[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Suốt thời gian nằm viện vừa qua, Thích Vân Tô cũng đã bị ngã không ít lần. Anh không sợ ngã, dù sao cũng thoải mái hơn là nhờ chị Lâm dìu đi vệ sinh, cứ ngã mấy lần như vậy là sẽ tìm ra được cách tự mình đứng lên, cho đến khi bị Hạ Dương phát hiện.

Mỗi lần như vậy Hạ Dương cũng không nói gì nhiều, không bao giờ hỏi anh sao lại bị ngã, sao không gọi người ra giúp, mà chỉ trực tiếp ôm Thích Vân Tô dậy, nói "đúng lúc ghê, tôi cũng đang định đi vệ sinh", sau đó chầm chậm đỡ anh, đi cùng vào nhà vệ sinh.

"Hạ Dương... Hạ Dương..."

Trong màn mưa, Thích Vân Tô gọi tên Hạ Dương. Cho dù trong lòng anh vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân phải kiên cường lên, không được để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, nhưng lại không kìm được mà buông xuống mọi lá chắn đề phòng, trở nên mềm yếu, cuối cùng là luân hãm hết cứu vãn được.

Anh không thể không thừa nhận, đối với Hạ Dương, ngoại trừ tình cảm nồng nàn như bị ma xui quỷ khiến kia, nhiều hơn chính là sự ỷ lại.

Bởi lẽ đó, khi nhìn thấy Hạ Dương chạy tới, Thích Vân Tô cảm thấy yên tâm tuyệt đối. Anh chống tay xuống đất, giữ tư thế nửa ngồi nửa quỳ, nhìn Hạ Dương tiến lại gần mình, không hiểu sao lại muốn cười, giống như trong hoàn cảnh khó khăn chật vật đột nhiên bắt được một sợi dây thừng, bởi vì đã yên tâm nên mới muốn cười.

"Anh bị ngốc à? Chẳng phải đã dặn anh không được đi lung tung rồi sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?"

Hạ Dương ôm Thích Vân Tô đặt lại lên xe lăn, hỏi anh có bị thương chỗ nào không, dáng vẻ nôn nóng, vô thức cao giọng.

Đi cùng Hạ Dương còn có một nam y tá của khoa cấp cứu, vốn là cũng đi theo tìm người, bây giờ lập tức kiểm tra tình trạng cho bà Phương, tiến hành hồi sức cho tim ngay tại chỗ.

Bà Phương giao lại cho các bác sĩ và y tá, Hạ Dương và Thích Vân Tô về khoa cấp cứu trước. Hai người chiếm dụng một cái giường, uống ít nước ấm nghỉ ngơi. Nhiễm Ninh cầm tới cho bọn họ khăn lông để lau nước trên người, dặn dò bọn họ tạm thời cứ ở lại khoa cấp cứu để theo dõi tình hình sức khỏe đã.

Mưa bắt đầu to hơn. Khoa cấp cứu không ồn ào ầm ĩ như ban ngày, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bác sĩ và y tá bận rộn đi qua đi lại, nhưng bầu không khí tổng thể vẫn trật tự và gọn gàng.

Bà Phương được cấp cứu và đẩy tới một phòng bệnh khác, sau đó còn phải làm phẫu thuật, bệnh viện đang chờ người nhà của bà tới rồi trao đổi tiếp.

Nhiễm Ninh có thời gian rảnh rỗi, bắt đầu dạy dỗ Hạ Dương: "Chính cậu là bệnh nhân mà còn mang theo ông chủ Thích chạy lung tung khắp nơi, cậu không muốn sống nữa hay là quá tin tưởng vào cái bệnh viện này?"

"Tình huống bất ngờ thôi mà, giờ đã không sao rồi." Hạ Dương nói, cơ thể vô thức dịch về phía Thích Vân Tô.

Dịch được một nửa thì phát hiện hành vi muốn tìm đến Thích Vân Tô để được che chở này quá kỳ cục, thế là lại dịch trở về chỗ cũ.

Nhiễm Ninh liếc Hạ Dương một cái, sau đó ngồi đối diện với Thích Vân Tô, ngữ khí dịu dàng ôn hòa hơn hẳn: "Chờ đến khi thời tiết tốt lên anh nên ra ngoài đi lại một chút, tiếp xúc với nhiều người khác cũng tốt, nhưng mà cũng phải tự mình cẩn thận, đừng có bị Hạ Dương làm hư..."

"Chị bất công quá đó!" Hạ Dương xen vào.


"Tôi là mẹ cậu à?" Nhiễm Ninh hỏi.

"Cũng không phải là không được." Hạ Dương thuận miệng.

"Cậu biến ra chỗ khác đi." Nhiễm Ninh cầm cái khăn bên cạnh vung lên muốn đuổi hắn.

Hạ Dương tránh né, cười nói: "Cho chị lợi dụng thế mà chị còn không hài lòng."

"Tôi hài lòng, cậu dám gọi một tiếng không?"

"Không dám."

Nhiễm Ninh quay sang ngồi đối diện với Hạ Dương, nghiêm túc nói: "Cậu thật sự phải chú ý hơn đó, không đùa được đâu, vết thương trên lưng không thể bị ảnh hưởng, đường hô hấp cũng chưa bình phục hoàn toàn, vẫn tồn tại khả năng xảy ra nguy hiểm, không thể tùy tiện ra ngoài giống ngày hôm nay nữa."

"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của bác sĩ Nhiễm." Hạ Dương nói.

"Được rồi." Nhiễm Ninh đứng lên, nói mấy lời cuối: "Cậu nhớ trông nom ông chủ Thích, hai người ở yên một chỗ nghỉ ngơi đi, đừng gây chuyện nữa."

Nhiễm Ninh vừa đi, Hạ Dương đổ nghiêng người xuống giường, sau đó quay sang hỏi Thích Vân Tô: "Anh có tức giận không?"

"Không." Thích Vân Tô nhàn nhạt đáp.

Yên lặng nửa ngày, Hạ Dương nằm chống tay trên giường, dáng vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì đó.

Thích Vân Tô cảm thấy kỳ lạ, nhìn hắn mấy lần.

"Nhưng mà tôi tức giận." Một hồi sau Hạ Dương ngồi bật dậy, nói.

Giữa hai người có một khoảng trống, Hạ Dương cũng không sáp lại gần mà ngồi tại chỗ cúi đầu lẩm bẩm: "Không đúng, phải là cậu ta rất tức giận."

"Là Hạ Dương của tương lai, cậu ta chạy một cái khoan điện trong lòng tôi, quậy phá không lúc nào yên. Cậu ta cảm thấy anh không thật sự thích cậu ta, anh không thèm để ý chuyện cậu ta ở bên cạnh bác sĩ Nhiễm, cũng không ngăn cản cậu ta theo đuổi bác sĩ Nhiễm, thậm chí anh còn muốn rời xa cậu ta, anh chẳng yêu cậu ta chút nào hết..."

Thích Vân Tô nhíu mày nhìn Hạ Dương, hắn cũng tự động dừng nói, chớp mắt nhìn lại anh.

"Cậu thích tôi à?" Thích Vân Tô hỏi.

Hạ Dương lắc đầu: "Tôi là thẳng, tôi thích bác sĩ Nhiễm."
4


Hắn cũng ý thức được những suy nghĩ của mình bây giờ đang rất kỳ cục, vươn tay sang vỗ vai Thích Vân Tô, "Đều là trai thẳng, tôi hiểu tôi hiểu, anh bây giờ nhất định là đang sợ tôi có những suy nghĩ không an phận với anh, yên tâm yên tâm, mọi thứ đều là lỗi lầm của tương lai, mặc kệ thế nào, chúng ta bây giờ..."

Thích Vân Tô quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Thật giống như từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Thích Vân Tô không phân biệt được đâu là hiện tại đâu là tương lai.

Bởi vì bất kể là bây giờ hay tương lai, tình cảm của Thích Vân Tô chỉ dành cho một người, từ rất lâu rồi.
1

Còn Hạ Dương thì lại phân biệt rất rõ ràng hắn của tương lai và hắn của hiện tại, tuy rằng có đôi khi tâm trạng hỗn loạn, nhưng hắn vẫn rất quật cường, nhất định phải mạnh mẽ hơn tương lai, không để tình cảm của tương lai chi phối.

*

Mưa vẫn rơi, Nhiễm Ninh sắp xếp cho Thích Vân Tô và Hạ Dương hai giường riêng ở khoa cấp cứu để hai người nghỉ ngơi.

Đêm hôm đó bọn họ cùng mất ngủ. Thích Vân Tô mở mắt nhìn trần nhà, nhìn cả một đêm. Còn Hạ Dương thì tâm trạng rối bời, theo lý thuyết thì một cơ hội tốt như hôm nay, lẽ ra hắn phải lẽo đẽo bám theo bác sĩ Nhiễm mới đúng, nhưng hắn lại nằm im không động đậy.

Trời sáng, bà Phương khôi phục được một ít ý thức, liên tục gọi tên bạn già của mình, phát âm vẫn chưa rõ ràng lắm, tay cũng chưa có sức nhưng vẫn muốn tháo mặt nạ thở oxi trên mặt ra, có người tới nói chuyện với bà hồi lâu mới hiểu, bà đang muốn đi tìm ông Phương.

Mưa rất to, khoa cấp cứu và khu điều trị nội trú nằm ở hai tòa nhà riêng biệt, với tình trạng sức khỏe hiện tại của bà thì không tiện để di chuyển.

Nghe thấy động tĩnh ở bên kia, Thích Vân Tô và Hạ Dương đồng thời ngồi dậy nhìn sang, lại đồng thời quay sang nhìn nhau.

Thích Vân Tô là người dời ánh mắt đi trước, luôn là vậy. Trong lòng nghĩ gì trong mắt không bao giờ giấu được, đã không giấu được thì chỉ có thể kiềm chế, đã không kiềm chế được thì chỉ có thể tránh đi.

Thích Vân Tô cúi đầu gấp cái chăn mỏng mình đang đắp, sau đó ngồi dịch ra mép giường, vươn tay với xe lăn ở cách đó không xa.

Hạ Dương nhìn thấy, lập tức đi sang muốn giúp anh, có điều tay hắn bị đối phương từ chối, bơ vơ trong không khí, Hạ Dương ngại ngùng cười: "Trai thẳng, tôi hiểu tôi hiểu."

Thích Vân Tô không để ý đến hắn, tự mình ngồi xuống xe lăn.

Hạ Dương cũng rất tự nhiên vòng ra sau đẩy đi, hai người sang chỗ bà Phương. Trên đường đi Hạ Dương lẩm bẩm: "Anh cũng thật là lạnh lùng vô tình, tuy rằng bây giờ chúng ta không có tình cảm với nhau thế nhưng tốt xấu gì cũng có ít ký ức tương lai liên quan đến nhau, cần gì phải thế chứ? Thực ra tôi cũng có hơi tò mò, tò mò không biết vì sao mình lại cong, sự thật đó quá đáng sợ..."

Lúc nào cũng vậy, chỉ những người không có tình cảm mới nói được một cách quang minh chính đại.

Nhiễm Ninh đang đứng bên cạnh giường bà Phương, cô nghe thấy, ngẩng đầu lên hỏi: "Cái gì đáng sợ?"


Hạ Dương lắc đầu nói không có gì, đẩy xe lăn tới gần chỗ Nhiễm Ninh, hỏi cô tình trạng sức khỏe hiện tại của bà Phương.

Nhiễm Ninh lắc đầu bày tỏ không lạc quan lắm. Bà Phương tuổi đã cao, làm phẫu thuật tim vào thời điểm này có xác suất gặp rủi ro rất lớn, người thân trong nhà lại đang ở tỉnh khác, lấy lý do không xin nghỉ được, chậm chạp chưa thấy tới bệnh viện.

Đêm hôm qua, bà Phương tranh thủ lúc ông Phương đã ngủ, gọi điện thoại cho con gái. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, tâm trạng của bà không ổn định, thấy trời đã tạnh mưa nên ra ngoài hít thở không khí, không cẩn thận bị trượt chân ngã...

"Cũng may là có hai người phát hiện, nếu muộn chút nữa hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Nhiễm Ninh nói.

Hạ Dương phụ họa: "Thật may là có ông chủ Thích."

Lúc nói ánh mắt của hắn tập trung nhìn Thích Vân Tô, cho rằng người đang được nhắc tới sẽ ngẩng đầu lên nhìn mình một cái, kết quả không hề có.

Hạ Dương bổ sung thêm một câu: "Cũng có cả tôi."

Nói xong hắn ngồi xổm xuống đối diện với Thích Vân Tô, nháy mắt ra hiệu, có lẽ là đang muốn trách móc tại sao anh không tiếp lời mình.

Thích Vân Tô bỏ qua Hạ Dương, trực tiếp hỏi Nhiễm Ninh: "Bà Phương có biết tình trạng sức khỏe của mình không?"

Nãy giờ bà Phương chỉ nhìn chằm chằm cửa sổ, mọi người đều cho rằng bà không chú ý bên này có thêm người tới thì bà lại trả lời trước Nhiễm Ninh: "Bà biết rõ..."

"Cơn mưa này có lẽ sẽ không hết ngay." Hạ Dương ngồi xuống một cái giường trống gần đó, "Không sao đâu, bà cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chờ mưa bớt rồi bọn cháu sẽ sang đón ông qua đây."

Nhiễm Ninh nói: "Bên chỗ ông Phương, bạn cháu nói là ông đã bình tĩnh lại rồi, bây giờ đang ngủ."

Bà Phương lắc đầu, trong lòng sốt ruột nên nói chuyện cũng không rõ ràng, "Không còn nhiều thời gian nữa..."

Ý bà muốn nói là hai ông bà đều không còn sống được lâu nữa, trong khoảng thời gian cuối cùng này, phải trân trọng từng giây từng khắc được ở bên nhau.

Bà Phương vẫn chưa thể bỏ máy thở, chỉ số sinh tồn cũng chưa ổn định, bác sĩ phải tiêm cho bà một liều an thần để bà tạm thời bình tĩnh lại.

"Tình cảm của hai ông bà thật sâu nặng." Hạ Dương nói. Vì hắn đang ngồi trên giường nên tầm mắt vừa vặn đối diện với Thích Vân Tô, vốn dĩ định nói câu tiếp theo là "thật khiến người khác ước ao" nhưng lại nuốt trở về, nghĩ kiểu gì cũng thấy quái dị, không thể làm gì khác ngoài đổi sang quan sát Nhiễm Ninh.

Nhiễm Ninh đang trực ca đêm, khuôn mặt trông hơi mệt mỏi, "Hai người ở bên này chờ mưa nhỏ rồi về, ở bên cạnh bà một lúc."

"Được." Hạ Dương đáp, "Xin tuân lệnh."

Nhiễm Ninh đổi giọng: "Cậu nói ít thôi, đừng làm phiền bà nghỉ ngơi."

"Được. Tôi lập tức ngoan ngoãn ngồi yên."

Dáng vẻ Hạ Dương cao to, khôi ngô tuấn tú, bây giờ lại bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, không làm người khác cảm thấy buồn cười mà thậm chí còn thích hơn.

Ít nhất là Nhiễm Ninh cũng đã bị chọc cười, sự mệt mỏi tan đi không ít, cô dùng ngón tay trỏ dí trán Hạ Dương, mắng hắn thật trẻ con.


Thích Vân Tô lùi xe lăn, cách ra một khoảng.

Mưa vẫn chưa chịu ngớt, tiếng động truyền vào trong căn phòng, dội qua dội lại giữa bốn bức tường, ầm ĩ xông vào tai.

Nhiễm Ninh nói lát nữa cô lại bận, nán lại thêm một lúc tán gẫu với Hạ Dương nhưng càng nói càng nhanh, câu chữ nối liền.

Thích Vân Tô di chuyển xe ra chỗ cửa sổ kính, nhìn màn mưa xuất thần.

Trong lúc anh đang ngẩn ngơ, Hạ Dương đến bên cạnh lúc nào cũng không biết, bất chợt có một người ngồi xổm trước mặt anh, có lẽ mới vừa được tám chuyện với cô gái mình thích nên tinh thần hưng phấn, ý cười trên khóe mắt chưa tan.

Thích Vân Tô im lặng nhìn Hạ Dương, nhưng tầm mắt rất nhanh lại dời đi, anh thấy Nhiễm Ninh bị đồng nghiệp gọi đi, ánh nhìn của anh lại đặt lên thân ảnh nhóm y tá đang bận rộn, giống như làm vậy có thể che đi sự bối rối trong lòng.

Rõ ràng là không cần phải bối rối, vì Hạ Dương căn bản chẳng thể nhìn ra được. Hạ Dương ngồi trước mặt anh, nhìn theo ánh mắt của anh, nói: "Bác sĩ Nhiễm lúc làm việc trông ngầu nhỉ?"

Thích Vân Tô không trả lời.

Hạ Dương nói tiếp: "Trong đầu tôi vừa nhảy ra một hình ảnh rất kỳ lạ, tôi... anh nhìn tôi một cái đi, ông chủ Thích."

Hạ Dương búng tay trước mặt Thích Vân Tô, đòi anh nhìn mình rồi mới nói tiếp: "Tôi nhìn thấy một hình ảnh, cũng giống như bây giờ, tôi ngồi xổm trước mặt anh, còn ôm chân anh, gọi anh là bà xã, Chúa ơi, tôi có thói xấu gì vậy..."

"Hạ Dương."

Thích Vân Tô không thể để cho Hạ Dương tiếp tục nói về đề tài này, anh lui về sau một khoảng, nói: "Đừng để những chuyện của tương lai làm ảnh hưởng, phải phân biệt rõ đâu là hiện tại đâu là tương lai, hãy tiếp tục kiên trì với suy nghĩ bây giờ của cậu, đừng nhắc tới những chuyện kia nữa."

"Ừm." Nụ cười của Hạ Dương trở nên lúng túng, "Tôi... tôi nói đùa thôi, tôi hiểu tôi hiểu, trai thẳng đương nhiên sẽ không thích nghe những chuyện như vậy, không nói nữa không nói nữa, anh đừng tức giận."
1

"Tôi không tức giận." Thích Vân Tô trầm giọng nói, "Cậu cho rằng những hình ảnh đó là kỳ lạ thì đừng quan tâm đến nó nữa, cứ coi như đó là một bộ phim mà cậu đã từng xem, sau này cậu sẽ theo đuổi được Nhiễm Ninh, sẽ ở bên cô ấy suốt cuộc đời, đây mới là tương lai của cậu."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, tôi sai rồi."

Hạ Dương mau chóng nhận sai, nhưng hắn chỉ cho rằng Thích Vân Tô thân cũng là trai thẳng nên mới không muốn nhắc tới chuyện tương lai bị bẻ cong mà thôi, tuy rằng sau này nghĩ lại cũng thấy hơi kỳ lạ, tại sao trai thẳng lại có thể bình tĩnh thản nhiên được như vậy, sao lại không thèm để ý chút nào?

Còn bây giờ Hạ Dương chỉ thắc mắc tại sao tương lai mình lại gọi một người đàn ông là bà xã? Sao không phải gọi là ông xã? Sao lúc nhắc tới cũng không thấy khó chịu?

Có rất nhiều chuyện mà hắn nghĩ mãi không hiểu, cho đến trưa hôm sau, bọn họ bị mưa vây lại ở khoa cấp cứu tới trưa hôm sau mới về phòng bệnh của mình được, về tới nơi thì nhìn thấy chị Lâm đưa cho Thích Vân Tô thủ tục xuất viện đã làm xong, trong lòng Hạ Dương thầm nghĩ, quả nhiên ông chủ Thích còn thẳng hơn cả mình! Chạy rõ nhanh!

"Chị gọi xe giúp tôi, khoảng chiều muộn sang đón tôi là được." Thích Vân Tô nói.

Hạ Dương nhìn chằm chằm đống giấy tờ thủ tục xuất viện trong tay anh, thầm cảm thán hiệu suất làm việc của người có tiền thật khủng, miệng nói: "Thực ra anh không cần phải vội vã như vậy, tôi cảm thấy có thể những ký ức đó đều sai, chúng ta chưa chắc sẽ phát triển thành được thế kia, anh cũng không cần phải sợ hãi như thế."

Thích Vân Tô không tiếp lời Hạ Dương mà chỉ nói: "Tạm thời đừng để Nhiễm Ninh biết chuyện tôi xuất viện."

"Thật sự không cần phải sợ mà..." Hạ Dương còn muốn khuyên tiếp, cái máy khoan điện trong lòng hắn lại bắt đầu làm loạn, nhưng nhắc tới Nhiễm Ninh, hắn lại nghĩ đi rồi cũng tốt, chí ít thì hắn không cần phải lưu ý cảm xúc của ông chủ Thích khi nói chuyện với bác sĩ Nhiễm nữa, lúc nào cũng có cảm giác như mình đang vụng trộm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận