Cùng anh bỏ trốn

Chương 41: Rất hưởng thụ?
 
Editor: Lục Trà Chanh Dây
 
Tống Gia Mạt mờ mịt ngước mắt lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô bị khóa trong không gian nhỏ này, trước mặt chính là hô hấp nóng bỏng của anh.
 
Thiếu niên dựa rất gần, hành lang và ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh ồn ào.
 
Cô vừa mới nói, chỉ là em gái yêu thích đối với anh trai, nhưng anh nói anh không phải.
 
Cô giấu tình yêu của mình vào trong góc tường, che đậy trong ngày lễ không quan trọng, cất giấu vào trong pháo hoa rực rỡ và hoành tráng, chỉ nhỏ bé đến mức sắp bị dập tắt, cho dù vô tình bị anh nhìn thấy đốm lửa nhỏ, anh cũng có thể giả vờ vô tình phớt lờ ánh mắt đó, để nó biến mất một cách lạnh lẽo.
 
Nhưng toàn bộ, toàn bộ anh đều có thể nhận ra được.
 
Anh nắm ngón tay không được tự nhiên và cứng đờ của cô, tách vỏ bọc trái tim đầy cứng rắn của cô ra, kéo bước chân không ngừng lùi về phía sau của cô, nói với cô ——
 
Đây là trái tim anh, anh cũng giống như em.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
......
 
Cô hơi đờ đẫn lặp lại lần nữa: "Anh, anh không phải ư?"
 
"Không phải."
 
"Vậy... Vậy nếu như anh không phải thế." Ánh mắt cô lại bắt đầu hoảng loạn, "Vậy em, có lẽ em, cũng, cũng không phải nhỉ."
 
Trần Tứ nghe xong cười lên, môi cong cong: "Cuối cùng em phải hay không phải?"
 
Cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu ra, bàn tay dán sát lên cửa sắt lạnh như băng sau lưng, ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt anh.
 
"Anh hy vọng em phải hay là không phải?"
 
Thiếu niên rũ mắt, cảm xúc trong mắt không rõ.
 
Anh nhéo nhéo cằm cô, đầu lưỡi hơi cong lên, mang theo chút ý cười như có như không: "Làm gì, thả câu anh à?"
 
"Em nào dám." Tống Gia Mạt nhìn sang hướng khác, "Chỉ là em ——"
 
Lời còn chưa dứt, trong hành lang có giọng nói vang lên.
 
Lý Uy: "Anh Tứ, cậu tìm được thuốc không, sao lâu như vậy..."
 
Sau đó, khóa cửa chuyển động hai lần.
 
Trong lòng Tống Gia Mạt giật thót, đang muốn từ trong khuỷu tay anh chui ra ngoài nhưng cửa vừa mới bị đẩy ra một khe hở, lại bị Trần Tứ nhấn trở về.
 
Lạch cạch một tiếng, khóa lại.
 
Trần Tứ kề sát bên tai cô, hạ thấp giọng, "Buổi tối tan học chờ anh."
 
"... Ồ."
 
Sau đó, có một hơi thở ấm áp bao phủ xuống, phả vào sống mũi và trán cô, dừng lại như vậy mấy giây, lúc này mới lùi ra.
 
Cô không dám nghĩ, cũng không dám cẩn thận suy đoán cái kia đến cuối cùng là gì, cả người hoảng hốt mở khóa cửa, chạy ra ngoài.
 
Lý Uy không nhận ra, quay đầu lại khó hiểu nói: "Ai thế?"
 
Trần Tứ không nói gì cả, đứng cạnh cửa.
 
Rất nhanh, Lý Uy đã thay đổi sự chú ý: "Bôi thuốc mà lâu như vậy, cậu ở trong này đào vàng sao?"
 

Thiếu niên hơi dừng lại, dường như nghĩ đến gì đó, khóe môi giương cao không thể thấy rõ.
 
"Gần giống vậy."
 
Tan học, Tống Gia Mạt dựa theo giao hẹn không trở về sớm, làm đề trong phòng học.
 
Thời điểm giải được phương trình, đột nhiên một viên kẹo sữa từ ngoài cửa sổ ném vào.
 
Cô thuận theo đường quỹ đạo nâng mắt lên nhìn, Trần Tứ đứng ngoài cửa sổ, thân hình bị ánh trăng cắt ra thành hình chiếu phóng khoáng.
 
Cô thu dọn xong cặp sách, ra ngoài tìm anh.
 
Cô gái nhỏ có chút lo lắng kéo kéo dây cặp: "Chúng ta đi đâu?"
 
"Công viên." Trần Tứ nói, "Đi lấy một món đồ."
 
Cô à một tiếng thật nhỏ.
 
Trần Tứ cười: "Thế nào, thất vọng?"
 
"Không..."
 
Hai người ra khỏi trường học, lại chuyển qua hai con đường lớn, dần dần đi về hướng hẻm nhỏ không người.
 
Vốn dĩ cô duy trì khoảng cách một nắm tay với anh nhưng đi tới chỗ này, đoán chừng cũng không đụng phải người nào nữa, vì vậy nhích lại gần một chút.
 
Lúc đi lại, bả vai sẽ đụng nhẹ vào nhau.
 
Có lúc mu bàn tay cũng sẽ chạm vào, nhưng chỉ trong nháy mắt, lúc da thịt chạm vào nhau có thể cảm giác được hơi nhột rồi biến mất.
 
Cô không chịu nổi mê hoặc, không nhịn được cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng giật giật.
 
Nhưng cuối cùng không dám móc vào, lúc sắp chạm vào anh, đầu ngón tay lại tự động rụt trở về.
 
Sắp đi đến công viên, người dần dần nhiều lên.
 
Trần Tứ rất tự nhiên nghiêng đầu qua, nắm tay giơ lên ra phía sau.
 
... Là ý muốn nắm sao?
 
Cô sững sờ một giây, vô thức nắm vào.
 
Đây là bàn tay cô đã muốn nắm từ rất lâu, vô số lần đi ngang qua công viên đều đang nghĩ, nếu như có thể giống như người yêu với anh, cùng nhau đi dạo ở chỗ này, trò chuyện, sẽ là dáng vẻ thế nào.
 
Khớp xương ngón tay thiếu niên rõ ràng, thời điểm nhẹ nhàng thu lại, có thể sờ đến chỗ xương ngón tay hơi nhô ra của anh.
 
Cô không nhịn được xoa hai cái.
 
Trần Tứ: "Rất hưởng thụ?"
 
Mặt cô đùng một cái đỏ lên.
 
"Có phải anh... có bệnh không..."
 
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã càng ngày càng nhỏ.
 
Hình như tâm tình anh rất tốt, không nhịn được đang cười.
 
Bên cạnh rất nhiều người đi đường lướt qua, cũng có một số đôi tình nhân, nhưng hình như đều không dựa gần như bọn họ vậy.
 
Thật ra vừa rồi phát hiện không phải hẹn hò thật sự cô có chút mất mát.
 
Nhưng lúc này mới giật mình, thật ra thì bọn họ, giống một đôi hẹn hò nhất.
 
Ngón tay Trần Tứ móc qua, rơi vào lòng bàn tay cô.
 

Trái tim cô đập thình thịch.
 
Trong công viên cũng có rất nhiều thức ăn nhẹ, Tống Gia Mạt đi một lúc, ánh mắt rơi vào trên kẹo hồ lô.
 
Thiếu nữ tới gần, chỉ xuống: "Ông chủ, cháu muốn cái vị ô mai này."
 
"Được rồi, một xâu 20."
 
 Cô buông bàn tay đang nắm ra, lấy điện thoại di động muốn trả tiền, lại bị ông chủ che điện thoại di động, ám chỉ nói: "Bảo bạn trai cháu trả chứ."
 
Người bên cạnh hình như cười một tiếng, cô nhìn thấy trước mắt xuất hiện bàn tay thon dài trắng nõn kia, quét mã QR.
 
Trần Tứ: "Xong rồi."
 
Ông chủ gói kỹ màng gạo nếp, nháy mắt ra hiệu đưa kẹo hồ lô cho cô.
 
Đi ra ngoài mấy bước, cô mới nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng lẩm bẩm của ông chủ: "Ủa? Sao lại thanh toán nhiều hơn?"
 
......
 
Tống Gia Mạt tìm một cái ghế dài, ngồi xuống ăn hết sức chuyên chú, lúc này Doãn Băng Lộ lại gửi tới một tin nhắn, chia sẻ một bộ manga.
 
Nhìn bìa bên ngoài thì không phải thứ gì quá tốt.
 
Không thêm đá: [Cậu có thể xem chút gì đó lành mạnh được không?]
 
[Cái này còn không lành mạnh? Đây là việc hệ trọng nhất có liên quan đến sự sinh tồn và phát triển của nhân loại, thể hiện sự quan tâm của mình đối với xã hội hiện tại, thực hiện sứ mạng cộng đồng đối với vận mệnh nhân loại, ai có thể vĩ đại hơn so với nước khoáng mình chứ?]
 
[...]
 
Trò chuyện mấy câu, Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, phát hiện không thấy người bên cạnh.
 
Cô quay đầu tìm thử bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng anh.
 
Tống Gia Mạt đứng dậy, cách đó không xa chính là con đường xe chạy rộng rãi, cô nhìn dòng xe đang chạy như dệt đến ngẩn người, đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói.
 
"Sao vậy, không có anh ở đây, qua đường cũng không biết qua?"
 
Cô vội vàng quay đầu lại: "Anh đi đâu thế?"
 
"Đi lấy đồ." Trần Tứ lắc lư đồ trên tay, "Muốn không?"
 
Tống Gia Mạt nhận lấy.
 
Mở hộp ra, bên trong là một cái máy đồ chơi cỡ nhỏ, bỏ tiền vào bên trong là có thể lấy được những thứ đồ chơi nhỏ kia.
 
Chủ đề là đại dương, đồ chơi cũng là một vài thứ như những con bạch tuộc nhỏ, đáng yêu đến không chịu được.
 
Cô chớp mắt: "Anh lấy từ đâu thế?"
 
"Lúc đó ra ngoài đánh bóng với bọn họ thuận tiện thắng được, cảm thấy là thứ cô gái nhỏ thích chơi nên không lấy."
 
"Vậy sao bây giờ lại lấy?"
 
Anh hơi nghiêng nửa người dưới, đuôi mắt treo chút ý cười.
 
"Hiện tại không phải có một cô gái nhỏ ở đây sao?"
 
Cô đè nén khóe môi, lắc lư mấy đồng tiền màu lam nhạt trong hộp kia: "Hình như cái này còn rất giống với mấy đồng tiền may mắn trong ngăn tủ của em."
 
Suy nghĩ một chút, cô lại chép miệng nói, "Em thật sự rất thích nhưng cũng không đến mức đêm hôm anh không trở về nhà, chạy xa như vậy tới lấy."
 

Trần Tứ nhìn biểu cảm ghen tị của cô, giống như đang thưởng thức một thứ gì đó rất thú vị.
 
Anh hơi nhướng đuôi lông mày: "Thứ này có gì tốt mà cố ý đến lấy chứ?"
 
"Không phải tới lấy đồ thuận tiện dẫn theo em mà là vì dẫn theo em thuận tiện lấy đồ."
 
Anh lại đưa ngón tay ra, búng xuống trán cô: "Sao em luôn ngốc như vậy chứ, muốn ở cùng với em cũng không phát hiện được sao?"
 
Cô không phục: "Em mà ngốc? Lần trước đề kia..."
 
"Phải phải phải, công chúa thông minh nhất."
 
......
 
......
 
Hai người một hỏi một đáp, dọc theo phong cảnh đường phố càng đi càng xa.
 
Bóng đèn nê-ông đan xen, chiếu sáng bóng người đi sóng vai nhau, còn có cánh tay bọn họ trong bóng tối như có như không nắm lấy nhau.
 
Hôm sau, Tống Gia Mạt vẫn thức dậy rất sớm như cũ, đi đến gần nhà Doãn Băng Lộ.
 
Cho đến trưa đều trải qua rất yên lặng, lúc nghỉ trưa, cô đến phòng làm việc của Đào Bích lần nữa.
 
Đào Bích đang sửa bài tập, thấy cô đi vào, động tác trên tay không dừng lại: "Bàn bạc thế nào rồi?"
 
Dường như biết rõ, cô tới đây là để nói về chuyện học phát thanh.
 
Tống Gia Mạt nói: "Cô, em vẫn muốn đi."
 
Đào Bích chợt dừng bút, hỏi cô: "Vậy thời gian của em dự định sắp xếp thế nào?"
 
Tống Gia Mạt: "Cuối tháng sáu bắt đầu tập huấn, tháng mười hai kết thúc. Tháng một và tháng hai chuẩn bị thi đấu, nhưng khi đó đã có thể trở lại đi học gián đoạn."
 
Đào Bích: "Tập huấn thi nghệ thuật thì không có thời gian học tập, một lần mất là mất hơn nửa năm. Một tháng không làm đề thì sẽ không quen tay, huống chi nửa năm? Tháng một tháng hai cũng là kỳ thi quan trọng ở trường của em, không thể tính vào thời gian ôn tập chính quy."
 
"Sau khi trở về, em chỉ có bốn tháng chuẩn bị thi đại học."
 
Tống Gia Mạt mím môi nói: "Em sẽ cố gắng giành thời gian để làm đề."
 
"Đến lúc đó thì không phải là vấn đề em rút hay không rút ra thời gian." Đào Bích nói, "Cô cũng không ủng hộ việc em học lúc đang theo học nghệ thuật."
 
"Người khác đều là thí sinh học nghệ thuật mấy năm, nhưng em là bắt đầu từ số không, muốn đuổi theo phải làm càng tốt hơn, vốn phải đặc biệt cố gắng hết sức, không thể phân tâm, nếu không hai phía đều không được."
 
Tống Gia Mạt im lặng một lúc.
 
Đào Bích ngẩng đầu lên, lại mở miệng nói: "Ngay lúc này cô muốn xác định một vấn đề với em."
 
"Nếu như thi nghệ thuật không thi đậu vào một trường đại học tốt hơn, thậm chí so với trình độ trước mắt của em còn bị tuột dốc, vậy đối với em, không thể xem như một lựa chọn tốt, đúng không?"
 
Đào Bích: "Hôm qua cô về có xem thử một chút xếp hạng chuyên ngành truyền thông."
 
"Đại học duy nhất trước mắt em có thể lựa chọn chính là đại học Túc, trong bao nhiêu người mới có thể vào được một người, em có biết thi cử khó khăn bao nhiêu không?"
 
Dĩ nhiên cô biết.
 
Cô cũng đấu tranh do dự rất lâu, kiểm tra rất nhiều tài liệu, làm rất nhiều công tác chuẩn bị tâm lý, cuối cùng mới đưa ra quyết định này.
 
Đào Bích nói đúng, trừ đại học Túc, tất cả những đại học khác đối với cô mà nói đều là xuống cấp.
 
Tống Gia Mạt nói: "Em sẽ cố gắng."
 
Đào Bích chỉnh sửa lại bài thi trên tay một chút: "Đây không phải là cố gắng thì có thể, nếu như em đã học phát thanh hai ba năm, hôm nay nhất định cô sẽ không ngăn cản em."
 
"Xem như một sở thích thì có thể nhưng nếu cứ như vậy quyết định tương lai có phần quá giống trò đùa trẻ con. Trước khi em đến tìm cô, thậm chí còn chưa từng trải qua một tiết học phát thanh có hệ thống nào, làm sao nhận định có phải em thật sự thích hợp hay không?"
 
Tống Gia Mạt mím môi: "Em đã đăng ký vài tiết học, cuối tuần này có thể đi nghe thử ngay."
 
"Quá đột ngột rồi."
 
Đào Bích thở dài nhưng lại rất ngắn, giống như bởi vì bản thân không đủ năng lực: "Dù sao cô vẫn chưa đồng ý, em suy nghĩ thêm một chút đi."
 
Cô giáo vẫn không thả người, cả ngày hôm nay, tinh thần Tống Gia Mạt đều không xốc lên nổi chút nào.
 
Cô biết suy nghĩ này của cô rất mạo hiểm.
 

Phần lớn sinh viên nghệ thuật đều là bắt đầu huấn luyện từ lớp mười, đến lúc dự thi, thông thường đều là lớp văn hóa thật sự không ổn, mới chọn con đường thi nghệ thuật này.
 
Loại hạt giống vốn chú trọng chuyện học tập ở trường học giống như cô, nửa đường chạy đi học phát thanh, quả thật rất ít.
 
Mạo hiểm cũng cực kỳ lớn, một khi làm không xong, ngay cả đường lui ban đầu cũng không còn.
 
Buổi tối, lúc ra ngoài đi ăn cùng Trần Tứ, anh cũng nhìn ra trạng thái cô không thích hợp, hỏi: "Sao vậy?"
 
Tống Gia Mạt mang đầu đuôi ngọn nguồn chuyện hai ngày nay nói hết ra.
 
"Anh còn tưởng rằng là chuyện gì lớn." Trần Tứ nói, "Đi con đường mình thích, không phải rất tốt sao?"
 
"Thế nhưng... lỡ như sự lựa chọn này là sai thì sao?"
 
"Thế nào gọi là sai?" Trần Tứ chỉ chỉ một cái đĩa, "Giống như món ăn này, dù anh thích đi nữa, em cũng không đụng vào một miếng?"
 
Giọng nói thiếu niên trầm thấp chậm rãi, mang theo một sức mạnh nào đó rất có cảm giác an toàn.
 
"Người khác cảm nhận cũng là của người khác, có phải thứ em muốn hay không, chỉ có chính bản thân em mới hiểu được."
 
Tống Gia Mạt dựa vào ghế ngồi, rơi vào suy tư.
 
Ra khỏi quán ăn, Trần Tứ vỗ vỗ đầu cô, nói: "Được rồi, vui vẻ chút."
 
"Nếu đã đưa ra quyết định, có thời gian xoắn xuýt việc này còn không bằng làm nhiều thêm hai đề, xem thử môn chuyên ngành."
 
"Nhưng cô giáo không để em đi, đến lúc đó em vẫn bị làm khó dễ đấy." Cô gái nhỏ có chút buồn phiền, "Cho dù kiên quyết muốn đi, cũng sẽ ồn ào cực kỳ không vui vẻ."
 
"Chẳng qua cô ấy không biết em có thể làm được hay không." Trần Tứ nói, "Làm tốt cho cô ấy thấy không phải được rồi sao?"
 
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt.
 
Đúng vậy, Đào Bích chỉ sợ cô mạo hiểm, muốn cô ổn định, nhưng nếu cô có thể lấy được thành thích phát thanh rất tốt, chứng minh mình thích hợp với con đường này, có thể thi tốt hơn, sao Đào Bích lại kháng cự chứ?
 
"Ngày mai em phải đến tham gia tiết học phát thanh, hình như rất nhanh sẽ có một bài kiểm tra." Tống Gia Mạt nói, "Nếu như có thể thi được top 3 vậy chứng minh em và những người học mấy năm kia, cũng không có gì khác biệt quá lớn."
 
"Ừ."
 
Dừng một chút, Trần Tứ nói: "Lớp phát thanh có nam không?"
 
"Có chứ."
 
“Vậy đến lúc đó anh đưa em đi."
 
Cô quay đầu đi, nhẹ nhàng cười, khóe mắt lại hơi cong lên.
 
Có phương án giải quyết, ngực cũng hơi thả lỏng hơn phân nửa.
 
Giống như muốn xác nhận điều gì đó, đột nhiên cô nói: "Anh sẽ ủng hộ quyết định của em, đúng không."
 
"Đương nhiên."
 
Lại trải qua mấy giây như vậy, thiếu nữ chợt ngẩng đầu lên, nói: "Em sẽ thi thật tốt, anh ở đại học Túc chờ em."
 
Trần Tứ nhìn cô, một lúc sau cười lên.
 
"Được, anh ở đại học Túc chờ em."
 
Tống Gia Mạt gật đầu, lại yên lặng đi theo sau lưng anh.
 
Cảnh đêm hôm nay rất đẹp, bọn họ quanh quẩn trên đường phố phồn hoa trường học, trong một con đường nhỏ không người, cô mới dám dựa gần hơn một chút.
 
Tống Gia Mạt đột nhiên suy nghĩ, lúc nào, bọn họ có thể thản nhiên đi dưới ánh mặt trời, tay nắm tay đi trong sân trường, đón nhận sự chúc phúc và khen ngợi của tất cả mọi người.
 
Sẽ có một ngày như vậy nhỉ.
 
Trần Tứ nghiêng đầu: "Đang suy nghĩ gì thế?"
 
Cô hồi phục tinh thần.
 
"Đang suy nghĩ, lỡ như sau này em lưu lạc đầu đường..."
 
"Không đến mức đó." Trần Tứ đưa tay, xoa xoa dái tai cô, "Anh nuôi em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận