Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Qua vài giây, Chaeyoung gửi đến một icon.

Là icon bị sét đánh cho đen mặt.

[Ngủ đi.]

Jimin bên cạnh có chút ngây người, mắt chớp chớp: "Chị Li là bác sĩ Park à?”

"Ừ. Lần sau gặp mặt phải gọi cô ấy là chị dâu."

"Em không gọi đâu, gọi chị nghe trẻ hơn. Chuyện khi nào thế, có thấy chị có động tĩnh gì đâu ta."

"Cô ấy để ý chị đã lâu rồi, nhưng chị phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới đồng ý thời gian gần đây thôi." 

"Chị Li em cảm thấy bác sĩ Park đặc biệt tốt."

"Nói nhảm, bằng không chị như thế nào lại yêu cô ấy đến chết đi được thế. Cách mưu sinh như bây giờ cũng nên kết thúc rồi, chị tính đổi một công việc khác kiếm tiền."

"Chị, chị không đòi nợ nữa à?"

"Không đòi nữa."

"Vì sao? Thanh danh của chị trong giới này rất có tiếng, đâu sợ không có mối làm ăn?”

"...."

"Tuy rằng vất vả, nhưng tốt xấu gì vẫn kiếm được kha khá tiền hơn nữa kinh nghiệm chị lại phong phú, cũng không tính quá nguy hiểm."

"Không nguy hiểm? Hôm nay chậm một giây thôi, cây đao liền đã tạo một lỗ thủng xinh xắn trên người cậu rồi đấy."

"Không phải là vì bác sĩ Park đấy chứ?”

"Cô ấy có một công việc đàng hoàng, tiếp xúc mọi người đều là những người đàng hoàng, chúng ta thu nợ tuy rằng cũng có thể cơm no áo ấm, nhưng nói ra vẫn là khiến người khác chê cười. Chị muốn sống trọn đời với chị dâu cậu, làm cho người phụ nữ của mình xấu hổ, thì mình đâu xứng."

Jimin cúi đầu, hốc mắt đều có chút đỏ.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, cuộc sống vốn khốn nạn như thế đấy, có thể sống khỏe mạnh, chính là bản lĩnh."


"Kỳ thật em cũng từng nghĩ đến, rất nhiều người đều xem thường em, hai năm nay bán mạng mới kiếm được tiền, nhưng ở trong mắt người ta, em vẫn còn là một tên côn đồ."

"Côn đồ thì sao? Cậu nuôi sống cái nhà này, có gì mà mất mặt? Phấn chấn lên! Nước mắt cá sấu."

"Em cũng không muốn, nhưng em không còn cách nào khác. Bệnh của mẹ em một tháng phải xạ trị 6,7 triệu, chưa kể còn chuẩn bị cho đứa nhỏ ra đời."

Không chỉ có kiếm tiền, còn phải kiếm nhiều một chút.

Lisa thấy rõ ràng, nhưng người sống trên đời, ai nấy đều có vận mạng khác nhau, an ủi cùng khuyên giải đều là vô nghĩa.

Hai tay cô khoát lên trên vai Jimin miệng vết thương đau đến kêu gào cũng không buông ra.

"Cậu nhớ kỹ nuôi gia đình sống qua ngày là trách nhiệm của cậu ông trời đã an bài số phận như vậy cho cậu, cậu không có quyền trách nó. Về sau có chỗ nào cần chị giúp, chị sẽ hết sức, nhất định giúp cậu."

"Chị Li, chị đã nghĩ sẽ đổi công việc gì chưa?"

"Chưa nghĩ ra. Chị không làm nữa, nhưng những mối làm ăn trên tay chị đều cho cậu, mấy mối Rowoon bên kia giới thiệu, cũng đều chuyển qua cho qua cậu. Cậu nghe chị khuyên một câu, vượt qua thời kỳ khó khăn này, cũng thu tay lại tìm một công việc đứng đắn mà làm."

"Chị Li, chị nghỉ ngơi đi, ngày mai em chở chị đi đổi thuốc."

"Chị đi tắm." một ngày chó bay gà sủa, cả người đều mệt mỏi.

Tay bị thương nên chỉ còn cách nâng tay lên để nó không dính nước, đơn giản cọ rửa những nơi khác một phen, Lisa trở về phòng gọi điện cho BamBam.

"Tôi đang nhớ cậu đây Lisa. Tới chơi không."

"Ngu ngốc! Cậu yên lặng một chút nghe tôi nói chuyện. “

"Nói, nói, nói."

"Tôi hỏi cậu, nhà Chaeyoung thế nào?"

"Ba em ấy quản lý sự vụ, mẹ thì bán dung dịch tẩy rửa."

"Nói cho đàng hoàng."

"CJ là mẹ em ấy mở."


"Ặc..." cô nhịn không được, xí nghiệp này rất nổi danh.

“Cậu nhớ tớ đến vậy à? Úi làng nước ơi, tớ là chị em với cậu đó, sao cậu là có thể như vậy chứ? Được rồi, được rồi, tớ chiều cậu lần này thôi đó, phòng 308, em Suk sẽ ở sẵn trên giường chờ đợi Chị Li đó nhoaaaa~~~~”

Cô đem di động quăng trên giường, bắt đầu đếm thời gian, đoán chừng bên kia lên cơn điên xong rồi, cô mới nhặt điện thoại lên lần nữa.

"Tính cách của mẹ vợ tôi như thế nào?"

"Mạnh mẽ."

"Ba vợ?"

"Quyền lực."

"Còn em vợ nữ vương?"

"Thích đùa."

"Cậu cảm thấy nhà cô ấy có thể đồng ý không?"

"Tôi cảm thấy cậu rất không biết xấu hổ. Cái gì ba vợ cậu, rồi mẹ vợ cậu, em gái tôi đồng ý rồi chắc?"

"Đừng nói nhảm, có muốn giúp hay không."

"Tớ dám không giúp sao? Cậu cần tớ đến mức đó cơ mà. Yên tâm đi, cũng không có dọa người như vậy đâu, nhà em ấy khá thân thiện, mẹ em ấy lúc rảnh rỗi thích nhất là luyện quyền anh, đừng lo lắng."

Cô muốn nhảy vào màn hình, rồi đập cho tên kia gãy đôi như cái côn nhị khúc.

"Không nói nữa, cúp đây."

"Đừng, đừng, đừng, Lisa à tới giúp tớ chắn rượu với."

"Ngu ngốc, uống đến ngu người luôn đi. Lần khác tới tìm cậu nói chuyện chính sự."

Đầu óc BamBam còn có chút chập chờn, cầm điện thoại di động nghĩ rằng, "Ngu người và ngu ngốc có điểm khác nhau sao? Mắng người khác còn cần phải dùng đến hai tính từ, Lisa đúng là vẫn hoang dã như trước kia, theo không thiệt thòi."


......

Chaeyoung xuống ở vùng nông thôn rất hẻo lánh, đây là hoạt động cuối cùng của chương trình nhân ái lần này. Khoa phụ sản của bệnh viện Cheongju là địa điểm quan trọng nhất trong thành phố, không phải chỉ có cái tiếng bên ngoài, mỗi một việc làm đều vững chắc và có ý nghĩa.

Lúc này chỗ ở điều kiện không tốt, kiếng cửa sổ cũng có chút sứt mẻ, cả đêm đều bị gió lùa vào. Nàng cùng hai y tá nhỏ ở tạm trong một căn nhà, các cô ấy vừa tốt nghiệp, tuổi còn rất trẻ nên cực kì hoạt bát.

"Bác sĩ Park ban nãy chị gọi điện cho người yêu sao?"

"Đúng, gọi video, tín hiệu không tốt." 

"Bác sĩ Park người yêu chị có phải là người lần trước đón chị tan tầm ở cửa bệnh viện không?”

"Là lần nào?"

"Lần lái chiếc Cayenne đó."

Nghe vậy biết ngay là Loren nàng nói: "Không phải, người yêu của tôi không lái xe."

"Bác sĩ Park chị và người yêu chị quen nhau như thế nào vậy?”

"Điều tra hộ khẩu hả cô bé."

"Em cảm thấy sau khi tốt nghiệp, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình. Ra trường rồi, ba mẹ em lại cảm thấy em là thiếu nữ lớn tuổi, suốt ngày thúc giục em tìm đối tượng. Kỳ thật em cũng muốn tìm bạn trai, nhưng tỉnh thành không giống với địa phương nhỏ của chúng em, có tiền, còn phải thật xinh đẹp, em không có hộ khẩu ở đây, cũng không có tiền, vẻ ngoài cũng không đẹp, đối tượng sẽ coi thường em, mà người đó của em, nói thật, nếu anh ta quá kém cỏi, em cũng hoài nghi mình sẽ không đủ dũng khí bắt đầu từ con số 0 với anh ta."

"Không có gì khác nhau, chỉ là người này cô không đủ thích."

Y tá nhỏ không rõ, chớp mắt nhìn nàng.

"Mức độ thích cùng dũng khí là ngang hàng, khi tình cảm của cô đạt đến một độ dày nhất định, thì mọi thứ sẽ phát sinh một cách tự nhiên, kể cả việc cô cam tâm tình nguyện ở bên người đó không cần cố ý, càng không cần thuyết phục bản thân mình phải làm gì."

"Bác sĩ Park chị rất có kinh nghiệm nha.”

"Tôi cũng từng bị đau khổ."

Nàng từng chịu qua cảm giác đau khổ khi thầm mến Loren thời sinh viên chỉnh là thời kì thầm mến cuồng nhiệt, sau bao nhiêu năm tháng không hề được đáp lại, đã mài mòn dần đoạn tình cảm. 

Thẳng đến khi gặp Lisa cô chỉ dần cho nàng thấy, nàng đã ngu muội như thế nào trong đoạn tình cảm đó, dần dần kết quả đã trở về số 0, nhường chỗ cho một tình cảm mới có nơi để nảy mầm.

Nghĩ vậy, trong lòng Chaeyoung giống như ăn mật, dòng chảy ngọt ngào đó lan tỏa khắp toàn thân, nàng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lisa một tin nhắn.

Rất nhanh, cô đã hồi âm lại, giọng điệu còn rất hung.


[Đang “sướng” đến một nửa, bị tiếng tin nhắn nhắc nhở của em dọa cho tắt nwsng luôn. Đừng tìm chuyện, bằng không trở về em chết với chị.]

[Chết như thế nào?]

[Sướng chết.]

"Lưu manh." nàng mắng khẽ một tiếng, lại không ngăn được bật cười thành tiếng.

Hoạt động khám bệnh từ thiện sau hai ngày đúng giờ chấm dứt, chủ nhiệm ở trên xe buýt bắt đầu báo tin mừng cho mọi người: “Hoạt động lần này có thể hoàn thành viên mãn, cũng được lãnh đạo bên trên rất tán thưởng, chính là nhờ mọi người đã đồng lòng cố gắng, tối nay chúng ta liên hoan, sau đó đến chỗ cũ ca hát!"

Câu cuối cùng được nhấn nhá thật mạnh: Có thể mang theo người nhà!

Tiếng vỗ tay tiếng la hưng phấn bao trùm toàn bộ toa xe.

Nàng móc điện thoại di động ra, gửi cho cô một tin nhắn

[Buổi tối phòng em có tiệc, chị đi với em không?]

Cô không trả lời, mà là trực tiếp điện thoại lại đây.

"Đến đâu rồi?"

"Mới xuất phát."

"Các em có hoạt động gì?"

"Ca hát. Chị đến không?"

"Chị muốn gặp em. Chị vừa có chút việc, hết bận sẽ đến."

"Được, đến lúc đó em sẽ nhắn địa chỉ cho chị. Vậy, buổi tối gặp."

"Ngoan."

"Uhm. Bye bye."

"Đừng uhm trong điện thoại làm gì. Buổi tối, em hãy "uhm" cho chị nghe."

Qua hồi lâu, y tá nhỏ kế bên chấm dứt nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, quay đầu lại: "Bác sĩ Park chị nóng lắm à?"

Nếu không sao lại lấy tờ báo quạt gió, còn quạt hăng hái như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận