Cùng anh bỏ trốn

Chương 15: Xin lỗi.
 
Cô quên mất đã trả lời ra sao, bị Trần Tứ đuổi về ngủ như thế nào.
 
Cả một đêm kia, Tống Gia Mạt đều mơ mơ hồ hồ, chạm vào gối thì lập tức chìm vào giấc ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thức dậy, lại là một ngày mặt trời rực rỡ.
 
Bắc Thành rất lớn, cho dù ở gần khu thương mại, nhưng đến trường học vẫn phải mất hai mươi phút đi xe.
 
Xe bus sáng hôm nay rất vắng, cô chọn một vị trí dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống, sữa chua trong tay cô trượt một cái, đột nhiên che miệng lại.
 
“Em đứng thứ 8 cả khối??”
 
Trần Tứ: “……”
 
“Cung phản xạ của em lại dài thêm một chút rồi à?”
 
Lượng tin tức của chuyện này quá lớn, tới bây giờ cô mới hoàn toàn tiêu hóa xong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em thật trâu bò, em quá trâu bò rồi.” Tống Gia Mạt khó có thể tin được, nói, “Chỉ vẻn vẹn một tháng, hoàn thành việc lột xác 27 hạng, đây là gì? Phá kén hóa bướm, thiên phú dị bẩm chẳng qua cũng là như vậy nhỉ?”
 
Cô nhìn về phía Trần Tứ: “Trên đời vốn không có Ultraman, em chính là kỳ tích tái hiện.”
 
“……”
 
Trần Tứ lười để ý đến cô, ngửa đầu uống nước.
 
Nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, một bà cụ ngồi ở phía trước không khỏi quay đầu lại:
 
“Cô gái nhỏ, cháu học ở trường nào vậy?”
 
“Lục Trung ạ.”
 
“Bắc Thành Lục Trung? Đó là trường học tốt, hạng 8 cả khối chính là cái này.” Bà cụ dựng ngón tay cái lên.
 
Tống Gia Mạt cảm thấy bà cụ này thật dễ thương, gật gật đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy, mỗi ngày cháu đều chăm học khổ luyện,” Cô bĩu môi, dìm hàng Trần Tứ đang ở một bên nghe nhạc, “Không giống anh ấy, không học vấn không nghề nghiệp.”
 
“Con trai học tập sẽ kém hơn một chút,” Bà cụ nói, “Thành tích của cậu ấy chắc chắn sẽ không đuổi kịp cháu đúng không?”
 
Tống Gia Mạt suy nghĩ một lát, nói rất chân thành: “Dạ, anh ấy đứng nhất toàn trường ạ.”
 
Bà cụ: “…………”
 
*
 
Đến trường học, hết tiết thứ nhất là thời gian giải lao.
 
Tống Gia Mạt giúp lớp trưởng cùng đi ôm bài thi, lúc đi ngang qua văn phòng tiếng Anh thì nghe thấy giọng nói của Hoàng Hướng San:
 
“Thưa cô, đây là lúc trước khi chúng em làm vệ sinh, chậu hoa được đặt ở chỗ này. Em dọn nó về trước ạ.”
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 là giáo viên tiếng Anh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết giáo án.
 
“Được.”
 
Động tác của Hoàng Hướng San rất cẩn thận, bàn tay chuyển đến phía dưới chậu hoa, nâng cả cái chậu hoa lên.
 
Sau khi xác nhận xong gì đó, cô ta không khỏi cong môi, vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
 
……
 
Tống Gia Mạt đi cùng lớp trưởng xuyên qua hành lang, chuẩn bị về lớp học.
 
Lúc đi qua lớp 5, đột nhiên lớp trưởng lại bị người của lớp bọn họ gọi lại: “La Đình, tài liệu tham khảo mà mấy lớp cùng nhau quyết định, cậu vẫn chưa ký tên.”
 
Người đó đưa cuốn vở ra.
 
“Ờ ờ,” Lớp trưởng bừng tỉnh, đặt những thứ đang ôm xuống bên cửa sổ, vươn tay ra, “Đưa mình cây bút.”
 
Nơi bọn họ nói chuyện là ở chỗ cửa sổ, vì người lớp 5 kia cũng không trở về chỗ ngồi, trực tiếp cầm hộp bút màu vàng trong tầm tay lên, ném qua.
 
Lớp trưởng kéo ra, lục tìm bên trong một hồi, lúc này mới lấy ra cây bút màu đen.
 
“Tuyệt lắm, một cái hộp bút đầy ắp, cầm năm cái thì đều là son môi.”
 
Người nọ cười không thôi: “Cẩn thận chút, đây là son tint đó.”
 
Ký tên xong, lớp trưởng vươn ngón tay ra, quơ quơ trước mặt Tống Gia Mạt: “Nhìn gì đấy? Đi thôi.”
 
Sau khi hai người rời đi, vài phút sau, Hoàng Hướng San mới trở lại chỗ ngồi.
 
Cô ta vội vàng mở tờ phiếu kia ra, cũng không chú ý tới có gì không đúng.
 
*
 
Giữa trưa, Tống Gia Mạt muốn ăn mì sợi cay, Triệu Duyệt lập tức đi cùng cô đến con phố khá xa kia.
 
Đây là quán ăn nhỏ theo kiểu Hàn, nhưng mì sợi cay có thể được gọi là tuyệt vời nhất, mì sợi tràn đầy nước canh hấp dẫn lại đi kèm với chân giò hun khói cùng với phô mai, đôi đũa tùy ý khuấy trộn vài cái, mùi hương thơm ngon tỏa ra bốn phía.
 
Triệu Duyệt rất muốn ăn, chẳng mấy chốc đã ăn xong trước, đang ngồi bên chơi điện thoại đợi cô.
 
Tống Gia Mạt vừa gắp một miếng sushi, thì nghe thấy Triệu Duyệt nói: “Kia là Hoàng Hướng San à? Sao chỉ có một mình cậu ta vậy?”
 
Đây là con phố nhỏ, cửa lớn đối diện là tiệm photo Hoàng Hướng San vừa đi vào đó mới mấy giây.
 
Triệu Duyệt: “Không phải trong trường có tiệm photo sao, còn rẻ nữa, tại sao cậu ta lại muốn ra ngoài in?”
 
Tống Gia Mạt: “Bởi vì sợ.”
 
“Sợ cái gì?”
 
“Sợ bị phát hiện.”
 
*
 
Lúc trở về trường, đúng lúc lại đụng phải Hoàng Hướng San.
 
Trên sân thể dục, hai người mặt đối mặt.
 
Trong tay Hoàng Hướng San ôm một chồng sách vở thật dày, không biết là vừa lấy từ đâu ra, phương hướng hoàn toàn ngược lại với trở về lớp học.
 
Nhưng trên mặt cô ta lại treo một nụ cười vô cùng xán lạn, khắp mặt đều là cảnh xuân, vô cùng đắc ý.
 
Giống như vừa mới làm xong một chuyện lớn có độ khó cao.
 
Nhìn thấy Tống Gia Mạt, cô ta cũng không sợ, ngược lại càng thêm đắc ý: “Sao giờ mới trở về? Suy nghĩ lại xong chưa, top 12 cả khối?”
 
Nhưng còn không đợi Tống Gia Mạt mở miệng, cô ta cực kỳ hưng phấn, hơi nghiêng người, thì đột nhiên bị người ta đụng vào cánh tay một cái!
 
Trong nháy mắt, những thứ ở trong lòng rơi đầy đất.
 
Nụ cười của Hoàng Hướng San cứng đờ bên khóe miệng: “Cậu có ――”
 
Nhưng chỉ kịp mắng ra hai chữ, cô ta lập tức ý thức được chuyện gì đó, vội vàng cúi người nhặt.
 
“Xin lỗi!” Nam sinh đụng phải cô ta vội vàng nói, “Tôi nhặt giúp cậu.”
 
“Không cần! Cậu cách xa tôi ra một chút!”
 
Cô ta vừa tìm vừa nhìn, giống như lo lắng thứ gì đó sẽ bị người ta phát hiện.
 
Nam sinh kia nhìn bìa sách một cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, xác nhận nói: “Hoàng Hướng San?”
 
“Tôi đã nói giọng rất quen thuộc mà, sao cậu vẫn nóng nảy y như lúc trước vậy?”
 
Hoàng Hướng San phiền muốn chết, niềm vui sướng vừa rồi đã biến mất không thấy tung tích.”

 
“Bớt chọc tôi, mau đi đi.”
 
“Giọng điệu của cậu như này là sao, tôi cũng không cố ý.”
 
Nam sinh kia tùy tiện nhặt một tờ, không khỏi nhìn một cái: “Đây là cái gì vậy? Phiếu hủy bỏ xử phạt?”
 
……
 
Chỉ một câu nói này, động tác của Hoàng Hướng San lập tức cứng đờ.
 
Dường như không khí đều yên lặng lại vài giây.
 
Hoàng Hướng San giật lại, không thèm nhìn.
 
“Tôi nào biết, ai nhét vào trong này của tôi vậy, tôi cầm cái này làm gì, cũng không phải tôi bị xử phạt, cậu hỏi nhiều như vậy, liên quan đến chuyện của cậu à??”
 
“Sao cậu lại giống thuốc nổ vậy, mình chỉ hỏi thôi cũng không được à? Nếu như cậu không biết, sao không xác nhận lại thử? Cái này chính là của cậu đúng không, cậu bị ghi tội rồi?!”
 
Giọng nói của nam sinh trời sinh cao vút, lại rất rõ ràng, khiến cho không ít người nhìn qua đây.
 
Hoàng Hướng San: “Liên quan tới cậu cái rắm, nhà cậu ở Hoàng Hà à, quản rộng như vậy?!”
 
Nói xong cô ta xoay người định đi, ngay cả những thứ còn lại trên mặt đất cũng không đoái hoài tới, nhưng vừa xoay người thì thấy, Tống Gia Mạt vẫn đứng tại chỗ.
 
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra, chảy khắp sống lưng của Hoàng Hướng San.
 
Tống Gia Mạt nhìn về phía đống đồ trong tay của cô ta, giọng nói rõ ràng: “Tôi nhìn thấy rồi.”
 
Lý trí nói cho Hoàng Hướng San biết phải mau rời đi, nhưng vì chột dạ, cô ta không thể không dừng bước.
 
Giọng của cô ta hơi run: “……Thấy gì?”
 
“Cậu và cậu ta gặp mặt,” Ngừng một chút, Tống Gia Mạt nói, “Buổi chiều ngày hôm qua, còn cả sáng nay nữa.”
 
Hoàng Hướng San như thể nghe được chuyện cười gì đó, ha một tiếng, vô cùng nắm chắc phản bác nói: “Sáng nay tôi không gặp Ngô Mãn, được chưa?!”
 
“Tôi có nói cậu ta là Ngô Mãn à?”
 
“……”
 
“…………”
 
Trái tim của Hoàng Hướng San đột nhiên trầm xuống.
 
Tống Gia Mạt nghiêng đầu: “Cậu đưa cục tẩy cho Ngô Mãn, chỗ tốt là gì? Có thể tự mình nói trước.”
 
“Cậu đang nói gì vậy? Cục tẩy có liên quan gì đến tôi, tôi cũng không ở phòng thi được không hả?”
 
Tống Gia Mạt: “Xem ra cậu cũng biết chuyện cục tẩy.”
 
Hoàng Hướng San nghẹn họng, nhưng rất nhanh, cô ta nói có sách mách có chứng phản bác: “Tôi biết được không phải rất bình thường sao, cậu thi ở lớp chúng tôi, xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ có người nói cho tôi biết, cái này không kì lạ chứ?”
 
Cô ta càng nói càng cảm thấy bản thân mình có lẽ phải, khí thế lại nhiều hơn hai phần, càng thêm hùng hổ dọa người: “Cậu đây là bôi nhọ đó? Cậu biết bôi nhọ bạn học sẽ có kết cục gì không? Tôi ――”
 
Tống Gia Mạt: “Trong hộp bút của cậu còn vỏ bao bì của cục tẩy.”
 
Một câu nói này khiến tất cả những lời thao thao bất tuyệt của Hoàng Hướng San kẹt lại trong cổ họng, phát không ra tiếng nào.
 
Khí thế quanh người của cô ta bắt đầu biến mất, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt cô ta bắt đầu từ từ biến sắc.
 
Quần chúng vây xem càng lúc càng đông, không biết ai cầm được hộp bút của cô ta, ném từ trên lầu xuống dưới.
 
Có người kéo ra xem: “Đệch mẹ, thật sự có này!!!”
 
Hoàng Hướng San: “Người có cục tẩy giống nhau thì có rất nhiều nhỉ? Một cái vỏ mà thôi, thế này thì có thể chứng minh đó là cái trên bàn của cậu à?”
 
Tống Gia Mạt mở lòng bàn tay ra, cục tẩy ngày đó vẫn được cô giữ lại vẹn toàn trong túi.
 
Cô nói: “Cục tẩy đã từng bị cậu cắt, nếu như cậu thật sự oan ức, vậy có thể thử ghép lại.”
 
Có nam sinh hóng chuyện từ giữa nhích đi lên, cầm lấy cục tẩy trong tay cô, lại lục tìm nửa ngày, phát hiện một cái trong hộp bút của Hoàng Hướng San.
 
Hơi xoay chuyển, ở chỗ chi tiết của hai cục tẩy khớp lại kín kẽ.
 
“Khớp lại rồi!! ĐM!! Khớp lại rồi!!!!”
 
“Kích thích quá anh em ơi ―― Đây chính là Holmes tra án hiện trường sao?”
 
“Ha ha ha ha ha vì sao không vứt luôn phần còn lại luôn chứ?”
 
Tống Gia Mạt đoán là bởi vì chột dạ.
 
Bởi vì chột dạ, không dám ném vào thùng rác, sau lại bởi vì trong hộp bút đều là son môi và đồ trang điểm, mà dần dần quên mất chuyện này.
 
Hoàng Hướng San không ngờ tới cô ta vẫn còn giữ lại cục tẩy này, ngay khoảnh khắc hai miếng cục tẩy hoàn toàn hợp lại, màu sắc trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.
 
Rõ ràng mới vừa rồi còn nhanh mồm dẻo miệng, bây giờ lại ngừng công kích, giống như khí cầu xẹp lép.
 
Tống Gia Mạt: “Cậu mua cục tẩy, viết xong nội dung đưa cho Ngô Mãn, cậu ta phụ trách ném lên trên bàn của tôi, quấy nhiễu tôi thi cử.”
 
“Sau khi làm thành công, cậu giúp cậu ta hủy bỏ xử phạt, đây chính là trao đổi giữa các người.”
 
Trên sân thể dục lại có một khoảng lặng ngắn ngủi, người vây xem càng lúc càng đông.
 
Cổ Hoàng Hướng San nghẹn lại, sống chết không nhận: “Cậu nói bậy gì vậy, có chứng cứ không?”
 
“Cậu không có chứng cứ thì những cái này đều là sự suy đoán!”
 
Tống Gia mạt hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ở chỗ nào đó có người đi ra.
 
Cô đi tới trước mặt Ngô Mãn, ung dung vươn tay ra.
 
Ngô Mãn bị đánh một cái trở tay không kịp, thấy động tác của cô tự nhiên như vậy, lập tức đưa đồ trong tay ra ――
 
Vươn tay ra mới ý thức được không đúng: “Chờ một chút!”
 
Nhưng đã trễ rồi.
 
Tống Gia Mạt cầm tờ phiếu hủy bỏ xử phạt đã được điền xong, để trước mặt Hoàng Hướng San.
 
“Phiếu là cậu trộm từ chỗ giáo viên chủ nhiệm, buổi trưa ra ngoài trường in ấn, một phần cho Ngô Mãn, một phần để về lại trong văn phòng, tưởng rằng như vậy thì có thể thần không biết quỷ không hay.”
 
“Nhưng cậu có biết giấy in bên ngoài không giống nhau không?”
 
Giờ phút này, Hoàng Hướng San mới hậu tri hậu giác cúi đầu, nhớ ra phiếu của trường học là màu vàng nhạt, mà giấy photo là màu trắng!
 
Đám người bởi vậy mà kinh ngạc cảm thán:
 
“Mẹ nó, thật là ngu mà.”
 
“Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng rất thông minh, không ngờ tới lại vừa ngu vừa hư, thất sách rồi.”
 
“Chị gái đối diện mới thật sự thông minh! Tư duy rõ ràng, nói có sách mách có chứng, yêu rồi nha anh em ơi.”
 
Mọi người lại ồn ào một trận, nhưng rất mau lại đồng thời câm miệng.
 
Sắc mặt Lý Thiên Vương xanh mét, từ phía ngoài cùng của vòng vây đi vào, không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.
 
Ông ấy nói: “Ngô Mãn, em nói chuyện này là thế nào?”
 
―― Xem ra hầu như đều nghe thấy hết rồi.
 
Ngô Mãn cúi đầu, không lên tiếng.
 
“Không nói đúng không? Vậy thì vi phạm nhẹ của em, tôi sẽ ghi lại đổi thành vi phạm nặng.”
 
Nghe đến đó, cuối cùng Ngô Mãn cũng ngẩng đầu lên: “Chính là! Là Hoàng Hướng San ――”

 
Cậu ta thở dài, “Tống Gia Mạt nói đúng, Hoàng Hướng San không muốn để cậu ấy thi tốt, nên bảo em làm ảnh hưởng đến cậu ấy, ai biết được môn tiếng anh kia, cuối cùng cậu ấy vẫn thi tròn điểm.”
 
“Hoàng Hướng San nói em vô dụng, em thúc giục cậu ta mau giúp em, sau đó ngày hôm qua cậu ta đi lấy phiếu hủy bỏ, trưa hôm nay thì đưa cho em, bảo em mau chóng điền xong, cậu ta giúp em nhét vào văn phòng của hiệu trưởng, đến lúc đó lừa gạt trốn cho qua tội.”
 
Không đợi Ngô Mãn nói xong hết, Lý Thiên Vương quát lớn một tiếng: “Càn quấy!!!”
 
“Chuyện như trộm phiếu này các em cũng làm ra được sao?”
 
“Lúc mới bắt đầu cậu ta không nói với em là như vậy, cậu ta nói cậu ta có cách, chắc chắn sẽ không bị phát hiện, hơn nữa loại chuyện như ở phòng thi, tình huống không nghiêm trọng thì sẽ không bị ghi tội, em được cậu ta khích lệ, nên……”
 
Sắc mặt Lý Thiên Vương vô cùng nghiêm trọng, Tống Gia Mạt chưa bao giờ thấy ông ấy nổi giận đùng đùng như vậy.
 
“Vậy thì thế nào? Như vậy thì có thể liên thủ hãm hại bạn học sao? Đây là vấn đề phẩm chất đạo đức! Rốt cuộc phụ huynh của các em dạy dỗ các em thế nào, làm thế nào lại có thể làm ra loại chuyện này hả?!”
 
Ông ấy xoay về phía Hoàng Hướng San: “Hóa ra em nói buổi trưa muốn đến văn phòng của thầy, chính là vì chuyện này?”
 
Hốc mắt Hoàng Hướng San đỏ lên, ngay lập tức nước mắt từng hàng từng hàng rơi xuống.
 
Cô ta cực kỳ hoang mang sợ hãi, không có khí thế kiêu ngạo như vừa rồi, trong miệng chỉ còn câu xin lỗi: “Thầy ơi, em xin lỗi, em……”
 
Lý Thiên Vương nhắm mắt: “Em khiến thầy rất thất vọng!” “Cái này đã không phải là loại chuyện nhỏ như trước đó nữa, em có biết tính chất của loại chuyện này không? Không chỉ có tâm tư của bản thân không đặt vào việc học, còn vu cáo hãm hại người khác ―― Em mới bao lớn, thế nào lại có tâm tư xấu xa như vậy!”
 
Hoàng Hướng San càng khóc dữ dội, cô ta cắn môi, cơ thể run rẩy, không nói ra được câu nào, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.
 
“Rốt cuộc em có biết đây là trường học không? Em đến đây để học! Không phải đến truyền tà khí không lành mạnh, Tống Gia Mạt người ta đối xử thế nào với em, em lại muốn giở trò với em ấy như thế, bản thân em không cảm thấy xấu hổ sao?!”
 
Hoàng Hướng San cảm thấy mất mặt, quá mất mặt, nước mắt cũng không ngừng được, cô ta duỗi tay bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
 
Lý Thiên Vương: “Hôm nay tôi nhất định phải trừng phạt, nếu không tôi thấy các em đều không biết đây là trường học!”
 
“Trưa mai không cần tập thể dục, em viết một bản kiểm điểm năm ngàn chữ để lên đài kéo cờ đọc, tuổi còn nhỏ thái độ phải đoan chính, đừng lấy sự không hiểu biết để làm lá chắn, lời bản thân mình đã từng nói, việc bản thân mình đã từng làm thì phải chịu trách nhiệm, đây là điều trường học nên dạy em.”
 
Ngay lập tức, Hoàng Hướng San nắm lấy vạt áo, mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên.
 
“Thưa thầy, em thật sự biết sai rồi, em, em không muốn đi kéo cờ……”
 
“Em không muốn cũng vô dụng!” Lý Thiên Vương không dao động, “Chuyện này không thể bàn bạc, viết xong thì đưa cho Tống Gia Mạt xem trước, em ấy cảm thấy được rồi thì đưa cho thầy, còn không áp chế nữa thì tôi thấy các em càng lúc càng vô pháp vô thiên rồi!”
 
“Được rồi, trở về lớp hết cho tôi, sau này bớt tụ tập đi!”
 
Nói xong, Lý Thiên Vương nặng nề đập cái ly một cái, không ngoảnh đầu lại, rời đi.
 
Trên sân thể dục người dần tản đi, Hoàng Hướng San không còn sức lực, ngồi xổm trên mặt đất khóc đến nổi sắp thở không nổi, cuối cùng chỉ có thể nửa quỳ ngồi dưới đất, mặc kệ bản thân mình khóc thút thít, đợi cảm xúc dần dần bình phục.
 
Cuối cùng hồi chuông hai tiếng vang lên, cảm thấy trên sân trường không có người nữa, cô ta mới dám mở mắt.
 
Vạn Nhã đang ôm bài tập đi ra, nhìn thấy cô ta, đưa bao khăn giấy qua.
 
“Lát nữa tới WC rửa mặt đi.”
 
Giống như nhìn thấy cứu tinh, Hoàng Hướng San nhào tới, nhưng dưới chân mềm nhũn, lại ngồi xổm dưới chân Vạn Nhã.
 
Cô ta sụp đổ lôi kéo tay áo của Vạn Nhã: “Cậu giúp mình đi, được không, cậu giúp mình đi……”
 
“Sao mình giúp cậu được,” Vạn Nhã kéo tay cô ta xuống, qua hai giây, lại đổi thành nắm lấy cổ tay cô ta, “Chuyện này đều là do bản thân cậu làm, hơn nữa tình huống cậu cũng nhìn thấy rồi, mình thật sự không có cách.”
 
“Nhưng mình đều là ――” Hoàng Hướng San lắc đầu, “Nhưng không phải cậu cùng ――”
 
Vạn Nhã lau nước mắt trên mặt cô ta, kéo qua khóe miệng cô ta.
 
“Có phải cậu không còn sức lực nữa phải không? Đợi mình đi mua chai nước cho cậu, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
 
……
 
Vạn Nhã để lại bình nước, nói bài tập cần gấp, cuối cùng cũng đi rồi.
 
Gần một giờ, thời gian mặt trời nắng nhất, trường học cũng tĩnh lặng, sân thể dục to như vậy không có một bóng người.
 
Hoàng Hướng San ngồi dưới đất, đã không còn sức lực.
 
Cuối cùng, cách đó không xa có người xuất hiện, người của hội học sinh kéo tấm kính thủy tinh ra, lại dán một thứ mới lên lần nữa, rất nhanh lại rời đi.
 
Tích góp sức lực thật lâu, Hoàng Hướng San mất sức đứng lên, đi đến trước bảng thông báo.
 
Đây là một bảng thành tích mới.
 
Chỗ được sửa đổi cũng không ít, nhưng nơi nào đó phía trước dễ thấy nhất, là vị trí cô ta quen thuộc nhất.
 
Trước đó “Tống Gia Mạt” là 12, giờ đã biến thành 8.
 
Hóa ra từ đầu đến cuối, người tự vác đá đè chân mình, đều là bản thân cô ta.
 
Không có bất cứ ai giúp đỡ cô ta.
 
Hoàng Hướng San dựa vào tấm kính thủy tinh, trong lòng là một trận bi thương.
 
Nước mắt thật không dễ dàng mới ngăn lại được, lại chảy xuống dưới.
 
*
 
Chạng vạng tan học, Tống Gia Mạt đúng giờ nhận được bảng kiểm điểm của Hoàng Hướng San.
 
Cô nhận lấy cất vào trong cặp sách, vừa làm xong động tác này, ngẩng đầu lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện chai nước.
 
Và một gương mặt khá xa lạ.
 
“Cái đó…… Đại hội thể thao lúc trước nợ cậu một chai nước, trả lại cho cậu.”
 
“Còn có, cảm ơn nha.”
 
Gương mặt của nam sinh phiếm đỏ, cách đó không xa có vài người đồng bọn đang xúi giục, đang say sưa xem náo nhiệt.
 
Tống Gia Mạt cẩn thận nhìn xem, mới phát hiện còn có một bức thư dán bên cạnh chai nước.
 
Đại hội thể thao cô đưa nước cho người ta khi nào nhỉ?
 
Chắc là tiện tay nhỉ ? Hình như ngày đó cô cũng không bắt chuyện giúp người ta mà?
 
Tống Gia Mạt đang nghĩ như vậy, nam sinh kia thấy cô không có hành động gì, trực tiếp nhét vào trong tay cô, nói một câu “Sau này gặp lại” rồi đi mất.
 
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng thật sự không nhớ nổi.
 
Sau khi về đến nhà, cô vội vàng đi làm bài tập, cho đến khi Trần Tứ học xong tiết tự học buổi tối trở về, cô mới nhớ ra bản thân mình vẫn chưa xem thứ kia của Hoàng Hướng San.
 
Tống Gia Mạt thuận miệng nói: “Đúng rồi anh, anh tiện thể giúp em kiểm tra cái ――”
 
Nói tới đây đột nhiên im bặt.
 
Cô đột nhiên phản ứng lại, trước kia những chuyện tương tự, cô chưa bao giờ nói cho Trần Tứ biết.
 
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cố gắng độc lập, nhưng mấy tháng này, một chuyện nối tiếp một chuyện, khiến cô hậu tri hậu giác ý thức được, sự ỷ lại của cô với Trần Tứ, chính là theo những chuyện này mà từng bước sâu sắc thêm.
 
Hơn nữa cô lại nhớ tới, trong cặp sách của mình còn có một bức thư.
 
Động tác của Tống Gia Mạt ngừng lại một chút, lúc này mới nói: “Không sao, anh bận chuyện của anh đi.”
 
Đáng tiếc Trần Tứ đã ngừng động tác xoay bút, ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ rơi về phía cặp sách của cô.
 
Cô không biết tại sao anh lại biết chính xác như vậy, bởi vì giây tiếp theo, thiếu niên đã ung dung mở miệng:
 

“Nhận thư tình?”
 
“……”
 
Em dễ đoán vậy sao??
 
Cô cảm thấy việc này không đúng: “Sao có thế chứ, em đều duy trì khoảng cách với nam sinh nha, anh biết đó, để đuổi kịp bước chân của anh, trong lòng em chỉ có học tập, không tin thì anh xem ――”
 
Chủ ý của cô là muốn rút bảng kiểm điểm của Hoàng Hướng San ra, để phân tán lực chú ý của anh, ai biết lại mang theo cuốn sách bài tập ra, bức thư kia ở giữa hai thứ đó lập tức rớt ra.
 
Bộp một tiếng, trực tiếp rơi trên mặt đất.
 
Còn là màu hồng.
 
“Đây không phải là thư tình.”
 
Tống Gia Mạt phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Đây chỉ là một người bạn học biết ơn, nhận sự giúp đỡ của em, chỉ đơn thuần là bày tỏ sự cảm kích với em, chúng ta không thể hẹp hòi như vậy, vừa nhìn thấy màu hồng là cảm thấy nó……”
 
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Tứ đã nhặt tờ giấy lên, bắt đầu đọc to.
 
Giọng anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Bạn học Tống Gia Mạt, mình thích cậu rất lâu rồi.”
 
“……”
 
“Sự dịu dàng tinh tế, vẻ điềm tĩnh thanh nhã của cậu, như ngôi sao phát sáng, luôn luôn hấp dẫn mình.”
 
“……”
 
Ánh mắt Trần Tứ dừng ở cổ áo ngủ hơi nhăn nhúm của cô, dáng ngồi thảnh thơi, cùng với nửa cọng snack vừa nhét vào bên miệng.
 
“Dịu dàng tinh tế? Điềm tĩnh thanh nhã?”
 
“Cậu ta nên đến khoa mắt khám đi.”
 
Trần Tứ: “Ngôi sao cũng không phải vật thể phát sáng.”
 
Động tác ăn snack của Tống Gia Mạt cứng lại giữa không trung: “…………”
 
Đây là tỏ tình sao? Đây là xử tội chứ nhỉ?
 
Ánh mắt Trần Tứ rũ xuống, tiếp tục đọc: “Vẫn còn nhớ đại hội thể thao ngày đó, một chai nước chanh ướp lạnh của cậu đưa qua đã khiến mình vô cùng nhớ nhung cả một kỳ nghỉ hè.”
 
“Đại hội thể thao còn đưa nước?” Mặt anh không chút biểu cảm hừ lạnh, “Ghê gớm quá nhỉ.”
 
Tống Gia Mạt: “Em nhớ ra rồi! Lúc đó hình như cậu ta chạy năm ngàn mét, mặt trời rất gắt, lúc đó em mua nước rồi, lớp trưởng lại phát đồ uống, em uống không hết, thấy cậu ta chạy nhanh bị trúng nắng nên tiện tay đưa cho cậu ta.”
 
Trần Tứ: “Bịa không tệ.”
 
“……”
 
Em không bịa chuyện mà!
 
Trần Tứ dừng lại vài giây, ánh mắt đảo qua, lúc này mới gấp tờ giấy viết thư lại.
 
Cô buột miệng thốt ra: “Vậy là viết xong rồi à?”
 
Trần Tứ: “?”
 
“Còn muốn anh đọc tiếp hả?”
 
“Không có, không có, không cần” Cô vội vàng  xua tay, chân chó cười nói, “Chắc anh khát nước rồi nhỉ, em đi rót nước cho anh.”
 
Trần Tứ hơi nheo mắt lại.
 
“Chê anh nói nhiều?”
 
Vẻ mặt cô chân thành tha thiết lại vô tội, dùng sức gật đầu: “Sao có thể chứ anh!”
 
“…………”
 
Trần Tứ rút cuốn sách lịch sử bên cạnh ra, “Lớp 11 là thời kỳ mấu chốt để xây dựng nền tảng, đừng phân tâm, có liên quan trực tiếp với lớp 12 ――”
 
“Em biết rồi,” Tai Tống Gia Mạt nghe đến nổi sắp nổi kén rồi, “Cũng chẳng phải em nhận thường xuyên, gần đây cũng chỉ có một bức thế này, không tin anh xem.”
 
Cô xách cặp sách lên, lộn ngược lại, giũ hai cái.
 
Cô tuyệt đối không hề nghĩ tới, ào một tiếng, cặp sách lẽ ra trống rỗng, không biết từ nơi nào rớt ra một đống đồ.
 
Một bức thư, hai bức, ba bức……
 
Còn có một hộp chocolate.
 
Tống Gia Mạt: “…… Em được hoan nghênh thế à?”
 
Trần Tứ: “……”
 
“Em nói mà, sao gần đây cặp sách lại nặng vậy chứ,” Cô cúi người xuống, cất toàn bộ những bức thư còn lại cùng một chỗ, kẹp vào trong bìa cứng của notebook, “Mấy cái này bỏ vào lúc nào vậy.”
 
Trần Tứ: “Em còn cất?”
 
“Tốt xấu gì cũng là một phần tâm ý của người khác mà, đúng không?” Cô nói, “Hơn nữa, sau này còn có thể giữ lại làm kỉ niệm, đến lúc đó đưa cho chồng em xem.”
 
Trần Tứ không chút để ý: “Trên đầu chồng em thật nhiều màu sắc.”
 
“……”
 
“Anh đừng tùy tiện bôi nhọ em được không? Em vô cùng chung tình,” Không có ví dụ làm bằng chứng, Tống Gia Mạt cũng chỉ thuận miệng nói vậy, “Sớm muộn gì cũng phải chạm trán, vậy sau này anh gặp bạn trai em thì phải làm sao bây giờ, đánh gãy chân anh ấy trước hả?”
 
Trần Tứ: “Ý kiến hay.”
 
Tống Gia Mạt bĩu môi.
 
Ở cùng Trần Tứ lâu như vậy, lời nói vui đùa của anh cô vẫn có thể nghe ra.
 
Nhưng bị Trần Tứ nói vậy, không biết tại sao, đột nhiên cô hơi muốn yêu đương.
 
Cũng không biết bản thân mình yêu đương là dáng vẻ gì, cũng chưa từng thích người khác, đây cũng xem như một điều tiếc nuối trong thời thanh xuân nhỉ?
 
Cũng thật khéo, cô vừa mới nghĩ vậy xong, điện thoại sáng lên, là một bài post của Triệu Duyệt chia sẻ.
 
―― [Yêu sớm là cảm giác thế nào?]
 
[Cảm ơn lời mời.
 
Không biết yêu sớm là cảm giác thế nào, nhưng sau khi tốt nghiệp mới phát hiện tất cả những anh chàng đẹp trai đều ở thời cấp ba, con trai ở đại học vừa mồm mép vừa xấu xa, mỗi một giây sau khi trưởng thành thì đều cân nhắc cái lợi cái hại, tiền lương, hoàn cảnh gia đình, điều kiện của bản thân, mọi người đều suy nghĩ rất nhiều, rất khó có được sự thuần túy của kiểu yêu nhau là có thể ở bên nhau như thời học sinh.
 
Nói tóm lại, không yêu sớm thật sự là một tiếc nuối lớn của đời học sinh của tôi a a a a các bạn học à, có cơ hội thì nhất định phải yêu sớm nha! Trải nghiệm sự ngây thơ kích thích khi đối phương mang đồ ăn sáng cho bạn, nắm tay một chút thì sẽ đỏ mặt, trốn chủ nhiệm giáo dục ôm nhau hôn môi!
 
Cái gì? Bạn hỏi tôi vì sao lại biết, đương nhiên là bạn của tôi đã từng trải qua còn tôi chỉ là một chú cún độc thân đứng ngoài nhìn xem rồi hâm mộ : ) yêu sớm có thể sẽ hối hận ba tháng nhưng không yêu sớm có thể sẽ hối hận cả đời.]
 
Tống Gia Mạt hỏi cô ấy : [Tại sao đột nhiên lại gửi cái này cho mình?]
 
Triệu vui vẻ: [Không có gì, chỉ cảm thấy lớp 11 ngoài thích hợp làm câu lạc bộ, thì cũng là khoảng thời gian đẹp nhất để yêu sớm. Lớp 10 thì phải hòa nhập, lớp 12 thì phải thi cử, lớp 11 là phải hưởng thụ nhân sinh nha!]
 
Triệu Duyệt lại gửi một đoạn ghi âm tới: “Cậu nhìn mình đi, chính là không để bản thân mình để lại tiếc nuối.”
 
Tống Gia Mạt ấn xuống phím ghi âm, vừa mở miệng nói hai chữ, lại bị ánh mắt của Trần Tứ dồn ép trở về, lặng lẽ đánh bốn chữ trên bàn phím:
 
[Cậu nói có lý.]
 
Đột nhiên nhớ đến hoàn cảnh của nhóm Triệu Duyệt, Tống Gia Mạt lại nói: “Anh, lễ quốc khánh đi ra ngoài chơi không?”
 
Sự chú ý của Trần Tứ đều đặt trên sách, nghe vậy, thuận miệng đáp:
 
“Ừm.”
 
*
 
Trước khi ngủ, Tống Gia Mạt xem bản kiểm điểm của Hoàng Hướng San một chút, sau khi xác nhận cô ta không  giở trò xấu nữa, mới yên tâm đi ngủ.
 
Ngày hôm sau, thể dục buổi sáng là Lý Thiên Vương đích thân chủ trì.
 
Có lẽ nhận ra sắp có chuyện lớn xảy ra, mấy ngàn người trên sân thể dục lặng ngắt như tờ.
 
Lý Thiên Vương vỗ vỗ micro: “Lần này là muốn nói một chuyện.”
 
“Hoàng Hướng San của lớp 5, thái độ làm người tồi tệ, dạy mãi không sửa, thậm chí có ý đồ dùng cách vu cáo hãm hại ảnh hưởng đến người khác thi cử, điều này trong trường học tuyệt đối không thể tha thứ được.”
 
“Còn có Ngô Mãn cùng lớp, dung túng hành vi xấu xa của Hoàng Hướng San, thậm chí phối hợp với em ấy vì tư lợi của bản thân, tồi tệ như nhau!”
 
“Học kỳ này từ trộm bài thi lại đến thi cử, các loại sóng gió không ngừng, phong cách học tập càng ngày càng kém, thầy cảnh cáo các em những người có tâm địa gian xảo, toàn bộ đều an phận chút cho thầy, học ở trường học thì phải làm những chuyện của học sinh cho thầy! Có một số người vốn dĩ không thể vào nổi Lục Trung, phụ huynh tốn tiền gửi các em vào, không phải để các em tới làm hại cái trường này!”
 
Tống Gia Mạt đứng bên cạnh lớp trưởng, lớp trưởng nhỏ giọng nói: “Lục Trung lúc trước tuyển người rất nghiêm khắc, hai năm nay hình như chuẩn bị trùng tu khu dạy học, nên hơi thả lỏng một chút, có một số học sinh tốn một số tiền lớn để vào, nên mới rối loạn hơn lúc trước một chút.
 
“Nhưng trường học có tốt đi nữa thì cũng có những người không học tập đàng hoàng mà,” Lớp trưởng lại nói, “Không còn cách nào hết.”
 
Quả thật là không còn cách nào hết, Tống Gia Mạt thầm nghĩ.
 
Tống Gia Mạt: “Nhưng tại sao luôn là mình vừa tốt nghiệp thì trường mới được trùng tu?”
 

Còn là kiểu được sửa lại vô cùng đẹp đẽ?
 
Lớp trưởng nhún nhún vai: “Ai mà không vậy đâu.”
 
Các cô ở phía dưới nói chuyện hai câu, Lý Thiên Vương cũng nói vào chủ đề, quát lớn nói: “Hoàng Hướng San và Ngô Mãn, lên đọc bảng kiểm điểm.”
 
Người đi lên trước là Ngô Mãn: “Lần này bởi vì tôi không kiên định, mang đến tổn hại cho bạn học khác, xin nói một tiếng xin lỗi với bạn học Tống Gia Mạt.”
 
……
 
“Tương tự, chuyện này cũng đã nói với mọi người, muốn giở trò là không thể thực hiện được, hi vọng mọi người học tập thật tốt, đừng phạm sai lầm, phạm sai lầm thì cũng phải kịp thời nói với giáo viên, tìm cách chính xác để hủy bỏ xử phạt, chứ không phải sai càng thêm sai.”
 
Triệu Duyệt: “Chẳng qua bọn họ cũng là đá trúng tấm sắt, sao lại muốn làm ảnh hưởng đến bài thi tiếng anh của cậu chứ, vừa nhìn thấy cậu thi tròn điểm, lại lên đài kéo cờ xin lỗi, có đáng không?”
 
Triệu Duyệt vừa dứt lời, Ngô Mãn cũng đã đọc xong bảng kiểm điểm lùi đi xuống, Hoàng Hướng San đi lên.
 
Hôm nay sắc mặt Hoàng Hướng San rất tệ.
 
Môi tái nhợt, gương mặt cũng tái nhợt, cả người thoạt nhìn không có chút sức lực nào, giống như bị mất nước vậy.
 
Trong giọng nói của cô ta mang theo sự hối hận sâu sắc.
 
“Đầu tiên, xin lỗi vì tất cả những hành vi mà tôi đã làm trong những ngày qua, tôi không nên lục lọi cặp sách của bạn học Tống Gia Mạt, cũng không nên lấy lòng dạ hẹp hòi của bản thân mình phỏng đoán cậu ấy, càng không nên tự tiện bôi nhọ cậu ấy.”
 
“Không nên luôn nhắm vào cậu ấy mọi nơi, thậm chí bởi vì lần đầu tiên vấp phải trắc trở, càng lúc càng chán ghét cậu ấy, vì thấy khó chịu với cậu ấy, còn dùng một số biện pháp cấp thấp, muốn làm ảnh hưởng đến kì thi của cậu ấy.”
 
……
 
“Tôi đã sâu sắc ý thức được vấn đề của bản thân rồi, bảo đảm sẽ không tái phạm nữa, cũng xin bạn học và thầy cô cùng nhau giám sát, để tôi trở thành một người tốt hơn.”
 
“Tại đây, mang đến sự quấy rầy cho bạn học Tống Gia Mạt, tôi cũng cảm nhận sâu sắc được sự ăn năn, xin lỗi, hi vọng cậu ấy có thể tha thứ cho suy nghĩ không trưởng thành của tôi.”
 
Thời tiết vẫn nóng bức như cũ, Hoàng Hướng San nhắm mắt lại, cả người yếu ớt hơi lung lay.
 
Lúc xuống đài không chú ý, bị bậc thang vướng ngã, trực tiếp quỳ xuống trên đài kéo cờ.
 
Đầu óc cô ta choáng váng, phản ứng lại trong chốc lát, lúc này mới chật vật bò lên, lảo đảo đi xuống.
 
Trong lúc bừng tỉnh, cô ta nhớ tới những lời bản thân mình đã từng nói.
 
Hóa ra những nội dung kia, cuối cùng vẫn dựa vào một loại hình thức khác, tất cả mầm mống tội ác đều trả lại trên người cô ta.
 
……
 
Sau khi hai người đọc xong bảng kiểm điểm, Lý Thiên Vương đi lên đài, giơ micro lên.
 
“Dưới đây nói một chút về kết quả hình phạt.”
 
“Hoàng Hướng San, về nhà suy nghĩ một tháng, một tháng sau sẽ xem tình hình rồi suy nghĩ lại xem có nên quyết định cho phép tiếp tục việc học ở trường hay không.”
 
“Ghi tội của Ngô Mãn vĩnh viễn sẽ không hủy bỏ, lại ghi một vi phạm nhỏ.”
 
“Hi vọng các bạn học coi đó là lời cảnh cáo, còn tiếp tục xảy ra tình huống như vậy, sẽ nghiêm trị gấp đôi, tuyệt không tha.”
 
“Được rồi, tan họp.”
 
*
 
Trở về phòng học, Tống Gia Mạt vặn sữa chua dâu tây của mình ra, uống hai miếng.
 
Cơ thể thoải mái hơn một chút.
 
Nếu đã thi được top 10 cả khối, vậy thì có thể đăng ký câu lạc bộ phát thanh rồi.
 
Còn có thể vào được hay không, cụ thể vào như thế nào……
 
Còn phải xem Vạn Nhã thi thế nào và xem giáo viên sắp xếp ra sao.
 
Triệu Duyệt cũng ở một bên, dùng sức duỗi người.
 
“Đây là Thiên Đạo luân hồi, gieo nhân nào gặt quả nấy sao?”
 
“Sảng khoái quá.”
 
Giữa trưa cùng ngày, Hoàng Hướng San đã được ba mẹ đón về, trầm mặc ít lời hiếm thấy.
 
Ba mẹ cũng cảm thấy mất mặt, một đường cúi đầu, vội vàng rời đi.
 
Không có sự giày vò của Hoàng Hướng San, rốt cuộc cũng có thể có vài ngày sống yên ổn rồi.
 
Mấy ngày nay giáo viên đều giảng bài thi tháng, tiết tấu của các lớp hầu như không khác lắm.
 
Giáo viên toán học của các cô là lão Khương, là một thầy giáo rất tốt, đồng thời dạy lớp 11 và lớp 12.
 
Giảng đến một đề nào đó, thầy ấy không nhịn được nói: “Ở đây phải khen ngợi Tống Gia Mạt, đáp án ban đầu không đúng cũng do em ấy phát hiện, có thể giáo viên tính toán có chút sơ sẩy, vị trí của chuỗi lồng nhau tính sai rồi.”
 
“Thưa thầy, đề này em cũng làm đúng!”
 
“Em cũng vậy, em cũng vậy.”
 
“Hình như em cũng đúng, nhưng em đoán mò, hì hì.”
 
Lão Khương cầm đầu phấn viết bảng truy hỏi bọn họ: “Vậy các em cũng không phát hiện sớm, còn không phải do người ta nghiêm túc sao.”
 
“Thầy ơi, vậy đến lúc đó điểm số làm thế nào ạ?”
 
“Các em tự mình sửa lại, số liệu ở hậu trường tương đối nhiều, gần đây đang làm một đề thi cho lớp 12, đến lúc đó sẽ tính lại lần nữa, phiếu thành tích phát lần sau cũng dựa theo thành tích cuối cùng.”
 
“Aizz, vậy tại sao của Tống Gia Mạt được tính lại sớm như vậy ạ?”
 
“Đúng đó, top 10 đều được tính lại rồi, còn là tối hôm đó tính xong nữa, hôm đó mình nhìn thấy rồi, vào rạng sáng thì đăng tải lại lần nữa.”
 
“Lão Khương thầy thật bất công!”
 
“Cái này thì liên quan gì tới thầy, cũng không phải do thầy tính,” Lão Khương sờ sờ râu, “Cái này…… Là bạn học Tống Gia Mạt tự mình hack đó, bạn học top 10 đều hưởng phúc của em ấy.”
 
“Thứ đồ chơi phiền phức kia, các em tỉnh táo lại một chút cho thầy, chẳng lẽ thầy còn phải thức đêm tính cái đề vài điểm kia cho lớp các em? Con trai thầy cũng không có cái đãi ngộ này đâu!”
 
“Đó là bản thân người ta có bản lĩnh, cũng không phải do thầy bất công.”
 
……
 
Nghe vậy, Tống Gia Mạt nhẹ nhàng giật giật bả vai, đẩy đẩy bài thi dưới tay.
 
Ngày hôm nay sau khi về nhà, dựa vào sự cảm kích với Trần Tứ, cô chủ động đi cắt dưa Hami, xếp ra một cái đĩa đẹp, đưa tới trước mặt anh.
 
Mặc dù trong nhà có dì, nhưng lúc bọn họ cảm thấy không cần thiết, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình làm.
 
Trần Tứ nhìn cô: “Vô sự hiến ân cần.”
 
“Không ăn à?” Cô làm bộ muốn đứng dậy, “Không ăn thì em bưng về phòng mình đây.”
 
“…… Để đây.”
 
Cô cắt cả một đĩa đầy, bản thân mình cũng ngồi trên sô pha ăn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Duyệt, là bìa tiểu thuyết của cô ấy gửi tới: [Cái này hay, thích.]
 
Nhìn có vẻ là bản phồn thể, trên bìa có hai nam sinh dựa vào rất gần.
 
Cô cảm giác được khóe mắt Trần Tứ chậm rãi lướt qua, để chứng minh bản thân mình không phải đang làm chuyện gì phạm pháp, cô chủ động đưa điện thoại qua, nghĩ đến việc gì đó, lại mờ ám chọt chọt nói:
 
“Anh, chính là, anh, xem cái này, có cảm giác đặc biệt gì không?”
 
“……”
 
Sao Trần Tứ lại không biết cô đang thăm dò gì chứ, cười lạnh một tiếng, cạn lời nói: “Ông đây thích con gái.”
 
“Thật ư?” Cô duỗi tay, “Đưa em xem thử Baidu Cloud.”
 
“……”
 
Mặc dù Baidu Cloud không thấy, nhưng nếu Trần Tứ đã nói như vậy, vậy thì chắc là không có vấn đề.
 
Cô gọi điện thoại cho Triệu Duyệt chia sẻ tin vui này, lại nói một số cái khác, Triệu Duyệt nói: “Trốn khỏi mật thất ngày mai, cậu không quên chứ?”
 
“Đương nhiên là không,” Tống Gia Mạt nói, “Sáng sớm mai gửi địa chỉ qua cho mình hả?”
 
“Được, cậu nhớ đến cùng anh cậu, chúng ta tập hợp ở cửa.”
 
Triệu Duyệt nhắc nhở: “Nhất định phải mang theo anh cậu đó.”
 
Tống Gia Mạt cười: “Biết rồi, cái này còn cần phải nhắc hai lần à?”
 
Triệu Duyệt “ừ” một tiếng, lời nói còn lại chưa có nói xong.
 
Trần Tứ đương nhiên phải ở đó, bởi vì cô ấy định làm một chuyện lớn.
 
Cô ấy muốn tỏ tình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận