Cùng anh bỏ trốn

Chương 13: Sao lần này lại thi đứng thứ 12 rồi?
 
Cục tẩy này rơi từ trên trời xuống, cô khẳng định nó không hề liên quan tới cô.
 
Với sự tự tin này, Tống Gia Mạt nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô chém đinh chặt sắt: “Thưa cô, em không gian lận, cục tẩy này cũng không phải  của em ạ.”
 
Đôi mắt cô gái nhỏ rất kiên định, không thấy chút hoảng loạn nào, ánh mắt cũng vô cùng thẳng thắn vô tư.
 
Đỗ Lệ trên bục giảng nói: “Ý em là sao?”
 
“Em cũng không biết vì sao nó lại ở chỗ em, cô có thể tiếp tục điều tra ngay sau khi  thi xong ạ.” Tống Gia Mạt nhìn thời gian, “Đề bài rất dài, bây giờ em phải làm bài trước đã.”
 
Nghĩ một lúc, cô nói: “Nếu cục tẩy này thật sự là của em, lúc đó hủy thành tích cũng chưa muộn.”
 
Đỗ Lệ nhìn vẻ ngoài khiến người khác yêu thích của cô, cũng không giống dáng vẻ biết nói dối, sau vài giây bèn “ừm” một tiếng rồi lại tựa vào bục giảng.
 
“Em làm bài trước đi, thi xong rồi nói.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt ngón tay, lúc này mới cố gắng bình tĩnh hít thở, tiếp tục lao vào làm bài.
 
……
 
Hai tiếng sau, buổi thi kết thúc.
 
Đỗ Lệ thu bài thi xong, không cho tan học theo quá trình đã định.
 
Cô ấy định xử lý cho xong chuyện này: “Trước hết đừng vội rời đi, cục tẩy này là của ai?”
 
Lớp học im phăng phắc.
 
Có người cúi đầu không nói, có người bực bội muốn đi, đa số  còn lại thì nhìn quanh bốn phía, tò mò không thôi.
 
“Không ai nhận đúng không?”
 
“Bây giờ chủ động nhận lỗi, tôi sẽ chỉ hủy thành tích của môn này, nếu như bị tôi tra ra, toàn bộ thành tích đều bị hủy bỏ.”
 
Bên dưới truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng vẫn không có ai trả lời.
 
Tống Gia Mạt cúi đầu suy nghĩ, nghe thấy Đỗ Lệ hỏi cô: “Em có nhìn thấy ai ném không?”
 
Cô quay đầu: “Hình như là từ……”
 
“Không sao, em lên đây nhìn.”
 
Đứng trên bục giảng, vẻ mặt của tất cả mọi người đều hiện rõ.
 
Nếu cô nhớ không nhầm, cục tẩy bay từ bên trái qua, nhưng trong tình huống này, đi hỏi từng người một cũng rất khó tìm được người.
 
Cô suy tính đổi một cách khác.
 
“Hình như là ném từ bên phải sang ạ”
 
Hai tay Đỗ Lệ chống trên bục giảng, ý bảo cô nói tiếp.
 
Tống Gia Mạt: “Vậy…… Ngoại trừ tổ một ra, mọi người đều có thể tan học rồi.”
 
Mặc dù thiếu nữ nói như vậy, nhưng tiêu điểm của ánh mắt vẫn rơi về phía bên trái.
 
Ngay sau khi vừa dứt lời, cô chỉ trông thấy một người thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng nhếch lên.
 
Là một nam sinh đầu đinh.

 
Cậu ta mặc một cái áo trắng ngắn tay, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn ra cậu ta không mặc đồng phục.
 
Nhân lúc mọi người buông lỏng cảnh giác, Tống Gia Mạt đột nhiên mở miệng: “Tổ bốn, áo trắng ngắn tay ——”
 
Hô hấp của đầu đinh ngừng lại.
 
Tống Gia Mạt: “…… Nam sinh ở phía sau, cậu là người ném cục tẩy đúng không?”
 
“Hả?” Nam sinh ngồi phía sau vô cùng khiếp sợ, “Tôi á?”
 
Con người luôn dễ dàng nói ra sự thật khi họ bị liên lụy, cậu ta không chút suy nghĩ chỉ vào người phía trước, buột miệng nói:
 
“Không phải tôi, là cậu ta ném, tôi nhìn thấy hết rồi!”
 
Bên cạnh cũng có người ngồi không yên, nhỏ giọng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
 
Tình hình lần này đã rõ ràng hơn nhiều.
 
Đỗ Lệ đi xuống bục giảng, nhìn tên cậu ta: “Ngô Mãn? Em ném đồ làm gì?”
 
“Em chỉ……” Ngô Mãn sờ sờ đầu đinh, cười hì hì nói, “Thưa cô, em chỉ định hỏi đáp án bạn cùng lớp, ai ngờ lại ném lộn người.”
 
Đỗ Lệ nhìn dáng vẻ chẳng sao cả của cậu ta thì bực bội.
 
“Em đã gian lận mà còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy?!”
 
“Xin lỗi cô, em biết sai rồi.”
 
“Người em nên xin lỗi là tôi sao?”
 
“A, còn bạn học Tống Gia Mạt, thật sự xin lỗi.”
 
Xin lỗi thì rất nhanh, nhưng lại chẳng nhìn ra được chút áy náy nào.
 
Tống Gia Mạt mím môi, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Đỗ Lệ hỏi cậu ta: “Em học lớp nào?”
 
Ngô Mãn lề mề một hồi: “…… Lớp 5.”
 
“Em còn học lớp này nữa cơ?” Đỗ Lệ càng thêm tức giận, “Gian lận trong lớp học còn ảnh hưởng đến bạn học khác thi cử?”
 
“Không cần bàn bạc nữa, hủy toàn bộ thành tích thi sáu môn, viết thêm một bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi.”
 
“Vâng thưa cô.”
 
Đỗ Lệ thấy cậu ta vẫn  trơ trơ không biết sợ, thật sự không muốn cứ vậy bỏ qua, với loại người này, cô ấy đã sớm có những giải pháp riêng để đối phó.
 
“Cô bé này học lớp 1, tổng vệ sinh tháng này đều do lớp 1 phụ trách, cô giao lại toàn bộ cho em làm. Mỗi buổi sáng, trưa, tối quét dọn sân thể dục, hành lang, dãy lầu phía Bắc ba lần, thiếu một lần tôi sẽ báo cho hiệu trưởng của các em ghi lỗi.”
 
Quả nhiên, vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Ngô Mãn lập tức thay đổi.
 
“Đừng mà cô ơi!!!”
 
—— Dậy sớm, làm vệ sinh, không thể trốn học trước giờ, là ba chuyện bọn họ ghét nhất.
 
Mẹ nó tốt vãi, ba cái cùng đuổi đến, một ngày còn làm ba lần, phải làm gần một tháng!
 
Sau khi ghi tên rồi rời khỏi phòng học, cả mặt Ngô Mãn như thể cà tím thấm sương, ủ rũ không thôi, sớm đã không còn ngông nghênh như lúc nãy nữa.
 
Chuyện này xử lý rất lâu, học sinh lớp 11 cũng rời đi gần hết, Tống Gia Mạt đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng cũng có manh mối.
 
Chẳng trách cô cứ cảm thấy kì lạ, hình như cô và Ngô Mãn không quen biết nhau mà? Làm sao cậu ta có thể biết chính xác họ tên cô?

 
Trước cửa lớp 5 dán một bảng phân bố phòng thi, cô đến gần xem thử, lúc này mới phát hiện chỉ có hai học sinh thi tại lớp của chính mình.
 
Một người là Ngô Mãn, người còn lại nhìn tên có vẻ cũng là nam sinh, chính là người ngồi bên tay trái của Ngô Mãn.
 
Cô không chỉ ngồi phía trước bên phải của Ngô Mãn, mà còn cách cậu ta xa vạn dặm.
 
Như vậy “không cẩn thận” kiểu gì mới có thể khiến Ngô Mãn ném cục tẩy lên bàn của cô?
 
Lúc ra khỏi cổng trường, Tống Gia Mạt vẫn đang suy nghĩ.
 
Chờ qua ngày nghỉ, nhất định phải làm rõ chuyện này.
 
*
 
Thứ sáu kết thúc, lại là một ngày cuối tuần tốt đẹp.
 
Nhờ phúc của kì thi tháng, thứ bảy không đi học, bài tập cuối tuần cũng không nhiều.
 
Tuần này dì lại có việc không ở nhà, trong nháy mắt tất cả đều trở nên tự do.
 
Tống Gia Mạt bắt đầu kế hoạch ngay khi ngủ dậy, mười giờ hơn, sáp đến cạnh Trần Tứ.
 
Thiếu niên đang đọc sách, nhận thấy ánh mắt của cô, động tác hơi khựng lại một chút.
 
Tống Gia Mạt thừa cơ mở miệng: “Anh, anh xem, vất vả lắm em mới thi xong, trong cái ngày khắp chốn mừng vui này, chẳng lẽ anh không cảm thấy nên làm chút gì sao?”
 
Trần Tứ: “Nói tiếng người đi.”
 
“Trưa nay đi ăn tiệm đi?” Mắt thiếu nữ sáng rực lên, “Đồ ăn Thái Lan?”
 
“……”
 
Nghĩ đến đồ ăn Thái Lan không cay lắm, Trần Tứ gật đầu: “Được.”
 
Lại nhìn thời gian: “Không phải mới mười giờ thôi à?”
 
“Em phải chuẩn bị một chút mà,” Cô nói, “Vậy em đi thay quần áo trước, đợi một lát nữa chúng ta xuất phát!”
 
Trước đó cô có mua một cái váy mới, nhưng cứ rề rà không mặc, vừa hay hôm nay mượn cơ hội này mặc thử xem.
 
Một khi con gái trang điểm thì phải mất hai tiếng, mặc dù cô cảm thấy bản thân không làm gì khác ngoài việc tỉa lông mày và chải tóc, nhưng vừa ngước lên thì đồng hồ đã sắp điểm 12 giờ.
 
Tống Gia Mạt tùy ý nắm lấy cái túi nhỏ ở trên bàn, túm Trần Tứ ra cửa.
 
Hôm nay thời tiết tốt, rất thích hợp để ăn kem.
 
Tống Gia Mạt đi đến cửa hàng đồ ngọt mua một cái kem McFlurry, dọc đường chậm rãi ăn, dù sao cùng Trần Tứ ra cửa, cô cũng không cần quan tâm đến cái gì, chỉ cần đi theo anh ấy là được.
 
Lộ trình là do Trần Tứ lên kế hoạch, hợp lý đến bất ngờ, vừa xuống xe bus, đồ trong tay cô cũng đã ăn hết.
 
Tống Gia Mạt vừa ngước mắt thì đã nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc: “Ấy! Bên kia!”
 
Cô vô thức bước nhanh hơn, nhưng dòng người đông đúc, đợi khi cô quay đầu lại thì Trần Tứ đã không ở bên người nữa.
 
Trần Tứ bị cầm chân bởi một cuộc điện thoại, lúc này đang đứng ở cổng tàu điện ngầm, loa dán ở bên tai, hơi mất kiên nhẫn mà nhíu mày.
 
Lý Uy: “Vẫn là chuyện của Đặng Cao Minh kia, lúc trước cậu ta xin số Wechat của em gái chúng ta, không phải tôi cũng từ chối rồi sao? Kết quả mấy ngày thi trước cậu ta lại nhìn thấy hoa lài nhỏ của chúng ta, tục ngữ nói rất hay, người động tâm làm sao có thể chỉ rung động một lần cơ chứ?”
 
“Cho nên cậu ta muốn nhờ tôi giúp cậu ta hỏi cậu thử xem, cái kia……”
 

Trần Tứ không còn lời nào để nói, nghiến răng: “Cậu có thôi ngay đi không?”
 
“Nếu không phải cậu ta đồng ý bao tôi một tháng cơm trưa, tôi cũng không làm bà mối đâu, còn bị cậu mắng,” Lý Uy ra vẻ đáng thương, “Sao cậu lại bài xích cậu ta như vậy chứ?”
 
Trần Tứ: “Cậu ta không đủ điều kiện.”
 
“Cậu nói như vậy, hình như họ Đặng đó đúng là có chút không xứng với hoa lài nhỏ của chúng ta.”
 
Lý Uy như đang suy nghĩ cái gì đó: “Vậy cậu cảm thấy như thế nào thì được? Kiểu như Tô Ngạn ok không?”
 
“Ai?”
 
“Bộ phim hot gần đây cậu không xem hả? Bạn gái tôi ngày nào cũng nhắc bên tai tôi, chính là nam chính trong《 Anh đào sa băng 》đó, là Diệp gì đó đóng đó…… Trùm trường, Tô cặn bã Tô cặn bã, cả ngày cưỡi moto phóng nhanh khắp nơi, mồm miệng đầy lời tục tĩu, rất trêu ngươi.”
 
“Kiểu này không được.” Trần Tứ không chút suy nghĩ, “Không đáng tin.”
 
Lý Uy cực kỳ vui mừng, giống như xem náo nhiệt: “Ha ha ha ha lỡ như em rể của cậu là người như vậy thì sao?”
 
“Nói như vậy, hình như cậu vẫn chưa gặp mặt người theo đuổi em gái cậu đúng không? Đa số đều là trong giai đoạn manh nha, đã bị cậu bóp chết.”
 
Lý Uy càng nghĩ càng chờ mong: “Mẹ nó tôi rất tò mò, lỡ như tới lúc đó thật sự có một tên trùm trường cặn bã…… Muốn trêu ghẹo hoa lài nhỏ của chúng ta thì cậu sẽ như thế nào? Nếu như con bé yêu đương, hai người sẽ ở chung như thế nào?”
 
Trần Tứ: “Trước khi chết sẽ nhìn thấy.”
 
“……”
 
Cậu biết nói chuyện ghê ha.
 
Tống Gia Mạt hồn nhiên không biết chuyện trong điện thoại của Trần Tứ, cố gắng hết sức để vượt qua đám đông, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng quen thuộc. kia.
 
Cô ngẩng đầu gọi anh.
 
“Trần Tứ ——”
 
Trong ánh sáng rực rỡ, thiếu niên cúp điện thoại ngẩng đầu lên.
 
Cô mặc một thân váy liền áo màu lam nhạt, tóc dài ngang vai bị gió thổi lên, mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, làn da dưới ánh mặt trời càng trở nên trắng nõn, phơi phới, duyên dáng yêu kiều.
 
Như thể đáy biển xanh thẩm, chữa lành mà sạch sẽ, là sức sống chỉ thuộc về thiếu nữ 17 tuổi.
 
Ven đường có nam sinh kết bè kết phái đi qua, nhịn không được liên tục nhìn về phía cô.
 
Trần Tứ đột nhiên phát hiện, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như thế này.
 
Hóa ra đứa bé chỉ biết đi theo phía sau anh kia, cô em gái mãi mãi không trưởng thành trong mắt anh, đã bất tri bất giác…… lặng lẽ trưởng thành.
 
Có được sức hấp dẫn kỳ diệu, trở thành một sự tồn tại dù đi trong đám đông cũng sẽ có người muốn nhìn thêm vài lần.
 
Anh cất điện thoại vào, cười một cái.
 
“Đến ngay.”
 
*
 
Cuối tuần vui vẻ trôi qua, thứ hai, Tống Gia Mạt vừa đến lớp chưa được bao lâu, thì đã có người vây lại.
 
“Này Tống Gia Mạt, nghe nói kỳ thi tuần trước cậu rất trâu bò, thiếu chút nữa là bị buộc tội gian lận, kết quả đã tự tìm được hung thủ luôn hả? Ha ha ha ha ha cậu vẫn đỉnh ghê!”
 
Tống Gia Mạt nghĩ đến chút gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Cậu biết Ngô Mãn không?”
 
“Biết nha, cậu ta là một tên côn đồ, hình như tuần trước vi phạm chuyện gì đó, nghe nói là bị ghi lỗi rồi.” Người kia hỏi, “Là cậu ta giở trò với cậu à?”
 
“Ừm.”
 
“Vậy thì lạ thật đấy, hai người các cậu không thù không oán, cậu ta làm vậy với cậu làm cái gì.”
 
Tống Gia Mạt: “Nói là lỡ tay.”
 
“Lỡ tay? Cậu ta ——”
 
Đáng tiếc, nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, lớp phó môn kêu lên hai tiếng, nói sáng nay là nghe viết.
 
Tống Gia Mạt cũng dời mắt, lấy giấy bút ra chuẩn bị.
 
Sau khi nghe viết kết thúc, cách thời gian lên lớp còn mấy phút nữa, Tống Gia Mạt chống đầu lật sách, Triệu Duyệt nhích lại gần, dùng khuỷu tay đẩy cô một cái.

 
“Lễ quốc khánh cậu rảnh không?”
 
“Sao vậy?”
 
“Sắp nghỉ quốc khánh rồi…… Chỗ mình có mấy tấm vé vào cửa, đến lúc đó có muốn đi ra ngoài chơi không?”
 
Tống Gia Mạt chớp mắt: “Đi đâu?”
 
“Trốn khỏi mật thất trong ngôi nhà ma, chơi vui lắm.”
 
Tống Gia Mạt thiếu chút nữa là bị dọa rớt sách tiếng Anh, liên tục lắc đầu: “Không cần, cậu muốn khiến mình chết à? Mình sợ nhất là mấy cái đó, lần trước xem phim ma làm hại Trần Tứ phải thức cùng mình suốt hai đêm mới dám ngủ.”
 
“Sau đó làm sao lại tốt lên được?”
 
“Anh ấy chuyển giường gấp ngủ bên ngoài mình.”
 
“……”
 
“Không đáng sợ đâu, là cửa hàng của cậu mình mở,” Triệu Duyệt nói, “Mình bảo ông ấy sắp xếp cho chúng ta cấp thấp nhất, nếu như thật sự không ổn thì cậu cứ kêu ngừng.”
 
“Hơn nữa nhất định phải rủ được anh trai cậu, loại trò chơi này dễ dàng bồi dưỡng tình cảm nhất. Ây da, được không, cậu coi như giúp mình trợ công đi, không có cậu thì mình phải làm sao!”
 
Một tiếng từ chối của Tống Gia Mạt nghẹn lại trong cổ họng.
 
Sau một lúc lâu, vì hạnh phúc của bạn bè, cuối cùng vẫn là gật đầu: “Được rồi.”
 
Triệu Duyệt thân mật cọ cọ cô: “Chúng ta có thể chơi kiểu kịch bản mang chút tình cảm, có ma đẹp trai, chỉ hóa trang chút vết thương nhỏ, tổng thể vẫn là cảnh đẹp ý vui.”
 
Cái này hình như Tống Gia Mạt biết, cô từng nhìn thấy trên hot search rồi.
 
“Tới lúc đó mình sẽ tìm một con ma đẹp trai, để nó đi cùng với cậu trong suốt cả hành trình, để cậu can đảm hơn, về tình cảm thì hai người còn có thể lập CP, cùng nhau diễn.” Triệu Duyệt bát quái nhích lại gần, “Cậu thích kiểu nào?”
 
Câu hỏi này đến bất thình lình, Tống Gia Mạt phản ứng một chút: “Cái gì?”
 
“Thì là con trai đó —— Cậu thích kiểu con trai nào?”
 
Triệu Duyệt đột nhiên đặt câu hỏi, cô nhất thời không biết trả lời thế nào, trong đầu chỉ lần lượt hiện lên vài hình ảnh, là lúc trước lướt Weibo nhìn thấy.
 
“Kiểu như Tô Ngạn đi, vừa lưu manh vừa đẹp trai, yêu đương với anh ấy chắc chắn sẽ rất có cảm giác.”
 
Thời thanh xuân có thiếu nữ nào có thể chống cự lại được một đại ca trường học đây.
 
“Là vai diễn của Diệp Lẫm đóng sao? Mẹ nó mình cũng cảm thấy rất đẹp trai, đương nhiên, chủ yếu vẫn là Lẫm Lẫm nhà mình lớn lên đẹp trai, kỹ thuật diễn xuất lại tốt, cảnh diễn hút thuốc kia mình thật sự mlem mlem!”
 
Nói xong, Triệu Duyệt bắt đầu gõ chữ với cái điện thoại, Tống Gia Mạt còn tưởng rằng cô ấy tìm kịch bản, cũng không để ý.
 
Mà Tống Gia Mạt không biết là, Triệu Duyệt mở Wechat ra, nhấn vào một khung chat có avatar hình manga anime nam nào đó:
 
[Bạn cùng bàn với mình thích kiểu thiếu niên bất lương, lưu manh xấu xa một chút.]
 
[Người anh em, cậu ổn chắc rồi.]
 
[Thứ tư mình mang cậu đi chung, anh trai của cô ấy cũng tới. Trước mặt anh trai ruột theo đuổi người ta, cậu phải theo đuổi thật tốt cho mình, để lại một cái ấn tượng tốt, tranh thủ một lần bắt lấy!]
 
……
 
Mãi cho đến khi ăn xong cơm trưa, Triệu Duyệt vẫn còn đang bận rộn chuyện ra ngoài đi chơi.
 
Tống Gia Mạt thấy cô ấy điện thoại không rời tay, đang muốn nói gì đó, lại bị cô ấy kéo ra ngoài: “Đi, đi hỏi anh trai cậu xem.”
 
Kết quả vừa xuống dưới cầu thang thì nhìn thấy mọi người vây quanh chỗ bảng thông báo, đang thảo luận cái gì đó.
 
Có người hét to lên với bạn bè: “Mau qua đây, có kết quả rồi!”
 
Có kết quả rồi?
 
Tống Gia Mạt một đường chạy chậm qua đó, còn chưa kịp tách đám người ra, chỉ nhìn thấy hàng phía trước, một gương mặt quen thuộc quay lại.
 
Gương mặt Hoàng Hướng San mang theo vẻ đắc ý: “Tôi đang muốn đi tìm cậu đây, Tống Gia Mạt, không phải cậu giỏi lắm sao, còn muốn thi đứng top 10 cả khối?”
 
“Sao lần này lại thi đứng thứ 12 rồi?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận