[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Hạ Dương muốn ngồi dậy, trên tay vẫn còn ghim kim truyền nước, cả người hắn vô lực, chỉ có thể hơi nằm nghiêng sang nhìn người ở giường bệnh bên cạnh cũng đang nhìn mình.

Ba người nằm cùng một phòng bệnh, chiếc giường còn lại là của một cụ ông đã lớn tuổi, có bạn già của ông bầu bạn. Có lẽ là do hôm nay trời mưa, đất trời mù mịt khiến con người ta càng buồn ngủ, hai người già đều đang thiu thiu ngủ.

Tiếng mưa rơi lọt vào tai, giọng của Hạ Dương vừa nhẹ vừa chậm, hỏi lại một lần nữa: "Thích Vân Tô là tên của anh phải không?"

Thích Vân Tô không trả lời, ban nãy anh ấn chuông gọi y tá, bây giờ y tá đúng lúc bước vào.

Cả hai đồng thời dời tầm mắt đi, không tiếp tục cuộc đối thoại.

Bác sĩ và y tá lục tục đi vào kiểm tra cho Hạ Dương, một cụ già bị tiếng động đánh thức, nhìn một lúc rồi hỏi Thích Vân Tô: "Đây là lính cứu hỏa bị thương trong lúc làm nhiệm vụ cứu người mà bọn họ nói hả?"

Thích Vân Tô đáp: "Vâng."

"Không ngờ thằng nhóc ấy lại còn trẻ như vậy." Bà cụ nói, "Ba mẹ nhất định sẽ rất lo lắng, công việc này quá nguy hiểm."

Thích Vân Tô lại nhìn Hạ Dương, nhìn giường bệnh của hắn bị quây bởi một vòng người. Ba mẹ của Hạ Dương đã trở về, đang đứng nghe bác sĩ dặn dò, bọn họ hỏi về bệnh tình, ngữ khí nghe qua cũng biết là đang rất nóng ruột.

Bà cụ hỏi tiếp: "Cháu thì sao? Bị bệnh gì? Nằm ở đây cũng mấy ngày rồi mà sao không thấy có người nhà đến?" Tuổi của bà cụ đã khá cao nên ngữ điệu nói chuyện chậm rãi, là những lời từ ái quan tâm thật lòng, không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Thích Vân Tô mỉm cười trả lời bà: "Không phải là bệnh gì nghiêm trọng ạ."

"Ông già nhà bà bị Alzheimer, cứ coi mình là một thanh niên trẻ tuổi, nhất định đòi đi đá bóng, kết quả ngã gãy chân." Bà cụ nói, lại cảm thán mấy câu "tuổi trẻ thật tốt".

Bà cụ nói mình họ Phương, con gái và cháu ngoại sống ở một thành phố khác, đang trên đường trở về, sau đó lại hỏi Thích Vân Tô phải xưng hô với anh như thế nào.

"Cháu họ Thích, Thích Vân Tô."

Lúc nói chuyện với bà Phương, anh nói rất nhỏ, nhưng những người vây quanh giường Hạ Dương đều đồng loạt nhìn sang bên này, bọn họ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, thể hiện sự kinh ngạc, có vài người còn lẩm bẩm đọc lại tên của Thích Vân Tô. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, cuối cùng không ai quấy rầy hai người kia tán gẫu.

Khi nghe thấy cái tên "Thích Vân Tô" kia, Hạ Dương âm thầm hít sâu một hơi.

Một hơi này hắn đã giữ trong lòng rất lâu rồi, lại càng thêm nặng nề, chồng chất lên nhau, tinh thần gắng gượng chống đỡ, nếu không sợ là sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Hắn nghiêng đầu đi, không nhìn về phía Thích Vân Tô nữa, trạng thái cũng không tốt. Sau khi hoàn thành một lượt các loại kiểm tra, các bác sĩ và y tá rời đi, Hạ Dương cũng bảo ba mẹ mình về nhà nghỉ ngơi, không cần túc trực ở bệnh viện nữa.

Buổi chiều Hạ Chấn Dân có tiết, Từ Lan thở dài, nói cũng phải về nhà chuẩn bị giáo án giảng dạy ngày mai. Bọn họ đều là giáo viên cấp ba, dạy ở trường trung học phổ thông trọng điểm, công việc đã vất vả, mỗi ngày còn phải thay phiên nhau tới bệnh viện, áp lực càng đè nặng hơn.

Mấy tháng nay ba mẹ mình kiên cường gắng gượng, Hạ Dương đương nhiên biết, vì lẽ đó nên hắn mới bảo hai ông bà về nhà nghỉ ngơi, còn cười ha ha trêu một thân mồ hôi của bọn họ đứng từ xa cũng ngửi thấy.

Ba mẹ đi rồi, Hạ Dương ủ rũ nằm xuống, hồi lâu không có động tĩnh. Hắn vẫn đang nghe Thích Vân Tô đứt quãng trò chuyện với bà Phương, chỉ muốn bịt tai lại, ngay cả sau đó nghe thấy tiếng của Nhiễm Ninh cũng không làm hắn vực dậy tinh thần được.

Tiết trời tháng năm âm u ẩm ướt, mưa mãi không dừng, mặt trời mất dạng, trong phòng bệnh không mở điều hòa, gió len lỏi qua khe cửa tràn vào.


Khí trời không tốt này càng làm cho Hạ Dương cảm thấy ngột ngạt.

Nhiễm Ninh đang trong giờ làm việc cũng tranh thủ ghé qua, vừa đẩy cửa đi vào, chưa hết thở dốc đã hỏi Thích Vân Tô: "Bọn họ nói anh nói chuyện rồi, nói anh tên là gì đó Vân?"

Thích Vân Tô nhìn Nhiễm Ninh, đột nhiên muốn lùi bước, nụ cười mỉm đông cứng trên mặt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, dáng vẻ tự nhiên nói lại một lần nữa tên của mình.

Anh không nói nhiều, bộ dạng vẫn lạnh nhạt như mọi khi, chẳng thay đổi được mấy, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để Nhiễm Ninh vui mừng rồi.

"Thực ra chỉ cần tốn thêm ít ngày nữa là tôi cũng tìm ra được." Nhiễm Ninh vừa nói với Thích Vân Tô vừa bật ngón cái, khen tên rất hay, lại nói phải đi bổ sung nốt giấy tờ thủ tục.

Nhiễm Ninh không vào tận giường Thích Vân Tô mà đi tới giường của Hạ Dương, nghiêm mặt quan sát.

Cô nhìn Hạ Dương đang mở mắt không ngủ nhưng tinh thần sa sút, không còn tràn đầy sức sống như trước kia, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Cậu khó chịu chỗ nào thì phải nói với bác sĩ Vương chứ?"

Chỗ nào cũng khó chịu, cả cơ thể và tâm lý đều khó chịu.

Hạ Dương không như lúc trước, khi nhìn thấy Nhiễm Ninh lo lắng cho mình sẽ tiện thể tỏ ra tội nghiệp vài câu. Ngày hôm nay không nói được, hắn sợ là sau này mình cũng không nói được nữa...

Hạ Dương không trả lời, chỉ trùm chăn che kín đầu, xua tay với Nhiễm Ninh, ý bảo không có gì cả.

Hắn đang không chấp nhận được chuyện tương lai mình bị bẻ cong.

Chuyện bản thân có thể xuyên qua, Hạ Dương chưa nói cho bất kỳ ai biết. Đại loại là từ khoảng năm 8 tuổi hắn bắt đầu sở hữu một năng lực thần kỳ. Đi trên đường bị chó đuổi, đi bộ đội gặp phải sói hoang trong rừng, bị rơi xuống vực, trong lúc làm nhiệm vụ đối mặt với bình ga nổ tung, đủ các loại nguy hiểm nhưng chỉ trong nháy mắt là hắn lại biến mất không còn tăm hơi, quay trở về một khoảng thời gian trong quá khứ.

Trước khi bị chó đuổi, trước khi gặp phải sói, trước khi rơi xuống vực, trước khi bình ga nổ tung, trước khi các loại nguy hiểm chưa xảy ra, hắn có thể gặp trước bản thân mình ở tương lai, lựa chọn sang con đường an toàn, hoặc là báo cho mình biết nơi nào có nguy hiểm.

Mỗi lần như vậy có 21 phút, rồi phiên bản của hắn ở tương lai kia sẽ biến mất. Thời gian chậm rãi trôi, ký ức cũng chậm rãi chồng chéo lên nhau.

Cho tới nay luôn là thế. Hắn vẫn luôn tìm hiểu nguyên nhân, còn rất cẩn thận sử dụng năng lực thần kỳ này, có điều chưa bao giờ hắn vượt qua một khoảng thời gian dài như vậy, sáu năm...

Sáu năm!

Hiện tại Hạ Dương chưa có đủ hoàn chỉnh toàn bộ ký ức của sáu năm, nhưng hắn vẫn biết được đại khái, ví dụ như ban nãy khi nhìn thấy Nhiễm Ninh, hắn nhớ ra, chẳng bao lâu nữa vào ngày xuất viện, hắn sẽ tỏ tình với Nhiễm Ninh, và thành công.

Hôm đó là ngày mưa cuối cùng của mùa, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng, hắn hẹn Nhiễm Ninh lên sân thượng ngắm cầu vồng, rồi tỏ tình với cô, còn ôm nhau...

"Cậu nghỉ ngơi đi, cần gì thì nhớ gọi y tá." Nhiễm Ninh vỗ nhẹ lên vai Hạ Dương.

Trước khi đi cô còn gọi một tiếng "ông chủ Thích", nói: "Tôi mừng thay cho anh."

Ông chủ Thích...

Hạ Dương lại nhớ ra... sau khi tỏ tình thành công với Nhiễm Ninh, hắn đã phấn khích phất tay với Thích Vân Tô đang đứng trong phòng bệnh tòa nhà đối diện.

Lại nhớ ra, hắn nằm nhoài trên người Thích Vân Tô, nói "ông chủ Thích, em thật sự rất thích anh".

Lại nhớ ra, khi đó cơ thể cả hai trần truồng, ngập tràn tình sắc.


Cuộc sống này quá khó khăn, quá khó lường rồi.

Hạ Dương nghĩ, bao nhiêu năm sống trong quân ngũ, hơn ba mươi bốn mươi thằng đàn ông mỗi ngày tụ tập ở phòng tắm chung mà chẳng hề có cảm giác gì, sao đột nhiên hắn lại cong được?
1

Càng nghĩ càng buồn bực, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Thích Vân Tô nói chuyện, hắn dùng hai tay bịt tai, chặn hết mọi âm thanh, hoàn toàn không muốn nghe thấy thêm bất kỳ một tiếng động nào nữa.

*

Hạ Dương nằm trong chăn cố gắng sắp xếp lại ký ức đang hiện hữu, nhưng không thể, làm cách nào cũng không thể lý giải được ký ức như mong muốn, hít thở cũng khó khăn.

Y tá đi vào, kéo kéo chăn hỏi hắn có phải là đang khó chịu ở đâu không.

Hạ Dương xua tay nói không sao, hắn đổ một thân mồ hôi, vết sẹo sau lưng ngứa ngáy, thò đầu ra để lấy ít gió mát, nhìn cô y tá đang đổi bình truyền dịch cho mình.

"Chuyện tôi thích bác sĩ Nhiễm rõ ràng vậy à?" Hạ Dương đột ngột hỏi y tá.

Trong lòng thầm nghĩ, những cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao về sau lại có thể cong?

Y tá đáp: "Chỉ thiếu dán một tờ giấy trên trán nữa thôi?"

"Tôi rất thích bác sĩ Nhiễm, là kiểu nhất kiến chung tình, lúc bị đẩy vào phòng cấp cứu, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy cô gái này nhất định là thiên sứ rồi."

Hạ Dương lại nghĩ, cuộc sống trong quân ngũ, một tiểu đội có không ít người, toàn những kẻ thô kệch vừa thối vừa bựa, ồn ào phiền phức, về sau làm sao có thể cong?!

Y tá nói tiếp: "Tôi biết. Một tuần vừa rồi bác sĩ Nhiễm có rất nhiều ca đêm, cậu chủ động quan tâm cô ấy một chút, đừng chỉ im lặng trồng hoa si."

Hạ Dương gật đầu, thò tay xuống gối tìm điện thoại di động, chuẩn bị gửi tin nhắn cho bác sĩ Nhiễm, nhưng mò một lúc vẫn không tìm thấy, lại nghe bên cạnh truyền đến âm thanh.

Thích Vân Tô nhắc nhở: "Điện thoại của cậu bị ba mẹ cầm đi rồi, để cậu không lén đặt thức ăn ở ngoài nữa."

Hạ Dương không đáp lại, chỉ kéo chăn trùm kín đầu.

Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Hạ Dương quyết định đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ không sâu, hắn nhìn thấy Từ Lan đang ngồi soạn giáo án ở cạnh giường, cũng nghe thấy cụ ông bị thương ở chân nằm chung giường bệnh với mình kia bị bà Phương phàn nàn mấy lần.

Nửa đêm tỉnh lại, Hạ Dương thất thần nhìn trần nhà hồi lâu mới ngồi dậy, hắn muốn xuống giường đi lại, không hiểu sao lại vô tình liếc về phía không nên nhìn kia, nhìn thấy người trên giường cũng đang thức.

Thích Vân Tô đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, trong bóng tối chỉ có ánh sáng di động yếu ớt. Đối phương ngẩng đầu nhìn Hạ Dương một cái rồi lại cúi đầu, không bắt chuyện không hỏi thăm, giống hệt trạng thái không quen biết khi trước.

Hạ Dương cũng không nói gì, ngồi trên giường ngẩn người.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, có cả tiếng sấm rền vang từng đợt, tia chớp xuyên qua rèm cửa sổ vào phòng. Hai người ngồi im một lúc lâu, dường như đang âm thầm giằng co, thực ra có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là không ai đồng ý mở miệng trước.

Hạ Dương bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào, hắn dốc sức phủ định tương lai của chính mình, cảm thấy tương lai đó như bị chỉnh sửa, cảm thấy thời gian sáu năm quá lâu, có khả năng đã xảy ra nhầm lẫn.

Tâm lý tự thuyết phục như vậy, nhưng sinh lý thì không.


Hắn ngẩng đầu nhìn Thích Vân Tô, muốn cười đùa tùy tiện nói mấy câu gì đó điều tiết bầu không khí, lại phát hiện trên mặt mình toàn vệt nước. Có một chuyện mà hắn căn bản không thể khống chế chính là mỗi lần nhìn Thích Vân Tô, đáy lòng hắn sẽ dâng lên một cảm xúc chua xót khó chịu, tuyến lệ mất kiểm soát, hóa thành những dòng nước mắt mà hắn không thể giải thích được.

Hạ Dương nhìn chằm chằm Thích Vân Tô, lát sau, Thích Vân Tô cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Hắn không hề né tránh tầm mắt của đối phương, ánh chớp lóe lên rồi lại tối đi, giống như những que diêm, chỉ là vầng ánh sáng này không đại diện cho hi vọng và mong ước.

"Muốn nói chuyện à?" Thích Vân Tô mở miệng trước.

Hạ Dương lấy chăn lau qua mặt, nói: "Anh có mơ thấy giấc mơ nào kỳ lạ không?"

"Giấc mơ kỳ lạ? Đúng, là giấc mơ kỳ lạ." Thích Vân Tô cười khổ, nhưng biểu cảm rất nhanh đã thu lại, trở về dáng vẻ lãnh đạm, "Mấy ngày trước nhìn thấy Hạ Dương kia."

"Lúc cậu ta hôn anh tỉnh rồi?!" Hạ Dương lúng túng, "Bởi vậy nên bây giờ anh cũng có một ít ký ức kỳ lạ đúng không?"

Vì lẽ đó nên hôm nay người này tự báo tên họ, chủ động nói chuyện à?

Hạ Dương đè nén lúng túng, lại hỏi: "Anh không cảm thấy có gì kỳ cục sao? Tại sao lại vẫn bình tĩnh như vậy?"

Là bởi vì Thích Vân Tô của năm mười mấy tuổi đã chấp nhận xu hướng tính dục của mình rồi.

Và cũng là bởi vì từ trước đó Thích Vân Tô đã phát hiện mình có ấn tượng rất tốt với Hạ Dương.

Mấy ngày trước, trong lúc mơ màng anh đột nhiên cảm thấy trên môi có một xúc cảm kỳ lạ nào đó, hơi mở mắt ra, trong màn sương anh nhìn thấy Hạ Dương, nhìn thấy Hạ Dương đang khóc, nước mắt chảy thành dòng nhỏ xuống, lúc đó Thích Vân Tô không tỉnh lại hoàn toàn mà chỉ nhìn rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhưng giấc mơ đó rất rõ ràng, về sau lúc tỉnh táo anh cũng đã suy nghĩ về nó, thầm cười tự giễu, dục vọng của đàn ông 30 tuổi đúng là không thể xem thường, rốt cuộc thì đã cô quạnh trống vắng đến mức nào mà lại nảy sinh ảo tưởng với chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình kia.

Anh cho rằng đó chỉ là một giấc mộng xuân, chua chát tự giễu một hồi rồi bỏ qua. Cho đến khi Hạ Dương bị ngất ngay trước mặt anh, Thích Vân Tô theo phản xạ vươn tay đỡ lấy đối phương, vào thời khắc anh chạm vào Hạ Dương, trong đầu óc cuồn cuộn xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Ngọt ngào, ám muội, tình sắc, hình ảnh nào cũng có.

Hạ Dương ngủ trong phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày, Thích Vân Tô cũng dùng ba ngày này để sắp xếp lại những ký ức đột nhiên tăng thêm kia...

"Đúng, đúng, chúng ta đã ở quá lâu trong bệnh viện nên đụng phải một vài sự kiện siêu nhiên rồi. Đúng là vậy! Là sự kiện siêu nhiên!"

Nói xong cũng không dám tin, Hạ Dương lại hỏi: "Anh có tin không?"

"Cậu tin là được." Thích Vân Tô đáp.

"Anh, gì nhỉ, cái chuyện kia, anh đừng quá lo lắng, tôi không phải gay, đánh chết cũng không phải, căn bản không thể xảy ra khả năng đó, anh không cần lo lắng..." Nhưng Hạ Dương lại phát hiện dáng vẻ của đối phương hình như chẳng có gì gọi là lo lắng hết. Hạ Dương cẩn thận hỏi: "Anh, không phải chứ?"
1

"Nói không phải thì cậu có thể thả lỏng hơn đúng không?" Thích Vân Tô dời tầm mắt đi, cúi đầu xem điện thoại, ra vẻ thản nhiên trả lời: "không phải, yên tâm đi."

Cái điện thoại này là hồi chiều anh nhờ chị Lâm đi mua, Thích Vân Tô lên mạng tìm kiếm một ít thông tin về ngành vi điện tử. Những thông tin mà anh tìm được cùng với những gì anh nhìn thấy trong trí nhớ rất khác nhau, so sánh từng cái, lý trí nói cho anh biết tất cả không phải là giả, không phải là mơ.

Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm, sang giường Thích Vân Tô ngồi khoanh chân, nói: "Hẳn là đã có hiểu lầm gì đó, anh đừng lo lắng."

"Tôi không lo lắng."

"Tôi lo lắng." Hạ Dương nói, "Rõ ràng tôi đã tỏ tình thành công với bác sĩ Nhiễm, sao lại có thể chia tay được? Còn... còn cái gì mà bị bẻ cong... cong á? Tương lai này quá đáng sợ rồi..."
3

Sao có thể chia tay được? Dường như cái gọi là sáu năm sau Thích Vân Tô cũng không nghĩ thông được vấn đề này, không hiểu tại sao mình lại được Hạ Dương yêu, cũng không hiểu tại sao cuối cùng Hạ Dương lại bị cuốn vào ân oán giữa anh và Thích Hòa Tân.

Mắt Thích Vân Tô vẫn nhìn vào điện thoại, đầu không ngẩng lên, cười nói: "Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục chuyển viện, sau đó tôi và cậu sẽ không còn bất kỳ qua lại nào nữa, thực sự không cần phải lo lắng vì một tương lai chưa chắc sẽ xảy ra."


"Ý kiến hay!" Hạ Dương theo phản xạ vỗ tay hô lên, chợt nhớ ra đang là đêm hôm khuya khoắt, hắn hạ âm lượng xuống nói tiếp: "Tại sao lại phải hoang mang vì chuyện này cơ chứ? Rõ ràng tôi là thẳng mà!"

Thích Vân Tô kéo chăn của mình lên, chuẩn bị nằm xuống, dùng ánh mắt ra hiệu bảo Hạ Dương về giường đi.

Hạ Dương rón ra rón rén về giường mình, nằm xuống thở dài một hơi.

Mưa đã nhỏ đi một ít.

Tiếng ngáy của ông Phương chưa hề bị gián đoạn, thỉnh thoảng còn nói mớ mấy câu nghe không rõ.

Bên ngoài phòng có bóng dáng y tá trực đêm đi qua đi lại.

Hạ Dương lật người mấy lần, có lẽ là do ban ngày đã ngủ đủ nên giờ không buồn ngủ, thầm thì hỏi Thích Vân Tô: "Anh có muốn đi vệ sinh không?"

"Không." Thích Vân Tô nhàn nhạt đáp.

"Anh chuyển tới bệnh viện khác sẽ không có ai dìu anh đi vệ sinh nữa." Hạ Dương nói tiếp.

"Không cần cậu lo."

"Bây giờ anh đã chịu nói chuyện, tình trạng tốt hơn nhiều rồi, cố gắng dưỡng thương cẩn thận, anh có nhiều tiền như vậy, cuộc sống đâu còn gì thiếu thốn nữa."

"Cảm ơn."

"Vậy anh có thể chia sẻ với tôi bí quyết làm giàu của anh không?"

"Dựa vào chỉ số thông minh."

"Tổn thương quá má ơi..."

Nhìn Thích Vân Tô chưa nằm xuống, vẫn ngồi yên tại chỗ, Hạ Dương nhích gần hơn về phía anh, nói: "Gặp phải chuyện quái dị như vậy mà anh không sợ à?"

"Từng sợ."

"Vậy thì anh quá bình tĩnh rồi đó." Hạ Dương ngừng một chút rồi nói tiếp, "Con người anh thật mạnh mẽ, hành động và suy nghĩ đều rất dứt khoát thẳng thắn, đủ mạnh mẽ."

"Vậy thì sao?" Ngữ khí như đang trần thuật chứ không phải đang hỏi.

Hạ Dương nói: "Bởi vậy nên anh kiếm được nhiều tiền, tốt lắm."

"Cũng không cần phải sợ." Thích Vân Tô nói, "Tương lai nằm trong tay cậu, cậu nhận thức rõ suy nghĩ của bản thân, kiên trì với quyết định của mình, từng bước từng bước tiếp tục tiến về phía trước, cho tới khoảng thời gian kia, chỉ cần cậu muốn thì mọi thứ đều có thể thay đổi."

Vì lẽ đó, Thích Vân Tô nghĩ, lần này mình sẽ không làm nhiễu loạn cuộc đời của Hạ Dương nữa.

Hạ Dương nghĩ, ông chủ Thích nói có lý ghê. Hắn nâng chân, kéo ống quần lên, nói: "Chân tôi có vết sẹo do bị sói cắn, trước đây có một lần huấn luyện dã ngoại hình thức thi đấu, trong lúc chạy hay bị tiếng của mình ngăn lại, nói chỗ nào có rắn chỗ nào có sói, tôi nghĩ, đang thi đấu nên không được bị những lời đó làm ảnh hưởng, dựa vào phần mềm hack để thắng game là hành động không quang vinh, tuy rằng tự bản thân tôi vốn mang hack, tôi vẫn khăng khăng làm theo ý mình, mục đích là muốn đánh cược..."

Nói qua nói lại, Hạ Dương có cảm giác mình đang xa rời khỏi trọng điểm, thay đổi một cách nói khác: "Tôi sẽ không bị tương lai làm ảnh hưởng, tôi tin tôi là thẳng."

Nói xong, thấy Thích Vân Tô không đáp lại, Hạ Dương động viên: "Bởi vậy nên anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không đối xử với anh như thế kia đâu."
1

Thích Vân Tô sâu kín nở nụ cười không rõ ràng, còn Hạ Dương thì cười rất tươi.

Lại thêm một tia chớp lóe lên, bọn họ có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt nhau, nhưng... bọn họ đều cố gắng bỏ qua, cứ coi như gặp phải một chuyện kỳ lạ đi.
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận