Cuồng vọng

Ân Chi Dao mặc bộ đồ ngủ quần áo dài tay đi ra khỏi phòng tắm.
 
Trình Vọng đang ngồi trước bàn học của cô, một tay cầm sách bài tập của cô giống như đang kiểm tra mấy bài tập mà cô đã làm trước đó.
 
Ân Chi Dao nắm chặt chiếc áo khoác ướt sũng nước của anh trong tay, mặt đỏ bừng, có chút không biết làm sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Quả thực học hành rất chăm chỉ.” Trình Vọng cầm sách bài tập, thuận miệng nói: “Trước đây toàn làm sai, nhưng bây giờ em đã có thể làm đúng những câu đơn giản và cơ bản."
 
Ân Chi Dao biết đây không phải là một lời khen, cô vẫn còn kém nhiều lắm.
 
Cô yên lặng ngồi ở mép giường, lấy điện thoại ra, lơ đễnh lướt Weibo, nhìn thoáng qua vòng bạn bè.
 
Trong vòng bạn bè, Kiều Chính Dương mới đăng một bài viết, đó là một cử chỉ chiến thắng V.
 
Ân Chi Dao đã trả lại một nhãn dán cầm dao phay trong khu bình luận.
 
Nếu anh ta dám trở về, vậy thì chờ chết đi!
 
Trình Vọng kiểm tra bài tập về nhàm kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô co chân trên bàn, cúi đầu nghịch điện thoại di động, mái tóc xoăn bồng bềnh bị gió thổi, làn da trắng nõn mịn màng, sống mũi đeo cặp kính cận vuông to xem điện thoại, bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác.
 
Anh có chút động lòng, nói: "Nếu không có việc gì làm, liền tới đây học đi."
 
Ân Chi Dao không hề muốn học chút nào, vội vàng xua tay: "Em làm bài tập xong rồi, giờ là lúc nên đi ngủ!"
 
Ánh mắt Trình Vọng thản nhiên liếc qua điện thoại của cô: "Anh không nghĩ là em buồn ngủ."
 
"Haizz."
 
Ân Chi Dao không lay chuyển được anh, chỉ có thể không tình nguyện đặt điện thoại xuống, bưng ghế nhỏ đi đến bàn học.
 
Trình Vọng mở sách bài tập ra đặt trước mặt cô, sau đó bắt đầu giảng cho cô những bài toán mà cô đã làm sai trước đó.
 
Anh giảng bài ngắn gọn dễ hiểu, có thể thấy rõ nền tảng kiến thức của anh rất vững chắc mới có thể đưa nội dung nhàm chán buồn tẻ nói ra một cách chi tiết và sinh động như vậy.
 
Ân Chi Dao cảm thấy anh còn giỏi hơn giáo viên dạy toán nữa, ít nhất, lúc anh giảng, cô có thể hiểu và nhớ kỹ.
 
Lúc anh yêu cầu cô dựa theo công thức tính toán lại, Ân Chi Dao lén lút... Nhích khuỷu tay vào gần người anh, chạm khuỷu tay vào ngực anh.
 
Trình Vọng dường như không có phản ứng gì, dùng đầu ngón tay gõ vào tờ giấy nháp: "Viết rõ ràng các bước tính toán."
 
Ân Chi Dao nén tâm trạng xao động, giả vờ bình tĩnh tiếp tục giải đề.
 
Trên người anh có mùi hương bạc hà thoang thoảng, khẽ xông vào mũi cô. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đường cong quai hàm mịn màng rõ rệt của anh, chiếc áo sơ mi trắng không cài hai hàng nút đầu tiên, lộ ra chiếc cổ tinh tế xinh đẹp.
 

"Lại thất thần rồi?"
 
Trình Vọng thấy cây bút đang viết của cô gái nhỏ dừng lại, trực tiếp lấy cây bút gõ vào cái đầu đang sững sờ của cô.
 
Ân Chi Dao nhanh chóng dời ánh mắt, kiềm chế tính khí, dùng sự tập trung của cả đời tập trung giải bài toán khó.
 
Trình Vọng nhìn các bước giải bài toán của cô, nhẹ nhàng nói: "Xem ra không phải là đồ ngốc. Chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể làm tốt."
 
Ân Chi Dao biết đây không phải là lời khen, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ, nói: "Anh đưa thêm vài đề cho em, em khẳng định cũng có thể làm tốt."
 
Trình Vọng nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Đã mười một giờ, nên đi ngủ rồi."
 
"Anh phải về nhà sao?"
 
"Ừm."
 
Trình Vọng lười biếng duỗi lưng, nhân tiện cầm lấy chiếc áo khoác ẩm ướt của mình.
 
"Vậy Kiều Chính Dương đâu?"
 
"Cậu ta có tật giật mình, đêm nay không dám trở lại đâu."
 
Ân Chi Dao tiễn anh ra cổng, do dự một lúc rồi nói nhỏ: "Vậy, tối nay em phải ở nhà một mình."
 
"Làm sao vậy?"
 
"Em... sợ."
 
Trình Vọng bất đắc dĩ quay đầu lại: "Tiểu khu có bảo vệ túc trực 24/24, sẽ không có kẻ xấu."
 
"Em không sợ người xấu."
 
Ân Chi Dao nhìn anh một cái, do dự nói: "Sợ ma."
 
"...."
 
Trình Vọng đứng trong màn đêm yên tĩnh như nước, gọi điện thoại cho Kiều Chính Dương để bàn bạc.
 
"Trở về? Không, không, không. Tối nay tớ trở về còn có thể sống sót được sao?" 
 
"Nó sợ ma? Có mà đấm cho ông đây một phát đi gặp quỷ luôn thì có!"
 
"Không tin. Tớ dùng đầu người bảo đảm, con hàng này nhất định là giả bộ! Muốn lừa ông đây trở về, nói không chừng đã chuẩn bị đủ 18 cực hình chờ tớ rồi."
 
"Trình Vọng, khuyên cậu không nên đối xử quá tốt với nó, cứ việc ném nó ở nhà xem nó có bị ma hù chết không."
 
Dù sao Kiều Chính Dương cũng không chịu về nhà. Không chỉ không chịu về nhà, hai ngày bố mẹ anh ta đi công tác, anh ta còn hạ quyết tâm ở lại nhà của Trình Vọng.
 

Sau khi cúp điện thoại, Trình Vọng quay đầu lại, nhìn thấy bên trong cửa sổ cao từ trần đến sàn, cô gái nhỏ đang nấp sau tấm rèm, len lén nhìn anh như một con mèo nhỏ.
 
Anh bất lực nói: “Thu dọn ít đồ rồi sang nhà anh ngủ”.
 
“Không, không, không, rất phiền phức.” Ân Chi Dao lắc đầu, thử đề nghị: “Kiều Chính Dương đã chiếm phòng của anh. Anh có thể… Có thể ngủ trong phòng của anh ta.”
 
Nói xong lời này, cô có chút chột dạ, ánh mắt nhìn về một bên, xấu hổ nhìn anh.
 
Trình Vọng nói: "Anh không thích ngủ trên giường của người khác."
 
“Em có thể thay ga trải giường cho anh, hoàn toàn mới tinh!” Ân Chi Dao nói xong liền chạy lên lầu, xông thẳng vào phòng của Kiều Chính Dương: “Bảo đảm là không có mùi gì cả!"
 
Trình Vọng quay đầu lại nhìn nhà mình, dù sao trong nhà hằng năm cũng chỉ có một mình anh, cho nên cũng không phải là không thể ở qua đêm được.
 
Huống chi Kiều Chính Dương chiếm giữ giường của anh, khịt mũi rồi xì hơi... Anh không thể chịu được.
 
Nghĩ đến điều này, Trình Vọng lập tức cảm thấy thoải mái.
 
Tuy ở cùng với một cô gái nhỏ trong cùng một nhà là bất tiện, nhưng nghĩ lại, chỉ cần xem chính mình là Kiều Chính Dương, thì không có vấn đề gì lớn.
 
Ân Chi Dao ân cần thay toàn bộ khăn trải giường của Kiều Chính Dương, bị mũi ném đôi tất của anh ta vào thùng rác.
 
Trình Vọng ngồi ở bên giường nói với cô: "Chỉ có đêm nay, không có lần sau."
 
Ân Chi Dao liên tục gật đầu: "Vâng! Chúc anh ngủ ngon!"
 
"Chúc ngủ ngon."
 
Cô bước tới cửa, lại cẩn thận quay đầu lại nhìn anh, thấy anh quay lưng lại, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
 
Trong lòng như cảm nhận được điều gì đó, Trình Vọng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của cô.
 
"...."
 
Cúc áo anh đã mở loạn, anh đi đến, "Rầm" một cái, đóng cửa lại, còn không quên nói một câu: "Nhỏ lưu manh."
 
Ân Chi Dao không khỏi bật cười, vui vẻ trở về phòng, nằm trên giường, ôm chăn bông lăn qua lăn lại mấy vòng rồi mới chìm vào giấc ngủ.
 
Sáng sớm hôm sau, cô ngáp dài, mơ mơ màng màng bước xuống cầu thang.
 
Ở bên cạnh bếp, Trình Vọng đang chăm chú bóc trứng gà.
 
Ánh nắng tà tà chiếu vào gương mặt anh, làn da trắng nõn, gương mặt sắc cạnh, mặc một chiếc tạp dề hoa nhỏ, khí chất trong trẻo lạnh lùng càng thêm vài phần dịu dàng.
 
Lúc này Ân Chi Dao còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cho đến khi anh chào một tiếng: "Quỷ nhỏ, đến ăn trứng."

 
Giọng nói trầm thấp kéo cô trở lại từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
 
Cô đáp một tiếng, vội vội vàng vàng chạy về phòng, chạy đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước ra rửa mặt, sau đó cẩn thận bôi đủ loại kem dưỡng da.
 
Vội vội vàng vàng chải tóc, cột lại mái tóc xoăn lộn xộn của mình, còn cài thêm một chiếc kẹp hoa cúc nhỏ trên đầu nữa.
 
Sau khi trang điểm, thay quần áo xong, Ân Chi Dao mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình mà gọn gàng bước xuống cầu thang.
 
Trình Vọng không còn ở đó nữa. Mà thay vào đó là Kiều Chính Dương đang ngồi nuốt chửng mấy quả trứng gà.
 
Ân Chi Dao kinh ngạc hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"
 
"Về nhà lấy cặp sách rồi.” Kiều Chính Dương chậm rãi nói: “Cũng đủ năng lực chịu đựng đấy, con nhóc xấu xa à. Vậy mà để đại thiếu gia Trình tự mình xuống bếp nấu bữa sáng cho mày. Ông đây làm anh em với cậu ấy nhiều năm rồi, đều bị sai khiến, không sai gì cậu ấy được."
 
Ân Chi Dao nhìn thấy Kiều Chính Dương đã ăn quả trứng gà mà Trình Vọng lúc nãy tự tay bóc cho cô, cô tức giận muốn chết. Nhớ lại chuyện tối hôm qua anh ta hại cô chật vật như vậy, tức giận đến mức bước tới cầm lấy ly sữa hắt tung tóe vào người anh ta.
 
Kiều Chính Dương nhanh chóng tránh ra, còn chưa kịp phản kháng, đã bị cô đấm một cú vào ngực, ngã xuống đất, khóe miệng co giật vì đau đớn...
 
"Mày... Mày... Ở trước mặt Trình Vọng thì giả vờ như con thỏ nhỏ yếu đuối. Người vừa đi là lộ nguyên hình ngay!"
 
"Về sau tôi thấy anh lần nào sẽ đánh anh lần đó, anh nên cẩn thận!"
 
Ân Chi Dao không ăn sáng, tức giận thở phì phò mang túi xách đi học.
 
Tiết đầu tiên còn chưa kết thúc, Ân Chi Dao đã đói đến mức ngực dán vào lưng. May mắn là Dụ Bạch đã cầm một chiếc bánh ngọt được gói rất đẹp đưa đến trước mặt Ân Chi Dao, nói: "Này, cầm lấy và ăn đi. Cả buổi sáng bụng cậu đều kêu ùng ục."
 
Ân Chi Dao vui vẻ mở bánh ngọt ra, thấy bên trong có một tấm thiệp: "Dành cho Dụ Bạch thân yêu của tớ, yêu cậu..."
 
Trước khi Ân Chi Dao đọc xong, Dụ Bạch đã giật lấy tấm thiệp, thản nhiên xé nó rồi ném vào thùng rác.
 
Cô bát quái hỏi: "Đây là... Nam sinh tặng à?"
 
Dụ Bạch tựa như không hiếm lạ gì, bình tĩnh nói "Ừm".
 
Ân Chi Dao vui vẻ ăn bánh, còn luôn hâm mộ nói: "Bạch Bạch, có phải con trai đều thích kiểu con gái như cậu vậy?"
 
"Tại sao lại hỏi như vậy."
 
"Tôi chỉ là muốn biết, làm sao mới có thể được người khác thích, là phải trở thành người giống như cậu hả?"
 
"Chỉ có mấy đứa con trai ngu ngốc mới thích tớ."
 
Dụ Bạch lấy khăn giấy ra lau bánh ngọt dính ở khóe miệng cô gái nhỏ: "Cậu không phải là cô gái ngoan, đừng học tớ, hãy cứ là chính mình."
 
Ân Chi Dao khẽ thở dài: "Tớ cũng muốn trở nên tốt hơn, càng xuất sắc càng tốt."
 
Phải xuất sắc mới xứng với người kia.
 
Dụ Bạch dùng đầu bút gõ gõ đầu cô: "Trở nên tốt chứ không phải là trở thành thứ mà người khác mong đợi, mà phải trở thành dáng vẻ tốt nhất của bản thân. Nếu người đó thực sự thích cậu, thì sẽ thích chính con người cậu, chứ không phải là con người giả tạo của cậu."
 
Ân Chi Dao trầm ngâm gật đầu.
 
....
 

Buổi tối, Ân Chi Dao không về Kiều gia mà bắt xe buýt về thẳng nhà Tạ Uyên.
 
Cô không muốn chuyện ngày hôm qua xảy ra một lần nữa, để tránh rắc rối, trước khi Tô Văn Nhuế trở về, cô ở nhà Tạ Uyên sẽ an toàn hơn.
 
Buổi tối, lúc làm bài tập về nhà, Ân Chi Dao lục trong cặp sách rất lâu, đổ hết sách trong cặp ra, nhưng vẫn không tìm thấy sách bài tập toán.
 
Chẳng lẽ đã để quên trong trường học?
 
Cô nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi, có lẽ trường học vẫn chưa đóng cửa, đi đến lấy vẫn còn kịp.
 
Đêm nay cô nhất định phải thức khuya để làm bài tập.
 
Cô ôm một tia may mắn, gọi cho Trình Vọng: "Anh Trình Vọng, anh còn học ở trường không?"
 
Trước khi bước ra khỏi cổng trường, cô cố ý nhìn về phía sân bóng thì thấy Trình Vọng đang chơi bóng rổ, không biết anh đã về chưa.
 
Trình Vọng vắt đồng phục học sinh trên vai, mồ hôi nhễ nhại sau vận động, đang định đi bộ ra khỏi khuôn viên trường, nghe thấy cô gái nhỏ hỏi, anh nói: "Có chuyện gì vậy?"
 
"Em... Em có thể đã để quên sách bài tập toán trong lớp. Bài tập về nhà cho tối nay sẽ được giáo viên giảng trên lớp vào ngày mai."
 
"Vứt lung tung."
 
Mặc dù giọng điệu của anh chứa đựng sự trách móc nhưng anh lập tức quay người lại, đi về phía phòng học.
 
Nghe điện thoại, Ân Chi Dao do dự nói: "Nếu em còn đang ở trường, anh có thể giúp em không, tìm nó trong ngăn kéo của em, sau đó chụp ảnh trang bài tập gửi cho em."
 
"Chỉ chụp ảnh thôi?"
 
“Vâng, nhà em cách nhau hơi xa trường, chỉ cần chụp ảnh là được rồi. Em sẽ làm bài tập trước, mặc dù không kịp giao bài tập thì cũng có thể theo kịp bài giảng của giáo viên."
 
Trình Vọng đã đi vào cổng trường rồi, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên: "Xem ra em học hành rất chăm chỉ."
 
"Đúng vậy ạ."
 
Cô thực sự muốn học tập tốt. Cô muốn từng bước từng bước tiếp cận anh.
 
Trình Vọng cúp điện thoại, đi về phía lớp 10A12.
 
Rất may trong lớp vẫn còn học sinh tự học.
 
Anh không làm phiền các bạn học khác, nhẹ nhàng bước vào lớp qua cửa sau, ngồi xổm xuống và mở tủ bàn của Ân Chi Dao.
 
Sách bỏ trong tủ lung tung, vừa mở cánh cửa tủ ra là có mấy quyển sách rơi ra ngoài.
 
Trình Vọng nhặt sách lên, vừa ghét bỏ vừa lẩm bẩm nói: "Quỷ nhỏ lôi thôi".
 
Rất nhanh, anh đã tìm được cuốn sách bài tập toán trong tủ, sắp xếp lại hộc tủ cho cô, phân loại sách vở dựa theo môn học.
 
Đóng cửa tủ lại, Trình Vọng nhìn thấy một tờ giấy nhắn tình yêu màu hồng ở bên cửa tủ. Bức thư này được viết bằng phông chữ học trò, cẩn thận viết một câu thơ:
 
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài. Đâu cứ phải mai mai tối tối? [Tình yêu tan vỡ]
 
Nhìn biểu tượng cảm xúc bằng bút đỏ phía sau câu nói này, khóe miệng Trình Vọng giật giật.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận