Cùng anh bỏ trốn

Chương 42: Chắc không phải là anh ghen chứ?
 
Editor: Lục Trà Chanh Dây
 
Bầu trời lấp lánh ánh sáng vụn vặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Anh nuôi em?" Cô phồng mặt lên quay đầu đi, nhỏ giọng nói, "Em rất đắt đó."
 
Sau khi nói bừa xong, qua mấy phút, thiếu nữ lại nói khẽ: "Thật ra thì em rất dễ nuôi."
 
Trần Tứ cười cô, vân vê lòng bàn tay cô:
 
"Rốt cuộc là em đắt hay dễ nuôi?"
 
"Dễ nuôi." Cô nói, "Cho em một chút xíu tình yêu là được rồi."
 
Anh cười: "Chỉ cần một chút xíu?"
 
Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, nhìn biển hiệu quảng cáo khổng lồ phía xa đến ngẩn người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trong Hỉ Bảo nói, muốn rất nhiều rất nhiều tình yêu, nếu như không có, rất nhiều rất nhiều tiền cũng có thể."
 
Cô nói, "Em không có lòng tham, bất kể là thứ gì, một chút xíu là đủ rồi."
 
Có đã là tốt lắm rồi.
 
Nói xong lời này, trên con đường nhỏ phút chốc rơi vào yên lặng, bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới một số thứ, Trần Tứ thu nụ cười lại.
 
"Sẽ có rất nhiều."
 
Anh thấp giọng nói, "Anh có, đều cho em."
 
Cuối tuần đúng hạn tới, Tống Gia Mạt thu dọn đồ đạc, đến lớp học phát thanh.
 
Vừa tới phòng học, chắc do đã rất lâu không có học sinh mới tới, ghế dựa cũng không đủ cho lắm.
 
Tống Gia Mạt đứng ở cửa đếm đếm, lúc này mới xoay người, chuẩn bị chuyển một cái ghế.
 
Kết quả vừa xoay người, đã thấy có nam sinh trong phòng học chuyển một cái bên cạnh ra, tươi cười đứng trước mặt cô.
 
Mà Trần Tứ xách một cái ghế gỗ, khuôn mặt đã vô cùng khó chịu.
 
Tống Gia Mạt: "..."
 
Nam sinh nói: "Bạn học, cậu muốn ngồi chỗ nào, mình chuyển tới giúp cậu."
 
Tống Gia Mạt hơi sững sờ: "Cảm ơn, nhưng mà ——"
 
Cô còn chưa nói hết lời, Trần Tứ đã cắt ngang nói: "Tôi đã lấy ghế cho cô ấy rồi."
 
Nam sinh kia nhìn cô một chút, lại nhìn Trần Tứ một chút, cuối cùng hỏi Tống Gia Mạt: "Cậu tới lớp của bọn mình học đúng không?"
 
"Đúng vậy."
 
"Vậy cậu ấy thì sao? Mình nghe nói hôm nay chỉ có một học sinh mới mà."
 
Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, nói: "Đây là anh mình."
 
Trần Tứ ngước mắt lên, trong mắt không mang theo cảm xúc gì.
 
"Thế nào, bây giờ anh lại là anh của em à?"
 
"..."
 
Trường hợp hiện tại này, không thích hợp nói một số thứ khác cho lắm, vì vậy Tống Gia Mạt kéo kéo vạt áo Trần Tứ, chỉ chỉ một vị trí.
 
"Em ngồi chỗ đó nhé."
 
Trần Tứ đặt ghế xuống cho cô, Tống Gia Mạt vừa mới ngồi xong, nam sinh kia cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
 
Nam sinh nói: "Đúng lúc, mình ngồi bên cạnh cậu nè."
 
Đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng động kéo ghế vang lên, Tống Gia Mạt quay đầu lại, phát hiện Trần Tứ ngồi phía sau bọn họ.
 
Cô chớp chớp mắt: "Không phải anh muốn đi đánh bóng sao?"
 
"Không đi." Trần Tứ nói, "Người nhà, dự thính."
 
......
 
Hình như cũng không có vấn đề gì quá lớn.
 
Rất nhanh, giáo viên đã đi vào, cô thu hồi suy nghĩ lại, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
 
So với cô tưởng tượng, phát âm phải học nhiều hơn.
 
Giờ học lý thuyết, bình luận ngẫu hứng, giờ học biểu diễn, hình thái, hơi thở, tiết tấu...
 
Thậm chí vị trí ghép vần lúc phát âm cũng có quy tắc, tiếng phổ thông tốt chỉ là nền tảng để trở thành một người dẫn chương trình.
 
Sáu tiết học trôi qua, hôm nay cũng sắp tới lúc kết thúc.
 
Học tập một ngày, đầu óc cô có chút thiếu dưỡng khí, lúc thu dọn đồ đạc mới nhớ tới quay đầu nhìn, Trần Tứ còn ngồi phía sau.
 
Nửa đường anh còn về nhà một chuyến lấy đồ, lúc này cũng vừa vặn làm xong bài thi thứ hai.
 
Trên đường trở về, vất vả lắm cô mới có thể thả lỏng, ngửa đầu, hít thở không khí trong lành.
 
Trần Tứ hỏi cô: "Thích ứng không?"
 

Tống Gia Mạt trả lời đúng sự thật: "Có một chút xíu mệt mỏi, nhưng có thể theo kịp."
 
Dù sao đây là ngày đầu tiên cô tiếp xúc, cần thời gian thích ứng cũng rất bình thường, nhưng cũng may không có gì không thể hiểu được.
 
Cơ sở còn phát một quyển sách nhỏ, bên trong là các bài tập miệng và uốn lưỡi.
 
Tống Gia Mạt cười: "Lúc không học thật sự không biết, thì ra học phát thanh cũng phải tập luyện."
 
Không chỉ là đọc một bản thảo đơn giản như vậy, những bản thảo có phong cách không giống nhau, yêu cầu những giọng điệu khác nhau, cách ngắt câu cũng rất quan trọng, hơi thở liên tục chỗ nào, hơi thở ngắt chỗ nào, đều cần phải học.
 
Người dẫn chương trình xuất sắc cũng phải có đầy đủ kiến thức tích lũy, tiến hành bình luận và giải thích về một số sự kiện.
 
Hiện tại chỉ là mới bắt đầu, đến lúc đó tập huấn, chắc sẽ càng mệt mỏi và càng có hệ thống hơn.
 
Sau khi về đến nhà, Tống Gia Mạt chuẩn bị đi tắm trước, kết quả vừa mới lấy quần áo xong, trong điện thoại di động cũng nhận được tin nhắn.
 
Là bảo cô điền thông tin cá nhân lên trên mạng.
 
Thấy Trần tứ đã tắm xong đi ra, Tống Gia Mạt vội vàng nhét điện thoại di động vào tay anh.
 
"Anh điền vào giúp em trước nha, dù sao thông tin của em anh đều biết."
 
Anh nhận điện thoại di động, "ừ" một tiếng.
 
Kết quả vừa mới điền xong, phía trên bật ra một cửa sổ lập tức trượt xuống một tin tức.
 
[Wrrrry] yêu cầu thêm bạn tốt với bạn.
 
Anh dừng một chút, nhấn vào xem.
 
Xem ảnh đại diện, chắc là nam sinh buổi sáng giúp cô chuyển ghế kia, âm hồn bất tán, khung chú thích bạn tốt viết bốn chữ kia ——
 
[Cậu thật đáng yêu.]
 
Cậu quản cái rắm.
 
Đúng lúc, cửa phòng tắm bỗng chốc vang lên, Tống Gia Mạt đi ra.
 
Trần Tứ ngước mắt: "Em và nam sinh kia trò chuyện rất tốt nhỉ?"
 
"Hả? Ai?" Tống Gia Mạt lau tóc, "Là lớp phát thanh sao? Không có mà."
 
"Vậy còn cho cậu ta số We Chat?"
 
"Em không có cho nha." Cô suy nghĩ một lát, "À, nhưng em có thêm We Chat với một bạn học nữ, có lẽ là tìm cô ấy xin được đó."
 
Dường như nghĩ đến cái gì, Tống Gia Mạt lại nói: "Em... sáng hôm nay, giới thiệu anh với cậu ta như thế" cô nói, "Bởi vì, chỉ có thể nói như thế thôi."
 
Cô giải thích: "Nếu không phải giải thích thế nào chứ? Lỡ như tới lúc đó ba và bác cả nghe được tin tức gì, vậy không phải lập tức xong đời sao."
 
"Anh biết."
 
Cô bĩu môi: "Biết anh còn hỏi."
 
Trần Tứ: "Biết thì anh không thể khó chịu sao?"
 
Cô cảm thấy câu này kỳ quái nhưng tạm thời nghĩ không thông, cho đến khi sấy tóc một lúc, một suy nghĩ bất chợt lóe lên.
 
Cô gái nhỏ khoanh chân trên ghế, tắt máy sấy tóc, dò xét quay đầu hỏi:
 
"Anh... chắc không phải là... ghen chứ?"
 
"Không được?"
 
Cô nghe hiểu được, nhưng cô cũng vô cùng rung động.
 
Thật trâu bò, lần đầu tiên thấy một người ghen lại lý lẽ hùng hồn hiên ngang như vậy.
 
"Nhưng em cũng không làm gì với cậu ta mà."
 
"Còn không làm gì, một tiết học hai người nói mấy câu? Trong mỗi tiết học đều phải nói, còn chưa đủ nhiều sao?" Trần Tứ nói, "Một ngày em nói với anh mấy câu?"
 
"..."
 
Cô kinh ngạc chớp chớp mắt, qua một lúc, nghiêng mặt đi, thân thể nhỏ bé hơi run run một chút.
 
Sao Trần Tứ lại không biết cô đang làm gì chứ.
 
Thiếu niên đi tới, hơi nhấc cằm cô: "Buồn cười? Hửm?"
 
Cô vẫn ngay thẳng giống như rất ngây thơ, ngửa đầu nhìn anh, vô cùng kìm nén.
 
"Không buồn cười sao..."
 
Thiếu nữ ngẩng đầu, mắt cười cong cong, ánh đèn rơi vào trong mắt cô, nhỏ vụn lấp lánh.
 
Trần Tứ dừng một chút.
 
Đột nhiên, tóc mái ướt nhẹp rũ xuống che mắt cô, mí mắt cô hơi run lên.
 
Trần Tứ đưa tay, giúp cô vén tóc ra.
 
Trong chớp mắt này, bầu không khí trở nên không đúng lắm.
 
Cô nhìn gương mặt Trần Tứ từ từ đến gần, cùng với cánh tay của anh đang chống bên cạnh ghế cô ngồi, còn dành ra chút lòng dạ, suy nghĩ miên man ——
 
Góc độ thế này, hình như rất thích hợp để hôn nhau.
 
Chóp mũi ngang bằng, cô cảm nhận được hô hấp của anh.
 
Vào thời khắc này tất cả các giác quan đều đóng chặt, thính giác thị giác khứu giác tất cả đề mất tác dụng, chỉ có duy nhất đầu óc đang điên cuồng xoay chuyển, giống như một viên đạn nhỏ liều mạng bắn ra, cô không nhịn được nắm chặt váy ngủ.

 
Là muốn hôn sao, muốn hôn sao, cần nhắm mắt lại sao, cần ngửa đầu sao, cứu mạng với, bây giờ nên làm gì đây ——
 
Tít tít một tiếng, khóa cửa vang lên.
 
Mười giây sau, Trần Côn đi vào nhà, ngước mắt nhìn hai người ở phòng ngủ: "Đang làm gì đó?"
 
Tống Gia Mạt đã nhảy xuống từ trên ghế, quay lưng về phía cửa tìm đồ, Trần Tứ đang đứng bên cạnh cô.
 
Cô gái nhỏ cũng không hề quay đầu lại nói: "Ngày mai là kỷ niệm thành lập trường, đến lúc đó cháu phải dẫn chương trình, cháu bảo anh chọn quần áo giúp cháu."
 
Trần Côn dừng một chút, lúc này mới nói: "Ừ."
 
Không qua bao lâu, Tống Gia Mạt làm như thật rút ra một cái váy, hỏi Trần Tứ thấy thế nào.
 
Bác cả đứng ở cửa, thấy đúng là bọn họ đang chọn váy, sau khi xong mới nói: "Thời gian này ta tới đây ở."
 
Trần Tứ: "Vâng."
 
Tống Gia Mạt muốn hỏi nguyên nhân nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không mở miệng.
 
Trần Côn tới đây trễ, đến lầu hai thu dọn phòng, Tống Gia Mạt bị hù dọa quá mức, nằm trên giường ổn định hô hấp.
 
"Vẫn là mình thông minh." Cô nói, "Nếu không phải mình phản ứng nhanh, thì ——"
 
Thì đã hôn rồi.
 
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này có phải không thể nói được hay không, thế là thu lại, chỉ là lại chậm rì rì ngồi dậy, vô thức liếm khóe môi một cái.
 
Trần Tứ nhướng đuôi lông mày, "Sao thế, em rất tiếc nuối?"
 
"..."
 
"Tìm một cơ hội bổ sung cho em?"
 
"..."
 
Đêm nay, sau cùng vì thiếu nữ thẹn quá hóa giận đuổi anh ra khỏi phòng mà xem như kết thúc.
 
Ban đêm, thiếu nữ che mắt, ảo tưởng một chút, lại che môi mình lại.
 
Cô cũng không lừa Trần Côn, thứ hai đúng là ngày kỷ niệm thành lập Lục Trung.
 
Nhưng gần đây Lục Trung càng xem trọng việc học tập hơn, nên kỷ niệm thành lập trường sẽ không đặc biệt long trọng, buổi sáng lên lớp theo thường lệ, buổi chiều tiếp tục tổ chức hoạt động.
 
Nhưng dựa theo quy tắc, sau kỷ niệm thành lập trường, có thể nghỉ một ngày.
 
Tài nguyên có sẵn, nhất định trường học sẽ càng tận dụng hơn nữa, lần này chủ trì đều là câu lạc bộ phát thanh.
 
Người dẫn chương trình nam là Phí Liệt và Giang Tự, nữ là cô và Doãn Băng Lộ.
 
Buổi trưa, mọi người ở đây đều đang nghỉ trưa và hưng phấn, bọn họ thì đang bận rộn thay quần áo.
 
Con trai không cần trang điểm gì đó, rất nhanh bốn mắt đã đi ra từ hậu trường.
 
Doãn Băng Lộ liếc nhìn: "Ô, chỉnh trang có chút nhân mô cẩu dạng [1] đấy."
 
[1] nhân mô cẩu dạng: ý chỉ bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong phẩm chất thấp kém
 
Tống Gia Mạt quay đầu, thấy bốn mắt lấy mắt kính xuống, còn mặc âu phục, đeo cà vạt, không nhịn được cười.
 
"Thầy Giang thật là một người đáng được chú ý."
 
Bốn mắt: "Vậy kết hôn tôi cũng mặc thế này nhé?"
 
Tống Gia Mạt quay đầu nhìn Doãn Băng Lộ.
 
Doãn Băng Lộ bị hỏi đến đầu óc mơ hồ: "Cậu kết hôn hỏi tôi làm gì, tôi cũng không phải người có liên quan, cậu hỏi Phí Liệt đi nhé."
 
Bốn mắt nghẹn một lúc, lúc này mới nói: "Ai nói tôi với Phí Liệt là một đôi? Cùng chung chăn gối với sô cô la, sẽ bị đâm chết đó có được không!"
 
Vừa dứt lời, Phí Liệt lập tức nhíu mày đi ra, bộc phát nói: "Cậu mẹ nó lại đang nói xấu tôi?!"
 
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, các cô hoàn thành làm tóc và trang điểm trong bối cảnh âm thanh thế này.
 
Tay nghề trang điểm của Doãn Băng Lộ rất tốt, có lẽ từ nhỏ đã có thiên phú trang điểm xinh đẹp, các loại kẻ mắt chuốt mascara, tất cả đều làm thuần thục.
 
Tiếng chuông hai giờ vang lên, mọi người bắt đầu tập hợp trong bãi tập.
 
Tập hợp cần phải có thời gian, kỷ niệm thành lập trường còn một lúc mới bắt đầu, Tống Gia Mạt xuống sân khấu đi xác nhận một số chuyện, đứng bên cạnh lớp mười hai.
 
Hôm nay cô mặc một bộ váy dáng dài, rũ thẳng đến mắt cá chân, là Trần Tứ chọn.
 
Thật ra bộ váy rất đơn giản, trên bả vai có hai cái dây đeo nhỏ, được chăm chút cẩn thận, sau lưng đính hai cái nơ bướm kết với vị trí xương bả vai cô, giống như hai con bướm nhỏ nhanh nhẹn muốn bay lên.
 
Tóc thiếu nữ búi lên, lại được xõa ra một ít lộn xộn, càng lộ vẻ sinh động, cổ nhỏ thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, nụ cười tỏa nắng.
 
Lý Uy vỗ vai Trần Tứ, cảm thán nói: "Em gái cậu, thật sự xinh lắm đó."
 
Trần Tứ ngẩng đầu lên, thấy cô nhẹ nhàng nhấc váy, đang trò chuyện với người bên cạnh, trong tay cầm một xấp thẻ, lông mi được ánh mặt trời nhuộm màu mật ong, rực rỡ lại rung động lòng người.
 
So với trong ấn tượng của anh, cô gái vừa mới bước vào nhà ánh mắt lập tức né tránh kia, dường như đã có thay đổi rất lớn.
 
Lại nghĩ tới một vài đoạn phim, anh hơi dựa về phía sau.
 
Thật ra thích cô từ lúc nào, anh cũng không nói quá rõ được.

 
Nhưng ý thức được không đúng, là bắt đầu từ đêm trong con hẻm nhỏ đó.
 
Từ sau buổi tối cô ôm anh kéo về kia, thấy cô ra ngoài tìm nước đá uống, thật ra anh cũng không hề ngủ.
 
Khi đó chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không biết nguyên nhân ở đâu.
 
Anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ xem cô như em gái, tất cả xuất phát điểm đều có thể dùng từ "bảo vệ" này để giải thích rõ ràng.
 
Không hy vọng cô yêu sớm, chỉ sợ cô bị lừa hạt; nấu ăn cho cô, chẳng qua chỉ là trách nhiệm của anh như vậy; không muốn cô bị ức hiếp, cũng chỉ bởi vì, anh là anh trai cô.
 
Nhưng bắt đầu từ một đêm kia, góc nhìn bắt đầu ngầm xảy ra thay đổi một cách không hay biết.
 
Cô biểu diễn chú chim trắng nhỏ sẽ thấy rất dễ thương; nghe cô cầu xin giúp đỡ, trái tim dường như thoáng cái bị thứ gì đó trêu chọc; mà bước ngoặt hôm đó, nửa đêm cô đến cầu nguyện ở hồ ước nguyện, cực kỳ để ý hỏi dò anh, có nghe thấy hay không.
 
Thật ra anh nghe được, nhưng chỉ mơ hồ nghe được một nửa, cũng không thể chắc chắn.
 
Chỉ lờ mờ ý thức được chút gì đó, nhưng ngoài ý muốn không hề phản cảm.
 
Cho đến hôm đó cô chủ động khơi gợi đề tài, giống như muốn cố ý chọc anh tức giận, nói mỗi người bọn họ sẽ có gia đình ——
 
Trước kia không phải chưa từng nói đến chuyện như thế, anh thì vẫn luôn ngầm thừa nhận như vậy, nhưng một khắc kia, cảm xúc nổi lên mãnh liệt và cuộn trào, anh ý thức được, chính xác có thứ gì đó... không đúng lắm.
 
Nhưng những thứ này cũng chỉ dừng lại ở mức cảm tình, cảm nhận là thứ dễ nói dối nhất, thích sẽ là phản ứng sinh lý dựa theo bản năng nhất, anh an ủi mình như vậy, khắc chế và kìm nén không nên có cảm tình.
 
Nếu như cô không bảo anh giúp cô gian lận, sau đó sờ sờ môi mình.
 
Phản ứng đầu tiên sẽ không nói dối, trực giác của anh nói với anh ——
 
Anh muốn hôn lên.
 
Một khoảnh khắc kia, rốt cuộc số phận đã ấn xuống cho anh một phong ấn muộn màng.
 
Anh thích cô.
 
Không phải tình thân, là tình yêu.
 
Nhưng sự bảo vệ nào đó đã khắc trong xương, bây giờ cô còn nhỏ, cô cũng đang đấu tranh, có lẽ cô chỉ nghĩ sai về giới hạn, cũng không biết chân chính thích là gì.
 
Hôm đó đến chùa Trạch Xuyên, chỉ vì anh cảm thấy anh chuyển một số yêu thích ra ngoài cũng không thể tự kiềm chế suy nghĩ cướp đoạt.
 
Nếu như phần thích này là tội ác, anh sẽ vì cái này mà chuộc tội.
 
Anh nên làm thế nào để bảo vệ cô, đối mặt với người mình thích, ngay cả tự kiềm chế cũng rất khó.
 
Vì vậy làm ra quyết định thế này, trước khi cô còn chưa bày tỏ tình cảm xác định, anh sẽ không chủ động.
 
Đây xem như bảo vệ duy nhất anh có thể làm.
 
Nhưng cô gái nhỏ của anh dũng cảm như vậy, dũng cảm bước ra một bước nhỏ về phía anh, làm sao anh cam lòng mà không xông về phía cô.
 
Quãng đường còn lại, anh sẽ đi hết.
 
Nghĩ đến đây, bên cạnh càng ồn ào, không ít nam sinh lấy điện thoại ra, đang chụp ảnh.
 
Trung tâm bức ảnh bất ngờ chính là Tống Gia Mạt.
 
Trần Tứ vỗ tay một cái: "Đừng chụp nữa, chơi game."
 
"Gấp à?"
 
"Gấp, phải làm nhiệm vụ."
 
Chỗ ngồi lớp một gần phía trước nhất, nghe thấy lời Trần Tứ, mấy người hàng trước cũng để điện thoại di động xuống, bắt đầu chơi game, cơ thể cũng tụ lại gần nhau.
 
Nam sinh phía sau cũng bị chen ra, không có cách nào tiếp tục chụp, chỉ có thể phẫn nộ cất điện thoại di động, đi làm chuyện khác.
 
Trò chơi của bọn họ là PUBG, Lý Uy nhặt thùng thính airdrop, nói: "Ở đây có cẩu tạp,  có ai cần không?"
 
Không bao lâu trong đội tăng thêm mấy người chơi mới, hỏi: "Cẩu tạp là gì?"
 
"Chính là gọi tắt của Groza, súng đều có biệt hiệu mà." Lý Uy thuận miệng phổ cập khoa học một chút, "Ví dụ như MK14 gọi là muội khống, chơi chữ ký tự đầu."
 
"À..." Người kia gật đầu.
 
Rất nhanh, lại có một thùng thính airdrop đập lên mặt, nam sinh kia đi nhặt đầu tiên, tìm ra một khẩu súng trường xạ thủ, là MK14 vừa nói.
 
Lý Uy đi tới, nhìn một lúc, hỏi: "Cậu lấy cái của anh Tứ làm gì?"
 
"Hả?"
 
Lý Uy: "Muội khống á."
 
Trần Tứ: "..."
 
Trước khi kỷ niệm thành lập chính thức bắt đầu, vốn Tống Gia Mạt muốn xuống tìm Trần Tứ nhưng thấy anh đang chơi game, cũng không làm phiền, trực tiếp lên sân khấu.
 
Biểu diễn buổi chiều xem như thuận lợi, giới thiệu chương trình phối hợp cũng rất tốt, Tống Gia Mạt vô cùng hài lòng.
 
Sau khi kết thúc, các cô đến nhà vệ sinh thay quần áo, chuẩn bị trả micro.
 
Có một giáo viên tạm thời đưa cho Tống Gia Mạt một phần tài liệu, muốn cô đưa tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
 
Cả người Tống Gia Mạt thoải mái, trò chuyện với Doãn Băng Lộ, đi vào tòa nhà dạy học.
 
Kết quả vừa mới đi tới cầu thang đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Cậu, mẹ cháu nói cuối tuần này cậu tới nhà cháu dùng cơm, bảo cháu nói một tiếng, cậu đừng quên nhé."
 
"Được."
 
Rất nhanh tiếng bước chân vang lên, Vạn Nhã rời đi theo cầu thang bên kia.
 
"Vạn Nhã? Cô ta gọi Lý Thiên Vương là cậu?" Doãn Băng Lộ nhỏ giọng nói, "Không phải có tin đồn Lý Thiên Vương là họ hàng của Hoàng Hướng San sao?"
 
Tống Gia Mạt nhún vai, "Không biết."
 
"Trước kia quả thật có người nói, nhìn thấy Vạn Nhã ở nhà ăn của giáo viên, nhưng sau đó đi rất gần với  cô giáo quản lý câu lạc bộ Vạn Hoa, mình còn tưởng rằng..." Doãn Băng Lộ nhỏ giọng, "Cô ta đang làm cái gì thế..."
 
Tống Gia Mạt chọt chọt bả vai cô ấy: "Mặc dù mình cũng có chút tò mò nhưng chúng ta đưa tài liệu trước rồi nói sau, được không? Cậu ở chỗ này nhiều chuyện, đợi lát nữa sẽ bị Lý Thiên Vương bắt lại."
 
Doãn Băng Lộ bị dọa sợ run, vội vàng vào nhanh ra nhanh, đưa tài liệu qua.
 
Đưa đồ xong, thoải mái đi trên đường, lại đột nhiên không nghĩ đến đề tài trò chuyện này.
 
Doãn Băng Lộ kéo cô: "Ở đây có một cửa hàng JK, đúng lúc mình muốn mua, vào đi dạo một chút."
 
Thông thường đi dạo phố cùng bạn bè kết cục chính là ——
 

Bạn bè không mua, mình mua được.
 
Tống Gia Mạt chờ đợi buồn chán, tiện tay lấy một bộ, kết quả phát hiện đẹp ngoài dự đoán, lập tức mua.
 
Cửa hàng này không cho thử, trở về cô phải mặc lại.
 
Sau khi về đến nhà, cô nhanh chóng ào ào làm xong đề, hoàn thành bài tập luyện miệng phát âm, định đi thử đồ mới.
 
Kết quả vừa mở điện thoại di động lên, phát hiện Doãn Băng Lộ chia sẻ một bài đăng.
 
Nước Khoáng: [Con gái tốt của mẹ có tiền đồ rồi! Bài đăng gây sốt đầu tiên trên diễn đàn năm nay! Con thật trâu bò!]
 
Tống Gia Mạt định thần nhìn kỹ lại, là diễn đàn trường học, bài đăng tiêu đề là ——
 
[Ai có thể... không yêu... em gái ngọt ngào...]
 
Nhấn vào nhìn thử, đính kèm hơn hai mươi tấm hình đều là ảnh chụp kỷ niệm thành lập trường hôm nay của cô.
 
Bao gồm đủ loại góc độ đủ loại tư thế, ngay cả cô cúi người nhấc váy cũng có trong đó.
 
Theo bài đăng khoa trương này, nếu như không phải cô không tiêu tiền, thậm chí cô còn nghi ngờ đây là thủy quân do mình mời.
 
[Cứu... Hôm nay vừa nhìn tôi đã cảm thấy thật là xinh đẹp, về nhà lập tức đăng lên diễn đàn, quả nhiên, mọi người không làm tôi thất vọng. Thuận tiện ngồi chờ tên và lớp học [thỏ]].
 
[Lớp 11-1, chủ tịch câu lạc bộ phát thanh, Tống Gia Mạt, còn là học bá ẩn nấp.]
 
[Khuôn mặt thật xinh đẹp, kiếp sau tôi phải dựa theo như vậy mà trưởng thành @ông trời]
 
[Có sao nói vậy, nhan sắc quả thật có thể đánh bại, rất nhiều góc chết nhưng đều đối phó được. Học phát thanh sao? Vậy chắc là lên ti vi cũng không thành vấn đề nhỉ.]
 
[Ha ha ha ha sau này còn có thể khoe khoang với mẹ tôi, người dẫn chương trình này là học cùng trường với tôi!]
 
[We Chat We Chat, không đưa số We Chat thỏa đáng đều là đùa giỡn lưu manh.]
 
[Nghĩ gì vậy, anh người ta là Trần Tứ, cậu có thể cua được sao.]
 
[Ở Lục Trung thật tốt, có người đẹp cao cao tại thượng lại trong trẻo lạnh lùng như Thôi Chỉ Đình, còn có mỹ nữ đáng yêu như Tiểu Gia Mạt, tôi thích mỹ nữ!]
 
Tống Gia Mạt thoát ra ngoài, đột nhiên lại phát hiện trang đầu bay ra một bài đăng, gọi là "Hình ảnh ngẫu nhiên em gái dẫn chương trình ngọt ngào."
 
Bên trong có rất nhiều ảnh cô dẫn chương trình phía trên, phản ứng của những người bên dưới, Tống Gia Mạt lần lượt xem từng cái, đột nhiên, lướt qua khuôn mặt Trần Tứ.
 
Không có phản hồi cho những lầu trước, chỉ có cái này, chỉ có lầu ba ở giữa biểu hiện.
 
[Ánh mắt này... anh em... kiên quyết mà nói đến có chút... (không đúng)]
 
[Rất thích một số tác phẩm văn học khoa chỉnh hình[2].]
 
[2] Văn học khoa chỉnh hình: thể loại văn học, tiểu thuyết nói về câu chuyện yêu đương giữa anh chị em.
 
[Nhưng tôi chỉ nhìn thấy trong mắt anh ấy/ dù người ta reo hò cái gì/ tôi cũng không quan tâm.]
 
Bên dưới còn xếp mười sáu dòng bình luận.
 
Cô mím môi, phản ứng một chút, lúc này mới nhấn vào xem.
 
Nhưng rất nhanh, bày tỏ kia lại bị lầu một xóa.
 
Lúc này, Doãn Băng Lộ gửi tới một tin nhắn: [Trả lời bài đăng này về cậu thật nhanh, số lầu xây được đã đứng thứ hai.]
 
Nước Khoáng: [Cảm tưởng thế nào? Có phải cảm thấy bản thân mình muốn phát triển? Có thể mạnh mẽ ăn một ít tiền thưởng từ sắc đẹp!]
 
Tống Gia Mạt hơi sững sờ: [Cái này có lợi ích gì sao? Ví dụ như câu lạc bộ?]
 
Nước Khoáng: [?]
 
Nước Khoáng: [Trước kia nhà của Vạn Nhã đứng thứ hai, nên cô ta là nữ thần bé nhỏ, có lợi chính là cậu thay thế Vạn Nhã trở thành nữ thần bé nhỏ thôi.]
 
Tống Gia Mạt nói: [Mình còn tưởng rằng có thể tăng điểm mười câu lạc bộ xuất sắc.]
 
Nước Khoáng: [...]
 
Cuối cùng, Doãn Băng Lộ nói một tiếng "hết cứu nổi", lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện với cô.
 
Tống Gia Mạt nằm trên mép giường, xoa xoa gò má cười có chút cứng ngắc, không biết là do mọi người thích cô dẫn chương trình hay là bởi vì, ít nhất có mấy người như vậy, cảm thấy mình và Trần Tứ xứng đôi nhất.
 
Nằm một hồi, lúc này cô mới nhớ tới, mình còn chưa thử quần áo.
 
Tống Gia Mạt vội vàng bò dậy, sau khi thay xong chụp một tấm hình, gửi cho Doãn Băng Lộ.
 
Doãn Băng Lộ trả lời lại rất nhanh, giọng kích động.
 
[Cậu gửi cho mình xem làm gì? Cậu gửi cho Trần Tứ đi!! Loại đồ tốt thế này sao có thể để mình hưởng một mình!!!]
 
Không Thêm Đá: [?]
 
Nước Khoáng: [Chú thích: Đồng phục JK tuyệt đẹp.]
 
Nước Khoáng: [Hoặc là: Anh biết em thích đồng phục gì không? Đồng phục của anh.]
 
"..."
 
Tống Gia Mạt cũng lười nói chuyện phiếm với cô ấy, nhưng ma xui quỷ khiến, mở khung trò chuyện với Trần Tứ ra, gửi ảnh qua.
 
Gửi đi một lúc lập tức hối hận, cô giật mình, phản ứng kịp mình đang làm gì ——
 
Lại vội vàng thu hồi.
 
Không bao lâu, Trần Tứ hỏi: [Gì thế?]
 
Cô mím môi, lại bật giọng nói nói: "Không sao, gửi sai thôi."
 
Nhưng không biết cô nghĩ thế nào, vào vòng bạn bè, cài đặt bức ảnh kia thành ảnh bìa.
 
Sau khi cài đặt xong, cô tự xem một chút, thoát ra ngoài, thấy Trần Tứ gửi đến một tin nhắn.
 
[Ngày mai ra ngoài chơi nhé?]
 
[Ồ, được ạ...]
 
[Có mặc váy không?]
 
Thấy hai chữ cuối cùng, anh còn đang nhập vào, tim Tống Gia Mạt đập dồn dập, ngón tay vô thức siết chặt thành quyền, một giây tiếp theo, ánh mắt cô dường như bị những chữ kia thiêu đốt.
 
Anh nói: "[Anh muốn nhìn.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận