Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
"Hình như cậu ấy rất yêu anh."
Trước khi kết thúc màn tâm sự ban đêm, Hạ Dương nói với Thích Vân Tô như vậy.
Sau đó lại bổ sung: "Hạ Dương của tương lai."
Nói xong, trái tim vốn đang đập nhanh của Hạ Dương có hơi bình tĩnh lại. Hắn không nhìn rõ biểu cảm của người đối diện, sợ làm đối phương lúng túng nên hỏi thêm mấy câu: "Anh nhớ được bao nhiêu chuyện? Đột nhiên phát hiện tương lai mình có thể là cong, rất sợ đúng không?"
"Vẫn ổn." Thích Vân Tô nói.
Đột nhiên phát hiện tương lai sẽ sống chung và yêu đương với người mình thầm mến cũng chẳng phải là chuyện gì đáng để sợ hãi, chỉ là anh không có dũng khí đối mặt với việc đó một lần nữa, cũng không muốn nhìn Hạ Dương và Nhiễm Ninh yêu nhau một lần nữa, không muốn kéo Hạ Dương vào cuộc đời của mình.
Thích Vân Tô nằm xuống, nói câu "nghỉ ngơi đi", kết thúc cuộc trò chuyện.
Hạ Dương nằm thẳng người lại, chỉnh chăn, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Anh quá bình tĩnh, tình cảm của hai người không sâu sắc à? Sao hai người lại ở bên nhau, anh có nhớ không?"
"Rất yêu." Ngữ khí Thích Vân Tô qua loa, "Không nhớ rõ."
"Cũng đúng, tôi cũng không nhớ ra được, thời gian quá dài. Hai người..." Hạ Dương muốn nói gì đó lại thôi, trầm mặc một lát, thay đổi cách nói: "Bọn họ yêu đương mà không thấy khó xử à? Hai trai thẳng nhìn vào mắt nhau kiểu gì được?"
Thích Vân Tô không hiểu sao lại muốn cười, "Tôi khuyên cậu không nên tiếp tục tò mò nữa."
Hạ Dương nuốt rất nhiều dấu hỏi chấm vào bụng, "Cũng đúng, tôi không thể tò mò chuyện mình biến thành cong được..." Đợi một lúc, không thấy Thích Vân Tô có động tĩnh gì nữa, Hạ Dương lại hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
"Ngủ đi." Thích Vân Tô đáp.
"Anh nói xem tôi có nên tỏ tình với bác sĩ Nhiễm luôn không? Tôi nhìn thấy trong trí nhớ có hình ảnh tôi tỏ tình thành công, dưới bầu trời trong xanh và cầu vồng, còn có cả nụ hôn đầu, thật lãng mạn..." Hạ Dương lật người nằm nghiêng, quay sang phía Thích Vân Tô.
Ngày đó Thích Vân Tô ngồi xe lăn, ở bên cửa sổ phòng bệnh tòa nhà đối diện nhìn hắn, nhìn Hạ Dương vẫy tay với mình, nhìn Hạ Dương tỏ tình với Nhiễm Ninh.
Hôm đó là ngày có mặt trời hiếm hoi sau chuỗi dài mưa dầm, một chiếc cầu vồng mờ ảo xuất hiện, nhìn Hạ Dương rất giống dải cầu vồng kia, tươi đẹp tỏa sáng.
Ngày đó Thích Vân Tô đã kiềm chế sự rung động trong lòng mình, kiềm chế không được nở nụ cười khi nhìn bóng dáng của người ở phía đối diện.
Một ngày trời trong nắng ấm, Hạ Dương được xuất viện, cũng tỏ tình thành công.
Ngày hôm đó trời rất đẹp, Thích Vân Tô cũng phát hiện không thích hợp để tự sát.
"Tỏ tình đi." Thích Vân Tô nói, "Cậu có phần mềm hack báo trước được tương lai, hãy dùng tương lai đó tránh những mâu thuẫn với Nhiễm Ninh, hai người sẽ ở bên nhau được rất lâu, sẽ không có chuyện đột nhiên cậu yêu đương với đàn ông nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy..." Nhưng trái tim lại một mực không nghe lời, nước mắt chảy mất kiểm soát, hắn dụi mặt vào gối lau đi, nói: "Chắc không bị tính là lừa dối quá đáng đâu nhỉ? Không hiểu sao vẫn cảm thấy là lạ."
Thích Vân Tô hỏi lại: "Cậu lừa dối ai?"
"Có phải là tôi đã mạo phạm anh?" Hạ Dương cười nói, "Anh yên tâm, chúng ta đều là thẳng, tôi hiểu."
2
Hạ Dương nói lần này tỏ tình phải chuẩn bị cẩn thận hơn một chút, hỏi Thích Vân Tô nên tặng hoa gì quà gì. Hắn đã thực sự yên tâm, cho rằng chuyện tương lai không thể thay đổi được quyết định bây giờ của mình, cũng cho rằng Thích Vân Tô rất phản cảm với cuộc sống yêu đương với đàn ông trong tương lai, nên không nhắc tới nhiều nữa.
Thủ tục chuyển viện của Thích Vân Tô khá phiền phức, một phần là vì thủ tục lúc nhập viện không đầy đủ. Di chứng trúng độc nghiêm trọng nhất, tạo thành những tổn thương lên hệ thần kinh, hành động khó khăn, tứ chi không linh hoạt, sau đó còn phải điều trị phục hồi chức năng, vì vậy các bác sĩ khuyên anh không nên chuyển viện.
Là khuyên chứ không phải ép buộc nên không thể ngăn cản được anh. Thích Vân Tô thanh toán gấp đôi tiền lương, nhờ chị Lâm giúp mình hoàn thành các thủ tục càng sớm càng tốt, nhưng mà buổi tối hôm đó giấy tờ đã bị Nhiễm Ninh cầm tới phòng bệnh trả về.
Lúc Nhiễm Ninh đi vào, Hạ Dương đang ngồi xem anime, hắn lập tức tắt video, ngồi thẳng người lên, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Tôi không đồng ý." Nhiễm Ninh vừa đến đã nói, "Ngoại trừ anh để tôi gặp người nhà hoặc bạn bè sẽ tới chăm sóc anh."
Ở ngay trước mặt Thích Vân Tô, cô cất đống giấy tờ thủ tục vào túi xách của mình, thẳng thắn nói: "Anh muốn đổi chỗ khác để không ai nhìn thấy mình rồi tự kết liễu một lần nữa đúng không?!"
1
"Không phải." Thích Vân Tô trả lời.
Hạ Dương bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy mà tôi không nghĩ ra! Ông chủ Thích, anh không thể độc ác với mình đến mức đó chứ?!"
"Không phải." Thích Vân Tô lặp lại một lần nữa.
Nhiễm Ninh hỏi Hạ Dương: "Mấy ngày nay anh ấy có chỗ nào kỳ lạ không?"
Hạ Dương lắc đầu, không dám nói.
Nhiễm Ninh quay sang nói với Thích Vân Tô: "Nói chung là không được, bây giờ để anh chuyển viện tôi không yên tâm."
Thích Vân Tô không phản bác, dường như là ngầm chấp nhận, anh cũng đã đoán được là sẽ khó chuyển viện, vậy thì chỉ có thể chọn cách xuất viện rồi tìm một bệnh viện khác.
Một khi đã quyết định rời xa Hạ Dương, Thích Vân Tô tuyệt không cho mình một đường lui nào cả.
Nhiễm Ninh ngồi lại trong phòng bệnh một lúc, cô kiếm một cái ghế dựa ngồi bên cạnh giường Thích Vân Tô. Thích Vân Tô đang cúi đầu đọc sách. Nếu như là lúc trước, Hạ Dương nhất định sẽ bò sang giường Thích Vân Tô tìm cách nói chuyện với Nhiễm Ninh, còn hiện tại thì hắn không dám.
"Hạ Dương, cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Nhiễm Ninh phát giác có gì đó không đúng, hỏi Hạ Dương, rồi lại quay sang hỏi Thích Vân Tô: "Mấy ngày nay cậu ta có chỗ nào kỳ lạ không?"
"Không rõ." Thích Vân Tô trả lời cô, đầu không ngẩng lên, vẫn chăm chú đọc sách, nhưng đầu ngón tay hơi run.
Nhiễm Ninh đứng lên, đi sang giường Hạ Dương, hỏi hắn: "Nhiệt độ cơ thể bình thường không? Uống thuốc đúng hạn chứ?"
Hạ Dương cười ha ha: "Tôi không sao, nhiệt độ bình thường, thuốc cũng uống rồi, cảm ơn bác sĩ Nhiễm đã quan tâm."
"Khoa tâm lý ở bệnh viện này tốt số một số hai, có gì khó nói thì nên tìm chuyên gia, biết đâu họ có thể giúp cậu giải quyết, đừng chỉ giữ trong lòng." Nhiễm Ninh nói với Hạ Dương.
"Tôi á? Ông chủ Thích cần hơn..." Hạ Dương nói tự nhiên, vô thức quay sang nhìn Thích Vân Tô rồi vội vàng thu tầm mắt lại.
Tim loạn nhịp, hắn không thể khống chế được tầm mắt của mình luôn vô thức tìm kiếm hình bóng của Thích Vân Tô, Hạ Dương đổi đề tài, hỏi Nhiễm Ninh: "Mấy ngày nay chị trực đêm nhiều đúng không? Có mệt không?"
Ban nãy rất có dáng vẻ của một bác sĩ, lúc này Nhiễm Ninh lại bĩu môi chán nản nói: "Vẫn tạm, chỉ là cảm thấy tóc trên đầu rụng ngày càng nhiều."
Hạ Dương tiếp lời: "Ra cổng bệnh viện rẽ trái, ở gốc cây thứ ba, mỗi sáng 5 giờ có một cái xe bán bánh rán dựng ở đó, không thì lái xe đi khoảng 5 phút sẽ tới chợ đêm, có khoai nướng chuối chiên giò heo quay hàu nướng mì lạnh cơm thịt bò... đủ loại giải pháp giúp cho dạ dày hạnh phúc, tâm trạng thoải mái, tóc sẽ không còn rụng nữa."
Nhiễm Ninh bật cười, dí trán Hạ Dương, mắng: "Rốt cuộc là cậu thèm cỡ nào hả? Thường lén ra ngoài đúng không?"
"Không không." Hạ Dương lắc đầu, "Tôi chỉ gọi đồ ăn ngoài thôi."
Nhiễm Ninh nói: "Chú ý một chút, bây giờ cậu không được ăn những món lung tung."
Hạ Dương hỏi: "Chờ tôi xuất viện rồi chúng ta cùng đi được không?"
"Muốn an ủi dạ dày à? Được." Nhiễm Ninh vừa đứng dậy vừa đáp.
Hạ Dương nhìn cô, cảm giác tim đau nhói lại xuất hiện, hắn theo phản xạ nuốt nước bọt, nói: "Bình thường bác sĩ Nhiễm thích ăn gì?"
"Chua, cay, những món hương vị đậm đà." Cô vừa đi vừa mỉm cười trả lời.
Hạ Dương xuống giường đi theo, "Thật trùng hợp, xem ra chúng ta rất thích hợp ăn chung một bữa cơm."
"Tôi đi làm." Nhiễm Ninh nói, "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Hạ Dương: "Tiễn chị đi."
Hạ Dương theo tận ra ngoài, đưa cô đến cửa lớn khu khám bệnh nội trú, Nhiễm Ninh cũng không từ chối. Trên đường, Nhiễm Ninh dặn không nên tới chợ đêm thường xuyên vì đồ ăn ở đó không sạch sẽ, Hạ Dương thì lại như đại sứ quảng bá của chợ đêm, nói ăn ở đó ngon hơn rẻ hơn những quán ăn ở nơi khác.
Sau khi Nhiễm Ninh đi rồi, Hạ Dương vẫn đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa.
Ban ngày có một khoảng thời gian ngắn ngủi trời quang mây tạnh, bây giờ mưa lại bắt đầu tí tách rơi, bầu không khí ngột ngạt, không hề có cảm giác thoải mái mát mẻ của ngày mưa.
Hạ Dương cảm thấy thật buồn chán. Hắn cất bước quay về, đứng ở hành lang bấm chờ thang máy, chào hỏi bác sĩ y tá đi ngang qua, nghe tiếng TV truyền ra từ phòng bệnh nào đó, trên đường về phòng bệnh của mình, cảm giác ngột ngạt khó chịu của khí trời dường như đang dịch chuyển vào trong lòng hắn.
Mở cửa, Thích Vân Tô và bà Phương đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hạ Dương đi vào, Thích Vân Tô quay sang mỉm cười lịch sự chào hỏi hắn.
Chỉ lịch sự chào một câu, không còn động tác nào khác, rồi anh lại quay về tiếp tục nói chuyện với bà Phương.
Hạ Dương ngồi xuống cuối giường Thích Vân Tô, không xen vào mà chỉ im lặng cúi đầu.
Bà Phương phàn nàn ông bạn già của mình ngáy quá ồn ào, rõ ràng đang phàn nàn nhưng trong mắt toàn là ý cười. Nhìn thấy Hạ Dương, bà cũng kết thúc câu chuyện của mình, đổi chủ đề: "Tiểu Dương đi tiễn bác sĩ Nhiễm về rồi à? Người trẻ tuổi thật lãng mạn."
Hạ Dương ngại ngùng cười.
Thích Vân Tô không có biểu cảm gì, lấy quyển sách ở dưới gối đầu ra tiếp tục đọc.
"Bà vừa nói chuyện với Tiểu Thích, bác sĩ Nhiễm là người rất tốt, cháu phải cố gắng lên."
Bà Phương cổ vũ Hạ Dương xong rồi đi ra ngoài, may là không nói thêm gì, nếu không thì hắn không biết phải tiếp lời như thế nào.
Bà đi rồi, phòng bệnh trở về yên tĩnh, cũng không hẳn là yên tĩnh, dù sao vẫn có tiếng ngáy vang vọng như tàu hỏa chạy ngang qua của ông Phương. Cả Hạ Dương và Thích Vân Tô đều không lên tiếng, bầu không khí xung quanh hai người chỉ còn lại sự yên tĩnh lúng túng.
"Anh..." Hạ Dương định nói gì đó thì thấy Thích Vân Tô chống tay, tư thế trông như đang muốn xuống giường.
"Anh muốn đi vệ sinh à?" Hạ Dương nhanh nhẹn sang đỡ, còn vươn tay kéo xe lăn lại gần.
Thích Vân Tô nắm chặt tay Hạ Dương, có thể là vì phải di chuyển ra chỗ xe lăn nên hơi vất vả, cũng có thể là vì anh đang căng thẳng.
Thích Vân Tô hỏi Hạ Dương: "Cậu có nhớ bà Phương qua đời như thế nào không?"
"Bà Phương?"
Hạ Dương theo phản xạ nhìn ra phía cửa phòng bệnh, hỏi: "Chẳng phải bà vừa ra ngoài lấy nước à?"
Thích Vân Tô không trả lời, tránh tay định đỡ của Hạ Dương, muốn tự ngồi xuống xe lăn. Ký ức của anh rất mơ hồ, trong đầu chỉ có ít hình ảnh, nhớ ra lúc Hạ Dương và Nhiễm Ninh đang trò chuyện hẹn nhau sau khi xuất viện sẽ tới chợ đêm, lúc đó bà Phương khen hai người bọn họ rất xứng đôi. Ngày hôm đó bọn họ đều mất ngủ. Hạ Dương là vì phấn khích, hắn phát hiện Thích Vân Tô cũng chưa ngủ nên lôi kéo anh tán gẫu với mình, hỏi một số điều cần chú ý khi theo đuổi các cô gái, hỏi có phải bác sĩ Nhiễm cũng có ấn tượng tốt với hắn hay không...
Hơn ba giờ sáng, ông Phương dậy đi tiểu đêm không tìm thấy bạn già của mình đâu. Hạ Dương nhiệt tình chạy sang giúp đỡ, nói mấy câu, kết quả là bị nhầm thành trộm, ăn một đấm. Cụ ông không nhận thức được những người xung quanh, nghĩ đơn giản là nửa đêm dậy không thấy vợ mình, lại chỉ thấy một người đàn ông khác nên kháng cự theo bản năng.
Y tá vội vàng chạy vào vỗ về cụ ông. Đèn phòng bệnh được bật lên, Thích Vân Tô nhìn thấy một bên mắt Hạ Dương sưng vù, bộ dạng có chút buồn cười.
Hạ Dương dở khóc dở cười, cầm điện thoại di động chụp ảnh tự sướng cận mặt, chụp liên tục mấy tấm rồi phàn nàn nói mình không ăn ảnh, lại xóa hết đi, ném chuyện vừa bị đấm ra sau đầu, sau đó hắn bỗng đổi hướng ống kính, chụp Thích Vân Tô.
Thích Vân Tô giơ tay muốn chặn nhưng không kịp, hơi căng thẳng vì Hạ Dương đột nhiên tới gần. Hạ Dương đưa cho Thích Vân Tô xem bức ảnh hắn vừa chụp, nói: "Anh rất đẹp trai, những người như anh nên sống lâu trăm tuổi, nhìn những thứ đẹp đẽ sẽ khiến con người ta thoải mái, tạo phúc cho xã hội!"
Thực ra đây chỉ là những lời động viên dành cho một người nằm chung phòng bệnh tự sát không thành, Thích Vân Tô hiểu, nhưng không thể dập được ngọn lửa tình cảm đang bùng cháy to hơn trong lòng.
Thấy anh luống cuống, Hạ Dương cười càng to hơn vì đã trêu chọc thành công, tiếp đó có một y tá khác vội vội vàng vàng đi vào, nói: "Mau liên hệ với những người nhà khác của bệnh nhân, bà Phương qua đời rồi..."
"Tôi nhớ ra rồi, hình như tôi bị cụ ông nhà này đấm một phát?" Hạ Dương chỉ chỉ người đang ngủ trên giường bệnh, "Bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, tôi cảm thấy một bên mắt hơi đau."
Thích Vân Tô không tiếp lời. Một tay của anh vẫn đang bị Hạ Dương giữ lấy, anh muốn gỡ ra, nói: "Không cần để ý đến tôi, cậu ra ngoài gọi y tá hỗ trợ tìm bà Phương đi."
Hạ Dương không buông, thậm chí còn vòng tay còn lại qua thắt lưng anh, ôm anh đặt vào xe lăn.
"Anh đi tìm y tá, để tôi tới phòng nước tìm thử." Hạ Dương đẩy Thích Vân Tô ra cửa, chỉ về phía phòng nước.
Đoạn đường từ cửa ra đến chỗ y tá, Thích Vân Tô không ngừng hít sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Nơi bị Hạ Dương đụng vào, xúc cảm hồi lâu vẫn chưa biến mất, cũng chỉ vậy thôi, chỉ là lòng nhiệt tình muốn giúp đỡ vậy thôi cũng đủ làm anh hoảng loạn rồi.
Thích Vân Tô báo với y tá, nói rằng mình nhìn thấy sắc mặt bà Phương lúc ra ngoài không tốt lắm, lo rằng sẽ xảy ra chuyện.
Nhóm y tá rất có trách nhiệm, bắt đầu tìm kiếm khắp tầng, cũng thử liên hệ bằng điện thoại.
Hạ Dương đi từ phòng nước ở cuối hành lang ra, lắc đầu. Hắn đến gần Thích Vân Tô, thấp giọng nói: "Anh có nhớ bà Phương vì sao lại xảy ra chuyện không?"
Thích Vân Tô lắc đầu. Lúc đó ông Phương bởi vì đợi mãi không thấy vợ mình đâu nên nổi nóng, anh loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh những người thân khác trong nhà vây quanh vỗ về ông, không ai nhắc tới chuyện bà Phương đã qua đời.
Hạ Dương quyết định đi xuống lầu tìm. Hắn bấm thang máy, nghĩ ngợi một chút rồi đi qua đẩy xe lăn của Thích Vân Tô, hỏi anh có muốn đi cùng không, cũng chẳng chờ anh trả lời mà đẩy xe lăn vào thang máy luôn.
"Cùng nhau tìm đi, rất có thể anh sẽ nhớ ra được nhiều chi tiết hơn." Hạ Dương nói, "Tôi chỉ nhớ hôm đó tôi bị đấm một phát, bác sĩ Nhiễm tới bôi thuốc cho tôi, tôi còn lén lút mừng thầm. Tôi đúng là một đứa ngớ ngẩn, tại sao vào lúc xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn vui vẻ được cơ chứ?"
Hạ Dương cúi đầu nhìn Thích Vân Tô, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình hiện số tầng thang máy, hắn bước tới chắn ngang tầm mắt anh.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Hạ Dương, Thích Vân Tô giật mình, vội vàng điều khiển xe lăn lùi ra sau, cũng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Vì muốn đối diện với Thích Vân Tô nên Hạ Dương đã ngồi xổm xuống, "Anh nhớ được bao nhiêu chuyện?"
"Gần giống cậu, tôi không biết vì sao bà Phương qua đời." Thích Vân Tô đáp.
"Ý tôi không phải cái này." Hạ Dương nhìn Thích Vân Tô đang né tránh ánh mắt của mình, thái độ có phần cứng rắn hơn, "Ý tôi là, chuyện tôi với anh sáu năm sau, anh nhớ được những gì? Thỉnh thoảng tôi cảm thấy ánh mắt của anh nhìn tôi là lạ..."
Thích Vân Tô thầm hít sâu một hơi.
Hạ Dương nói tiếp: "Trước đó, tôi và bác sĩ Nhiễm nói chuyện với nhau, anh có vẻ không vui?"
"Không có." Thích Vân Tô qua loa phủ nhận.
"Thật sự không phải à?" Hạ Dương dường như hơi thất vọng, "Tôi đã nói là tình cảm của anh và cậu ta không sâu nặng rồi mà, lúc nói chuyện với bác sĩ Nhiễm tôi lại sợ rằng anh sẽ không vui, thật kỳ cục, sáu năm sau tôi yêu đơn phương anh phải không?"
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Thích Vân Tô không trả lời câu hỏi của Hạ Dương.
Thực ra anh không biết phải trả lời thế nào, từ sớm anh đã thầm thích Hạ Dương, và anh chấp nhận điều đó.
Hạ Dương đẩy xe lăn ra, để Thích Vân Tô đứng một chỗ đợi, còn hắn một mình đi khắp tầng trệt tìm kiếm.
Thích Vân Tô một mình điều khiển xe lăn ra khỏi dãy nhà ở nội trú, nhìn ngó hành lang. Tinh thần lại đang bị việc tư làm ảnh hưởng, anh cố gắng ngừng nghĩ về chuyện kia, cẩn thận nhớ lại những chuyện liên quan đến bà Phương sau khi bà qua đời.
"Cuối cùng mưa cũng chịu ngừng rồi." Hạ Dương nói, "Ngày mai không biết có được nhìn thấy mặt trời không, mấy hôm nay ngày nào trời cũng âm u."
Thích Vân Tô không để ý đến Hạ Dương, tự mình đi xuống lối riêng của xe lăn.
"Anh đi đâu đó?" Hạ Dương đuổi lên trước hỏi.
"Khoa cấp cứu." Thích Vân Tô đáp, "Hỏi xem bà Phương có ở đó không."
Hạ Dương dừng bước chân, nói: "Có phải là tim của bà Phương vốn không tốt lắm? Tối hôm nay đột nhiên bệnh cũ tái phát, lúc phát hiện đã cấp cứu không kịp?"
Nghe Thích Vân Tô nhắc tới khoa cấp cứu, Hạ Dương đột nhiên nhớ ra Nhiễm Ninh đã từng nói với hắn về chuyện này, nhưng mà hắn không dám nhắc tới bác sĩ Nhiễm trước mặt Thích Vân Tô nên không nói rõ ra, chỉ nói: "Hình như tôi đã từng nghe ai nói như vậy."
"Phát hiện ở chỗ nào?" Thích Vân Tô hỏi.
Hạ Dương lắc đầu, cái này hắn thực sự không biết.
Đã hơn 9 giờ tối, khu nhà ở nội trú đã tắt kha khá đèn, sau cơn mưa không khí ẩm ướt, trên sân đầy vũng nước đọng. Hạ Dương giữ lấy xe lăn của Thích Vân Tô, nói: "Đường trơn quá không dễ đi, để tôi chạy đi hỏi nhanh hơn, anh chờ ở đây đi."
Thích Vân Tô gật đầu.
Hạ Dương chạy chưa được bao xa đã ngoái lại dặn dò: "Không được đi lung tung!"
Thích Vân Tô lại gật đầu.
Rõ ràng là cùng nhau nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Thích Vân Tô nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ Dương, nhất thời cảm thấy dường như người vào viện chỉ có một mình mình. Đến bây giờ, đầu óc anh vẫn bị việc tư làm ảnh hưởng, trong trí nhớ toàn là hình ảnh dáng vẻ của Hạ Dương khi được Nhiễm Ninh bôi thuốc cho, anh cố gắng gạt bỏ ký ức này đi, sau đó bỗng nhớ ra một cô y tá hỗ trợ mang thuốc tới, y tá này nói một câu: "Bà Phương tuổi đã cao, bị trượt chân ngã mà không có ai ở gần đó, hẳn là rất bất lực, đợt mưa này không biết còn kéo dài trong bao lâu nữa đây."
Cuối cùng Thích Vân Tô cũng không đứng im một chỗ đợi mà trượt xe lăn di chuyển khắp khuôn viên xung quanh tòa nhà nội trú, gió đêm thổi từng cơn lạnh lẽo, chưa được bao lâu lại bắt đầu có mưa nhỏ, nhưng anh cảm thấy mừng vì mưa không lớn nên không cần trú mưa, ông trời còn giúp anh tìm thấy bà Phương bị ngã ở bên cạnh một bể nước nhỏ đằng sau tòa nhà.
Nhưng lại có một điều bất hạnh khác là Thích Vân Tô không cầm theo điện thoại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, anh gọi liên tục mấy câu "bà Phương ơi", còn hô lên "có ai ở gần đây không?" nhưng chẳng có tiếng động nào đáp lại, nhất thời nóng vội, tự đánh giá quá cao năng lực của mình, anh muốn xuống xe lăn, ôm bà Phương đặt lên xe rồi đẩy bà tới khoa cấp cứu, kết quả đi chưa được hai bước đã khuỵu chân ngã vì đứng không vững.
Thích Vân Tô ra sức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hít vào thở ra mấy hơi, tự nói với bản thân đừng vội, đừng gấp, anh chống tay thử đứng lên, chỉ là trời mưa nên sân quá trơn, cơ thể của anh lại chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...