Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

“Cả tổ tông nhà mày.” Lisa nín thở, bàn tay phải lúc này đều nhuốm đầy máu. Cô nhún mạnh chân, "Đông" một tiếng nhảy lên chiếc xe gần đó, sau đó dẫm xuống trước nắp đầu xe hai bước rồi nhảy đến trần xe, kịp trốn thoát khỏi truy đuổi.

Nhìn lại, con nợ còn đang cố chấp đuổi theo, bẻ cong tay lái, xoay xe vòng lại, xem bộ dáng đó là quyết đuổi giết đến cùng.

“Rút!”

Bởi vì đầu xe kia đã đổi hướng, tông thẳng về chiếc xe máy đang đậu của cô ở bên kia.

Chiếc mô tô mới này cô mới mua có nửa tháng thôi!

"Loảng xoảng! Rầm!"

Chiếc xe bị tông thật mạnh, rồi bị đè nghiến xuống đất, thuận theo lực va chạm văng ra ngoài năm sáu thước.

"Ép tao đến đường cùng, vậy tao chết chung với bọn mày! Đến đây! Nếu bọn mày không muốn sống nữa!"

Dứt lời, lại hùng hổ lái xe đi.

"Chị Li! Mau đến bệnh viện, tay của chị chắc chắn bị trúng gân rồi.”

"Đừng ồn ào đi mau, có người đến thì tiêu."


Hai người cùng nhau đẩy chiếc xe máy bị phá nát hơn nửa, liều mạng rời khỏi hiện trường.

Lúc từ bệnh viện đi ra mặt trời cũng đã tắt nắng.

Lisa tay mang miếng gạc còn dính máu, khoác bóng đêm quay về Nha Đề Lộ.

Sợ dọa bà lão nhà cô choáng váng, cô không quay về nhà mình mà đến nhà Jimin.

"Chị Li nếu không phải chị đẩy em văng ra, chắc bây giờ em là xác chết rồi."

"Được rồi, được rồi, đàn ông con trai lại lảm nhảm như các bà các mợ. May mắn không cắt đứt gân, nghỉ vài hôm sẽ khỏi."

"Em đi tìm ông chủ đòi tiền thuốc men."

"Đầu cậu bị úng coca hả?? Có phải lắc lắc hai cái sẽ nổ luôn không? Có biết quy tắc hay không? Hử?"

Đương nhiên biết, công việc đòi nợ này, bản thân lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, nếu thực sự gặp chuyện không may, ông chủ cũng sẽ chẳng chi trả thêm một phần tiền nào.

"Con mẹ nó chứ, đã lâu rồi không đụng tới mấy thằng bệnh thần kinh như vậy, phát điên lên thì người ngang ngược như tôi còn phải sợ."

Lời này làm cho Jimin cười rộ lên, áp lực suốt cả đêm cuối cùng cũng thoải mái một chút.

Một điếu thuốc còn chưa kịp hút xong, di động của Lisa đã vang lên, "Đinh đinh linh linh" là tín hiệu có cuộc gọi video tới.

Cô đứng dậy, bấm nhút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia nghe lưa thưa vài âm thanh điện báo, hình ảnh chuyển tới vẫn còn chút chưa rõ.

"Em chui vào ngọn núi nào thế?”

Hình ảnh có vẻ không đồng bộ, nhưng âm thanh thật ra lại nghe được rõ ràng, Chaeyoung cầm điện thoại di động, chạy xung quanh bắt sóng.

"Chị ăn cơm chưa?"

"Ai ôi nhìn xem, mắt nhìn của chị đúng là xuất sắc mà, mặt em dù tín hiệu không rõ nhưng cũng thanh tú xinh đẹp thoát tục."

"Chị đang làm gì vậy?"

"Còn có thể làm gì, đang nhớ em."


Tín hiệu lại yếu đi, hình ảnh như có lưỡi dao xẹt qua.

Nàng sốt ruột, lại chạy khắp phòng tìm tín hiệu, vùng nông thôn này còn hoang vu hơn cả trong tưởng tượng khi vào phòng ngủ còn mất luôn cả tín hiệu.

Chủ nhiệm khoa vừa vặn đi ngang qua cửa, cùng mấy người đồng nghiệp vừa thấy bộ dạng này của nàng: "Bác sĩ Park đang nhảy điệu Square đấy à?”

"Đúng rồi đang đóng vai khỉ."

Mọi người lại cười ồ lên

Chủ nhiệm rời đi, Lisa cười nói: "Em biết trèo cây sao?"

"Em chạy tới chạy lui, nhảy lên nhảy xuống để tìm tín hiệu trò chuyện với chị, còn mất sức hơn trèo cây nữa."

"Cô ngốc này tối hôm qua lúc ở trên giường sao không thấy em ra sức như vậy, toàn là chị ở phía sau làm, cho em cưỡi trên người chị em cũng xấu hổ không chịu."

"...."

"Em ngồi trên sẽ vài sâu hơn, để em thích ứng vài lần chúng ta lại đổi kiểu khác?"

"Lời này chị không thể giữ để về nhà nói à?"

"Về nhà là làm chứ nói cái gì. Mệt không? Hôm nay em làm những gì?"

"Giúp mọi người kiểm tra cho mấy thai phụ trong thôn. So với lúc em đi năm ngoái tốt hơn nhiều."


Đêm mùa đông ở thôn chỉ có ánh đèn trăng làm bạn.

Chaeyoung kéo lại áo khoác, nàng đang đứng trên hành lang bên ngoài phòng gió lạnh ào ào thổi lướt qua, nhưng nàng không hề sợ lạnh, nhìn cô trong màn hình cười rực rỡ như những ánh sao lấp lánh trên trời.

Lúc cô không đùa giỡn lưu manh là lúc nàng cản nhận rõ sự ôn nhu trầm tĩnh của cô làm cho nàng có một loại cảm giác được bảo hộ che chở, bình yên đến lạ.

Lisa lặng lặng nghe, thì ra tình yêu chính là gương mặt trên điện thoại trong tay nàng, trong gió đêm lạnh buốt, giữa màn đêm bao phủ chung quanh giống như một ngọn đèn bất diệt mãi mãi không tắt vĩnh viễn tỏa hào quang khắp nơi.

"Chaeyoung nhắn tin đi."

Khi ngắt không được bao lâu nàng phát tới một đoạn tin nhắn thật dài.

Giọng của nàng rất êm tai uyển chuyển lại có sự dẻo dai trong bóng đêm lặng lẽ như tờ này, đặc biệt dễ làm người ta kích tình.

Cô không khống chết được chính mình nghe xong một lần lại một lần, khóe miệng cong lên tràn đầy hạnh phúc.

Chaeyoung vừa tắm xong nhìn trên màn hình di động đã bị một tin nhắn chiếm lấy.

[Hãy đợi đấy, trở về làm chết em!]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận