Cuồng vọng

Ân Chi Dao làm bài tập, đợi hơn bốn mươi phút, vẫn không đợi Trình Vọng chụp ảnh bài tập gửi cho cô.
 
Cô không nhịn được gọi cho Trình Vọng: "Anh tìm được sách bài tập của em chưa?"
 
"Tìm được rồi, xuống lầu đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hả?” Cô sửng sốt một chút.
 
"Anh sắp đến rồi, đợi anh ở dưới lầu."
 
Ân Chi Dao kinh ngạc cúp điện thoại, lao ra khỏi phòng.
 
Nhưng mà khi xỏ giày, cô giống như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng quay trở lại vào nhà, cầm chiếc lược trên bàn, cột lại mái tóc rối tung, sau đó cẩn thận tô son môi, bặm môi một cái, mới yên tâm ra cửa.
 
Lúc này trời đã khuya, ngọn đèn trước cửa phát ra ánh sáng mờ ảo, Trình Vọng đang dựa vào mái hiên cửa, bóng người mặc đồng phục học sinh màu trắng là màu sáng duy nhất trong bóng đêm.
 
Nhìn thấy anh, Ân Chi Dao rất ngạc nhiên: "Tại sao anh lại đến đây?"
 
Trình Vọng lấy sách bài tập trong cặp ra đưa cho cô: "Gọi xe, nhân tiện tới đây, cũng không xa lắm."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Rất xa mà, phải đi qua nửa thành phố."
 
"Giờ này không bị kẹt xe."
 
Ân Chi Dao cảm động, vì vậy lấy điện thoại di động ra: "Vậy em sẽ trả lại tiền xe cho anh."
 
Trình Vọng lấy ngón tay búng lên đầu cô: "Em giả vờ khách khí đúng không?"
 
“Cảm ơn anh.” Ân Chi Dao ôm sách bài tập: “Em sẽ hoàn thành tốt bài tập của mình.”
 
Trình Vọng dường như không thèm để ý vì đã đi một chuyến xa, đút hai tay vào túi rồi xoay người rời đi.
 
Gió mát lướt qua trên gương mặt anh. Anh đi được hai bước, cuối cùng dừng lại, quay đầu hỏi: "Ân Chi Dao, em đang yêu đương hả?"
 
Ân Chi Dao giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: "Cái gì?"
 
“Hai tình ví phỏng mãi lâu dài. Đâu cứ phải mai mai tối tối.” Anh còn nhấn mạnh bốn chữ "mai mai tối tối".
 
Trong nháy mắt, gương mặt Ân Chi Dao liền đỏ bừng, trong đầu như có đoàn xe lửa chạy qua.
 
Cũng may lúc này không phải trời sáng, anh không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng khi bị nắm thóp của cô.
 
"Cái đó... Không phải..."
 
"Em đang yêu thầm ai đó?"
 
"Không có!"

 
"Vậy để anh đoán một chút."
 
"Không cho phép anh đoán!"
 
Anh thản nhiên nói: "Chắc không phải là em...thầm mến anh chứ?"
 
"A a a a a!"
 
Trình Vọng khoanh tay, cười nói: "Cố ý bỏ quên sách bài tập, dẫn anh đến phòng học, để cho anh nhìn thấy bài thơ tình em viết cho anh?"
 
Ân Chi Dao không nói nên lời.
 
Anh đã đoán đúng một nửa. Một nửa còn lại, thực sự là anh đã nghĩ nhiều rồi.
 
Thấy cô cắn môi không lên tiếng, Trình Vọng nhíu mày: "Đm, em thật sự thầm mến anh?"
 
Ân Chi Dao tức giận trừng mắt nhìn anh: "Mấy người đàn ông các anh, thật không biết đầu nhỏ đó đang suy nghĩ cái gì. Rõ ràng là rất bình thường, thế nhưng lại rất tự tin!"
 
Trình Vọng: ....
 
Người nào đó bị làm nhục, ngược lại cũng không tức giận mà cười nói: "Vậy thì em giải thích sao về thơ tình mai mai tối tối, và tình yêu nhỏ với ai đó."
 
Đầu óc Ân Chi Dao nhanh chóng xoay chuyển, tìm kiếm ngôn ngữ, nói: "Bởi vì ngày mai sẽ viết chính tả thơ cổ, em không thể học thuộc lòng, cho nên em chép tài..."
 
"Vậy quả tim nhỏ thì sao?"
 
"Chỉ là... Bày tỏ sự tuyệt vọng."
 
Trình Vọng không muốn đào sâu. Anh kéo bím tóc của cô, rồi trách móc: "Bài thơ ngắn như vậy mà em không thể học thuộc lòng, não heo sao? Còn muốn chép tài liệu."
 
“Chỉ là không thể học thuộc lòng.” Ân Chi Dao thấy đã lừa được, liền an tâm: “Em chính là đứa ngu ngốc mà.”
 
“Đây không phải là ngốc, mà là vô dụng.” Trình Vọng xoay người, nói: “Tiễn anh ra đường chính đi.”
 
"Ầu, vâng!"
 
Ân Chi Dao ngoan ngoãn đi theo anh. Hai người họ đi về phía lối vào của con hẻm.
 
Trình Vọng lấy điện thoại ra, tìm kiếm bài thơ của Tần Quan, đưa cho Ân Chi Dao: "Nhanh học thuộc đi, trong vòng năm phút, anh muốn em đọc thuộc lòng bài thơ này cho anh nghe."
 
Ân Chi Dao: "..."
 
Cô giáo chủ nhiệm còn không nghiêm khắc bằng anh.
 
Đi bộ bên ngoài dọc theo con đường ngoằn ngoèo, ánh trăng sáng chiếu lên những phiến đá gập ghềnh. Ân Chi Dao bước đi chậm rãi, thầm đọc bài thơ .
 
Không phải cô thực sự không học thuộc được, nhưng vì anh đã đưa ra nhiệm vụ cho nên cô nhất định sẽ hoàn thành tốt.

 
Trình Vọng nhìn thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cố gắng học thuộc bài thơ cổ, anh đơn giản nắm lấy cổ tay cô.
 
Trái tim nhỏ của Ân Chi Dao đập rộn ràng.
 
“Con đường không bằng phẳng.” Anh giải thích: “Đi chậm một chút."
 
Ân Cho Dao tùy ý để cho anh nắm lấy cổ tay cô, đi ra khỏi con hẻm, đến đường cái có xe hơi chạy.
 
"Thuộc chưa?"
 
"Rồi."
 
Ân Chi Dao trả lại điện thoại cho anh, hắng giọng một cái, giống như một học sinh tiểu học bị cô giáo chỉ ra, đọc thuộc lòng từng chữ từng chữ.
 
Mà lúc cô đọc câu “Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau; Hơn biết mấy người đời gần gụi.”, cô ngẩng đầu nhìn anh.
 
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, thân hình anh cao gầy, tính tình ôn hòa giống như một vị thần.
 
Anh đã đánh bại vô số người trên thế gian này.
 
Nhìn thấy cô gái nhỏ đột nhiên dừng lại ngang đó, Trình Vọng nhắc nhở: "Tình mềm tựa nước."
 
“Tình mềm tựa nước; Hẹn đẹp như mơ; Cầu Thước nhìn về ngại nỗi...” Ân Chi Dao lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc và chân thành đọc: “Hai tình ví phỏng mãi lâu dài; Đâu cứ phải mai mai tối tối."
 
Trình Vọng giống như bị ánh mắt của cô làm cho rung động, lập tức dời ánh mắt, xoa xoa đầu cô: "Tạm được, trở về ôn lại một lần nữa, ngày mai viết chính tả, đừng có quên."
 
"Vâng."
 
Trình Vọng lấy điện thoại di động ra, định gọi xe về nhà.
 
Ân Chi Dao đột nhiên hỏi: "Anh Trình Vọng, anh còn chưa ăn tối sao?"
 
“Làm gì có thời gian ăn tối.” Trình Vọng tức giận nói: “Chơi bóng xong, anh đi lấy sách bài tập cho em ngay đấy.”
 
"Vậy em mời anh ăn tối nha!"
 
....
 
Ân Chi Dao đưa Trình Vọng đến quán ăn dưới gầm cầu vượt.
 
Trong đêm đông, các lò bếp trong quán ăn bốc lên khói trắng như sương mù. Tạ Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Ân Chi Dao, hỏi: "Không phải em ở nhà làm bài tập sao, sao em lại đến đây?"
 
"Bạn của em đã đến đưa sách bài tập về nhà mà em quên trên lớp đến cho em, vẫn chưa ăn tối. Anh có thể làm cho anh ấy món gì đó ngon ngon không?"
 
Khi Tạ Uyên nhìn thấy Trình Vọng đứng sau lưng cô gái nhỏ, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.

 
Ngược lại Trình Vọng rất thoải mái, cười nhẹ: "Lại gặp mặt rồi."
 
Ân Chi Dao hoàn toàn không nhìn ra mạch nước ngầm giữa hai người bọn họ, nói với Tạ Uyên: "Tiện ca, anh cho bạn học của em một bát mì trứng cà chua nha!"
 
Tạ Uyên không nhiều lời, xoay người đi nấu mì.
 
Ân Chi Dao ngồi bên cạnh Trình Vọng, nói với anh: "Mì trứng cà chua của tiện ca của em là tuyệt nhất, anh nhất định phải thử."
 
"Được."
 
Trong thời gian chờ nấu mì, Trình Vọng mở sách bài tập toán của Ân Chi Dao ra, kiểm tra bài tập của cô.
 
Sau khoảng thời gian anh liên tục dạy phụ đạo cho cô, số lượng câu hỏi cô làm sai đã giảm đi rất nhiều, thành tích cũng dần được cải thiện.
 
Ân Chi Dao tràn đầu mong đợi nhìn anh: "Thế nào?"
 
“Có tiến bộ.” Trình Vọng nhận xét: “Nhưng cũng có rất nhiều lỗi bất cẩn.”
 
"Em sẽ chú ý."
 
Lúc này, một vài cô gái trẻ từ trong ngõ đi vào quán ăn, nhìn thấy Ân Chi Dao và Trình Vọng, bọn họ thuận miệng nói đùa: "Cẩu muội, đang nói chuyện với bạn trai hả?"
 
"Bạn trai rất tuấn tú nha!"
 
"Cẩu muội rất có tiền đồ! Nói cho chị nghe đi đâu mới có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy."
 
Ân Chi Dao vội vàng xua tay ngăn mấy chị gái kia bát quái, đỏ mặt giải thích: "Không phải! Không phải bạn trai! Là bạn học ạ!"
 
"Thật sao? Làm gì có bạn học đẹp trai như vậy."
 
"Thật sự là bạn học! Thật sự mà!" Ân Chi Dao trợn mắt nói: "Mấy người còn nói nhảm, em sẽ nói tiện ca sau này không được nấu mì cho mấy người nữa!"
 
Mấy cô gái kia không đề để ý đến lời uy hiếp của Ân Chi Dao, nói với Trình Vọng: "Anh đẹp trai, cẩu muội của chúng tôi ngày thường rất hung dữ, em ấy không có bắt nạt cậu chứ?"
 
Trình Vọng lễ phép mà bình thản trả lời: "Không có, em ấy vẫn luôn rất dịu dàng."
 
“Haha, con bé này dịu dàng?” Các cô gái cười vui vẻ: “Có thể khiến nhỏ này trở nên dịu dàng... Vậy chắc chắn là bạn trai rồi.”
 
Ân Chi Dao thực sự tức giận, chân nhỏ đá vào ghế đẩu.
 
Mấy cô gái kia không dám chọc tức cô gái nhỏ nữa, đành tự gọi đồ ăn cho mình, lâu lâu lại nhìn bọn họ cười trộm.
 
Trình Vọng không suy nghĩ nhiều, đóng sách bài tập lại, bỏ vào cặp sách của Ân Chi Dao rồi tự nhiên ăn mì.
 
Thấy cô gái nhỏ đỏ mặt không lên tiếng, anh thản nhiên nói: "Cẩu muội, nhìn anh rất giống bạn trai của em sao?"
 
Ân Chi Dao ngồi bên cạnh, cúi đầu mân mê lỗ rách trên quần jean: “Không giống một chút nào. Em chỉ là một học sinh nhỏ bé, không xứng với một sinh viên đại học tương lai như anh."
 
Trình Vọng nhớ đến hình ảnh buổi tối hôm đó cô bị Kiều Chính Dương trêu chọc, trong lúc vô tình lộ ra phong cảnh, thản nhiên nói: "Em không phải là một học sinh nhỏ bé."
 
"Không phải anh luôn nói em còn nhỏ sao?"
 
"Có thể là do trước kia anh bị hoa mắt."
 
"Cái gì?"

 
Trình Vọng cảm thấy không thích hợp khi tiếp tục nói về chủ đề này, đơn giản cúi đầu ăn mì, không nói nữa.
 
Từ cái đêm bị Kiều Chính Dương đùa dai, anh biết cô là một cô gái xinh đẹp, rất... quyến rũ.
 
Ân Chi Dao cũng không làm phiền anh, ngồi đối diện, chống má nhìn anh.
 
Bộ dạng anh ăn cơm cũng giống như mấy cậu con trai bình thường, không nhã nhặn nhưng cũng không lỗ mãng. Anh ăn một ngụm mì lớn, uống thêm hai ngụm lớn nước mì, rồi lấy khăn giấy lau miệng.
 
Nhìn thấy Ân Chi Dao đang nhìn mình chằm chằm, Trình Vọng ngẩng đầu hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
 
"Nhìn anh ăn rất ngon."
 
"Đó là do đói..." Trình Vọng nói: "Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à?"
 
"Xin lỗi, hôm nay em thực sự làm phiền anh rồi."
 
Trình Vọng nhún vai, cầm cặp sách chuẩn bị rời đi: "Anh Tạ Uyên, bát mì này bao nhiêu tiền?"
 
Tạ Uyên: "Hai nghìn năm."
 
Trình Vọng ngẩn người, Ân Chi Dao kéo anh đi: "Không lấy tiền! Đã nói là em mời anh rồi mà."
 
Ngược lại Trình Vọng cũng không cố chấp tiền một tô mì, lịch sự nói cảm ơn, sau đó rời đi.
 
Ân Chi Dao đi theo anh, chuẩn bị đưa anh lên xe.
 
“Nhanh về đi, cẩu muội.” Trình Vọng xoay người nói với cô: “Em còn chưa làm bài tập toán, nếu không nắm chặt thời gian, sẽ phải thức đêm."
 
"Em chờ anh lên xe."
 
Ân Chi Dao ngoan cố đứng bên đường, mở phần mềm gọi taxi, gọi taxi cho anh.
 
Thấy anh mặc đồng phục học sinh, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cô vội vàng đi đến, kiễng chân kéo khóa áo lên cổ cho anh, rồi nói: "Mùa đông rồi, anh nên mặc nhiều một chút."
 
"Ừ, được."
 
Trình Vọng cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt cong lên: "Anh phát hiện, em thật sự rất tốt với anh trai."
 
Ân Chi Dao chột dạ nói: "Đúng vậy, em đối với mọi người rất tốt. Em chính là điều hòa không khí* trong truyền thuyết mà."
 
*Điều hòa không khí: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một người tỏa ra sự ấm áp và yêu thương cho hai hoặc nhiều người khác giới cùng một lúc, giống như điều hòa trung tâm thổi không khí nóng cho mọi người.
 
Khóe miệng Trình Vọng tràn ra nụ cười, anh cũng giúp cô quấn chặt khăn quàng cổ.
 
Rất nhanh, xe được gọi dừng lại bên đường. Ân Chi Dao nhìn Trình Vọng lên xe, sau đó vẫy tay với anh.
 
"Nhanh trở về đi."
 
"Vâng."
 
Mãi đến khi chiếc xe chạy rất xa, Trình Vọng quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng ở ven đường, nhìn theo bóng dáng của anh.
 
Cô gái ngốc, vẫn đang vẫy tay tạm biệt anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận