hòa Tân trong tư liệu, ký ức mới cũng theo đó xuất hiện.

Nếu như đã không thể ngăn cản vụ hỏa hoạn, vậy thì chọn giết Thích Hòa Tân đi, bởi vì trong tương lai Thích Hòa Tân là người uy hiếp tính mạng của Thích Vân Tô, nghĩ tới điều đó, trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm. Lão Vương bỏ điện thoại xuống, đúng lúc nhìn thấy biểu cảm của Hạ Dương, không khỏi kinh ngạc.

"Vẻ mặt của ông là sao thế? Mới nhìn thấy ma à?" Lão Vương còn muốn chơi game tiếp, sốt ruột đẩy Hạ Dương một cái.

Hạ Dương giật mình, khiếp sợ hỏi ra thành tiếng; "Rốt cuộc là tôi đã yêu Thích Vân Tô đến mức nào cơ chứ?"

"Yêu ai cơ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận