Cuồng vọng

Trình Vọng không có cách nào phủ nhận được việc nhịp tim của anh thực sự đập rất nhanh.
 
Nhưng nói đi nói lại, đây là giai đoạn người đàn ông dễ nóng nảy nhất trong cuộc đời, bị cô gái nhỏ trêu chọc trí mạng như vậy, thì người đàn ông nào mà có thể không động lòng cho được!
 
Có điều Trình Vọng tuyệt đối không thể thừa nhận suy nghĩ cầm thú trong đầu mình, dùng sức đập một cái vào trán cô: "Động cái đầu em!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ân Chi Dao ôm trán, hét lên: "Đau!"
 
Anh tức giận nói: "Biết đau là tốt, sau này giữ khoảng cách với bạn cùng bàn của em một chút đi."
 
"Người ta đã vẽ vĩ tuyến 38 với em rồi, còn không sơn móng tay cho em nữa, đều là nhờ anh ban tặng!"
 
“Em còn sơn móng tay nữa.” Trình Vọng nắm lấy móng vuốt nhỏ của Ân Chi Dao, nhìn móng tay màu hồng phấn anh đào của cô một lúc, trông thật sự rất đẹp, khiến người ta yêu thích.
 
Nhưng anh sẽ không thừa nhận suy nghĩ của mình, vẫn nghiêm nghị nói: "Cuộc sống ngoài giờ học của em rất phong phú nhỉ? Bài tập về nhà ít quá sao? Có muốn anh trai mua thêm cho em một ít sách bài tập không?"
 
"Không!"
 
Dưới sự áp bức của Trình Vọng, cuối cùng Ân Chi Dao cũng ngoan ngoãn nhận sai, nói rằng sau này sẽ cố gắng chăm chỉ, sống một cuộc sống giản dị, không tùy tiện đụng vào tay con trai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng đồng thời, cô còn ngượng ngùng nói thêm: "Ngoại trừ tay của anh trai."
 
Trình Vọng tức giận nói: "Tay của anh cũng không được sờ."
 
Ân Chi Dao lấy trong cặp xách ra một tuýp kem dưỡng da tay, bóp một ít vào tay mình, rồi rụt rè nhìn anh: "Anh ơi, em lỡ bóp ra hơi nhiều kem, em bôi một ít cho anh nhé."
 
Trình Vọng: ….
 
***
 
Tô Văn Nhuế và Kiều Tích Thành phải ra nước ngoài tham gia một cuộc họp với đối tác nước ngoài, chuyến công tác này kéo dài tận nửa tháng.
 
Bởi vì mối quan hệ giữa Kiều Chính Dương và Ân Chi Dao cực kỳ tồi tệ nên trước khi đi, Tô Văn Nhuế rất lo lắng, cố ý căn dặn Kiều Chính Dương, nói anh ta bao dung em gái nhiều một chút. Hai anh em ở chung cố gắng hòa thuận, đừng cãi nhau.
 
Kiều Chính Dương đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Đương nhiên trước mặt bố mẹ, anh ta thề thốt sẽ chăm sóc em gái, trưng ra bộ dạng anh trai gương mẫu. Sau lưng thì làm vẻ ta đây: "Đừng lo lắng, con nhất định sẽ 'chăm sóc' em gái thật tốt."
 
Ân Chi Dao liếc mắt, bước đến hỏi Tô Văn Nhuế: "Mẹ, mấy ngày nay con về ở với nhà anh trai có được không?"
 
Tô Văn Nhuế đưa va li cho Kiều Tích Thành, quay người lại nói với Ân Chi Dao: "Nói rồi, cuối tuần mới được đến nhà anh trai anh ở lại. Hơn nữa, từ nhà anh con đến trường phải đi qua nửa thành phố. Cậu ấy không có xe, không thể đưa đón con đi học được. Có thời gian đi phương tiện công cộng, không bằng ngủ thêm được một lát. Con có thể dậy sớm được chứ?"
 
Ân Chi Dao cũng biết Tô Văn Nhuế nói không sai. Nhà của Tạ Uyên cách trường học quá xa. Sau khi đến mùa thu, cô gần như cắm rễ trên giường, muốn dậy sớm cũng không được.
 
Ân Chi Dao nhìn Kiều Chính Dương bên cạnh mình, Kiều Chính Dương làm biểu cảm "Mày xong đời rồi" với cô.
 

Có lẽ anh ta đã lên kế hoạch bắt nạt cô rồi.
 
.....
 
Quả nhiên vào chiều hôm sau, Kiều Chính Dương đã từ chối trận đấu bóng rổ với anh em của anh ta. Sau khi tan học là về nhà ngay, mặt dày mày dạn xua dì giúp việc trong nhà đi.
 
Sau khi Ân Chi Dao về đến nhà, cô gõ cửa một lúc lâu, nhưng không có ai ra mở cửa.
 
May mắn là cô đã sớm phòng bị, đãgiấu trước một chiếc chìa khóa dự phòng ở bãi cỏ trong vườn sau nhà từ trước.
 
Sau khi vào nhà suôn sẻ, cô không còn ra vườn sau mở giá vẽ vẽ nữa, thay vào đó, cô trở về phòng, bắt tay vào làm bài tập.
 
Vì đã có mục tiêu nên cô dần dần bắt đầu chú ý đến việc học.
 
Cô không muốn Trình Vọng nghĩ cô là một đứa ngốc, học phụ đạo lâu như vậy mà điểm số vẫn không tăng. Cô cũng muốn từng bước từ từ đến gần anh.
 
Nếu không, ngay cả từ "thích" cô cũng không mở miệng ra nói với anh được.
 
Buổi tối, Tạ Uyên đạp xe đến đưa cơm tối cho Ân Chi Dao.
 
Kiều Chính Dương chơi game xong, đói bụng đến hoa mắt chóng mặt mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Ân Chi Dao đang ngồi trong phòng ăn, vừa đọc từ vựng vừa ăn bữa tối thơm ngào ngạt.
 
Trên bàn có cá kho, rau xanh xào và canh vịt già khá thịnh soạn.
 
Anh ta vào bếp, kinh ngạc hỏi: "Dì giúp việc đã trở về rồi à?"
 
Ân Chi Dao không thèm để ý đến anh ta, lạnh lùng nói: "Anh cho rằng đuổi dì đi là có thể bỏ đói chết tôi sao?"
 
Kiều Chính Dương nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, bụng không ngừng kêu rột rột.
 
Nhưng vì sĩ diện, anh ta chỉ có thể chịu đói, nuốt nước bọt, rút ​​điện thoại ra gọi đồ ăn giao đến.
 
Hiện tại đang là thời gian cao điểm mọi người ăn tối, đợi hơn một giờ thức ăn mới được giao đến.
 
Kiều Chính Dương đói đến mức lưng dán vào ngực, ngay cả sức cãi nhau cũng không có, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
 
Mà Ân Chi Dao dường như cố tình chọc giận anh ta, chậm rãi ăn, còn ăn rất ngon lành.
 
Khiến cho trong lòng anh ta ngứa ngáy, chỉ có thể một mình chạy ra vườn sau hóng gió lạnh.
 
....
 
Trong hiệp thi đấu này, mặc dù Kiều Chính Dương bị rơi xuống thế hạ phong nhưng anh ta không bỏ cuộc.
 
Buổi tối, lúc Ân Chi Dao đang tắm, Kiều Chính Dương chạy xuống tầng hầm khóa nước, tắt công tắc điện trong nhà.

 
Đầu Ân Chi Dao đang đầy bọt xà phòng, đột nhiên nước trong phòng tắm bị ngắt, sau đó đèn bị tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
 
Cô hoảng sợ hô lên: "Kiều Chính Dương! Nhanh mở nước ra!"
 
Kiều Chính Dương làm chuyện xấu xong, anh ta bước ra khỏi căn nhà tối om, đi qua nhà Trình Vọng ở phía đối diện.
 
"Con nhóc xấu xa, anh đây còn không trị được mày."
 
....
 
Kiều Chính Dương thường đến nhà Trình Vọng chơi nên Trình Vọng không nghi ngờ gì.
 
Trong thư phòng, hai người đều tự làm việc riêng, sau khi làm xong bài tập, anh quay đầu lại nhìn Kiều Chính Dương.
 
Cậu ta đang đeo tai nghe chơi trò chơi trên điện thoại di động.
 
Đúng lúc này, điện thoại reo lên làm gián đoạn trò chơi của anh ta.
 
Anh ta liếc nhìn tên em gái nhỏ Ân trên điện thoại, trực tiếp cúp máy. Sau đó điện thoại lại vang lên mấy lần, lần nào anh ta cũng không hề thương tiếc cúp máy.
 
Trình Vọng rốt cuộc không chịu được, xoay ghế qua, hỏi: "Cậu làm gì con quỷ nhỏ rồi?"
 
Kiều Chính Dương nằm trên ghế sô pha mềm mại, trên mặt là sách bài tập, lười biếng nói: "Để cho nó biết là phải luôn đối xử tốt với tớ. Tối nay dạy nó một bài học, cho nó biết, anh trai của nó thì mãi mãi là anh trai của nó." 
 
Trình Vọng: ....
 
Anh bước đến cạnh Kiều Chính Dương, lấy chìa khóa từ túi quần ra Kiều Chính Dương ra.
 
Kiều Chính Dương sửng sốt, vội vàng đứng dậy cướp lại chìa khóa: "Này! Trình Vọng, đừng phá hỏng chuyện tốt của tớ!"
 
"Cả ngày suy nghĩ bắt nạt cô gái nhỏ, cậu có còn là con người không?"
 
Trình Vọng dễ dàng tránh thoát khỏi anh ta, ném anh ta lên ghế sô pha, cầm lấy chìa khóa đi về phía cửa.
 
Mở cửa, căn nhà hoàn toàn tối đen, Trình Vọng cố gắng bật đèn lên, kết quả là đèn không sáng, rõ ràng là công tắc nguồn đã bị cắt.
 
Anh đổi giày xong, đi vào nhà, gọi nhỏ: "Quỷ nhỏ?"
 
Không ai trả lời anh.
 
Trình Vọng tìm ở tầng một một vòng, không nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy hơi hốt hoảng, lo lắng không biết cô gái nhỏ ở trong căn nhà tối om như này sẽ xảy ra chuyện gì đó, vì vậy sải bước lên tầng hai.
 

"Quỷ nhỏ, có ở đó không?"
 
"Ân Chi Dao!"
 
"Nói gì đi!"
 
Trình Vọng đi đến tầng hai, nghe thấy cuối hành lang truyền đến một âm thanh hắt hơi rất nhỏ.
 
Anh men theo theo âm thanh đó đi về phía trước.
 
Trên hành lang, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào nhà thông qua giếng trời.
 
Trên người cô gái nhỏ quấn một chiếc khăn tắm mỏng, đang ngồi dựa vào tường. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cánh tay gầy guộc càng trở nên trắng nõn.
 
Tóc cô ướt đẫm nước, bọt xà phòng chảy xuống làm cô không mở mắt ra được, chỉ có thể nhắm mắt thật chặt, trên tay cầm điện thoại.
 
Cuối thu sắp bước sang đông, nhiệt độ lạnh lẽo, cô gái nhỏ run rẩy giống như một con thú nhỏ bị thương.
 
Trình Vọng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lập tức quay mặt đi chỗ khác.
 
“Anh Trình Vọng?” Cô nghe thấy giọng anh, nhẹ nhàng gọi: “Là anh sao?
 
"Là anh."
 
Trình Vọng bước nhanh về phía cô, cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người Ân Chi Dao, bọc cô lại.
 
Ân Chi Dao nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh, thoáng yên tâm.
 
Nhưng mà nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình, khẳng định là rất chật vật, hết lần này đến lần khác đều bị anh nhìn thấy. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ có thể cúi đầu nhắm chặt mắt như con đà điểu.
 
"Chờ một chút, anh sẽ mở nước và công tắc điện lên."
 
"Anh có biết vị trí không?"
 
"Yên tâm đi, hai nhà chúng ta xây theo sơ đồ giống nhau."
 
Đôi mắt của Ân Chi Dao ướt đẫm bọt dầu gội đầu, cô không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của anh xa dần.
 
Hình như anh đi xuống cầu thang, đi ra phía sân sau.
 
Vài phút sau, đèn trong phòng bật sáng, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy rào rào.
 
Ngay sau đó, từ xa lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc, đi lên lầu, đi đến bên cạnh cô.
 
Ân Chi Dao không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được anh dừng lại bên cạnh cô.
 
Lúc này, khăn ẩm ướt mang theo tình cảm ấm áp lau lên mắt cô.
 
Cơ thể Ân Chi Dao theo bản năng run lên, nhưng sau đó yên tâm, biết anh đang lau mắt cho cô.
 
Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, lau sạch bọt xà phòng trên mắt và mặt cô. Ân Chi Dao từ từ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt hoàn mỹ và thanh tú.
 
Lông mày của hắn khá rậm, viền mắt sâu, đuôi mắt hơi vểnh lên, tự nhiên mang theo một chút lười nhác cùng xa cách.

 
"Sợ à?"
 
Đôi mắt anh biết cười, giọng nói dịu dàng như nước.
 
Ân Chi Dao lắc đầu: "Không có, chỉ là hơi lạnh."
 
Trình Vọng nói: "Đi tắm nước nóng đi, đừng để cảm lạnh."
 
Ân Chi Dao liên tục gật đầu. Dưới sự giúp đỡ của anh, cô đứng dậy, chạy trở lại phòng tắm, đóng cửa lại.
 
Trong phòng tắm bật đèn ấm áp, da thịt lạnh lẽo bỗng chốc ấm áp lên. Cô đứng trước gương, nhìn thấy mình vẫn đang mặc chiếc áo khoác tối màu của Trình  Vọng.
 
Áo khoác đã bị nước làm ướt, màu sắc càng trở đậm hơn.
 
Cô cởi áo khoác ra, cẩn thận treo lên tường, chiếc khăn tắm bên trong được quấn lỏng lẻo, không biết vừa rồi đã bị anh nhìn thấy gì rồi.
 
Hai má của Ân Chi Dao nóng như lửa đốt... Cực kỳ xấu hổ.
 
Nhưng mà lúc này cô không có thời gian để suy nghĩ nữa. Ném khăn tắm xuống, vội vàng đứng dưới vòi hoa sen, để nước dội sạch lớp bọt còn sót lại.
 
Cô sợ Kiều Chính Dương sẽ lặp lại thủ đoạn tương tự, vì vậy cô tắm rửa qua loa, không dám ở trong phòng tắm lâu.
 
Lúc này, giọng nói lười biếng của Trình Vọng từ ngoài cửa truyền đến: "Từ từ tắm rửa, không cần phải gấp."
 
Ân Chi Dao nhẹ nhàng bước tới cửa, cẩn thận lắng nghe giọng nói ở bên ngoài.
 
Hình như Trình Vọng đang đứng cạnh cửa, cửa kính mờ phản chiếu hình bóng của anh.
 
"Ngâm mình trong bồn nước nóng. Đừng lo lắng Kiều Chính Dương, có anh ở đây, cậu ta không dám làm gì đâu."
 
Ân Chi Dao thoáng yên tâm, vì vậy khẽ "Vâng" một tiếng rồi bắt đầu ngâm mình trong bồn tắm.
 
Nửa giờ sau, cô đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện nhẹ nhàng gõ cửa: "Anh Trình Vọng, anh còn ở đó không?"
 
"Còn."
 
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Trình Vọng bước tới cửa, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
"Ừm... Em, lúc nãy tìm khăn tắm trong bóng tối, kết quả là làm cho quần áo rớt xuống sàn ướt hết rồi."
 
Ân Chi Dao ngượng ngùng nói: "Anh có thể lấy giúp em một bộ quần áo sạch khác được không?"
 
"Được. Ở đâu?"
 
"Đồ ngủ ở ngăn thứ hai của tủ quần áo."
 
Trình Vọng bước đến tủ quần áo, mở cánh cửa tủ thứ hai ra. Trong đống áo quần ngủ được gấp gọn gàng, anh chọn một chiếc áo tay dài và một chiếc quần dài cho cô.
 
Vừa mới đóng cửa tủ lại, lại nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Quần lót... ở ngăn thứ ba."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận