Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 64: Sáu mươi tư đồng tiền
 
Sự thật là ngay từ khi Bắc Bắc đổi chuyên ngành thì người nhà họ Chu đã biết chuyện này luôn rồi. 
 
Có thể xem như là trùng hợp. Việc Bắc Bắc đổi chuyên ngành, vốn dĩ sẽ không được phê duyệt nhanh như vậy, dù sao cũng đã là học kỳ II của năm hai rồi. Khi đó chuyển chuyên ngành hoàn toàn đã trễ rồi, huống chi còn chuyển qua khoa Biểu Diễn. Mỗi năm khoa Biểu Diễn đại học H tuyển sinh không nhiều, đều phải thông qua kỳ thi năng khiếu và văn hóa, còn phải vượt qua đủ các điều kiện khác nhau mới có thể  trúng tuyển. 

 
Bắc Bắc thế này là nửa đường mới chuyển qua, cho dù là thành tích của kỳ trước có tốt hay là không tốt thì đều phải bị xét duyệt, thậm chí là có thể không được duyệt. 
 
Sở dĩ Bắc Bắc chuyển qua thuận lợi như vậy là vì ở đằng sau Chu Thịnh giúp đỡ ít nhiều. Anh nhờ một người cô của anh gọi điện thoại đến nhà trường chào hỏi, cô của Chu Thịnh tạm giữ chức ở đại học H. Chu Thịnh vừa tìm người trong nhà giúp đỡ thì tất cả người nhà họ Chu liền biết. 
 
Vì vậy, chuyện Bắc Bắc đi đóng phim, ở nhà họ Chu thật sự không phải là  chuyện lớn gì cả. 
 
Bắc Bắc trợn mắt, tiêu hóa hàng loạt đống thông tin này, theo bản năng cô đưa tay cầm ly trà ở bên cạnh lên. Sau khi uống một ngụm trà Tuyết Bích, cô mới khẽ nói: “Vậy nên . . . . . . . trước đây mọi người đã biết con đi đóng phim rồi?”
 
Mẹ Chu ‘ừm’ một tiếng, đưa mắt nhìn cô: “Nếu không phải Chu Thịnh nói chúng ta sẽ làm phiền con quay phim các kiểu thì chúng ta đã đến thăm con từ lâu rồi.”
 
Bà nội Chu gật đầu đồng ý: “Đúng vậy. Đồ nướng chỗ này thật sự ngon, bà thấy A Thịnh chính là không muốn bà đến đây ăn.”
 
“Con cũng nghĩ thế.”
 

“Nói tóm lại là giấu Bắc Bắc đi không để chúng ta thấy.”
 
“Đúng đúng đúng.”
 
Bắc Bắc ngồi ở bên nhìn Trần Tĩnh, sự kinh ngạc trong mắt của hai người hiện ra cực kỳ rõ ràng. 
 
Cô . . . . . . . . . . . . . Bắc Bắc rũ mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn bày trước mắt, không nén được mà thở dài. Thì ra, Chu Thịnh đã nói chuyện này với người nhà từ lâu rồi,  cho nên đến bây giờ . . . . . . . . . . chuyện cô đóng phim diễn kịch thì đối với nhà họ Chu không hề bất ngờ gì cả. 
 
Đột nhiên Bắc Bắc hiểu, tại sao trước đó tin tức bùng nổ như vậy mà không có bất kỳ ai gọi điện thoại cho cô hỏi chuyện. Khi đó cô còn đặc biệt hỏi Chu Thịnh là người nhà anh sẽ không có nói năng gì với cô chứ, mà câu trả lời của Chu Thịnh là không, bảo cô yên tâm đóng phim. 
 

Bắc Bắc khi đó còn cho rằng người nhà họ Chu thật sự không quan tâm đến chuyện này, không để ý chứ. 
 
Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của mình lúc đó thật là ngây thơ, rõ ràng là Chu Thịnh đã làm rất tốt mọi chuyện để bảo vệ cô rồi. 
 
Cô rũ mắt, một cảm giác không rõ ràng khiến mắt cô hơi cay nóng. Bắc Bắc kiếp trước là trẻ mồ côi, không cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, cũng không cảm nhận được sự quan tâm của người thân. Bắc Bắc ở kiếp này đã chiếm lấy thân thể, giống như cô được bù đắp những thứ mà kiếp trước bị không có. 
 
Tình thân và tình yêu. Mặc dù giống như trước có người nhà như nhà họ Đồng nhưng một nhà họ Chu cũng đã đủ bù đắp lại tất cả những gì cô thiếu hụt. 
 
Nhất thời, Bắc Bắc không biết làm thế nào để hình dung tâm trạng của bản thân, lời cảm ơn đến bên miệng rồi nhưng không làm sao để nói ra được. Những cái khác, cô cũng không biết nên nói thế nào. 
 
. . . . . . . . . . . . .
 
Mẹ Chu và bà nội Chu không phát hiện ra điểm khác thường của cô, hai người tiếp tục trò chuyện và ăn uống với Bắc Bắc. Vừa trò chuyện vừa tán gẫu, còn không ngừng mắng chửi người nhà kia của Bắc Bắc, bắt cô sau này cố gắng tránh xa bọn họ một chút.
 
Nghe những lời ấm áp này, Bắc Bắc cảm thấy cả người như được sưởi ấm. 
 
Sau khi ăn đồ nướng, mấy người cũng không ở bên ngoài lâu. Bắc Bắc đưa mọi người về khách sạn, sau khi hỏi ý kiến của hai người liền để Trần Tĩnh đi đặt phòng đôi. 
 
Bắc Bắc cầm lấy thẻ phòng, chóp mũi cay cay dẫn hai người lên trên: “Bà nội, tối nay mọi người phải chịu khổ ở lại đây rồi.”
 
Bà nội Chu trừng mắt nhìn cô, rồi cười nói: “Chịu khổ gì mà chịu khổ. Bà nội còn không thể đến thăm cháu dâu sao?”
 
Bắc Bắc sờ sờ chóp mũi, vội nói: “Đương nhiên có thể ạ.”
 
Mẹ Chu ở bên nói: “Bắc Bắc, con về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai bà nội và mẹ lại đến thăm con.”
 
“Vâng ạ”
 
Bắc Bắc ngừng lại: “Con đợi mọi người chuẩn bị đi ngủ rồi mới về.”
 
Mẹ Chu và bà nội nhìn nhau, rồi nhìn Bắc Bắc gật đầu: “Được rồi. Vậy thì nói chuyện với chúng ta đi, lâu lắm rồi không gặp con. Bảo Chu Thịnh dẫn con về nhà mà thằng quỷ kia cứ nói con rất bận.”

 
Bắc Bắc cười áy náy: “Con xin lỗi. Sau này nhất định sẽ về nhà nhiều hơn.” 
 
“Được được được.”
 
Ba người cùng nhau vào phòng. Bắc Bắc đặt phòng cho hai người ở cũng xem như là phòng cao cấp nhất của khách sạn, vì vậy phòng rất rộng, thông thoáng, tầm nhìn cũng không tồi. Cô vừa đi đến bên cửa sổ sát đất thì liền nghe thấy chuông cửa vang lên. 
 
Bắc Bắc liền nhanh chóng đi ra cửa hỏi: “Ai đó?”
 
Giọng nói Chu Thịnh truyền tới: “Anh.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn mẹ Chu, mẹ Chu gật đầu: “Nó vừa gọi điện cho mẹ, mẹ nói là chúng ta đang ở đây.”
 
Theo bản năng, Bắc Bắc mở cửa, thân hình cao lớn của Chu Thịnh xuất hiện trước mặt cô. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, trong lòng chỉ có một suy nghĩ . . . . . . . . . . hài lòng rồi. 
 
Bất luận sau này như thế nào, ít nhất Bắc Bắc bây giờ đang được người nhà họ Chu quan tâm chăm sóc như vậy thì cô đã hoàn toàn thỏa mãn rồi. 
 
*
 
“Ngốc rồi à?” Chu Thịnh đưa tay vuốt tóc cô, nhìn cô mỉm cười và hỏi.
 
Bắc Bắc lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Không phải anh nói hôm nay phải tăng ca sao, không thể đến đây sao?”
 
Chu Thịnh ‘ừm’ một tiếng, sau khi đóng cửa lại thì mới nói: “Vốn dĩ phải tăng ca nhưng mà nghe nói có người cố tình đến tìm nàng dâu của anh gây rối, là một người chồng thập nhị tứ hiếu thì dù thế nào cũng phải nhanh chóng đến đây bảo vệ vợ anh chứ.”
 
Bắc Bắc bật cười, hờn dỗi lườm anh: “Anh nói gì đó.”
 
Chu Thịnh nhướng mày, nghiêm túc nói: “Lời anh nói là sự thật.”
 

Bắc Bắc cúi đầu, trừng mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Mẹ còn ở đây đó.”
 
Mẹ Chu ở bên bị gọi tên, đang vùi đầu chơi điện thoại thì nghe thấy liền nhìn hai người: “Hai đứa cứ coi mẹ như vô hình, tiếp tục tình tứ đi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Chu Thịnh làm hắng, nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, có phải mẹ cãi nhau với cha không?”
 
“Không phải.”
 
Chu Thịnh đưa mắt nhìn mẹ mình: “Cha nói ngày mai cha đến đón mẹ về nhà.”
 
Lời nói vừa dứt, mẹ Chu liền xù lông lên: “Mẹ sẽ không về cùng ông ấy đâu. Con chuyển lời đến cho ông ấy, bảo ông ấy đừng đến đây.”
 
Chu Thịnh ậm ừ: “Mẹ tự nói đi.”
 
Mẹ Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con trai mình: “Nếu con như vậy thì mẹ sẽ không nói cho con chuyện vừa rồi đâu.”
 
“Dù sao bà nội cũng sẽ nói cho con thôi.”
 
Mẹ Chu: “. . . . . . . . . . . . . .” bà nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai, cảm thấy vô cùng tức giận: “Thằng quỷ!”
 
“Vâng.”
 
Mẹ Chu: “. . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Bắc Bắc ở bên, kéo kéo góc áo của Chu Thịnh: “Thôi anh đừng nói nữa.”
 
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . .”
 
“Đúng rồi.” Mẹ Chu nhìn về phía Bắc Bắc, nhịn không được mà hỏi: “Bắc Bắc, mẹ có thể hỏi con một chuyện không?”
 
Bắc Bắc sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Đương nhiên ạ.”
 
Chu Thịnh ở bên cất tiếng trước, anh kêu lên: “Mẹ.”
 

Mẹ Chu lườm anh, rồi khẽ nói: “Mẹ chỉ muốn hỏi, dù sao biết rõ ràng rồi thì sau này mới xác định làm sao để xử sự với mấy người nhà họ Đồng.”
 
Nói đến đây, đại khái Bắc Bắc cũng đoán được mẹ Chu muốn hỏi mình chuyện gì rồi. 
 
Cô cúi đầu, khẽ nói: “Con không phải là con của nhà họ Đồng.” Im lặng rồi Bắc Bắc nói tiếp: “Thật ra thì cũng không thể xem như không phải con nhà họ Đồng, ít nhất con không phải con ruột của mẹ Đồng, nhưng cha ruột của con . . . . . . . . . . . vẫn là người đó.”
 
Chính là người rất ghét cô. 
 
Vừa nói xong, mẹ Đồng hiểu ngay. Bà không quan tâm lắm đến những người ở thế giới bên ngoài, cho nên chuyện trong nhà của người ta bà không hiểu rõ. Nhưng mà bây giờ không như thế nữa, Bắc Bắc bây giờ xem như là người nhà họ Chu, vì vậy chuyện nhà Bắc Bắc trước đây, bà cảm thấy cũng cần phải hiểu một chút. 
 
Dù sao không có cha mẹ hay chị em nào mà sẽ nói con mình như thế. Nguyên nhân hôm nay người nhà họ Đồng tìm bọn họ đến cũng không đơn giản là muốn để bọn họ làm chuyện gì quá đáng với Bắc Bắc, chứ đừng nói là gọi bọn họ đến để nhà đó xin lỗi Bắc Bắc. 
 
Mẹ Chu đã sống bao nhiêu năm rồi, chung quy lại là cũng có chút mắt nhìn người. Chỉ là bà đoán không ra người nhà họ Đồng rốt cuộc muốn làm gì. Nếu như hôm nay bọn họ bỏ rơi Bắc Bắc, thậm chí bắt Bắc Bắc không đóng phim nữa, vậy sau này thì sao? Sẽ phát sinh chuyện gì, điều này mẹ Chu không thể đoán được, vì vậy mới không thể không hỏi Bắc Bắc. 
 
Bắc Bắc ngừng lại, nói nhỏ: “Chuyện này là con bất cẩn nghe trộm được.”
 
Mí mắt Chu Thịnh giật giật, anh nắm tay Bắc Bắc, nhìn chăm chú cô: “Đừng nói nữa.”
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Không sao, có thể nói mà.”
 
Cô ngước mắt nhìn mẹ Chu: “Con không biết mẹ con là ai nhưng con chắc chắn con không phải con gái ruột của Đồng Nhạc. 
 
Nhà họ Đồng vì muốn có một người con trai nên mới sinh ra Bắc Bắc. Mẹ Đồng đã sinh bốn người con gái mà cha Đồng luôn muốn có một người con trai để kế thừa sản nghiệp. Nhưng vì sức khỏe của mẹ Đồng không tốt nên không thể mang thai nữa, nhà họ Đồng để muốn có con trai mà không biết tìm ở đâu ra một cô gái rồi sinh Bắc Bắc ra, trở thành con của mẹ Đồng. 
 
Còn về tại sao Bắc Bắc là con gái . . . . . . . . . điều này bản thân Bắc Bắc cũng không biết. 
 
Thật ra cô cảm thấy, nếu bản thân thực sự là con gái, thì mấy tháng đầu tiên nên bỏ đi chứ. 
 
Nói tóm lại, một câu chuyện máu chó khiến người ta cảm thấy buồn cười mà lại xảy ra trên người mình, đến bây giờ Bắc Bắc cũng không biết mẹ ruột mình là ai, cũng không hiểu ý nghĩa mình có mặt trên đời này là gì. 
 
Bởi vì không phải là con trai, dường như cả nhà họ Đồng đều nhắm vào cô. Cha Đồng hận cô, mẹ Đồng càng hận cô hơn, để chồng mình cùng một người đàn bà khác sinh con, nó còn được mang họ Đồng, còn phải chăm sóc nó, còn tuyên bố với bên ngoài nó là con mình. Mấy chị em cùng cha khác mẹ của cô cũng cảm thấy như thế. 
 
Từ khi sinh ra, cô chính là người phá hủy gia đình, phá hủy tất cả của một đứa trẻ nhà họ Đồng. Nhưng Bắc Bắc không hiểu tất cả những gì xảy ra tại sao lại biến thành lỗi của cô, tại sao cô phải chịu đựng sắc mặt của tất cả người nhà họ Đồng, chịu đựng tất cả sai lầm. 
 
Rõ ràng . . . . . . . . . không thể xem đây là lỗi của cô, không phải sao? 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận