Cùng anh bỏ trốn

Chương 16: Sờ tay tôi thích không.
 
Ngày mai phải đi chơi trốn khỏi mật thất, Tống Gia Mạt để điện thoại xuống, đi ngủ sớm.
 
Sáng sớm, Triệu Duyệt đã gửi định vị đến cho cô: [Dẫn anh cậu theo, tập hợp ở đây.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô và Trần Tứ đến hơi sớm một chút, vừa mới xuống xe, Triệu Duyệt vẫn chưa tới.
 
Hôm nay thời tiết nắng nóng, quán trà sữa trong công viên đã xếp hàng dài, nữ sinh lấy được nước vừa uống vừa chụp ảnh.
 
Tống Gia Mạt dùng tay quạt quạt gió: “Thật ngưỡng mộ các cô ấy có thể uống nước đá, còn có người giúp xếp hàng nữa.”
 
“Không giống em, chỉ có thể đứng đây bị phơi nắng thành một con chó chết.”
 
“……”
 
Trần Tứ nhìn bảng hiệu một cái: “Dương mai[1] hay là nho?”
 
[1] Dương mai: còn gọi là quả dâu rượu hoặc là quả thanh mai đỏ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dương mai có hạn,” Cô gái nhỏ cười đến đôi mắt cong cong, “Vậy lấy dương mai đi.”
 
Cửa tiệm này của chú Triệu Duyệt mở, nằm trong một khuôn viên khu công nghiệp nào đó.
 
Hình dáng cánh cửa tương tự như hang đá, rất thích hợp để tránh nóng.
 
Đợi không bao lâu thì Triệu Duyệt cũng đến.
 
“Tiểu Mạt!” Triệu Duyệt búng tay một cái, “Giới thiệu với cậu một chút, đây là Chu Thanh, bạn mình.”
 
Tống Gia Mạt nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh Triệu Duyệt còn có một nam sinh đứng đó, quần áo rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi là đã nhìn thấy ở đâu.
 
Cô chớp mắt: “Sao cậu còn dẫn theo một người nữa vậy?”
 
Triệu Duyệt nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó mình với anh cậu một đường, hai người các cậu một đường, tìm một người đến đi chung với cậu, để cậu khỏi sợ.”
 
“Hơn nữa, không phải cậu vẫn muốn yêu sớm sao?”
 
Cô đang muốn nói gì đó, nhưng Chu Thanh đã vươn tay ra với cô: “Xin chào nhóc đáng yêu, lúc trước nhìn thấy Triệu Duyệt đăng lên vòng bạn bè, cảm thấy cậu rất xinh, nên muốn làm quen một chút, mình là ――”
 
Lời nói mới đến một nửa, đã bị nhét thứ gì đó vào tay.
 
Không nắm được tay, mà lại nắm được một ly đá.
 
Đúng vậy, một ly đựng đầy đá, chỉ có đá.
 
Chu Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn.
 
Ngược sáng, không nhìn thấy rõ vẻ mặt người kia, chỉ có thể nhìn ra chiều cao rất cao, khí chất rất mạnh.
 
Chu Thanh vội vàng nhìn về phía Triệu Duyệt, Triệu Duyệt dùng ánh mắt ra hiệu hai chữ.
 
Lúc này cậu ta mới vội vàng cười nói: “Ồ, là anh trai của chúng ta, chào anh.”
 
“Gọi Trần Tứ là được.”
 
“Anh Trần Tứ.”
 
“Không cần thêm ‘anh’,” Trần Tứ nói, “Có thân quen lắm đâu”
 
“……”
 
Tống Gia Mạt nhìn tay mình, lại nhìn đá trong tay Chu Thanh, suy nghĩ cái tay này chắc là không cần bắt đâu.
 
Vì thế cướp lấy ly nước uống trong tay Trần Tứ, cúi đầu chiến đấu với nắp sữa.
 
Cô uống rất tập trung, hoàn toàn không chú ý đến hai người này có vẻ mặt gì.

 
Vẫn là Triệu Duyệt cười gượng đánh vỡ cảnh khó xử này: “À gì nhỉ, chúng ta vào chọn trước đi, chọn kịch bản!”
 
Vừa đi vào trong tiệm, nhìn trang trí bốn phía, Tống Gia Mạt đã bắt đầu sợ hãi.
 
Nhưng vì Triệu Duyệt, cô miễn cưỡng nhịn xuống, để bọn họ chọn một kiểu đơn giản nhất.
 
Trước khi vào phòng, bước chân cô dần dần chậm lại:
 
“Nếu như mình bị hù chết trong đó ――”
 
Chu Thanh cướp lời: “Vậy thì cậu cứ gọi tên mình, mình bảo vệ cậu.”
 
Tống Gia Mạt: “……”
 
Má ơi, mồm mép láu lỉnh quá.
 
Bị Chu Thanh mồm mép một hồi, ngay cả bản thân mình muốn nói gì cũng quên mất.
 
Cô cứ ỡm ờ như vậy mà đi vào trong bóng tối, nghe hiệu ứng âm thanh trên đỉnh đầu truyền đến.
 
Tống Gia Mạt chỉ có thể dựa vào nói chuyện để có thêm can đảm: “Mình nhớ ra rồi, Chu Thanh, có phải quần áo của cậu giống kiểu trong phim của Diệp Lẫm không?”
 
Chu Thanh quay đầu lại nhìn, Tống Gia Mạt đứng phía sau cậu ta.
 
Cô dựa gần như vậy nói chuyện với cậu ta, chắc chắn cũng có ý đó với cậu ta.
 
Tối như vậy, có thể nhân lúc cô sợ hãi lén lút nắm tay, anh trai cũng sẽ không phát hiện đâu.
 
Chu Thanh: “Đúng vậy, mình cố ý mua vì cậu đó, nghe nói cậu thích anh ta.”
 
Cậu ta vừa dứt lời, Tống Gia Mạt giẫm phải hòn đá, không thể tránh khỏi giật mình kêu lên một tiếng, cả người cũng hơi run lên.
 
Tay của Chu Thanh vơ về phía sau, vô cùng chính xác nắm được tay cô. “Không sao, đứng đằng sau mình là được!”
 
Cô rất ngoan, cứ để cậu ta nắm như vậy, cũng không giãy giụa chút nào.
 
Cậu ta không nhịn được sóng lòng trào dâng, lúc tim đang ngọt ngào thì bên tai lại truyền đến giọng nói lười nhác.
 
Trần Tứ: “Bạn học.”
 
“……Gì ạ?”
 
“Sờ tay tôi thích không.”
 
!!!
 
Chu Thanh đột nhiên quay đầu lại, đôi tay mà mình nắm, bỗng nhiên đúng là tay của con trai!
 
Mà tay của Tống Gia Mạt đang cách chỗ của cậu ta không tới một mét, không biết thế nào, song lại không nắm được.
 
Chu Thanh vội vàng bỏ ra, nhưng có vẻ đã quá muộn, Tống Gia Mạt đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cậu ta tràn đầy nghi ngờ.
 
Không đúng, là chấn động.
 
“Cậu nghe mình giải……”
 
Nhưng rất rõ ràng, giải thích không kịp nữa rồi.
 
Rất nhanh, có một npc giả quỷ xông ra, rượt về phía bốn người bọn họ, Tống Gia Mạt quả thực bị dọa sợ không thôi, nhưng vẫn nhớ kỹ mong muốn của Triệu Duyệt, sau khi chạy vào cùng một lối rẽ với Trần Tứ, lại lén lút chạy ra.
 
Chu Thanh vẫn luôn đi theo đằng sau cô.
 
Tiếp đến, nếu như tiết tấu không có gì sai sót, cô sẽ đi cùng Chu Thanh và Triệu Duyệt sẽ cùng một đội với Trần Tứ như mong muốn.
 
Triệu Duyệt à Triệu Duyệt, Tống Gia Mạt nhìn bốn bề đen sì sì, thầm nghĩ, mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
 
Tiểu Tỉnh dẫn cậu vào cửa, còn tán trai phải xem bản thân cậu rồi.

 
Npc ở chỗ này thật sự rất nhiều, không biết Chu Thanh làm thế nào lại dẫn tới một người nữa, hại Tống Gia Mạt lại bắt đầu chạy trốn.
 
Nhưng hình như đây là ngõ cụt, gần đó là không gian kín, cô không muốn bị bắt lại, vì vậy tìm một cái tủ quần áo, kéo cửa ra rồi trốn vào trong đó.
 
Rất nhanh, Chu Thanh cũng trốn vào.
 
“Cậu đổi chỗ trốn với mình đi,” Cô nói, “Con trai như cậu mà cũng sợ? Không phải cậu nên đánh anh ta đi sao?”
 
Một khoảng yên lặng, chỉ có tiếng hít thở.
 
“Đợi một lát nữa làm sao chúng ta ra ngoài, cậu có manh mối gì không?”
 
Vẫn không có trả lời.
 
Cuối cùng cô nhịn không được hỏi: “Sao cậu lại không nói chuyện?”
 
Tống Gia Mạt quay đầu, trong chớp mắt đối diện tầm mắt kia, cô nhìn thấy được một khuôn mặt dữ tợn.
 
Tóc tai bù xù, mặt mũi hung tợn.
 
……
 
―― Đây nào phải Chu Thanh, đây, là, con quỷ đuổi theo cô mà!!!
 
Trong khoảng khắc đó, cô như thể đã được siêu độ.
 
Linh hồn xuất khiếu, đại não trống rỗng, thân thể cứng đờ, bên tai ù ù.
 
Nếu như sụp đổ có thể có âm thanh thì toàn bộ cả công viên đều có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của cô ――
 
“A a a a a a ―――――――”
 
Cô! Không! Sống! Nữa!
 
……
 
Ba phút sau, đôi mắt Tống Gia Mạt đờ đẫn, ngồi bên ngoài cửa tiệm.
 
Cái ly nhiều dương mai kia đã bị dọa rớt, để bồi thường, ông chủ khui một lon Sprite cho cô.
 
Chu Thanh: “Cậu thật sự muốn ngồi bên ngoài sao? Nắng lắm đó.”
 
Cô chậm chạp một phút mới nghe thấy cậu ta nói, nhưng không có sức lực để trả lời.
 
Sợ hãi quá độ, tay chân cô lạnh ngắt, bây giờ chỉ muốn phơi nắng.
 
Chưa tới một lát, Trần Tứ và Triệu Duyệt cũng đi ra.
 
Tống Gia Mạt mờ mịt ngước mắt: “Sao hai người đã ra rồi?”
 
“Anh cậu lo cho cậu.”
 
“Em không sao.”
 
Chỉ có chút muốn chết mà thôi.
 
Trần Tứ: “Thật sự không sao chứ?”
 
“Thật sự không sao.”
 
Hai tay cô run rẩy bưng ly lên, ống hút và lon nước liên tục va vào nhau phát ra tiếng vang, run rẩy như cái chuông đang rung.
 
Trần Tứ: “……”
 

“Thế thì đến đây thôi,” Trần Tứ nói, “Anh cũng rất sợ, muốn đi về rồi.”
 
Chu Thanh: “Anh sợ sao? Sợ cái gì?”
 
Vẻ mặt của thiếu niên thong dong híp híp mắt.
 
“Gì cũng sợ.”
 
“……”
 
Anh trai, anh tốt xấu gì cũng nên giả vờ làm ra dáng vẻ sợ hãi một chút đi được không?
 
Chuyện đã đến nước này, Chu Thanh cũng chỉ có thể dò hỏi: “Vậy không thì hôm nay tới đây thôi nhé?”
 
Trần Tứ ra hiệu cho Tống Gia Mạt đứng dậy, cô cúi đầu, vẫn đang thất thần.
 
Lúc sắp tạm biệt, cuối cùng Chu Thanh nhịn không được hỏi: “Đúng rồi, thứ trên tay mình rốt cuộc là cái gì vậy? Mình đã cầm nó cả quãng đường.”
 
Đá này rất ngoan cường, lâu như vậy vẫn chưa tan, tay sắp bị đông lạnh chết rồi.
 
Trần Tứ bừng tỉnh: “Ờ, không có tác dụng gì hết.”
 
“Quên nói với cậu,” Anh xin lỗi mà không có cảm giác áy náy gì, “Ngại quá.”
 
Sắp đi tới cổng công viên, Tống Gia Mạt mới tìm về được một chút ý thức.
 
“Cái anh đưa cho Chu Thanh là những viên đá dùng để bỏ vào đồ uống phải không?” Cô nói, “Em đã từng nhìn thấy rồi, bình thường đều là xé túi đồ uống ra, đổ vào trong ly, là có thể trực tiếp uống rồi.”
 
Trần Tứ: “Không mua đồ uống.”
 
Tống Gia Mạt: “?”
 
“Chỉ là muốn đóng băng cậu ta.”
 
Trần Tứ nói: “Có vấn đề?”
 
“……”
 
Không không không, ngài vui là được.
 
Hai người đi tới cửa, đang định ra ngoài, lại bị Triệu Duyệt gọi lại.
 
Triệu Duyệt chạy từ phía sau tới, trong tay còn cầm tờ hóa đơn.
 
“Cái này không đáng sợ đâu, chúng ta chơi cái này đi?”
 
Tống Gia Mạt lấy qua nhìn thử, bên trên là công viên trượt tuyết mới mở, xem ra quả thật cũng không tệ lắm.
 
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ra hiệu của Triệu Duyệt.
 
Ồ…… Vừa nãy hai người họ đi ra nhanh như vậy, chắc vẫn chưa kịp nói được mấy câu.
 
Hẳn là nên tạo cơ hội cho Triệu Duyệt nhiều một chút.
 
Vì vậy cô quay đầu, nhìn về phía Trần Tứ: “Em chưa từng chơi trượt tuyết, trông có vẻ chơi rất vui, có muốn chơi thử không?” 
 
Trần Tứ nhìn cô một lát: “Em có thể chứ?”
 
“Sao em lại không thể?” Cô cảm thấy đây là sự khinh thường đối với cô, “Em rất có thể!”
 
*
 
Không bao lâu, bốn người đến sân trượt tuyết.
 
Toàn bộ công viên trượt tuyết rất lớn, họ cần phải mặc áo khoác phao lông vũ và túi bọc giày ở cửa.
 
Thống nhất là con trai mặc màu đen, con gái màu trắng.
 
Tống Gia Mạt động tác nhanh nhẹn, thay đồ rất nhanh.
 
Sau khi khoác xong quần áo, cô đứng ở giữa đợi bọn họ.
 
Nghiêng đầu nhìn, ở trước cửa phòng thay đồ nam, có một dáng người hình như là Trần Tứ, đang giúp nữ sinh bên cạnh xem cái gì đó.
 
Có thể là quần áo của Triệu Duyệt không cài cúc được, chắc là Trần Tứ đang giúp cô ấy kiểm tra.
 
Cô không muốn làm phiền bọn họ, kéo rèm bước đi vào trước.
 
Vài phút sau, Trần Tứ từ trong phòng thay đồ đi ra.

 
Nam sinh và bạn gái ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị xong rồi, trước khi đi, nam sinh kia còn nhìn Trần Tứ một cái, giống như rất ít khi nhìn thấy người có chiều cao xấp xỉ với mình.
 
Cuối cùng Chu Thanh và Triệu Duyệt cũng tụ họp lại, hỏi: “Hai người họ đâu?”
 
“Chắc là đi vào rồi,” Triệu Duyệt nghĩ nghĩ, nói, “Chúng ta cũng đi vào đi.”
 
Bên trong có một cầu tuột trượt tuyết, Tống Gia Mạt chơi một mình hơn mười phút, mặc áo khoác phao lông vũ xù xù, túm lấy tấm đệm lót lên lên xuống xuống, chơi rất tập trung.
 
Có thể là chỉ có một mình, luôn cảm thấy không hứng thú.
 
Lúc cô leo lên cầu tuột lần thứ tám, cuối cùng người phía sau cũng xách mũ cô lên, nhàn nhạt nói:
 
“Em nhìn đi, người đang chơi ở đây đều mấy tuổi chứ?”
 
Cô nghiêng đầu, một đứa bé trai tám tuổi “Ô hô” lao xuống dưới.
 
“Không phải em chỉ lớn hơn cậu bé ấy một tuổi thôi sao,” Cô không phục, lải nhải, “Em cũng là trẻ con……”
 
Trần Tứ: “Em bé to xác?”
 
“……”
 
Tống Gia Mạt chỉ chỉ ở giữa: “Em chơi cái kia là được chứ gì, xe đạp của người trưởng thành!”
 
Xe đạp ở nơi này rất khác, phía dưới là một mâm tròn, cần phải hai người cùng nhau chạy, còn phải tránh né không đụng vào đồ vật.
 
Một loạt thao tác mạnh mẽ như hổ của Tống Gia Mạt, xô ngã 25 chướng ngại vật trên đường.
 
Trần Tứ đột nhiên kêu tên cô: “Tống Gia Mạt.”
 
“Hửm?”
 
“Sau này đừng nói xe đạp của em là do anh dạy.”
 
“……”
 
Chơi hơn mười phút, lúc từ trên xe xuống, vừa lúc nhìn thấy bọn Triệu Duyệt.
 
Tống Gia Mạt vẫy vẫy tay, chỉ vào mục nhỏ cách đó không xa: “Chúng ta đi ngồi cái xe kia đi.”
 
Vị trí bên trong chiếc xe điêu khắc băng rất phức tạp, Tống Gia Mạt nhìn thấy Trần Tứ ngồi xong, lúc này mới làm một động tác tay OK với Triệu Duyệt, sau đó chầm chậm lùi ra khỏi đó.
 
Cô không quấy rầy bọn họ, lại tự mình chơi bên trong một hồi, lúc này mới rời đi.
 
Trong sân vận động không cảm thấy, vừa đi ra nhìn thì trời đã tối đeni.
 
Thay đổi nóng lạnh khiến cô không khỏi hắt xì một cái, đột nhiên muốn ăn gì đó.
 
Cô cố ý đi đường vòng đến trường, may mà đến chỗ, tiệm kia vẫn chưa đóng cửa.
 
Nhưng vừa đi qua đó, ông chủ xin lỗi cười cười: “Ngại quá, hôm nay sườn rán bán hết rồi.”
 
Cô lại đi vòng quanh hai vòng ở phố ăn vặt, cũng không tìm thấy thứ mà mình muốn ăn.
 
Ngược lại các chủ quán dọn quán rất nhanh, một lát sau, trên đường chỉ còn dư lại vài người.
 
Đèn đêm lẻ loi trơ trọi, cô một mình bước đi, nhớ tới trò chơi trốn khỏi mật thất hồi sáng, không khỏi có chút sợ hãi.
 
Nhưng quay đầu lại nhìn, đằng sau cũng không có người.
 
Cô lại nhớ tới ánh mắt của Triệu Duyệt lúc cô rời đi.
 
Trần Tứ vẫn không gọi điện thoại đến, tiến triển hôm nay của bọn họ chắc là cũng không tồi.
 
Con chó Trần Tứ này…… Chờ đến lúc anh có bạn gái rồi, có khi sẽ quên luôn em gái mất.
 
Cũng rất bình thường.
 
Có thể là dạ dày trống rỗng, không ăn được thứ mình muốn, toàn bộ đều hoàn toàn vuột mất.
 
Đến lúc đó đến trường, vẫn không biết Vạn Nhã thi như thế nào, câu lạc bộ phát thanh sẽ được sắp xếp ra sao.
 
Tống Gia Mạt xoa xoa mũi, cảm thấy hôm nay bản thân mình……
 
Có gì đó không đúng lắm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận