Con Đường Phía Trước


Hai người qua đường trò chuyện một hồi lâu liền rẽ vào ngỏ nhỏ nên Y Nhã không đi theo mà đi thẳng về phía trước, đến giữa cái cầu nhỏ đứng giữa cầu cúi đầu nhìn làn nước trong xanh suy nghĩ về sau này.Bản thân hiện tại chỉ có một ít bạc bên người, nếu muốn sống lâu dài ở kinh thành thì việc trước tiên cần tìm một chổ ở và xong đó rồi kiếm bạc.Với số tiền nhỏ nhoi này nếu ở quán trọ thì chắc cũng không cầm cự được lâu vì thế cần tìm một công việc tốt nhất bao ăn, bao ở và được trả công hằng tháng...những công việc như vậy hình như chỉ có cách bán thân.Y Nhã thở dài một hơi lặng nhìn những cánh bông hoa trôi trên dòng sông, ước gì có người dựa vào lúc này thì tốt biết mấy...lại nhớ về bố mẹ mình, không biết họ bây giờ sống thế nào còn nhớ cô nữa hay không.Đứng đến chiều dường như suy nghĩ đã thông Y Nhã liền đi về phía phố xá đông đúc, buổi chiều người người đổ ra đường nhiều hơn, không khí ồn áo náo nhiệt.Cô đến từng rạp hàng, quán xá và nhà trọ dò hỏi giá cả ở kinh thành, như 5 lượng bạc sẽ mua được một bộ trang phục đẹp, 7 lượng bạc sẽ thuê được một phòng trọ rẻ bao ăn...giá cả ở kinh thành đắt hơn huyện phủ rất nhiều, hai nén bạc thuê trọ thì sẽ cầm cự được tầm một tháng.Y Nhã ảo não lắc đầu, gần tối cô ngồi bên vệ đường nhìn người qua lại, khi không còn bóng người nào trên đường, cô liền đi vào quán trọ nhỏ thuê phòng, tiểu nhị thấy có người vào liền đon đả đón rồi dần lên lầu, cơm nước tắm giặt xong Y Nhã ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.Đúng 12h đêm là giờ giới nghiêm, con đường dần dần vắng lặng, lác đác tưng tốp thị vệ đi tuần tra.

Y Nhã tắt đèn lên gường nằm và có lẽ ngày mai sẽ là ngày vất vả.Lúc này trên một con đường lớn là tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, ngồi bên trong là nam nhân cao ráo ánh đèn le lói chiếu hắt lên khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm, đẹp tựa như ngọc.


Xe rẽ vào con đường lớn khác và dừng lại trước cổng viện phủ lớn, thị vệ nhanh nhẹn bẩm.“Công tử, đã tới...”.Cơ Trang Hy nhanh nhẹn xuống xe đi vào trong phủ, hắn vừa mới ở cung về đáng lẽ là về sớm hơn nhưng gặp được Mai Viên.Hắn cũng khá bất ngờ khi Mai Viên vào cung làm nữ nhân hoàng đế, hậu cung là nơi giết người không dao và đa số nữ nhân nơi đây đều có thế lực đằng sau, hoàng thượng sủng ái người nào đều có lý do và mục đích, Mai Viên mới vào cung chưa đầy ba tháng đã thăng lên Chiêu nghi, còn nhanh hơn cả Hoàng hậu lúc trước, chỉ sợ có âm mưu đằng sau, hắn cũng không thể giương mắt nhìn nàng ta bị hại nên nhắc nhở vài câu hi vọng nàng ta cẩn thận hơn.

Mà cũng có lẽ hoàng thượng biết hắn với Mai Viên là thanh mai trúc mã nên dùng Mai Viên để áp chế hắn, Cơ Trang Hy tâm tư nặng trĩu thở dài nữ nhân này thật phiền phức.“Chuẩn bị nước tắm”.Nô tài vâng dạ rồi rời đi bỗng một thị vệ khác xuất hiện“Thưa công tử, bên lục tự thông báo là hôm nay có một thiếu niên tên là Diệp Huyên, 17 tuổi đã đi vào thành, có cần phải tra xét hắn ở đâu không”.Lục tự là cũng là một nhánh dưới quyền Thượng thư chuyên môn bảo vệ trị an và an nguy trong kinh thành, trước đó Cơ thượng thư có dặn nếu có nam nhân nào tên là Diệp Huyên tới kinh thành thì báo lên, vì hắn tin rằng Diệp Huyên này sẽ tới tham gia thi Đình những cũng không ngời lại tới sớm như vậy.“Ừ...không cần, ta chỉ cần biết tin tức còn hắn đi đâu làm gì ta không quản”Cơ Trang Hy rất mong chờ Diệp Huyên này một ngày có thể đứng ngang hàng với hắn, một thiếu niên tài giỏi cùng độ tuổi, ngang tài ngang sức quả khiến hắn chú ý.Thị vệ vâng một tiếng rồi lùi ra ngoài, lúc này nước tắm đã chuẩn bị xong, từ từ ngâm mình vào dòng nước ấm thân thể như giãn ra, chìm dần vào suy tư.Tình hình triều chính ngày càng phức tạp hơn, hai thế lực đang mất dần cân bằng, tể tướng đang dần bị thế lực tướng quân chèn ép, còn vương gia và thái phó thì chọn cách đứng phía ngoài, không biết hoàng thượng sẽ dùng chiêu bài nào để áp chế.Tướng quân hiện giờ đang ở biên thành, công việc trong thành đều do Cơ thượng thư nắm quyền vì thế hắn đương nhiên đứng trên đầu ngọn sóng.


Mấy năm nay Tể tướng sức khỏe yếu hơn, xử lý việc triều chính cũng không còn nhạy bén như xưa, bên cạnh ông ta mấy năm nay không có nhân tài nào thật sự nổi bật, một mình chống đỡ Cơ thượng thư trẻ tuổi tinh ranh cũng khá đủ vất vả huống hồ thêm cả tướng quân.Mấy năm nay tuyển chọn khoa cử chưa thấy ai thực sự nổi bật ngoài Diệp Huyên kia, nếu tiểu tử Diệp Huyên kia có bản lĩnh, hắn thực sự hi vọng tên kia sẽ đổ vào vị trí cao nhất cùng chối chọi với hắn, như vậy triều đình có thế sẽ chống đỡ được thêm chục năm nữa.

Cơ Trang Hy hướng ánh mắt ngoài cửa sổ nhìn xa xăm suy nghĩ.Ánh sáng bình minh len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi lên khuôn mặt Y Nhã, sau khi ngủ một giấc thật sâu và dài cảm thấy đã lấy lại được thể lực sau những ngày vất vả.Sau khi ăn uống xong Y Nhã liền tung tăng ra phố, kinh thành rất lớn và náo nhiệt, buổi sáng là sạp hàng, người người đi lại, từng âm thanh quyện lại với nhau.Đi hết những nơi náo nhiệt, đến từng rạp hàng, từng quán ăn, nhà trọ hỏi có cần thuê hạ nhân không nhưng hầu như tất cả đều từ chối, có nơi trả công nhưng không bao ăn ở, có nơi công việc mang vác không hợp với sức lực của cô.


Liền một ngày Y Nhã không thu về được kết quả gì.Vài ngày tiếp theo cũng chưa tìm được công việc nào ưng ý nhưng nghe được rất nhiều tin bát quái như có nam nhân bỏ 500 lượng bạc để mua một đêm xuân đầu tiên của kĩ nữ thanh lâu Nhạn Sa, hay Tam hoàng tử cùng Bạch Vân trưởng nữ của tướng quân cùng nhau ngâm thơ ở quán trà, Lại bộ thượng thư lại nạp thiếp hay bảng xếp hạng nam mỹ nữ kinh thành, mỹ nam đứng đầu là Cơ thượng thư Cơ Trang Hy, tiếp theo là Nhị hoàng tử Huyền Duyên Kỳ, sau đó là Tam hoàng tử Huyền Triệt Trúc.

Về mỹ nữ thì có thứ nữ Bạch Liên của phủ tướng quân, sau đó là trưởng nữ Minh Nguyệt Hoa của phủ tể tướng, tiếp theo là Bạch Vân, còn nghe nói Bạch Liên và Bạch Vân qua hệ không được tốt, Nguyệt Hoa tiểu thư lại thích Cơ thượng thư mà Bạch Liên thì lại có ý với Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử thì có ý với Bạch Vân, Y Nhã nghe xong cảm thấy khá là rắc rối.Hôm nay là ngày thứ mười lăm Y Nhã chưa tìm được công việc vừa ý, lại nhìn về túi bạc nhẹ dần không còn cách nào liền dùng 5 lượng bạc mua một tập giấy và bút, ngồi ở phòng cả ngày vẽ ra được 20 bức tranh phong cảnh, Y Nhã híp mắt mỉm cười vẽ đẹp như thế này lấy bức 1 lượng bạc quá rẻ rồi.Sáng hôm sau hào hứng đem ra chợ bán bên cạnh cô làm sạp bán trâm cài và gương lược, Y Nhã đưa cho chủ rạp một lượng bạc ngụ ý xin một chổ nhỏ để bán tranh, chủ rạp sảng khoái đồng ý.Ngồi từ sáng đến trưa lúc đầu còn rụt rè nhưng sau thấy không có ai đến mua, Y Nhã liền hét lớn rao hàng khản cả giọng, nhưng cũng chẳng có ai ghé qua, có người nhìn qua một cái rồi rời đi không thèm hỏi.Đang ngồi tỉu ngiu buồn bã bỗng trước mặt xuất hiện một lão hòa thượng đầu trọc lóc tay dắt một tiểu hòa thượng tầm 5 tuổi đến trước mặt, Y Nhã ánh mắt sáng lên hỏi.“Hòa thượng, ngài muốn mua tranh sao?”.Lão hòa thượng lật từng bức tranh cô vẽ rồi ôn tồn hỏi “Thí chủ tranh này bán như thế nào”.Y Nhã nhanh nhảu tiếp lời “Một bức tranh là 1 lượng bạc 20 xu, nể tình lão hòa thượng ta lấy 1 lượng bạc.”Bỗng tiểu hòa thượng bên cạnh nhanh nhảu nói “Tranh huynh vẽ xấu như vậy mà đòi một lượng bạc?” rồi kéo áo lão hòa thượng nói “Sư phụ, thấy có đúng không ạ.”Y Nhã liếc nhìn tên nhóc kia, đúng là lắm lời muốn đánh cho một trận, khó khăn lắm mới có người hỏi mua “Tranh ta vẽ xấu chổ nào, đệ chỉ ra xem”.Tiểu hòa thượng bĩu môi chỉ vào một bức tranh của cô “Huynh vẽ cây xiên xiên vẹo vẹo, còn có con heo kia nhìn chả giống heo gì cả.”Y Nhã vừa cười vừa đáp “Nó không giống heo, sao lúc đầu đệ khẳng đinh nó là con heo mà không phải là con khỉ hay con bò hả..hứ..”Tiểu hòa thượng không chịu lép vế “Là...là...ta đoán”.Lão hòa thượng vuốt chòm râu cười lớn rồi tiếp tục nói “Ta lấy 2 bức vẽ này, nhưng cả hai bức là 1 lượng bạc, thí chủ có bán không?”.Tiểu hòa thượng kia tiếp lời “Chúng ta mua thế là đắt cho huynh rồi đấy”.Y Nhã :....Đúng là người tung kẻ hứng mà cả ngày nay chưa bán được bức tranh nào, nếu bán lâu quá sợ sẽ bị đuổi ra khỏi quán trọ trước khi thu hồi lại vốn.“Đại sư...ngài xem có thể tăng giá lên được không?”Lão hòa thượng tủm tỉm cười nói “Tranh vẽ quả là rất đẹp, nhưng giấy không bền, nếu thí chủ vẽ trên lụa chắc chắn sẽ rất đẹp”.Y Nhã mua là chất giấy bình thường, nếu đem tranh này về đóng khung treo lên thì chắc để được tầm vài tháng, lão hòa thượng này nhìn ra một cái biết điểm yếu, thấy cũng không qua được mắt nên Y Nhã đồng ý.Liên tiếp mấy ngày sau Y Nhã bán rẻ để thu hồi vốn vì cảm thấy tranh phong cảnh cô vẽ thật sự không nổi bật như tranh chân dung, cuối cùng lời được 3 lượng bạc.Hôm nay Y Nhã lang thang trên đường, trong người cô giờ chỉ còn hơn 20 lượng bạc có thể trọ thêm được 3 ngày.

Đang thẫn thờ đi trên đường bỗng trước mắt xuất hiện một thanh lâu lớn, phía bên trái có tấm biển ghi cần tiểu nhị phục vụ bao ăn ở, tháng trả 20 lượng bạc, có lẽ do buôn phấn bán hương nên tiền công khá cao.Y Nhã suy nghĩ một lát liền tiến vào xem, cô được dẫn vào phía sau quán, ở đây tầm có hai nam nhân người nhỏ bé, nhưng lanh lợi.


Sau khi nhìn thấy Y Nhã tú bà liền trực tiếp chọn cô, nhanh đến mức làm cô cảm giác giống như mình đã rơi vào động quỷ.

Nhưng không quá lo lắng vì bán thân ở triều đại này được quan phủ quản lý rất chặt chứ chứ không lỏng lẻo, dù sao nếu không có việc mấy ngày sau nữa cô sẽ ra đường ăn xin.Hết chương 26:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận