Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Hôm nay Chaeyoung cần dậy sớm, nhưng thật sự không chút sức lực nào để xuống giường lấy di động để đặt báo thức vùng vằng mấy lần, Lisa mở mắt ra, ôm hông của nàng: "Nhích tới nhích lui làm gì? Ngủ!"

"Ngày mai em không dậy nổi mất."

"Mấy giờ?"

"5h30."

"Sớm như vậy?"

"Xuống nông thôn địa phương xa, xe buýt bệnh viện 6h30 xuất phát. Từ nhà chị đi qua đã tốn không ít thời gian rồi."

"Ngủ đi sớm hơn nữa chị cũng gọi em dậy được, khỏi lo."

"Ừ"

Nhưng người phía sau không an phận, đùi kẹp bắp chân nàng hơi dùng lực lập tức xoay người đè lên, từ trên cao đi xuống ánh mắt chứa đầy thèm khát.

"Muốn làm em thêm lần nữa quá."

Nàng nghiêng đầu qua một bên, vội vàng nằm đưa lưng về phía cô: "Không có cửa đâu."

"Tư thế này..."

Nàng căng cứng cả người, nghe thấy âm thanh nóng bỏng của Lisa như rơi xuống mông nàng: "Nằm yên giùm chị, trong nhà không có gel bôi trơn đâu, chị mà cho vào thì em có mà đau chết."

"Chị bị gì thế!"

"Cái miệng nhỏ của em sắc bén quá."

Bàn tay cô tham lan tiến vào bên dưới hông nàng, nhẹ nhàng dời đệm lót phía dưới, Chaeyoung chưa kịp phản ứng đã bị lật lại.

"Trong lòng chị sao không nằm, nằm trên gối làm gì? Ngủ đi ngày mai 5h30 sẽ gọi em dậy."

.......

5 giờ sáng, nàng tự mình tỉnh dậy.


Nàng nhẹ chân nhẹ tay đẩy cánh tay của cô đang vòng ở bên hông mình, chân trần xuống giường. Không mang đồ vệ sinh theo nên nàng nhanh chóng quay về nhà trọ chuẩn bị.

"Chaeyoung"

"Chị tỉnh rồi. Em thấy chị ngủ say quá không muốn gọi chị dậy, mau vào nhà đi trời lạnh lắm."

"Để chị đưa em đi."

"Đừng đừng đừng, thật sự không cần em lái xe được rồi."

Cô thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa.

"Ngày 16 quay về?"

"Uhm."

"Đến lúc đó nói cho chị thời gian, chị tới đón em cùng ăn cơm."

"Được"

"Đi đi nhớ lái chậm một chút."

Chaeyoung vừa xoay người, lòng bàn tay nàng cộm cộm vì bị cô nhét thứ gì đó vào.

"Kẹo viêm họng."

Nàng bị câu nói đó làm ngơ ngác, nhớ đến chuyện tối hôm qua tự dưng thấy người ê ẩm không thôi.

"Già không nên nết."

Quay về nhà trọ thu thập mấy bộ quần áo, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm, 6h20 nàng chạy tới bệnh viện.

Xe buýt đậu sẵn ở cửa trên xe còn có treo băng rôn đỏ, tuyên truyền lòng nhân ái, xuống nông thôn chữa bệnh từ thiện.

Y tá đến đón nàng: "Bác sĩ Park chị đến đây ngồi nè."

Nàng đi qua ngồi bên cửa sổ, y tá cười khẽ: "Hôm nay chị mặc đồ đẹp quá."

"Tìm được người trong mộng rồi đúng không."

"Suỵt"

Lúc này di động ở trong túi rung lên là Lisa.

"Dậy rồi à?"

"Dậy rồi, một mình nằm trên giường thì vô vị quá."

"Không thèm nghe chị nói nữa bên cạnh em còn có đồng nghiệp."

"Dùng chị xong giờ muốn quăng qua một bên, nói cũng không cho nữa."

"Mở mắt ra là bắt đầu nói bậy."

"Có mở mắt nhưng chị không nói bậy vừa mở mắt ra đã nhớ em. Không chỉ có chị nhớ thôi đâu, ngón tay của chị cũng nhớ em muốn chết đây này."

Bên trái là đồng nghiệp, còn bên tai là lời ngon tiếng ngọt trêu chọc.

Loại cảm giác thích thú nhưng đối nghịch với nhau như thế này làm cho Chaeyoung động tâm động tình.

"Không trêu em nữa, ở bên ngoài phải biết lo cho bản thân, hôm qua chị xuống tay hơi nặng nếu còn đau thì đi mua thuốc mà thoa vào."

"Ừ"


"Rất ngoan."

Cúp điện thoại, Lisa từ trong ngăn tủ tìm một drap trải giường mới để thay. Ngày hôm qua trên giường bị hai người làm ướt đến không còn ra hình dáng gì.

Cô vừa đem drap cũ quăng vào trong chậu, đã ngủ Jimin gõ cửa: "Chị Li đi thôi ăn bánh kẹp hành chiên đi."

"Đi thôi, chị mời."

"Vậy em đây ăn hai phần."

"Chỉ biết ăn, đủ đồ hết chưa?"

"Đủ. Hắt, gõ, dội, đã đầy đủ ở đây.”

Cô gật gật đầu, đạp chân ga, tiếng động cơ "Rầm rầm oanh" cắt qua bầu không khí yên bình vào sáng sớm.

Hai ngày nay, Jimin nhận một phi vụ đòi nợ sống, chủ nợ không tính là địa phương lớn gì, chỉ được hai điểm đáng để ý, nhưng mức tiền lại lên đến sáu con sổ, tính ra cũng không phải là con số nhỏ.

Cô cùng Jimin chung nhóm hai năm, nếu tĩnh kĩ, Lisa giống như sư phụ của hắn. Jimin là người phụ trách thăm dò tình hình đời sống của con nợ, chuẩn bị buổi sáng này sẽ tới đánh úp tại công ty.

"Em điều tra rồi, tại bãi đổ xe có một góc chết, mười giờ người nọ sẽ đến lấy xe đến trạm **."

"Nhanh lên, nhớ đem khẩu trang theo."

Đợi một hồi cũng chờ được con nợ từ thang máy đi xuống dưới.

"Lên!"

Jimin chạy đằng trước, đi qua người nọ thì đẩy mạnh một cái: "Mẹ kiếp mày, giỏi quá ha, nợ tiền không trả, còn dám lái xe xịn hả!"

"Ai ôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"

Cô tiến lên, lại lớn tiếng uy hiế:, "Thiếu nợ thì trả tiền, mày có nghe hiểu tiếng người không? Hả?"

"Dạ hiểu, dạ hiểu, ai má ơi, đau quá …đau."

"Người anh em, mày nuôi vợ bé ở tiểu khu **, vợ mày có biết không? Đã 50 tuổi rồi, còn động dục như vậy? Tiết kiệm tinh lực đi, dùng để suy nghĩ kỹ xem khi nào nên trả tiền cho người ta."

"Cầu xin các người đừng nói cho vợ tôi biết."

"Chiều nay trước ba giờ, đem tiền đưa tới nơi này. Trễ 1 phút, tao sẽ lập tức gửi tin nhắn đến di động của vợ mày."

Người nọ chịu đựng không nhúc nhích, chờ Jimin xoay lưng lại, hắn mới mạnh mẽ đứng dậy, đồng thời từ trong túi quần rút ra một con dao cỡ trung.

"Jimin!" cô nhìn thấy ánh sáng sắt lạnh, hoảng hốt, đưa tay đẩy Jimin ra.


Lưỡi dao lướt nhanh qua mu bàn tay đang đẩy tới của Lisa vốn đang đâm thẳng về hướng Jimin thì con dao đã đi lệch sang hướng khác.

"Chị Li!"

Cô tay trái ôm một bàn tay đầy máu, chẳng quan tâm, nhấc chân trước đạp con nợ lộn một vòng trên đất.

"Hừ!" Lisa thấy gã kia chưa chịu bỏ qua, còn cố bò đến chụp lấy con dao, liền vung chân đá văng con dao ra thật xa.

Jimin cầm ống tuýp lên định phang vào đầu gã kia.

“Mẹ kiếp, đầu óc cậu bị lừa đá rồi! Đồ ngu!" cô gấp đến mức toàn thân mồ hôi lạnh đều toát ra ngoài, miệng vết thương trên người lúc nãy máu đang tuôn như suối, nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, chạy nhanh lại giữ lấy Jimin.

Làm nghề này nguy hiểm thường có, nhưng sợ nhất không khống chế được bản thân, nếu nổi nóng thì rất dễ dàng đánh mất lý trí nếu người chơi không khống chế được bản thân, một khi vào cục cảnh sát thì không có cách nào tự cứu mình.

"Đại ngốc, ngốc đại gia, ngài làm ơn bình tĩnh có được không?!"

Gã đàn ông mắc nợ kia lúc này cũng giống như phát điên, đứng lên rồi ngã xuống nhưng vẫn cố bò đến chiếc xe.

Mắt thấy gã đã ngồi vào trong xe, cô níu Jimin lại xoay người chạy nhanh.

"Chạy! Thằng này nó liều mạng rồi!"

Xe máy nằm ở hướng ngược lại, nên không thể chạy được, lúc cấp bách này chỉ có thể cắm đầu mà chạy. Bãi đỗ xe trống trải, không có chỗ nào để trốn được.

Quả nhiên, phía sau thanh âm chân ga nổ vang, như tên đã lắp vào cung.

"Rầm” một tiếng, kèm theo tiếng lốp xe ma sát ken két, chiếc xe lao lên một cách mất kiểm soát, lao thẳng về phía trước.

"Jimin tránh qua bên phải!"

Jimin nghe xong, lập tức chạy như điên sang bên phải, chiếc xe kia là cứ thế xông thẳng về phía trước, cô không kịp ngưng lại, chỉ biết tiếp tục cắm đầu mà chạy.

"Chị Li...."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận