Cuộc Sống Của Tôi

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối vs cô vì đây là lần đầu cô đứng diễn trên sân khấu lớn. Cô khá háo hức nên đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị.
" Vỹ San à. Cậu ko dậy soạn sửa đồ à" Băng Di nằm tầng trên ngóc cổ xuống hỏi
"Hừm. Chỉ là 1 buổi biểu diễn thôi mà'' Cô ta trùm chăn lại một cách khó chịu
" Vậy mình dậy trước đây" Cô chải lại tóc rồi trèo xuống giường. Cô cảm thấy dạo này Vỹ San rất là lạ. Cô ta rất hay cáu kỉnh vs cô thỉnh thoảng còn ném cho cô cái nhìn chán ghét. Nhưng cô cũng ko thèm để ý lắm, cô cứ cho là Vỹ San quá căng thẳng mệt mỏi thành ra khó tính.
Tại sân vận động Z thành phốF
" Băng Di. Em đã nhớ những gì chị dặn chưa: Ko đc quá hồi hộp, căng thẳng, phải tự tin lên" Chị Như cầm lấy bả vai cô chỉ bảo cặn kẽ. Hình như chị còn căng thẳng hơn người lên trình diễn là cô nữa.
"Vâng. Em sẽ cố gắng"

" Ok. Chị em mình đi xem qua trang phục diễn"
Bước vào phòng thay đồ, cô được họ đưa cho bộ váy trắng hai dây ngắn trên đầu gối vs điểm nhấn ở chiếc thắt lưng bằng vải kéo dài đến đùi.
"Đẹp và độc đó nha" Chị Như huých nhẹ vào tay cô
" Vâng" Cô cười nhẹ tỏ vẻ hài lòng.
Để lại chiếc váy ở đó, cô cùng chị đến phòng trang điểm. Đó cũng chính là sai lầm to lớn của cô. Chính lúc ấy, Song Song bước vào phòng cất giữ bộ váy đó. Chị ta từ từ rút ra trong túi xách một cái kéo rồi cắt đi bộ váy của cô. Xong xuôi, Song Song liền nhếch mép cười chụp lại chiếc váy rách tơi tả gửi đi cho ai đó: Thế nào. Như vậy đc chưa.
Vài giờ sau, cô và chị quay lại thì đã thấy chiếc váy tơi tả thế này rồi. Cô hoảng hốt đến sắp khóc vì chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là chương trình bắt đầu.
"Tại sao nó lại thành ra như thế này" Như Như kích động nói to.

" Phải ....làm sao bây giờ hả chị Như" Cô nghẹn lại
"Được rồi. Để chị điện cho phòng thời trang xem có bộ đồ nào không tiện thể em và chị lên phòng giám sát xem thủ phạm là ai" Chị liền vừa kéo cô đến phòng giám sát vừa.lấy phone ra điện.
"Anh cho tôi xem đoạn băng giám sát ở phòng cất giữ áo quần"
"Xin lỗi chị nhưng camera ở đó đã hỏng từ hôm qua rồi ạ"
"Sao lại có sự trùng hợp như vậy. Chắc chắn có người rắp tâm hại em rồi Băng Di à." Chị nắm chặt bàn tay nói
" Nhưng đó là ai. Em làm sao mà để họ hận như thế." Cô ủ rũ ngồi xuống ghế
" Chuyện điều tra tính sau. Giờ ta phải làm sao để có trang phục biểu diễn đây. Chúng ta hãy đi hỏi thăm những ca sĩ trạc tuổi em xem họ có bộ đồ dự phòng nào ko"
" Vâng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận