Con Đường Phía Trước


Tú bà nói sơ qua về công việc và nơi ở hẹn này hôm sau thì đến làm, sự việc xảy ra nhanh đến mức đến bây giờ Y Nhã còn ngỡ ngàng.Đúng là thời thế đưa đẩy cuối cùng lại trôi dạt đến thanh lâu.Hôm sau cô dọn đến thanh lâu ở, thanh lâu này nằm trên con đường tấp nập nhất kinh thành, mắt trước gồm năm lầu, mặt sau là hậu viện cho hạ nhân ở, dươi lầu là sảnh chính, nhiều bàn ăn và một vũ đài để cho kĩ nữ nhảy múa ca hát, ngày ngủ đêm làm.Nữ nhân thanh lâu hầu hết bị bán hoặc một số khác dòng đời đưa đẩy phải dùng tài nghệ kiếm sống, nữ nhân bị bán đều không được quyền lên tiếng còn nữ nhân tự nguyện đến thanh lâu thì có thể lựa chọn bán nghệ hoặc bán thân và có thể rời đi bất cứ lúc nào.Thanh lâu cũng không cùng cấp bậc với kỹ viện, là một nơi "thanh nhã" trong mắt nhiều người nhưng thực tế thì người trong cuộc mới biết được.Bắt đầu làm việc trong thanh lâu, mỗi khi làm việc gì Y Nhã đều rất cẩn thận, là người ngủ muộn nhất và là người dậy sớm nhất.Mỗi ngày bưng đồ ăn, đon đả mời khách, dẫn khách lên phòng chạy đi chạy lại hàng trăm lần, hầu hết khách đến đây không phải là kiểu người thô lỗ như ở kĩ viện, nhiều nam nhân đến đây chỉ để ăn uống và xem kĩ nữ đánh đàn ca múa.Nếu muốn qua đêm thì báo với tú bà sắp xếp phòng, tất nhiêm kèm theo đó là kĩ nữ mà nam nhân đó muốn.

Nhiều thương gia đến thanh lâu buôn bán chuyện làm ăn hoặc quan lại muốn trò chuyện cũng sẽ đến thanh lâu, kĩ nữ sẽ rót rượi tiếp đãi.Chớp mắt đã qua một tháng Y Nhã mặt mũi xinh đẹp và mảnh mai, cùng với đám tiểu nhị như hạc giữa bầy gà nên mọi người ít nhiều cũng chú ý đến cô.Sỡ dĩ không ai nghĩ cô là vì nữ nhân nơi đây đa số đều đẫy dà, mông to ngực lớn, nhưng vì chưa có áo ngực nên đa phần ngực sẽ chảy xệ xuống, Y Nhã liên tục tập nhảy và hạn chế ăn nên người cô so với nữ nhân thì cao và gầy hơn.Thanh lâu này cô có quan hệ khá tốt với Minh ca, trông chừng phía dưới sảnh từ tiểu nhị nhưng bê đến kĩ nữ múa đều đo Minh ca quản lý.Minh ca là một nam nhân thấp gầy gương mặt chữ điền, biết được dăm chữ nhưng không hiểu vì sao lại vào làm đây, đã hơn năm năm từ tiểu nhị sai vặt giờ lên chức quản sảnh.Kĩ nữ dưới lầu đa số đều nhan sắc tàn phai, lớn tuổi không cần phục vụ nam nhân mà chủ yếu múa hát ở sảnh để nam nhân đến ăn uống, còn kĩ nữ lầu trên là những nữ nhân xinh đẹp lầu càng cao thì càng đẹp, cao nhất là kĩ nữ Nhạn Sa, người đến gặp đều là quan lớn.Thanh lâu này có lượng khách tương đối ổn định, chủ yếu là móc nối khách quen từ các quan viên thương nhân nhỏ đến lớn muốn gặp nhau đều dẫn đến thanh lâu này.Hôm nay đến rạng sáng Y Nhã mới được nghỉ, vì chạy đi chạy lại cả ngày nên hai bàn chân mỏi nhừ, sau khi tắm xong cô đến phòng bếp lấy một ít nước ấm về ngâm chân, giờ này mọi người đều ngủ hết ánh trăng chiếu nhẹ lên thân hình mảnh mai của Y Nhã, đi ngang con đường nhỏ rẽ qua một gian phòng, vô tình nghe được tiếng khóc lóc của nữ nhân và tiếng lo lắng của nam nhân, giọng nói quen thuộc của Minh ca vang vào đầu Y Nhã làm cô dừng bước.“Phải giữ lại...” Minh ca đè nén giọng nói đến mức thấp nhấtTiếng nữ nhân nức nở“Chàng biết là không thể...nếu...nếu để Xuân Nương biết được nhất định sẽ lột da chúng ta ngay”Minh ca suy nghĩ một lát rồi nói “Chúng ta đến trước Xuân Nương thú tội”.Nữ nhân giật mình la nhỏ “Không được, chàng không biết đứng sau thanh lâu này là ai dâu...sợ chúng ta sẽ không còn đường sống”.Y Nhã đứng bên ngoài nghe được nội dung đại khái là Minh ca tư tình với kĩ nữ này mặc dù chưa bị phát hiện nhưng không hiểu để xảy ra sự tình gì mà hai người tỏ ra lo lắng như vậy.


Nhưng không phải việc của cô nên Y Nhã cất bước rời đi bỗng đâu một con chuột nhắt chạy qua làm cô giật bắn chậu nước từ trên tay rơi xuống, một tiếng động vang lên nước bắn tung tóe đầy sàn.

Minh ca từ trong phòng lao ra bắt được Y Nhã đang đứng nghe lén cạnh phòng, lúc này đúng là ba mặt một lời khó mà giải thích được.Minh ca vẻ mặt lo giận giữ hỏi “Đệ...đệ...đã nghe được gì?”Y Nhã lúc này không chối được “Đệ múc nước về rửa chân đi ngang qua đây không phải đệ cố ý nghe lén mà giọng huynh quá lớn”.Minh ca lén nhìn xung quanh không có ai liền nói “Đệ...vào đây”,Y Nhã đi theo Minh ca vào phòng, ở góc phòng có một nữ nhân đang ngồi bệp dưới nền ánh sáng le lói chiếu lên khuôn mặt đẫm nước mắt này.Vì Y Nhã biết được một phần nên hai người cũng không giấu kể hết mọi chuyện.


Nữ nhân này tên là Hòa Ninh ở đây mọi người đều gọi là Ninh kỹ, vì nhà nghèo nên phụ thân bán cho một gia đình thương nhân làm thiếp, thương nhân này đã già và có rất nhiều con cái, nhưng không ngờ đến đó không những thương nhân mà còn bị mấy đứa con của lão cùng nhau hãm hiếp, vì quá uất ức và phẫn nộ nên nhiều lần trốn đi nhưng không thành, trong một lần trốn đi vì vội vàng nên rơi xuống sông, được một người đánh cá là Minh ca cứu, cảm kích trước tình cảm chân thành nên Ninh kỷ đã ở lại và hai người sống với nhau như phu thê hơn nửa năm, lúc đấy Lan kỹ đã mang thai gần 4 tháng, một hôm Minh ca đi đánh cá thì Ninh kỹ bị gia nhân thương gia kia phát hiện liền bắt về đánh đập đến sẩy thai, sau đó bán Ninh kỹ đến thanh lâu ở kinh thànhCòn Minh ca sau khi không nhìn thấy Ninh kỹ thì đi dò hỏi khắp nơi, mới biết được là hài tử đã mất còn Ninh kỹ bị bán làm kĩ nữ, quá đau khổ tột cùng nhưng thân cô thế cô không làm gì được bèn gác lại hận thù lên kinh thành tìm Ninh kỹ.Sau đó thì xin vào làm tiểu nhị ở thanh lâu này, hai người gặp lại vui mừng khôn xiết hẹn với nhau sẽ cùng cố gắng tích bạc có cơ hội liền chuộc thân cho Ninh kỹ nhưng chưa chuộc được thân thì Ninh kỹ đã có thai hơn ba tháng.Nghe câu chuyện Y Nhã thực sự cảm động trước tấm chân tình của Minh ca và cuộc đời éo le đau khổ của Ninh kỷ.


Hai người này tính tình đơn thuần cũng chỉ hi vọng có cuộc sống tốt đẹp không ngờ trời không chiều lòng gặp và yêu nhau trong hoàn cảnh oái ăm như thế“Đệ sẽ giữ kín bí mật”.Sau khi tạm biệt hai người về phòng câu chuyện của Minh ca và Ninh kỹ cứ lởn vỡn trong đầu cô, thực không nghĩ ra cách nào để chuộc thân cho Lan tỷ, nếu là bán đứt trừ khi tú bà Xuân Nương đồng ý mới chuộc thân được.Ngày hôm sau Lan tỷ vẫn phải lên múa, thấy sắc mặt khá nhợt nhạt có lẽ do tối qua khóc nhiều quá.Cô liền đi qua Minh ca ghé tai vào nói “Huynh sao không để tỷ ấy nghỉ ngơi, nếu như nhảy bị động thai thì sao?”.Minh ca bất lực thở dài “Huynh biết, nhưng không làm gì được, kĩ nữ dưới sảnh phải múa để khách vào xem chứ không được nghỉ.”Múa hát là một trong những công việc thường ngày ở đây, có khách ngồi xem cũng có khách đi ngang chẳng thèm liếc nhìn trực tiếp đi lên lầu.Vài ngày sau trời đã vào hè, ánh nắng chiếu rọi lên tán lá in bóng xuống mặt đường, ngoài phố tấp nập người đi nhưng trong thanh lâu hạ nhân hầu như đã ngủ hết lúc này ba người đang ngồi trong một phòng nhỏ nói chuyện.“Đệ nghĩ là chuyện Ninh tỷ có thai không nên nói ra...” Y Nhã tiếp tục giải thích “Thứ nhất chúng ta chưa biết được Xuân Nương sẽ cho tỷ ấy giữ lại hay bỏ đi nhưng chuyện chưa chắc chắn thì tuyệt đối đừng nên làm”.Minh ca vừa gật đầu vừa nói “Đúng...đúng...”“Thứ hai để cái thai lớn, lúc đó sẽ nói nó là của một vị khách”.Minh ca chen vào nói “Như thế được không...kĩ nữ múa sảnh hầu như không tiếp khách”.“Lúc đó chúng ta nói khách quan này cứ nằng nặc đòi Lan tỷ tiếp và đưa bằng chứng cứ”.Ninh tỷ tiếp lời “Nhưng làm gì có chứng cứ”.Y Nhã chỉ tay vào cô và Minh ca nói “Chúng ta không phải bằng chứng cứ sao.

Lúc đó đệ và huynh sẽ đứng ra làm chứng cho Ninh tỷ, thai lớn Xuân Nương cũng không nhân tâm mà kêu tỷ bỏ, có thể sẽ cho tỷ sinh ra, nhưng sợ là Xuân Nương sẽ không cho tỷ chuộc thân”.Cả ba người rơi vào im lặng một lúc sau Y Nhã nói “Tạm thời như vậy đi...sau đó tính tiếp”.Những ngày sau đó ai nấy đều tiếp tục làm việc của mình, nhưng có sự việc xảy ra ngoài ý muốn là động tác của Ninh tỷ chậm chạp và nặng nề, nhiều lần bị khách quan trách móc.


Hôm nay một vị khách nhân đang ăn bỗng đạp bàn cái rầm quát lớn.“Tiểu nhị đâu, lôi kĩ nữ này xuống....múa thật chướng mắt” tiếng động lớn làm khách quan đi trong sảnh đều dừng lại, tú bà Xuân Nương chủ yếu phục vụ ở lầu trên nên không để ý dưới sảnh, lúc này Minh ca đến khéo léo xoa dịu tình hình một lúc sau vị khách quan này mới bỏ qua.Y Nhã tiến lên nói nhỏ vài tai Minh ca nói là sáng hôm sau sẽ gặp nhau nói chuyện.

Sáng hôm sau ca ba ngồi lại với nhau bàn bạc.“Đệ thấy tiếp tục như thế này không được”.“Ta cũng nghĩ thế”Ninh tỷ ngẩng đầu hỏi “Vậy phải làm sao...”Y Nhã đi lại trong phòng suy nghĩ, Ninh tỷ ngồi đối diện với trượng phu mình sau đó nhìn chằm chằm Diệp Huyên đi lại trong phòng, phát hiện tiểu tử này nếu không nhìn vào ngực thì bề ngoài nhìn còn đẹp và duyên dáng hơn cả nữ nhân.Bỗng nhiên không suy nghĩ gì liền thốt lời “Ta có cách này...?”.Y Nhã và Minh ca cùng quay lại hỏi “Cách gì...?”Ninh tỷ lắp bắp một hồi rồi mới nói “Ừm...đệ...nếu...đệ..ko ngại thì...thì”.Minh ca nghe Ninh tỷ lắp một hồi nói không ra lời liến ngắt “Nàng nói rõ đi, lắp bắp cái gì”.“Cái đó...đệ có thể giả làm ta, dáng người đệ mảnh mai rồi, chỉ cần...ừm...uyển chuyển một chút là có thể múa hát được”.Hết chương 27: ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận