Cùng anh bỏ trốn

Chương 14: Em đứng thứ 8 cả khối, đồ ngốc.
 
Hoàng Hướng San cố ý cao giọng, như muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy.
 
“Nếu cậu thi đứng thứ 11 thì còn dễ nói một chút, còn có thể an ủi bản thân là chỉ thiếu vài điểm, nhưng cái này…… thiếu hơi nhiều rồi nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đám đông cũng dần yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đổ dồn về bên này.
 
Có người tránh chỗ, Tống Gia Mạt bước đến trước bảng thông báo, ngước mắt nhìn.
 
Thường thì sau khi có thành tích thi, top 200 của toàn trường đều sẽ dán ở đây
 
Hàng thứ 12, quả thực viết rõ ràng tên và số điểm của cô.
 
Tống Gia Mạt đối chiếu, cẩn thận nhìn từng môn.
 
Hoàng Hướng San khinh miệt nói: “Sao không nói gì thế? Câm rồi à?”
 
“Nói ra tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cậu, gióng trống khua chiêng lăn lộn lâu như thế, kết quả thi thế này? Ngay cả kém một hạng cũng không thi qua nổi, quá buồn cười.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi thấy cậu nói nhiều lời như vậy, chẳng lẽ cậu đứng top 1 à?” Triệu Duyệt tò mò nhìn danh sách một lần, “Ồ, tên cậu thậm chí còn không có trong top 200, vậy thì không có gì.”
 
“……”
 
Trong đám người vang lên vài tiếng cười khẽ.
 
Hoàng Hướng San vội vàng phản bác: “Tôi phê bình tủ lạnh chẳng lẽ còn phải học làm lạnh à?”
 
Bởi vì nói nhanh, mồm miệng hơi va vào nhau, ngắc ngứ mấy lần mới nói xong câu.
 
Tống Gia Mạt ghi nhớ thành tích xong, lúc này mới dời mắt, đảo mắt nhìn Hoàng Hướng San.
 
“Tùy cậu đánh giá, dù sao tôi cũng không nghe.” Cô nói, “Vô nghĩ mà thôi.”
 
Sau khi nói xong, Tống Gia Mạt lại bước đến trước một tờ giấy khác, xem xếp hạng cụ thể mỗi môn của mình.
 
Như thể thật sự không thèm để ý xem ban nãy Hoàng Hướng San đã nói những gì.
 
Càng bị làm lơ, Hoàng Hướng San càng bực tức: “Cậu chảnh gì mà chảnh? Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao cậu lại tự tin như vậy? Mình thi không tốt thì là thi không tốt, thành thật nhận thua, thừa nhận bản thân mình không bằng người khác khó lắm à?”
 
Hoàng Hướng San lại quay sang hướng khác, gõ gõ kính:
 
“Nhìn thấy không? Rõ ràng là đứng thứ 12 ――”
 
“Dù cậu có xem nát bảng xếp hạng mỗi môn thì cậu cũng đứng thứ 12, tiếng anh đứng nhất thì sao, chẳng ai quan tâm người đứng thứ 12, chẳng ai quan tâm thì mất mặt chứ sao nữa, nếu tôi là cậu, tôi sẽ chỉ cảm thấy đau mặt thôi, làm gì có mặt mũi mà nói chuyện――”
 
Nói tới đây, Hoàng Hướng San quay đầu nhìn cô, kết quả nhìn qua chỉ thấy không khí.
 
Nhìn theo khe hở của đám đông, không biết Tống Gia Mạt đã đi từ bao giờ, lúc này bóng dáng đã mờ nhạt thành một chấm nhỏ, một câu cũng không nghe.
 
Hoàng Hướng San lập tức xấu hổ.
 
So với cảnh tượng lúc trước thì lúc này càng thêm xấu hổ, lúc trước ít nhất Tống Gia Mạt vẫn sẽ chia cho cô ta một chút ánh mắt, lần này thì hay rồi, nói cả một đống thứ, người ta chỉ coi cô ta là không khí.
 
Cái người mà chẳng ai quan tâm kia, vậy mà lại là bản thân cô ta.
 
Những lời vừa nói ban nãy bị gió ngược chiều quất đến, toàn bộ đều đập vào mặt cô ta.
 
Đánh đến nỗi hai má cô ta bỏng rát đau đớn.
 
Người bên cạnh lại tiếp tục vây quanh, vừa nhìn vừa nói chuyện:
 
“Tôi cảm thấy chẳng mất mặt gì cả, thành tích đứng thứ 12 là đỉnh lắm rồi, mục tiêu thôi mà, như này cũng coi như suýt đạt được rồi.”
 
“Cậu ấy là G tiến bộ nhất trong rất nhiều người ở phía trước……”

 
“Mục tiêu chỉ là cổ vũ tiến lên, cũng không phải không hoàn thành được thì chết, có người khoa trương quá rồi đó.”
 
Hoàng Hướng San vừa tức vừa bực, hồi lâu sau tức đến nỗi muốn hộc máu, ra sức văng ra một câu chửi tục:
 
“Đm mày Tống Gia Mạt!”
 
……
 
Bên này, Tống Gia Mạt đi vào khu dạy học, Triệu Duyệt còn đang hồi tưởng lại.
 
“Cậu ta thật nực cười. Chúng ta đã đi rồi, cậu ta còn ở đó chửi đổng, ra cửa mang theo não cũng không đến mức như vậy.”
 
“Còn có lý luận điều hòa làm lạnh thiểu năng kia của cậu ta, vừa nhìn là biết trước kia chưa từng thắng bao giờ, sau đó mỗi ngày đều tập diễn trong đầu: Nhỡ gặp lại chủ đề này thì nên đánh trả thế nào? Vất vả lắm mới nghĩ ra được một biện pháp thối nát, lần này rốt cuộc cũng có thể dùng được rồi, kích động đến nỗi lần đầu tiên cũng nói không rõ ràng.”
 
Tống Gia Mạt: “Đừng nói như vậy, cậu ta cũng có ưu điểm của cậu ta.”
 
“Ví dụ như?”
 
Tống Gia Mạt nhớ đến tiếng gào thét vượt qua sân thể dục khi nãy của cô ta, nghiêng đầu nói: “Giọng to?”
 
“Ha ha ha ha ha cậu ――”
 
Triệu Duyệt cười được một nửa, nhớ đến các cô đang ở văn phòng của giáo viên, vội vàng bịt kín miệng. 
 
Vốn dĩ các cô ra tìm Trần Tứ, nhưng bị ầm ĩ một trận như vậy, cũng không còn hứng thú nữa.
 
Tống Gia Mạt đi đến văn phòng của Lao Gan Ma, xin: “Thưa cô, em muốn xin phiếu trả lời của kì thi tháng lần này của em, được không ạ?”
 
Cô muốn xem xem mình mất điểm ở đâu.
 
Lao Gan Ma nhìn cô một hồi, cũng không có hỏi nhiều, mặt không chút cảm xúc nói: “Buổi chiều em đến lấy.”
 
Triệu Duyệt hết viêm dạ dày, Đào Bích lại trở thành một nữ ma đầu không hợp tình người.
 
Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Tống Gia Mạt lại đi một chuyến đến văn phòng.
 
Nhưng hình như Đào Bích đang có việc bận, bảo cô ở bên ngoài đợi vài phút.
 
Bên cạnh là khu dạy học của lớp 12, Tống Gia Mạt dựa vào máy bán hàng tự động bên cạnh, cúi đầu xuống.
 
Tia sáng chiều tà buông xuống, cảm xúc vào giờ phút này cũng chậm rãi lên men.
 
……Thành tích thi không được như mong muốn, nói vui vẻ là không thể nào.
 
Trong lòng như thể bị nhét một đống bông, nghẹn ở cổ họng, người cũng không nâng lên được sức sống gì.
 
Bất chợt, phía trước xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.
 
Trần Tứ: “Ở đây làm gì?”
 
Ánh mặt trời chói mắt, cô ngẩng đầu nhìn, lại cúi xuống, uể oải nói: “Chờ lấy đồ.”
 
Trần Tứ trầm mặc một lát, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết có phải anh có lời muốn nói hay không, tóm lại qua một lát sau, thiếu niên nhàn nhạt nói, “Vậy anh lên tầng đây.”
 
Nghe thấy câu nói này, đầu tiên cô nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chỗ nào đó hơi ngột ngạt.
 
Có lẽ là muốn được người khác phát hiện ra sự yếu đuối của bản thân, lại cảm thấy sự yếu đuối này cũng không vẻ vang gì, anh nhìn không ra, cũng tốt.
 
“Vâng,” Cô ngẩng đầu cười một cái, “Bye bye, anh.”
 
Sau khi Trần Tứ rời đi, tiếng trò chuyện thấp thoáng trong văn phòng vẫn chưa ngừng lại, cô đoán, có lẽ còn phải đợi tiếp hơn mười phút nữa.
 
Đứng phơi nắng, cô đột nhiên khát nước, cô quay đầu muốn mua đồ uống, lại phát hiện bản thân quên mang ví theo.
 
Cô thử nhấn một chút, thử xem có cách thanh toán khác không, quả nhiên nhảy ra một cách thanh toán bằng điện thoại, còn nói có thể theo dõi tài khoản công cộng, đặt hàng từ xa.

 
Nhưng như vậy thì có tác dụng gì, cô cũng không mang theo điện thoại.
 
Đúng lúc cô đang phát ngốc với cái máy, máy bán hàng trước mặt đột nhiên vang lên hai tiếng, ngay sau đó, rơi xuống một chai nước cam.
 
Cô rất lịch sự không lấy, nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không ai đến.
 
Cửa sổ tầng 3, một hình bóng quen thuộc chợt lướt qua.
 
Là Trần Tứ, anh cúi đầu, đường vai thẳng tắp, giống như vừa làm xong gì đó, đang cất điện thoại vào.
 
Tống Gia Mạt thấy phúc đến thì đầu óc cũng trở nên nhạy bén, nghiêng đầu nhìn xem, góc trái trên màn hình xuất hiện ID thanh toán:
 
Hen, tên Wechat của anh.
 
Xùy.
 
Chơi ngầu sao.
 
Mặc dù trong lòng đang châm chọc như vậy, nhưng cô vẫn  không nhịn được nhếch khóe môi, lấy chai nước cam kia ra.
 
……Hóa ra anh đã nhìn ra.
 
Chớp chớp mắt, vặn ra, mặt sau của nắp chai là một khuôn mặt tươi cười.
 
*
 
Cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên được một chút, uống xong nửa chai nước cam, Tống Gia Mạt cũng lấy được phiếu trả lời của mình.
 
Lần này là chấm bài thi online, cho nên mặt khác, cô còn lấy được một tờ bảng điểm chi tiết, phía trên ghi rõ mỗi câu đúng sai của cô, chắc hẳn là Đào Bích cố ý giúp cô đánh dấu.
 
Sự dịu dàng của nữ ma đầu à, còn khiến người khác mềm lòng.
 
Cả ngày cô đều nhớ đến chuyện này, cầm được đến tay thì nhịn không được nhìn xem.
 
Kết quả không cẩn thận đi nhầm đường, lúc đang chuẩn bị đi vòng lại, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.
 
Cách cành cây, cô mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Ngô Mãn.
 
Là người ném cục tẩy lên bàn cô.
 
Tống Gia Mạt ngừng bước.
 
Đứng đối diện Ngô Mãn là Hoàng Hướng San, xem ra là vừa đi toilet xong, bị chặn ở chỗ rửa tay.
 
Hoàng Hướng San: “Cậu bị bệnh à? Chạy tới đây chặn tôi làm gì?”
 
Ngô Mãn: “Còn không phải do cậu không trả lời tin nhắn, nếu không thì tôi sẽ đến nông nỗi này sao?”
 
“Cậu gửi cái thứ kia thì có gì mà trả lời chứ, nếu tôi đã hứa rồi thì chắc chắn sẽ làm giúp cậu.”
 
“Vậy sao tới giờ vẫn không có chút tiến triển nào vậy?”
 
“Làm ơn đi, lúc này mới qua bao lâu chứ, cậu có thể đừng có vội vã như vậy không? Tình hình của bản thân cậu, không phải cậu không hiểu, giục cái gì, cậu nghĩ đơn giản lắm à?”
 
Hoàng Hướng San nói: “Cũng không phải đốt lửa nấu cơm, việc của cậu rất phức tạp.”
 
Giọng điệu của Ngô Mãn khó chịu: “Cậu còn trách tôi?”
 
“Lúc đó không phải nói xong rồi sao, bên tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ, thì cậu sẽ lập tức đi làm giúp tôi, sao bây giờ lại nuốt lời?”
 
“Tôi nuốt lời khi nào, cậu có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không hả? Không phải là không giúp cậu! Hơn nữa, tự bản thân cậu xem xem cậu làm chuyện gì!”
 

……
 
Cuối cùng, Hoàng Hướng San không kiên nhẫn khoát tay, nói: “Biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu làm xong, đừng tới làm phiền tôi!”
 
*
 
Tiết học cuối cùng là tiếng Anh.
 
Dù sao cũng là tiết học của nữ thần, mọi người đều nghe giảng rất nghiêm túc.
 
Sau khi tan học, Đoàn Oánh mỉm cười với Tống Gia Mạt:
 
“Tiểu Gia Mạt, lớp phó môn ôm bài tập đi rồi, em có thể giúp cô cầm sách về văn phòng không?”
 
“Được ạ thưa cô, vẫn đặt ly trên bàn, đặt sách trong ngăn kéo ạ?”
 
“Không sai,” Đoàn Oánh trêu ghẹo nói, “Trí nhớ của em tốt ghê.”
 
Có thể giúp giáo viên đưa giáo án, là đãi ngộ của một số học trò cưng mới có.
 
Tống Gia Mạt ôm ba quyển sách, đi đến văn phòng của Đoàn Oánh.
 
Lúc kéo ngăn kéo không cẩn thận làm rơi cây bút xuống đất, cô cúi người xuống nhặt.
 
Cây bút này thật không nghe lời, cô vừa đụng nhẹ một cái, thì nó lại lăn đi xa hơn.
 
Tống Gia Mạt ở dưới bàn, đấu tranh với nó một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lại, cách đó không xa xuất hiện một hình bóng.
 
Là Hoàng Hướng San.
 
Tống Gia Mạt mím môi.
 
Hoàng Hướng San đặt cái gì đó lên trên bàn, lại lật tìm một hồi một hồi, rút ra vài tờ giấy.
 
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sắc mặt của Hoàng Hướng San lập tức thay đổi, động tác giãy dụa, cầm rồi thả, thả rồi cầm, cuối cùng mới không cam tâm gấp tờ giấy kia lại, đè ở dưới chậu hoa ở cửa.
 
Lúc này mới vội vàng rời đi.
 
Tiếng bước chân cũng không dừng lại ở chỗ này, rẽ qua một khúc cua, đi vào văn phòng của tổ toán.
 
Tống Gia Mạt đứng dậy, xoa xoa đôi chân ngồi xổm tê rần.
 
Cô đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng kéo chậu hoa lên.
 
Tờ giấy bị gấp hai lần, một mảnh rất nhỏ, mở ra, phía trên cùng là bảy chữ rất bắt mắt ――
 
Phiếu đăng ký hủy bỏ xử phạt.
 
*
 
Buổi tối về nhà, Tống Gia Mạt mở cặp sách, lấy phiếu trả lời ra.
 
Cô sửa lại đáp án một lần nữa, muốn nhìn câu hỏi sai một cách trực quan hơn.
 
Lúc Trần Tứ về nhà, cô vẫn đang múa bút thành văn.
 
Anh cũng không quấy rầy, chờ tới khi cô hơi ngừng bút, mới đưa pudding trong tay qua.
 
Ánh mắt của thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc: “Hơn 10 giờ tối ăn pudding, anh muốn em chết à?”
 
Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật gỡ màng bọc nilon ra, vui sướng ăn hai miếng.
 
Trần Tứ ngồi ở chỗ của mình nhìn cô.
 
Thư phòng rộng rãi, vốn dĩ cái bàn của hai người bọn họ chia ra ở hai bên cửa sổ.
 
Nhưng không nhớ tại sao cô lại cưỡng ép ghép nó lại với nhau, tóm lại sau này vẫn luôn ngồi như vậy, chỗ trống thì dùng để đặt ghế sô pha.
 
Trần Tứ: “Tâm trạng tốt lên chút nào chưa?”
 
“Em không có ――”
 
Trong vô thức phủ nhận được một nửa, lại ngừng lại, cô cắn cái muỗng: “Làm sao anh biết tâm trạng em không tốt?”
 
Anh làm như không để ý mà khẽ cười.
 
“Anh nhắm mắt cũng có thể nhìn ra được.”

 
“Vậy anh đỉnh rồi.”
 
“……”
 
“Đúng rồi anh,” cô nhớ đến việc gì đó, trở lại vấn đề chính, “Đề này em tính ba lần rồi, đều không giống với đáp án chính xác, anh giúp em nhìn thử xem?”
 
“Đề này, hình như trước đó anh cho em làm qua khá nhiều rồi, em làm dựa theo cách tính đó, chẳng lẽ không đúng sao?”
 
“Em tính cái này làm gì?”
 
“Trường học vẫn chưa bắt đầu giảng đề, lần này em thi…… không được như mong muốn, em không phục, muốn xem thử câu hỏi mà em làm sai có phải thật sự là em làm không ra hay không, hay là do sơ ý hay như thế nào đó."
 
“Đưa anh.”
 
“Anh giống tổng tài bá đạo ghê.”
 
“……”
 
Đề này quả thực là khó, công thức cũng rất phức tạp, Tống Gia Mạt gối lên cánh tay nhìn anh tính, nhìn nhìn rồi nghiêng đầu ngủ mất.
 
Từ lúc cô về nhà thì làm đến bây giờ, có lẽ thật sự rất mệt, một giấc ngủ này ngủ hơn ba tiếng, do cánh tay tê mỏi nên mới thức dậy.
 
Thiếu nữ xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía đồng hồ, nhất thời có chút hoảng hốt.
 
Rạng sáng 1 giờ rồi?
 
Cô đi ra khỏi phòng, phòng khách vẫn còn sáng đèn, Trần Tứ ngồi trên sô pha bên kia, đối diện với máy tính gõ gì đó.
 
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Tống Gia Mạt đi qua, “Đang chơi game à?”
 
Cô thò lại gần nhìn xem, trên máy tính là một bảng biểu Excel, chi chít dày đặc.
 
Trần Tứ: “Đề kia, em tính đúng rồi.”
 
“A? Ồ…… vậy thì tốt.” Cô phản ứng lại trong chốc lát, lại chỉ vào màn hình hỏi, “Cái này là cái gì?”
 
“Bảng thành tích kì thi tháng của lớp 11.”
 
“Tải ở official website của trường học sao?”
 
“Ừm.”
 
Bây giờ việc quản lý của trường học càng lúc càng số liệu hóa, cũng là vì xu hướng phân tích thành tích học tập một cách trực quan hơn, nên mỗi lần hệ thống internet tính xong thành tích, đều sẽ tự động đưa ra bảng biểu, đặt trong mục【Tài liệu tải xuống】.
 
Nếu như có học sinh muốn xem thành tích trước, thì có thể tải xuống trước; học sinh không muốn xem thì có thể đến trường rồi lại xem bảng thành tích.
 
Anh nhấp chuột hai lần, lại nhấp vào mở ra một mục nào đó, giao diện càng trở nên chi chít dày đặc.
 
Tống Gia Mạt cẩn thận xem một lúc: “Bên trong vậy mà còn có mục nhỏ ghi điểm chi tiết thế à? Em cũng không biết.”
 
Trần Tứ lại sửa lại mấy thứ, bảng biểu bắt đầu tính toán lại lần nữa.
 
Cô ngáp một cái, vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút trạng thái như đi vào cõi tiên.
 
“Anh xem cái này làm gì vậy.”
 
“Xem xem tỉ lệ làm đúng đề này trong top 10 cả khối của các em, thay đổi lại lần nữa.”
 
Cô khoanh tay cười, vẫn không phản ứng lại: “Anh trở thành người tốt như vậy từ khi nào thế? Hơn nửa đêm không ngủ, ở đây mở máy tính tính điểm giúp trường học? Thật là khiến Trung Quốc cảm động.”
 
Trần Tứ: “Có bốn người sai.”
 
“Bọn họ tính ra cái gì vậy?”
 
Trần Tứ: “……”
 
“Sau này trước khi thi em không cần phải ngủ.”
 
“Anh có ý gì?” Cảm xúc của đương sự đang kích động, biện minh cho bản thân mình, “Vừa mới tỉnh dậy như vậy là rất bình thường! Anh cho em phản ứng lại trong chốc lát thì em sẽ có thể ――”
 
Trần Tứ gõ gõ đầu cô.
 
“Em đứng thứ 8 cả khối, đồ ngốc.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận