Cùng anh bỏ trốn

Chương 43: Lục lạc tai mèo.
 
Editor: Lục Trà Chanh Dây
 
Thấy câu "Anh muốn nhìn" kia, lỗ tai cô chợt nóng lên, kêu rên một tiếng, bổ nhào vào trong gối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sao lại xấu hổ thế này chứ...
 
Tống Gia Mạt cầm điện thoại di động lên, ngập ngừng một hồi, lúc này mới trả lời:
 
[Muốn... muốn nhìn em mặc cái nào.]
 
[Cái tối nay.]
 
Quả nhiên anh vẫn thấy được...
 
Tống Gia Mạt mím môi, cảm giác ngay cả mí mắt đều đang nóng lên.
 
Trần Tứ lại nói: [Đừng đặt làm ảnh bìa trên vòng bạn bè, gửi cho anh, vừa rồi quên lưu.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay cô run run căn bản không gõ chữ được, nhấn vào phím giọng nói, đang muốn hỏi anh lưu cái này làm gì ——
 
Trần Tứ lại gửi tới một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình ảnh bìa vòng bạn bè của cô.
 
Trần Tứ: [Chỉ cho anh nhìn, không được?]
 
—— Ông trời ơi.
 
Cô không chịu nổi mở khung trò chuyện với Doãn Băng Lộ, định phát điên một chút phân tán sự chú ý.
 
Không Thêm Đá: [Đang làm gì thế.]
 
Rất nhanh, Doãn Băng Lộ gửi tới một gói biểu cảm "đang bận".
 
Không phải thứ gì quá nghiêm túc, trong gói biểu cảm, một cái tay giữ một cái tay khác, đè trên bức tường, nhìn bối cảnh gạch men sứ chắc là phòng tắm, trong hình tất cả đều là bọt xà phòng.
 
Đầy căng thẳng, cảm giác vô cùng cấm kỵ.
 
Tống Gia Mạt trả lời bằng một dấu hỏi đơn giản.
 
Nước Khoáng: [Gửi ảnh cho anh cậu rồi sao?]
 
Không Thêm Đá: [Gửi rồi, cậu quan tâm cái này làm gì.]
 
Nước Khoáng: [Vậy bây giờ không phải cậu nên bận rộn sao?]
 
"..."
 
Hôm sau, đồng hồ báo thức chưa reo, Tống Gia Mạt đã dậy.
 
Có lẽ trong bóng tối được thứ gì đó vẫy gọi, cô nhìn ánh ban mai xuyên qua rèm cửa sổ, lắng nghe trái tim đang đập trong lồng ngực.
 
Ngẩn người một lúc mới rời giường rửa mặt, thay đồ xong.
 
Vừa mới mở cửa, Trần Tứ cũng đi ra.
 
Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi ngắn màu trắng, cổ áo thắt một cái cà vạt màu xám tro, thoạt nhìn một cái, rất giống trang phục tình nhân JK với cô.
 
Tống Gia Mạt hơi híp mắt, cảm thấy nơ thắt trên cổ áo có chút ngứa ngáy.
 
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, rất nhanh trên lầu đã truyền tới giọng nói của Trần Côn.
 
"Đều dậy rồi?"
 
Cô ngẩng đầu, đầu óc tạm thời hơi chập mạch, nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
 
Trần Côn nhìn cô một chút, lại nhìn Trần Tứ một chút, nói: "Đây là muốn đi đâu?"
 
Trần Tứ đang muốn trả lời, cô đã vội vàng cắt ngang: "Cháu đi tìm bạn học trong câu lạc bộ, anh cháu, nhìn dáng vẻ chắc là đi chơi bóng đấy ạ."
 
Không khí đình trệ mấy giây.
 
Trong mấy giây đó, cô không biết Trần Côn đang nghĩ gì.
 
Cuối cùng, bác cả thu hồi ánh mắt rơi trên người cô.
 
"Ừ." Trên mặt Trần Côn không nhìn ra gợn sóng gì, nói với Trần Tứ, "Hôm nay đừng chơi bóng nữa, cháu qua đây với ta một lát, có chút việc."
 
Trần Tứ rũ mắt, Tống Gia Mạt không muốn để bọn họ đáng nghi quá mức, vì vậy cố làm ra vẻ thả lỏng nói: "Không có việc của cháu phải không ạ? Vậy cháu đi trước, tạm biệt bác cả."
 
"Ừ."
 
Cô nhanh chóng ra khỏi nhà, một khắc cửa đóng lại, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
 
Nguy hiểm thật.
 
Kế hoạch đi chơi với Trần Tứ ngâm nước nóng [1], lại không thể thật sự tạm thời triệu tập câu lạc bộ, Tống Gia Mạt nhẹ nhàng thở dài một hơi, tâm trạng chán nản tìm một chiếc xe tham quan, từ đầu này của Bắc Thành ngồi một mạch đến đầu bên kia.
 
[1] ngâm nước nóng: ý chỉ thất bại
 
Trái tim cô treo lên, muốn hỏi bác cả có chuyện gì, nhưng lại sợ bị phát hiện, không dám gửi tin nhắn cho Trần Tứ.
 
Sau khi xe chạy lắc lư nửa tiếng, cô nhận được tin nhắn của Trần Tứ.
 
[Hiện tại đang ở đâu?]
 
Tống Gia Mạt gửi định vị qua.
 
Trần Tứ: [Đợi nhé, anh đến tìm em.]
 
Cô mím môi, thăm dò hỏi: [Một mình anh sao?]
 
Trần Tứ: [Yên tâm.]
 
Anh chỉ nói hai chữ, đột nhiên lại mang đến cho người ta sự ổn định.
 
Cách một lúc, Tống Gia Mạt lại nói: [Em tiếp tục đi xa một chút, ở bên kia cầu chờ anh.]

 
Xe tham quan vượt qua hơn nửa khu vực nội thành, Tống Gia Mạt xuống xe ở chỗ cách nhà xa nhất, đi đến khu kinh doanh gần đó.
 
Tự mình đi dạo không bao lâu, Trần Tứ đã gọi điện thoại tới.
 
"Anh đến trên cầu rồi." Anh nói, "Sao không nhìn thấy em?"
 
Tống Gia Mạt dè dặt mím môi, ngẩng đầu nói: "Em ở dưới cầu."
 
"..."
 
Một phút sau, Trần Tứ tìm được cô, bật cười vân vê dái tai cô: "Trốn tới chỗ này sao? Không đến nỗi vậy chứ?"
 
"Sao lại không đến nỗi? Sáng nay ánh mắt bác cả nhìn em, cũng sắp hù chết em rồi." Tống Gia Mạt hỏi, "Bác gọi anh làm gì thế?"
 
"Làm bảng biểu giúp bác ấy." Trần Tứ nói, "Anh tìm bạn bè làm giúp bác ấy một chương trình nhỏ, trực tiếp truyền số liệu vào là được."
 
"Anh làm xong sớm nên lập tức ra đây?"
 
"Ừ." Trần Tứ nói, "Đây không phải là muốn đi cùng em sao?"
 
Cô lẩm bẩm: "Em còn tưởng rằng anh đã quên..."
 
"Cái này mà anh có thể quên?"
 
Trần Tứ xoa xoa đốt ngón tay cô: "Em cho rằng người nào cũng đều giống em vậy sao? Hửm? Tối hôm qua tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"
 
Không nghĩ tới anh còn nhớ.
 
Tống Gia Mạt nói đúng sự thật: "Không biết trả lời cái gì, suy nghĩ một lúc lâu, kết quả ngủ quên."
 
"Trả lời được không phải là xong rồi sao?" Anh làm dáng vẻ rất bán thảm, "Đợi em cả một đêm."
 
"Làm gì khoa trương vậy chứ, nửa đêm em uống nước thấy anh đã ngủ rồi."
 
Trần Tứ: "Rất để ý giường của anh?"
 
"..."
 
Người này sao lại nói kỳ quái như vậy, nói bốn chữ trước không được sao, sao còn phải thêm hai chữ cuối cùng. [2]
 
[2] Ở đây do cấu trúc tiếng Trung, ý Tống Gia Mạt nói chỉ cần Trần Tứ nói "Rất để ý anh?" là được, không cần nói "Rất để ý giường của anh?"
 
Cô nhịn cả buổi, sau đó nói: "Dù sao, em đã đổi ảnh bìa vòng bạn bè rồi."
 
Anh chậm rãi ừ một tiếng.
 
"Đổi thành cái gì."
 
Cô không muốn nói, cứ úp úp mở mở: "Trở về thì anh xem."
 
Con đường này đều là bán một vài đồ trang sức thủ công, trên cầu phần lớn là tình nhân, còn ở dưới cầu, nữ sinh kết bạn đi đường tương đối nhiều.
 
Tống Gia Mạt rụt rụt cổ, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh: "Chúng ta giống như yêu đương vụng trộm á."
 
Cô gái nhỏ nhón mũi chân, vài sợi tóc lòa xòa trên bả vai.
 
"Bỏ giống như đi." Trần Tứ cũng đến gần bên tai cô, nói thì thầm, "Chính là thế."
 
Hơi thở thiếu niên phả ra nóng bỏng, thấm vào vành tai cô, mềm mại tê dại lan tràn.
 
Cô nhẹ nhàng run rẩy, vội vàng để mũi chân xuống, kéo khoảng cách ra với anh.
 
Đi dạo không bao lâu, Tống Gia Mạt chọn được một đôi bông tai làm bằng thủ công.
 
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, so sánh bông tai rũ xuống bên tai, ánh mắt sáng rực: "Đẹp không?"
 
Hôm nay cơn gió làm ánh mặt trời vỡ ra, rơi vào trong mắt cô, còn sáng hơn cả những vì sao.
 
Trần Tứ cười nhìn cô một lúc, nói: "Đẹp lắm."
 
Cô hài lòng gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại tiếc nuối trả trở về.
 
"Đáng tiếc em không bấm lỗ tai."
 
"Thích thì mua trước." Trần Tứ lại cầm lên thay cô, "Tốt nghiệp dẫn em đi bấm."
 
Cô hơi ngập ngừng, xoắn xuýt nói: "Nhưng bấm lỗ tai rất đau đó."
 
"Vậy thì không bấm."
 
Trần Tứ nói: "Vừa rồi không phải ông chủ nói có loại không cần bấm lỗ tai sao? Vậy thì mua loại kẹp."
 
"Không cần đâu." Cô cười hì hì nói, "Cứ mua cái này đi, đến lúc đó anh đi bấm với em thì không đau nữa."
 
Trần Tứ nhíu mày, nhìn cô.
 
"Anh đi cùng em sao lại không đau?"
 
"Em có thể véo anh đó."
 
"..."
 
Bọn họ cùng nhau đi dạo suốt một đường, thỉnh thoảng đến lúc tính tiền, cô sẽ đàng hoàng đứng sau lưng anh, nhìn anh trả tiền xong, sau đó rất tự giác xách túi giúp cô.
 
Giống như đôi tình nhân bình thường nhất.
 
Một mặt cô không khống chế được vui vẻ, nhưng nơi nào đó lại truyền đến tiếng còi báo động vang lên, Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa.
 
Rất nhanh, bọn họ lại đi vào một cửa hàng.
 
Tống Gia Mạt đang chọn dây cột tóc, vừa quay đầu lại, đã thấy anh đưa tay tới, so so trên đầu cô.
 
Dường như cảm thấy thật sự thích hợp, Trần Tứ lại dùng chút lực, cài băng đô lên đầu cô.
 
Tống Gia Mạt khó hiểu quay đầu lại, nhìn thứ anh chọn cho mình trong gương.
 
—— Một cái băng đô tai mèo.

 
Giữa lỗ tai là màu hồng nhạt, viền điểm xuyết lông tơ nhỏ màu đen.
 
Phía trên còn có hai cái chuông, hơi cử động một chút, sẽ phát ra tiếng vang.
 
Mặt cô đầy vẻ bí hiểm: "Không nghĩ tới anh thích cái này."
 
Trần Tứ không lên tiếng, lại lấy xuống.
 
Không bao lâu, Tống Gia Mạt đã quên mất chuyện này, lại chạy đến khu gia dụng, nhìn trúng một cặp bao gối.
 
"Anh một cái em một cái, chúng ta chia ra dùng..."
 
Nói được một nửa dừng lại, cô lắc đầu, "Không được, thế này quá rõ ràng, sẽ bị phát hiện."
 
Cô gái nhỏ lại chạy lên chạy xuống, nghiên cứu đủ loại, cuối cùng quyết định chọn hai con búp bê dáng vẻ rất giống nhau.
 
"Chỉ cần nói đây là gắp búp bê lấy được, cái này nhìn giống như một cặp, như vậy là hợp tình hợp lý."
 
Trần Tứ vừa không có gì để nói lại buồn cười, một lúc lâu nói: "Ngược lại em làm đề toán cũng không nghiêm túc như vậy."
 
Cô bĩu môi, không trả lời.
 
Cuối cùng bây giờ cô đã biết, tại sao có một số thần tượng yêu nhau, sẽ không nhịn được phô bày kiểu dáng giống nhau trên phần mềm ——
 
Thì ra là bởi vì càng là không cho phép thì càng không nhịn được.
 
Trần Tứ xách giỏ mua sắm giúp cô, cô cũng không kiểm tra, cho đến lúc tính tiền thấy anh lấy ra một vật quen thuộc, màu đen, băng đô tai mèo.
 
......
 
Ra khỏi cửa hàng, Tống Gia Mạt nhỏ giọng nói: "Anh còn thật sự mua à?"
 
"Không phải em nói anh thích sao?" Anh giống như rất có lý, "Vậy anh cũng không thể không nghe lời em."
 
"..."
 
Hả? Phải không?
 
Tống Gia Mạt rất cẩn thận, sắp đến trước nhà, nói bọn họ lần lượt đi vào.
 
Dù sao lúc đi là tách ra, cùng nhau quay về thì quá rõ ràng.
 
Trần Tứ bảo cô về trước, Tống Gia Mạt đẩy cửa ra, bác cả đã ngồi trên ghế sô pha.
 
Có lẽ có vài người không khí toàn thân chính là rất có tính áp bức, Tống Gia Mạt không nhịn được thẳng sống lưng.
 
Trần Côn: "Về rồi à?"
 
"Dạ."
 
Không nhiều lời nữa, cô yên lặng đi rửa mặt, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi, có lẽ qua hơn bốn mươi phút, nghe được âm thanh Trần Tứ vào nhà.
 
Hình như bác cả hỏi anh một vài vấn đề, ví dụ như ra ngoài làm gì, sao lại mua những thứ này, anh tùy ý trả lời, nói đi chơi cùng người khác một lúc.
 
Cũng may tối nay đều không xảy ra chuyện gì.
 
Không bao lâu, cô nghe tiếng Trần Côn bước chân lên lầu, biết rõ một ngày kinh hồn bạt vía như hôm nay cuối cùng đã trôi qua.
 
Nhưng càng bị áp bức, hình như càng dễ sinh ra chút ý chí phản kháng, Tống Gia Mạt quay đầu lại, nhìn con búp bê nhỏ kia trên đầu giường mình, nghĩ đến tối nay trước giường Trần Tứ cũng sẽ đặt một con, khóe miệng khó hiểu đã giương lên.
 
Tất cả cảm xúc giấu kín sẽ phóng đại, sợ hãi càng sợ hãi, ngọt ngào càng ngọt ngào, vui sướng càng thêm vui sướng, ngay cả nhận được một chút xíu, cũng giống như có được toàn bộ thế giới.
 
Nhưng khoảng thời gian cô liều mạng đè nén tình yêu, cố gắng kiềm chế vui vẻ, cuối cùng trong đêm hôm nay nảy mầm từ dưới đất nhô ra.
 
Cho dù mưa gió sắp đến, cô nghĩ, cứ yêu trước đi.
 
Một tuần tiếp theo cũng tương đối yên bình.
 
Hôm thứ bảy, trường học gửi một khoản tiền thưởng cho câu lạc bộ, nói là khen thưởng biểu hiện xuất sắc của bọn họ trong hoạt động dẫn chương trình và phát thanh.
 
Tống Gia Mạt với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ, nhất định sẽ truyền lại đúng ý nghĩa của tiền thưởng.
 
Sau khi tan học, cô bảo các thành viên chờ trong tiệm trà sữa, bản thân mình thì đi mua sắm, qua hơn nửa tiếng mới đến.
 
"Đi đào vàng à?" Doãn băng Lộ nắm một cái túi màu hồng, "Ngược lại mình muốn xem thử cậu mua đồ tốt gì ——"
 
Nói được một nửa hơi ngừng lại, Doãn Băng Lộ chấn động nói: "Mẹ kiếp, thiết bị đọc sách điện tử?!"
 
Đây là một vật nhỏ cô ấy lải nhải nhắc tới rất lâu rồi, chủ yếu là có thể giấu trong tay áo xem tiểu thuyết, còn có thể tự động chuyển trang từ phía sau.
 
Doãn Băng Lộ vẫn luôn nói, chờ đến sinh nhật tự mua một cái tặng cho bản thân mình, vậy mà Tống Gia Mạt lại nhớ.
 
Cô nháy mắt: "Lần này không cần chờ đến sinh nhật rồi chứ?"
 
Bốn mắt là miệng dao găm mà lòng thiếu nữ, Tống Gia Mạt mua cho cậu ta một cái hộp nhạc, cậu ta đã thích đến không chịu được.
 
Cuối cùng, đến lượt Phí Liệt.
 
Tống Gia Mạt hơi có chút thấp thỏm, lấy ra một cái hộp giấy nhỏ.
 
"Không biết cậu thích gì, nhưng lần trước mơ hồ nhớ tới, hình như cậu nói muốn cái ghép hình này." Cô nói, "Thấy ảnh đại diện của cậu là chiếc thuyền, sau đó đã nhắm mắt mua con tàu này, không thích thì cũng thông cảm nhiều nhé."
 
Phí Liệt sững sờ một lúc.
 
Cậu ta không nghĩ tới hai ba tháng trước mình thuận miệng nhắc tới lại thật sự có người ghi nhớ.
 
Trong nháy mắt như có dòng nước ấm chảy vào, cậu ta ngồi chỗ này, cảm thấy có một loại cảm xúc thuộc về khó có thể nói rõ.
 
"Rất thích." cậu ta chậm chạp một lúc mới nói, "Cảm ơn nhé."
 
Doãn Băng Lộ nhìn cô: "Vậy của cậu đâu?"
 

"Mình không mua." Cô nhún vai, dáng vẻ sao cũng được, "Mua cái này của Phí Liệt chi quá khả năng rồi, nhưng mình cũng không muốn thứ gì, các cậu hài lòng là được rồi!"
 
"Vậy không được." Bốn mắt nói, "Cái này của sô cô la thật là đắt, lần trước tôi liếc nhìn đã cảm thấy trong bộ xếp hình này là nạm vàng sao?"
 
Phí Liệt: "Bởi vì là liên danh."
 
Bốn mắt cực kỳ không quen, hoảng sợ nhìn cậu ta: "Hôm nay tôi gọi cậu là Ferrero, sao cậu không mắng tôi?"
 
Phí Liệt nhíu ấn đường nhưng lại không thấy buồn bực như vậy: "Trời sinh cậu thiếu mắng đúng không?"
 
......
 
Hai người lại bắt đầu đấu nhau, Tống Gia Mạt thấy tốt thì kết thúc: "Các cậu thích là được, ngày mai tôi còn phải đến lớp học phát thanh, về trước nhé."
 
Cô và Doãn Băng Lộ đi rất xa, mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang ngồi bên bàn cãi nhau.
 
Doãn Băng Lộ liếc mắt: "Đàn ông cho đến chết đều là đồ ngốc."
 
Dừng một chút lại bổ sung, "Đặc biệt là Giang Tự."
 
Chiều chủ nhật tuần này, lớp phát thanh sắp xếp một bài kiểm tra đơn giản.
 
Nội dung là bình luận tin tức.
 
Nhờ có sự hỗ trợ của các môn văn hóa, cộng thêm việc Trần Tứ thường xem tin tức ở nhà, có kinh nghiệm chủ trì ở nhóm phát thanh, cô mạch lạc rõ ràng, nhận xét độc đáo, ngôn ngữ rất có tính khuếch đại, phát huy rất tốt, cuối cùng giành được hạng ba.
 
Ngay cả giáo viên cũng rất bất ngờ, nói cô thật sự rất thích hợp học phát thanh.
 
Thành tích phát thanh không tệ, Đào Bích cũng thấy nhẹ nhõm.
 
Cuối cùng, Đào Bích nói: "Cuối tháng sáu em có thể đi tập huấn, nhưng nếu một khi kỳ thi nghệ thuật không lý tưởng, thì dứt khoát trực tiếp từ bỏ thi đấu, tiếp tục quay trở về bổ túc lại môn văn hóa, có vấn đề gì không?"
 
Tống Gia Mạt gật đầu: "Em cũng nghĩ thế ạ."
 
"Đến lúc đó sau khi thi đấu xong, em cũng đừng đến cơ sở đào tạo khác, trực tiếp quay về Lục Trung, bên này không khí học tập tốt." Đào Bích nói, "Cô hỏi thử giáo viên khác, đều nói môn văn hóa ở cơ sở bên ngoài không bằng trường học, còn đắt vô cùng."
 
"Đến lúc đó em quay về, nếu như có thể theo kịp, cô vẫn sẽ cố gắng hết sức giữ em lại lớp một."
 
"Vâng, cảm ơn cô ạ."
 
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Tống Gia Mạt vẫn còn chút lơ mơ.
 
Nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của Đào Bích, giọng nói không mang theo chút nhiệt độ nào...
 
Nhưng vừa rồi cô ấy nói, cô ấy đã hỏi giáo viên khác tình hình, còn nói, nếu như có thể theo kịp, sẽ giữ mình ở lại lớp một.
 
Lao Gan Ma trong lời đồn đãi là thái độ cộc cằn, nữ ma đầu không nói lý lẽ, thật ra thực sự có một mặt đặc biệt mềm mại, chỉ là ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh như băng, rất khó được người ta phát hiện.
 
Hình như cũng không bao lâu, chuyện Tống Gia Mạt chuyển sang học sinh nghệ thuật mọi người đều biết.
 
Đoán chừng là miệng rộng của bốn mắt nói khắp nơi, lại có người chuyển đến trên diễn đàn, một truyền mười, mười truyền một trăm, làm buổi tối cô về đến nhà trên We Chat tất cả đều là hỏi thăm.
 
Vốn tưởng rằng náo nhiệt như thế cũng đủ rồi, không nghĩ tới hôm sau đến trường học lại bị gọi đi tham gia họp.
 
Đã rất lâu rồi chưa tổ chức cuộc họp thế này.
 
Tống Gia Mạt ngồi một bên cùng thành viên trong nhóm, mà bên kia là Vạn Nhã ngồi.
 
Cô giáo phụ trách câu lạc bộ nói: "Sáng nay cô nhận được một bức thư nặc danh dán kín, nói là biết Tống Gia Mạt muốn chuyển sang phát thanh, nhưng ra ngoài tập huấn thì phải đi bao lâu, lo lắng sau này câu lạc bộ không làm tốt, các em có ý kiến gì không?"
 
Chuyện này, dĩ nhiên Tống Gia Mạt cũng nghĩ tới.
 
"Bây giờ câu lạc bộ phát thanh cơ bản đã ổn định, đến lúc đó Doãn Băng Lộ bọn họ phụ trách là được, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì."
 
Vạn Nhã mím môi, nói: "Có lẽ người trong bức thư này nhất định là cho rằng chủ tịch câu lạc bộ vẫn luôn không có mặt trong câu lạc bộ thì sẽ không thích hợp thôi."
 
Tống Gia Mạt: "Vậy có thể trực tiếp chuyển cho Doãn Băng Lộ."
 
"Là một biện pháp tốt." Vạn Nhã cười cười, "Nhưng Tiểu Doãn cũng không hề có kinh nghiệm gì nhỉ?"
 
Doãn Băng Lộ: "Làm sao có kinh nghiệm như cậu chứ, chủ tịch cũ nhóm một câu lạc bộ phát thanh, ai có thể so với cậu."
 
Biểu cảm Vạn Nhã bỗng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh đã khôi phục tươi cười: "Chẳng qua tôi chỉ phân tích khách quan một chút, cậu không cần có thái độ thù địch như vậy với tôi."
 
Doãn Băng Lộ: "Tôi có thái độ thù địch? Cậu xác định?"
 
Vạn Nhã: "Hiện tại tôi đang nói đến vấn đề có thể thuyết phục được mọi người hay không."
 
Tống Gia Mạt cúi đầu nhìn bức thư.
 
Doãn Băng Lộ liếc mắt nhìn, lúc này mới nói: "Cho dù một năm sau, Tống Gia Mạt vẫn là chủ tịch câu lạc bộ, tôi cũng không cảm thấy mọi người sẽ có dị nghị gì."
 
"Thà nói có thể thuyết phục được mọi người hay không, còn không bằng nói có thể làm cho người âm dương nặc danh này hài lòng nhỉ? Cậu nghĩ thế nào, chủ tịch Vạn Nhã nhóm một câu lạc bộ phát thanh, không phải thư này là cậu viết đó chứ?"
 
Vạn Nhã giải thích: "Làm sao có thể, nét chữ của tôi không phải như vậy."
 
Tống Gia Mạt chống đầu, hơi khó hiểu.
 
"Cậu cũng không xem, sao biết nét chữ bên trong?"
 
......
 
Khóe miệng Vạn Nhã bỗng chốc cứng đờ.
 
Bầu không khí trong khoảnh khắc đình trệ.
 
Lúc này giáo viên mới gõ gõ mặt bàn: "Được rồi, cô cũng cảm thấy cách giải thích trong bức thư này có một phần đạo lý, các em định xử lý thế nào?"
 
Tống Gia Mạt ngẫm nghĩ: “Thưa cô, chuyện này hơi đột ngột, chúng em cần bàn bạc một lát, đến lúc đó sẽ cho cô một cách giải quyết hài lòng.”
 
Hội nghị kết thúc, buổi trưa lúc bọn họ tiếp tục phát sóng chương trình phát thanh, nhân tiện nói đến đề tài này.
 
Doãn Băng Lộ: "Vạn Nhã này làm sao vậy, vào câu lạc bộ phát thanh là có thể làm rạng rỡ tổ tông sao, sao cô ta lại sống chết bám víu không buông chứ."
 
Bốn mắt đẩy đẩy mắt kính: "Cho phép tôi bạo gan bàn về âm mưu này một chút, liệu có phải là chuyện xây nhà đã khiến nữ thần Vạn nhỏ bé khó chịu hay không? Cho nên có lẽ thoáng cái chán ghét chúng ta —— dù sao bây giờ mọi người nhắc tới nữ thần nhỏ bé đều chỉ nhớ tới chủ tịch câu lạc bộ sáng chói vĩ đại của chúng ta."
 
Tiền ba món quà kia quả thật chi rất đáng giá, bây giờ Giang Tự và Phí Liệt đối với cô đều vô cùng kính trọng, vô cùng trung thành, tình hữu nghị trong câu lạc bộ kiên cố không thể phá vỡ.
 
Tống Gia Mạt bị lời nói của cậu ta làm dâng lên một trận buồn nôn, nhìn qua, đúng lúc phát hiện cái gì đó: "Đợi chút, mắt kính của cậu... sao hình như không có độ?"
 
Bốn mắt kéo một khoảng cách xã giao nhất định ra, lúc này mới nói: "À, do tôi cảm thấy đeo lên tương đối có phong độ của người trí thức, thế nào, có phải lần đầu tiên nhìn thấy tôi khi ấy cảm thấy tôi là một người rất có học thức không?"
 
"..."
 
Doãn băng Lộ: "Người ta đi làm phẫu thuật cận thị, cậu lại cho bản thân mình một cái mắt kính, rất được."
 
Phí Liệt: "Chẳng làm được gì, mắng người cậu ta mẹ nó là hạng nhất."
 
"Sao lại biến thành công kích tôi?" Bốn mắt tức giận, lại ồn ào cãi nhau với Phí Liệt —— về phần tại sao không cãi nhau với Doãn Băng Lộ, có lẽ có chút nguyên nhân khác.
 
Tống Gia Mạt và Doãn Băng Lộ đang tiếp tục suy nghĩ chuyện câu lạc bộ, trải qua chừng mười phút, nghe được âm thanh nâng cao của Giang Tự: "Được lắm! Phí Liệt! Cậu cái tên phản đồ này!"
 
Có lẽ do cậu ta chưa bao giờ gọi tên họ Phí Liệt, lúc này vừa hô lên, các cô cũng nhìn sang.
 
Giang Tự giống như tố cáo, đặt điện thoại di động trước mặt Tống Gia Mạt: "Cậu xem thư mục ảnh của cậu ta đi! Cậu ta lưu rất nhiều nhiều ảnh trước đây của Vạn Nhã trên bài đăng trường học! Mẹ nó! Hóa ra đây là người hâm mộ của đối thủ!! Chém đầu ngay lập tức!!"
 

Giang Tự: "Được lắm, tôi đã nói mà, sao trước kia nói một chút tới Vạn Nhã lại lập tức lên tinh thần, tại sao dường như cậu tới gia nhập vào nhóm chúng ta chẳng qua là tới cho đủ số, hóa ra lâu nay cậu bán thông tin của chúng tôi!"
 
"Loại chuyện này tôi còn khinh thường làm OK?" Phí Liệt nhíu mày, "Trước đây tôi có chút cảm tình với Vạn Nhã, tới đây cũng là muốn xem thử có thể tiếp xúc hay không, nhưng chuyện câu lạc bộ của chúng ta từ trước đến nay tôi chưa từng nói qua, ông đây không phải người thiếu đạo đức như vậy!"
 
Bốn mắt phấn khích mười phần: "Bây giờ cậu còn thích cô ta chính là phản bội chúng tôi!"
 
"Bây giờ tôi không thích cô ấy."
 
"Vậy tại sao cậu còn ở lại câu lạc bộ của bọn tôi!"
 
"Còn không phải bị cảm động ——" Phí Liệt ngừng một chút, hỏi ngược lại Giang Tự, "Vậy tại sao cậu lại vào câu lạc bộ phát thanh?!"
 
Bốn mắt im lặng.
 
Bốn mắt tức giận.
 
Bố mắt đỏ mặt.
 
Bốn mắt: "..."
 
Phí Liệt cười lạnh.
 
Doãn Băng Lộ nhỏ giọng: "Bọn họ thật là xứng đôi."
 
Tống Gia Mạt gật đầu: "Mình cũng cảm thấy vậy."
 
Rất nhanh, bốn mắt đã tìm lại được lập trường lần nữa: "Được rồi, con người không phải là thần thánh ai có thể không phạm sai lầm, cho cậu một cơ hội lựa chọn lần nữa, cậu chọn một lần nữa."
 
Phí Liệt cũng không quay đầu lại rời đi.
 
Biểu cảm Giang Tự chấn động, nhìn cửa một lát, lại nhìn bọn họ, nhìn cửa thêm chút nữa: "Sô cô la đi rồi?? Cậu ta đi rồi?? Lương tâm cậu ta bị chó ăn rồi sao, uổng công chúng ta đối xử với cậu ta tốt như vậy ——"
 
Một giây tiếp theo, cửa lại bị người ta gõ lần nữa.
 
Giống như trở lại ngày tuyển người hôm đó, người kia nhíu mày, nghênh ngang đi tới.
 
Mặt rất tồi tệ, tính tình nhìn thật nóng nảy, bị kéo đến chỗ chết.
 
Nhưng không giống là lần này trong mắt cậu ta, có chút thứ gì đó dịu dàng đến không ngờ.
 
Cậu ta đưa tay ra, nói: "Làm quen lại lần nữa, tôi là Phí Liệt nhóm phát thanh hai."
 
Tống Gia Mạt chống đầu cười, đột nhiên hiểu cái gì gọi là thật lòng đổi lấy thật lòng.
 
Lúc bàn tay giao nhau, Phí Liệt lại đột nhiên bắt đầu hứng thú nói với bốn mắt: "Chỉ là vì tôi cảm thấy con người chủ tịch câu lạc bộ rất tốt, không có liên quan đến cậu."
 
Bốn mắt: "A —— Phí Liệt! Tôi liều mạng với cậu!"
 
Yên tĩnh không tới năm phút, lại đánh nhau.
 
Tống Gia Mạt và Doãn Băng Lộ rút lui kịp thời, chừa lại cho bọn họ thế giới rộng lớn hơn để đánh nhau.
 
Doãn Băng Lộ nói phải đến tòa nhà lớp mười hai, tìm người lấy chút đồ, Tống Gia Mạt đi cùng cô ấy, cố ý đi vòng qua cầu thang bản thân mình muốn đi.
 
Dọc đường, Doãn băng Lộ không nhịn được lảm nhảm mắng Giang Tự, Tống Gia Mạt lắng nghe, lúc đi ngang qua phòng học nào đó lại không nhìn được nhìn một chút.
 
Trần Tứ đang làm bài.
 
Tư thế anh ngồi không nghiêm chỉnh lắm, dáng vẻ có chút lười biếng, thời điểm suy nghĩ xoay bút, theo thói quen viết chữ kéo dài nét cuối.
 
Rất nhanh, các cô đi qua cửa sổ, trước mặt biến thành một bức tường, Tống Gia Mạt thu hồi ánh mắt.
 
Lấy đồ xong quay về, đi tới chỗ quen thuộc, cô lại không nhịn được, nhìn vào trong một chút.
 
Thấy Trần Tứ không phát hiện ra cô, không biết thế nào lại rất vui vẻ, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
 
Từ nhỏ cô chính là người rất mê tín.
 
Thời điểm vui vẻ giọng không dám lớn quá, sợ làm phiền đến người khác, sợ sự vui vẻ thật vất vả mới từ trong kẽ tay của ông trời bố thí ra ngoài này rất nhanh sẽ bị phát hiện rồi lấy về.
 
Đối với Trần Tứ cũng là như vậy.
 
Bọn họ ngầm hiểu không nhắc đến, chưa bao giờ hỏi đối phương rốt cuộc thuộc về vị trí nào, cũng sẽ không xác định một số thứ thật sự rất muốn xác định.
 
Cô biết, Trần Tứ cũng sợ.
 
Vì vậy duy trì cân bằng mối quan hệ hiện có, không dám tùy tiện phá vỡ, không dám xác nhận ba chữ kia, rất sợ trên cân tiểu ly nhiều thêm một khoản, sự cân bằng này cũng sẽ bị lật đổ.
 
Bọn họ giẫm trên lưỡi dao không dám nhảy múa, không dám lên tiếng.
 
Trước tiết học cuối cùng có người tới đưa bài thi, Tống Gia Mạt nghe tiếng bàn tán cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên, là Trần Tứ.
 
Anh mặc đồng phục phẳng phiu, đường cong bả vai lưu loát, đặt bài thi xuống, cười cười nhìn cô.
 
Sống lưng Tống Gia Mạt cứng đờ, không nhịn được nhẹ nhàng tụt rụt cổ.
 
... Không thể nào.
 
Chẳng lẽ anh biết, hôm nay cô đến nhìn anh sao?
 
Nhưng Trần Tứ không giải quyết nghi ngờ của cô, giống như cô nhìn anh vậy, anh cũng chỉ sang đây nhìn cô cô một chút, sau đó rời đi.
 
Sau khi tan học, Tống Gia Mạt phải đợi Trần Tứ, vì vậy ngồi tại chỗ làm bài, nhưng ngồi một lúc, cô phát hiện Doãn Băng Lộ cũng không đi.
 
Tống Gia Mạt: "Cậu còn chưa đi sao?"
 
"Đợi một lát." Doãn Băng Lộ nói, "Mình đang xem đến phần đặc sắc nhất của bài này, xem xong thì mình đi."
 
"Hay đến thế sao?"
 
Doãn Băng Lộ: "Đương nhiên rồi, quyển này là giả khoa chỉnh hình[3], cậu biết tinh túy của giả khoa chỉnh hình ở chỗ nào không?"
 
[3] Giả khoa chỉnh hình: ngược lại với văn học khoa chỉnh hình, đây là thể loại văn học, tiểu thuyết nói về câu chuyện yêu đương của anh chị em trên danh nghĩa, không có cùng huyết thống. 
 
Tống Gia Mạt bỗng chốc nghẹn lời: "Ở đâu?"
 
Nhưng Doãn Băng Lộ không trả lời, có lẽ là đang chuyên tâm xem tiểu thuyết, không rảnh trả lời câu hỏi cô đặt ra.
 
Tống Gia Mạt mở điện thoại di động, muốn hỏi thử Trần Tứ chuyện lúc xế chiều, suy nghĩ lại, không biết tính sao, đã gửi tới một câu ——
 
[Anh.]
 
Trong nháy mắt, anh nhắn tin trả lời, thậm chí cô có thể đoán được biểu cảm trên gương mặt anh.]
 
Trần Tứ: [Sao vậy, em gái?]
 
Đánh chữ không dễ giải thích, Tống Gia Mạt nhấn phím giọng nói, lúc đang muốn mở miệng, dường như cuối cùng Doãn Băng Lộ cũng làm xong, đến gần trả lời đề tài vừa rồi.
 
Cô ấy thần bí nói: "Ban ngày kêu em gái, buổi tối em gái kêu.”
 
Lời nói này hoàn toàn chấn động, Tống Gia Mạt bị dọa đến mức ngón tay buông lỏng.
 
Không sai không lệch ghi lại giọng nói này, gửi ra ngoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận