Chồng tôi có rất nhiều tiền

 Chương 65: Sáu mươi lăm đồng tiền
 
Từ trước đến giờ, Bắc Bắc không cho rằng bản thân là sản phẩm lỗi, nếu là "lỗi" thật, vậy họ sinh ra cô để làm gì?
 
Đến tận khi sống trong cơ thể này, dần dần cô mới hiểu nguyên chủ Bắc Bắc đã phải trải qua những việc gì: từ nhỏ đến lớn, cha không đau mẹ không thương, phía trên còn cả bốn chị gái. Từ cái tên thôi đã chứng minh: cô chỉ là một người dư thừa.

 
Vậy nên đôi lúc cô sẽ không nhịn được mà nghĩ: nếu đã biết mình không phải con trai, vậy tại sao còn phải sinh cô ra? Để rồi sau khi sinh ra xong lại đối xử với cô như thế.
 
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng chỉ văng vẳng câu nói cuối cùng của Bắc Bắc.
 
Đúng thế, cô đâu có lỗi lầm gì.
 
Mẹ Chu thấy mắt cay cay, tuy bà vẫn luôn nghe được không ít tin đồn giống như trường hợp của Bắc Bắc trong các gia đình giàu có. Có không ít, không hề ít những người đàn ông, chỉ vì một đứa con mà phải ra ngoài tìm với mong muốn có đứa con trai để kế thừa sự nghiệp. Tuy đã là xã hội hiện đại tiến bộ, nhưng tư tưởng đó vẫn còn tồn tại, nhất là trong suy nghĩ của những cụ già bảo thủ và những gã đàn ông cố chấp.
 
Chỉ vì một mụn con, có gia đình thậm chí còn cứng rắn dẫn tuesday về nhà, thậm chí còn đuổi vợ cả ra ngoài.
 
Loại chuyện này không hề hiếm, nhưng mãi đến khi xảy ra ngay bên cạnh mình, thậm chí còn chính tai nghe thấy, mẹ Chu mới thấy đau đớn khôn cùng.
 
Thật ra thì bà không biết quá nhiều về quá khứ của Bắc Bắc và thậm chí là nhà họ Đồng. Trước khi Chu Thịnh hỏi cưới Bắc Bắc, bà thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô, cũng không biết lý do khiến Chu Thịnh hỏi cưới một cô gái như vậy. Nhưng con trai đã tỏ ý, mẹ Chu cũng không thể thẳng thừng từ chối, nhưng bà thầm cho người điều tra đôi chuyện về nhà họ Đồng, thế nhưng... cũng chỉ điều tra được mặt ngoài. Còn về chuyện Bắc Bắc không phải con gái vợ cả thì mẹ Chu không hề hay biết.
 

Bà ngước mắt nhìn Bắc Bắc ngồi bên cạnh Chu Thịnh, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Vậy việc này, Bắc Bắc con đã biết trước lâu rồi?"
 
Bắc Bắc lắc đầu, "Không phải."
 
Cô giữ lặng im một lúc rồi thì thào: "Trước khi cưới Chu Thịnh, con đã tự tử một lần đấy thôi."
 
Mẹ Chu giật mình, sửng sốt nhìn Bắc Bắc: "Vậy nên... lúc đó con tự tử vì chuyện này?"
 
Bắc Bắc ngượng ngùng gật đầu: "Vâng."
 
Tuy không thể nói là trăm phần trăm, nhưng đúng là vì sau khi biết thân thế của mình, lại biết mình bị "bán" cho Chu Thịnh, nguyên chủ Bắc Bắc mới nhất thời luẩn quẩn mà tự sát.
 
Bắc Bắc chưa kể việc này cho bất cứ ai, ngoại trừ Chu Thịnh biết một chút, những người khác, thậm chí là người nhà họ Chu cũng đều cho rằng cô tự tử là vì không đồng ý cưới Chu Thịnh. Tuy chuyện tự tử khi ấy đã bị Chu Thịnh giấu đi, nhưng người nên biết cũng đã biết kha khá. Ở trong giới này, không có chuyện gì có thể che giấu mãi mãi.
 

Tuy rằng lúc ấy mẹ Chu rất giận dữ, bà thậm chí còn cho rằng Bắc Bắc không hợp với con trai mình, nhưng ngặt nỗi, Chu Thịnh vẫn khăng khăng, người trong nhà cũng đã khuyên hết lời. Hơn nữa lần đầu tiên gặp Bắc Bắc, mẹ Chu có ấn tượng khá tốt về cô, nên cũng dần thay đổi cái nhìn về Bắc Bắc.
 
Mẹ Chu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
 
Ngồi cùng một lúc, mẹ Chu liền đuổi hai người ra.
 
"Hai đứa về nghỉ ngơi đi, ở đây có mẹ với bà nội là được rồi."
 
Chu Thịnh đáp vâng, nhìn mẹ mình: "Sáng mai có lẽ con phải về công ty, mọi người có về không?"
 
Mẹ Chu lắc đầu: "Không, ngày mai là Bắc Bắc đóng máy rồi, mẹ với bà đợi nó quay phim xong rồi cùng về."
 
Bắc Bắc: "..."
 
"Được chứ Bắc Bắc, mẹ với bà ở đây có gây phiền hà gì cho con không?"
 
Bắc Bắc bị điểm danh lắc đầu theo bản năng: "Không ạ."
 
Đương nhiên là không, cho dù có Bắc Bắc cũng sẽ không làm phật ý tốt của người lớn, hơn nữa, chắc cũng chẳng gây phiền gì.
 
--
 
Sau khi ra khỏi phòng, Bắc Bắc và Chu Thịnh về phòng họ.
 
Vừa vào trong, Bắc Bắc ngay tức khắc cảm thấy người mệt nhoài.
 
Chu Thịnh vươn tay xoa vai cô, dịu dàng nói: "Mệt à?"
 
"Ừ."
 
Bắc Bắc nằm nhoài xuống giường, rên một tiếng: "Mệt."
 
Chu Thịnh cười khẽ, lấy tay xoa tóc cô, ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng hỏi: "Khó chịu không?"
 
Bắc Bắc ngẩn ra, ngẩng đầu liếc anh, sau một hồi im lặng, cô nhẹ giọng nói: "Khó chịu."
 

Sao có thể không khó chịu đây? Ngoại trừ cho Chu Thịnh biết chuyện này, Bắc Bắc không nói cho bất kỳ ai. Lần đầu bày tỏ thật lòng thật dạ như vậy, thật ra thì cũng hơi khó chịu.
 
Bắc Bắc không muốn lại nghĩ tới những chuyện xấu xa ở nhà họ Đồng một lần nào nữa.
 
Chu Thịnh gật đầu, tay vẫn luôn xoa đầu, an ủi cô.
 
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Rất lâu sau đó, Chu Thịnh chợt nói: "Bắc Bắc, em có muốn biết mẹ mình là ai không?"
 
Bắc Bắc ngây ra, kinh ngạc nhìn anh: "Anh biết à?"
 
Chu Thịnh lắc đầu, khẽ nói: "Nếu em muốn biết, anh có thể điều tra giúp em."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẫm nghĩ mãi vẫn chưa trả lời được. Cô có muốn biết không? Thật ra thì cũng hơi muốn... nhưng biết rồi thì sao? Dường như cô cũng chẳng làm được gì.
 
Bắc Bắc thậm chí còn không dám hỏi người nọ, tại sao lại sinh mình ra trong tình trạng đó, rồi ném lại cho nhà họ Đồng chăm sóc.
 
Đây là một câu hỏi khó trả lời, vì bản thân Bắc Bắc cũng không biết.
 
"Em không biết."
 
Chu Thịnh cười khẽ, giữ vai cô rồi massage: "Vậy thì cứ ngẫm nghĩ từ từ thôi, chờ đến khi nào trả lời được thì nói với anh."
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc ậm ờ đáp, vùi đầu xuống gối, ngửi mùi gối thơm ngát, hưởng thụ Chu Thịnh mát xa. Vai cô đang rất oải.
 
"Đúng rồi, sao hôm nay anh lại biết họ tới tìm em?"
 
"Mẹ gửi tin nhắn cho anh."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng, cười khẽ: "Cảm ơn anh."
 
Chu Thịnh nhíu mày, xoay người kề sát tai Bắc Bắc: "Anh không ngại nếu em cảm ơn anh theo cách khác."

 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Cuối cùng, Bắc Bắc thật sự phải đền ơn người ta bằng "cách khác". Đợi đến khi tất cả kết thúc, cô rã rời nằm trên giường, ngón tay cũng không thèm nhúc nhích.
 
Còn Chu Thịnh được "no nê", vui vẻ ôm Bắc Bắc vào phòng tắm tắm rửa rồi lại ôm người ta cùng ngủ.
 
Đêm còn rất dài.
 
*
 
Hôm sau, khi Bắc Bắc dậy thì Chu Thịnh đã đi rồi.
 
Cô xoa eo đau nhức, khó khăn bò dậy khỏi giường để rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài. Bắc Bắc không sang chỗ mẹ Chu vì tối qua, trước khi rời đi bà đã dặn không cần phải tìm họ ăn sáng, bảo Bắc Bắc cứ an tâm công tác là được.
 
Tuy Bắc Bắc muốn đi chào, nhưng giờ đã muộn, người cũng không dễ chịu lắm nên sau vài giây lo nghĩ, cô đi thẳng tới studio cùng Trần Tĩnh.
 
Trần Tĩnh trông dáng vẻ đó của cô, nhíu mày: "Tối qua em làm gì thế?"
 
Bắc Bắc khựng lại, im lặng một lúc rồi nói: "Có làm gì đâu, sao thế chị?"
 
Trần Tĩnh vuốt cằm, im lặng một lúc rồi hỏi: "Tay em cứ xoa eo là thế nào?"
 
Bắc Bắc: "! ! ! !" Cô trợn tròn mắt nhìn Trần Tĩnh, vẻ mắt hoảng hốt: "Chị có ý gì hả?"
 
Trần Tĩnh cười với vẻ đầy thâm ý, liếc Bắc Bắc với ánh mắt ra hiệu ngầm: "Tối qua sếp Chu tới phải không?"
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Đỏ mặt, cô ho khan: "Vâng, có tới ạ."
 
Trần Tĩnh cười khẽ, trêu cô: "Tốt tốt. Mong hôm nay em vẫn có thể tiếp tục tập trung quay phim nhé, đừng để thể lực làm ảnh hưởng đến tiến độ đó nha."
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Không thể nói chuyện được nữa.
 
Bị Trần Tĩnh nhìn bằng ánh mắt trêu ghẹo suốt một đường đi đến đoàn làm phim nên vừa vào trong, Bắc Bắc chạy biến vào phòng trang điểm để makeup và thay quần áo. Chí ít đã tạm rời xa Trần Tĩnh, cô sắp không chịu nổi ánh mắt cười đểu của chị ấy nữa.
 
Thợ trang điểm khó hiểu nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Sao mặt cô đỏ thế Bắc Bắc?"
 

"A...Trông có được không ạ?"
 
Thợ trang điểm im lặng giây lát rồi nói nhỏ: "Thậm chí còn không cần dùng má hồng luôn ấy."
 
Bắc Bắc nghẹn lời, hơi bất đắc dĩ: "Chắc là vì ban nãy chạy tới đây đó."
 
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người đã đến đủ chưa vậy?"
 
"Vẫn chưa, chỉ mới có nam chính thôi, nhóm Thẩm Thanh còn chưa đến."
 
Bắc Bắc à một tiếng: "Vậy à."
 
Cô yên lặng trang điểm trong phòng. Sau khi thay quần áo xong, Bắc Bắc ra ngoài ngay. Lúc này bên ngoài đã trở nên vô cùng sôi nổi, bất chợt, hình như cô nghe được rất nhiều giọng nói quen thuộc.
 
Chờ đến khi ra ngoài, cuối cùng Bắc Bắc đã biết giọng nói quen thuộc mình nghe thấy là của ai.
 
Cô nhìn mẹ và bà nội Chu cách đó không xa, phì cười, rồi lại thấy hai người đứng bên cạnh Mã Viễn, Bắc Bắc liền quay đầu nhìn Trần Tĩnh theo bản năng, nhướng mày hỏi: Tối qua đạo diễn Mã tới ạ?
 
Trần Tĩnh gật đầu với vẻ không còn luyến tiếc gì trên cõi đời này.
 
Bắc Bắc hiểu ra trong nháy mắt.
 
Cô đoán tối qua Chu Thịnh đi đến đây cùng với Mã Viễn, bằng không, Trần Tĩnh sẽ không đến mức chẳng gửi tin nhắn hỏi thăm mình đã về phòng chưa. Thông thường, Trần Tĩnh trông coi Bắc Bắc rất kỹ lưỡng, tuy hôm qua cô ở chung với người thân của Chu Thịnh, nhưng chỉ cần đến tầm mười một giờ, Trần Tĩnh sẽ gửi tin nhắn cho cô để hỏi cô đã về phòng chưa. Ấy vậy mà từ tối qua đến giờ, Bắc Bắc lại chẳng nhận được tin nhắn nào của Trần Tĩnh.
 
Vừa nghĩ vậy, cô đã hiểu ra ngay. Nhếch môi, Bắc Bắc đi đến bên cạnh Trần Tĩnh, ánh mắt ngậm nụ cười, cô không nhịn được mà chế nhạo ngay: "Chị Tĩnh giấu kỹ ghê đó nha."
 
Trần Tĩnh nhìn nụ cười đó của cô, bỗng chợt nghĩ đáng lẽ buổi sáng mình không nên quá đáng như vậy.
 
"Hơn em có xíu thôi." Chị ấy đáp với vẻ mặt dửng dưng.
 
Bắc Bắc nghẹn họng, trợn mắt nguýt: "Em còn tự hỏi vì sao tối qua chị lại không nhắn gì cho em mà, thì ra là bận quá."
 
Trần Tĩnh: ". . .Trời đâu có bỏ qua cho ai?"
 
Bắc Bắc bật cười: "Ai bảo sáng nay chị ghẹo em."
 
Trần Tĩnh hừ một tiếng, hất hàm về phía bên kia, giận dữ nói: "Người vừa tới, chị không thể làm việc chăm chỉ được nữa."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc cũng yếu ớt nói: "Em cũng thế mà."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận