Cuộc Sống Của Tôi

"Băng Di à! Mai cậu rảnh không?" Nhã Ly nói vs giọng cực hớn hớ.
"Mai thì buổi tối tớ có rảnh. Có chuyện gì vậy." Cô mệt nhọc lên tiếng. Một ngày đã đủ mệt mỏi đã thế tối lại còn phải hẹn gặp đạo diễn nữa thì ai ko mệt cho được.
"Anh Thế Huân đã về nước rồi đó. Tối mai tớ lại đón cậu đi ăn nhé. Chào đón anh ấy về nước đó mà. Nhớ nha."
" Ừ. Được rồi. Tớ cúp máy nha" Khẽ nhắm mắt lại, cô lại bắt đầu nghĩ về cái tên Thế Huân kia. Vừa lạ mà cũng vừa quen. Lạ vì cô không tài nào hình dung ra được kí ức giữa cô và người ấy như thế nào. Quen vì đó là cái tên còn đọng lại khi cô mất trí nhớ. Rốt cuộc anh ấy quan trọng vs cô như thế nào mà Nhã Ly cứ tìm cách làm cô nhớ lại kỉ niệm vs Thế Huân? Thế Huân! Anh là ai.
Nghĩ về Thế Huân là đầu cô bắt đầu nhói lên. Đau quá! Khó chịu quá.
***
Diện một bộ váy trễ vai màu đỏ rượu ngắn ngang đầu gối, cô nhẹ nhàng bước vào nhà hàng cùng Nhã Ly.Chỗ hai cô ngồi nằm trên tầng cao nhất và cũng chình là phòng vip của nhà hàng.
Khoảng vài chục phút sau, Thế Huân cũng bước vào phòng nhưng theo sau còn có Vỹ San. Cô ngây ngốc nhìn anh rồi đến nhìn cô gái đi phía sau anh. Anh không phải là người hôm bữa đỡ mình sao! Anh ấy là Thế Huân à. Vỹ San cũng có quen biết vs anh sao?
"Anh hai!" Nhã Ly hướng Thế Huân vẫy vẫy cánh tay.
" Chào anh! Thế Huân. Chào cậu Vỹ San" Cô e ngại cúi đầu chào anh. Hành động đó của cô khiến Thế Huân hết sức ngạc nhiên. Cô đã thay đổi rồi. Nếu không tại sao lại lịch sự vs anh như vậy

" Ừm" Anh hơi khó chịu ngồi xuống
" Nhã Ly, Băng Di" Vỹ San cười một cách xinh đẹp nhất chào hai cô rồi ngồi xuống.
" Nào chúng ta cùng ăn thôi. Kẻo nguội mất đồ ăn." Nhã Ly không quan tâm đến Vỹ San mà chỉ nhìn Băng Di và Thế Huân tươi cười. Vì sao cô ghét Vỹ San ư? Vì cô ta quá giả tạo. Không thích hợp làm chị dâu cô đâu
" Chưa đến đầy đủ mà đã ăn rồi. Sao em quá đáng quá vậy." Minh Phong nhìn Nhã Ly trìu mến với điệu bộ trách móc rồi chào ba người còn lại.
"Ai bảo đến muộn. Hết phần ráng chịu" Nhã Ly bĩu môi đáp lại. Cô và Minh Phong hẹn hò cũng được một năm rồi nhưng vẫn hay trêu nhau như thương.
Sau bữa ăn tối, vì Nhã Ly uông hơi nhiều nên Minh Phong đành đưa cô về trước. Rốt cuộc cũng chỉ còn lại bàn ba người. Băng Di thấy Nhã Ly về rối nên liền đứng dậy cúi đầu định về luôn.
" Thôi. Em cũng về luôn ạ. Chào hai người"
" Để tôi chở cô về luôn. Dù gì cũng tiện đường" Anh lạnh lùng nói
" Dạ... Không cần đâu ạ." Cô bối rối từ chối

" Đi thôi" Dường như không để ý lời cô, anh liền đừng dậy đi thẳng ra ngoài ôto.
Cô toan định bước lên ghế ngồi phía sau nhưng anh liền túm lấy tay cô kéo lên ghế phụ lái để cho Vỹ San đứng ngây ngốc nhìn. Cô ta ngồi ở phía sau bắn liên tục cho cô vài cái nhìn ghen ghét. Không biết trút giận vào đâu, cô ta liền lôi túi xách ra mà bóp.
Không chịu nổi không khí trên xe, cô đành tìm một cái cớ để xuống:
"Anh cho em dừng ở siêu thị mini trước mắt là được rồi. Em muốn mua vài đồ" Đeo kính đen lên, cô nhìn anh vs ánh mắt cầu xin.
"Nếu cô muốn" Anh không nhìn cô mà chỉ lẳng lặng dừng xe lại. Thấy xe đã dừng hẳn, cô nhanh nhảu đẩy cửa xe ra, cúi chào và chạy một mạch vào siêu thị.
Tuy cô biết rằng xuống xe bây giờ cí thể bắt gặp fan cuồng bất cứ lúc nao nhưng cô thà vậy còn hơn phải chịu cái ko khí chết người trên xe đó. Nghĩ đến đó cô không khỏi thở dài. Vui vẻ tiến thẳng đến hàng snack, cô lựa liên tục vài chục gói bỏ vào xe đẩy
Ngoài xe thì vui vẻ như vậy, trong xe càng u ám bao nhiêu. Anh nắm chặt vô lăng hồi lâu mà không hề cho xe chạy. Vỹ San khá sốt ruột nên đành lên tiếng nhắc nhở:
" Sao anh còn chưa đi"
" Xuống xe" Anh nói
" Ơ. Em chỉ bảo anh đi tiếp thôi mà"
" Không nghe hả" Anh đấm mạnh vào vô lăng làm cho cô tái mặt. Không nói thêm điều gì, cô ta lủi thủi bước ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận