Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

"Chị Li này, uống chút nước đi." Jimin thấy Lisa không nói điện thoại nữa, mới đưa tới một chai nước.

"Lo chuyện của cậu trước đi, chỗ này của chị chỉ một người không có việc gì. Chị đã nói sẽ cùng cậu đem mối này làm cho xong, hơn nữa, con nợ lần này có vẻ khó nhằn nhất, một mình cậu không lo nổi."

"Chị Li tiền thuê chị lấy bảy phần đi."

"Đừng cho chị làm gì. Tất cả thuộc về cậu, được rồi, lo theo dõi người ta đi."

Lần trước ở bãi đỗ xe tuy bị con nợ làm cho bị thương, nhưng đã nhận nhiệm vụ thì phải kiên trì cho xong. Hai người được tin tức, ở ngã tư, một quán vỉa hè, tối nay đối tượng sẽ đến xã giao.

Mùa đông, sắc trời vừa đến năm giờ liền nhanh chóng thay đổi trở nên tối sớm, sương mù đặc biệt khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Con nợ quả nhiên xuất hiện, tiền hô hậu ủng một đám đông, không phải là thời cơ động thủ tốt.

Cô nói: "Đi theo, tìm cơ hội."

Hai người mờ ám theo dõi sau đó, sau khi thấy rõ tên khách sạn cùng phòng Vip, cả hai quyết định canh giữ ở đại sảnh chờ thời cơ.

Lại một giờ nữa trôi qua, Jimin nửa đường nhận một cuộc điện thoại.

Sau khi nói xong, hắn khoát tay cô chặn lại hưng phấn nói: "Chị Li có thể kết thúc công việc! Số tiền nợ, ông chủ vừa lấy được!"

"Chắc chứ?"

"Không có vấn đề, ông chủ tự mình gọi tới dãy số 158 đó."

"Rút thôi."

"Chị ăn thịt xiên đi."

"Không đi. Chị phải trở về hôn bà xã nhà chị."


Di động Jimin lại vang lên, Lisa ngừng lại, nghiêng tai.

"Ông chủ, là em. Gì? Chó má thật mà! Được được được, chúng em không về. Chị Li thằng đó giỡn mặt, không có gửi toàn bộ tiền!"

"Mẹ nó. Đi chặn người lại!"

Hai người chạy về hướng lầu hai bên phía sảnh: "Cậu canh giữ ở cửa cầu thang, chị lên trên."

Cả người cô đầy hung tàn, mím chặt môi, cầm lên một cây chổi: "Mẹ kiếp, mày đứng lại cho tao!"

Hắn giơ gối lên, bắt đầu đập mạnh chổi xuống, cây chổi nháy mắt gãy làm đôi, đoạn đầu nhọn đâm mạnh vào tường hét: “Trước khi xen vào chuyện của người, hãy coi mình có muốn sống nữa hay không.”

Âm thanh ồn ào làm cho mọi người chung quanh sợ hãi. Con nợ sợ tới mức chạy nhanh xuống lầu dưới.

"Jimin."

"Có mặt!"

Nhưng đối phương cũng là một người đàn ông cao to, cầm một chậu kiếng trên lan can đập về phía mặt Jimin.

"A!"

"Mẹ kiếp! Đuổi theo!"

- - -

Bảy giờ, phòng liên hoan gần kết thúc.

Y tá nhỏ kéo kéo ống tay áo Chaeyoung: "Chủ nhiệm chúng ta điên rồi sao."

"Khi ông ấy uống chút rượu đều như thế, cô có tin khi đến karaoke ông ấy có thể nhảy suốt đêm không?”

"Mọi người ăn no chưa?" Chủ nhiệm đỏ ửng vì say; "Ăn no liền dời chiến trường nào, tiến quân đến karaoke!"

Chừng mười cá nhân bắt đầu đi ra ngoài, nàng đem khăn quàng cổ quấn chặt lại, y tá nhỏ kéo tay nàng.

"Bác sĩ Park khăn quàng cổ này là ai tặng thế!"

"Người ta tặng."

"Người yêu sao?"

"Rồi, rồi, rồi, lại tra hộ khẩu."

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cười cười nói nói. Nhưng mới vừa đi ra khỏi khách sạn, liền nghe được phía trước truyền đến tiếng kêu la.

"Đánh nhau, đánh nhau!"

Không biết là ai hét lên, gây sự chú ý của tất cả mọi người, rất đông người đều tới gần xem náo nhiệt. Y tá nhỏ kéo nàng chen về phía trước: "Nhường một chút, nhường một chút."

Phía xa năm ba thước, là một đám người đang ẩu đả nhau, tay chân vung loạn, tiếng kêu vang ầm trời.

Một người đàn ông trung niên ục ịch bị nhấn trên mặt đất, cưỡi ở trên người ông ta là một cô gái nhiệt huyết kiêu ngạo.


Lisa nắm đầu con nợ mà đánh, dùng sức kéo về phía sau: "Dám đánh anh em của tôi à, mẹ mày, tao phế mày luôn!"

"Ôi, người nọ bị đánh thật thê thảm, sưng cả hai mắt."

"Đám lưu manh giành địa bàn ấy mà, coi con nhỏ nằm trên hung hãn chưa kìa."

"Suỵt, cô nhỏ giọng một chút, coi chừng bị đánh, không nhìn thấy bọn họ đang đánh nhau à."

"Sợ cái gì, nguy hiểm thì báo cảnh sát bắt bọn chúng lại."

Những tiếng bàn tán thì thầm không ngừng vang lên, như là một đường ranh giới chia rõ khoảng cách rõ ràng. Mọi người đứng ở bên chính nghĩa chí cao vô thượng, phỉ nhổ vào những con người mà trong mắt bọn họ là cặn bã bại hoại.

Y tá nhỏ kêu nhiều lần: "Bác sĩ Park, bác sĩ Park?"

Nàng không hề nghe thấy gì cả, ánh mắt vẫn đang dán chặt vào người đang đánh hăng say kia.

Mà khi nghe được câu "Bác sĩ Park", người kia đang thoải mái vung nấm đấm kia bỗng chốc cứng người lại, không dám tin nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh mắt đối diện nhau, như lửa lại như băng.

Kịp tỉnh hồn lại đầu tiên là Chaeyoung nàng cất bước đi thẳng về hướng cô

"Jimin rút lui!"

Sau đó cũng không liếc mắt nhìn nàng thêm lần nào nữa, cầm lấy áo khoác màu xám lộn nhào một vòng rồi chạy về hướng ngược lại.

Trên người cô còn bị thương, bàn tay bị con dao đâm vào hôm qua, lúc này cũng đang rướm máu. Cô không thể quay đầu, không thể bước đến để nhận nhau, trong lòng cô chỉ có một ý tưởng, là mình phải chạy thật xa, nhất định không thể làm cho người phụ nữ của mình đón nhận những ánh mắt đầy ác ý và khinh thường đó được.

Nhất định không thể.

Nàng bị cô cố ý làm lơ mà trở tay không kịp, đứng tại chỗ như hồn lìa khỏi xác.

Hai chị em Lisa dọc theo đường nhỏ chạy lên cầu vượt, chạy thục mạng, đến gần 10 phút sau mới dừng lại, cô đem tay chống lên lan can cầu vượt, thở hồng hộc.

Điện thoại di động cô rung chuông, một lần lại một lần.

"Chị Li nghe máy kìa!"


Mâu thuẫn trong lòng cô đang đấu đá lẫn nhau, giống như đang cầm trên tay một củ khoai nóng phỏng tay vậy. Cuối cùng là không đành lòng, ấn mạnh xuống phím call. Cô còn chưa mở miệng, thanh âm nức nở của Chaeyoung đã truyền đến.

"Lisa chị là tên khốn kiếp!"

"......"

"Chị trốn em làm gì? Chị trốn cũng không có tác dụng đâu, em đều đã nói với đồng nghiệp, tên lưu manh đánh nhau lúc nãy là người yêu em!"

Trái tim của cô run lên, tựa như chiếc máy cũ bị bỏ hoang rất nhiều năm, bỗng nhiên hoạt động, sống lại, và nóng ấm.

"Chaeyoung..."

"Còn nhớ tên em? Vậy chị quay đầu lại nhanh lên."

Cô nhanh chóng xoay người lại, đầu cầu vượt bên kia, nàng mặc một chiếc áo khoác lông nhung trắng, gương mặt đỏ ửng vì chạy theo, hô hấp kịch liệt. Nàng bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, uất ức nhìn cô.

"Xin chào chị vận động viên, làm như không quen em, còn không chờ em. Sao, muốn chia tay hả?"

Lisa nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng, lúc đầu là đi, cuối cùng là chạy, càng chạy càng nhanh, vươn tay ra đem nàng ôm vào lòng.

"Chạy đi, sao không chạy nữa, ngựa tốt không ăn cỏ từng ăn, chị còn quay đầu lại làm gì?"

"Ăn em."

Sau đó ôm Chaeyoung thật chặt, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn.

Đầu lưỡi ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng, người trong tay lúc này.

Là của cô.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận