Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 63: Sáu mươi ba đồng tiền
 
Trừ lúc kết hôn ra, đây là lần đầu tiên Bắc Bắc nhìn thấy hai nhà họ Đồng và nhà họ Chu cùng xuất hiện trước mặt mình. 
 
Trong ấn tượng của cô, lần trước khi đi đăng ký kết hôn, giữa hai nhà thật sự cũng chẳng nói chuyện gì. Ấn tượng sâu sắc nhất hình như chỉ là khi hai nhà cùng nhau thảo luận làm thế nào để ‘bán’ cô đi. 

 
Vào giây phút Bắc Bắc chần chừ thì người bên kia đã nhìn thấy cô rồi. 
 
Mười phút sau, những người có quan hệ ở đây đều cùng nhau đi vào một phòng riêng lớn. 
 
Mẹ Đồng nhìn Bắc Bắc cười, nắm lấy bàn tay của cô: “Vừa quay phim về sao?”
 
Bắc Bắc sửng sốt gật đầu, cô nhìn mẹ Đồng, mở miệng kêu lên một tiếng: “Mẹ . . . . . . . . chuyện con đi đóng phim.”
 
Mẹ Đồng đánh nhìn về phía Bắc Bắc, khẽ nói: “Chuyện này lát nữa rồi nói.”
 
Bắc Bắc gật đầu, đã hiểu: “Vâng.”
 
Mẹ Đồng và cha Đồng cùng nhau đến, ngoài ra còn có Đồng Thu, Đồng Đông. Bắc Bắc không biết bốn người này cùng nhau xuất hiện ở đây là muốn làm gì. Còn người nhà họ Chu . . . . . . . . . . thì chỉ có mẹ Chu và bà nội đến, thêm một tài xế nữa. 
 

Bà nội Chu kéo tay Bắc Bắc ngồi xuống bên cạnh bà: “Ngồi ở đây đi.”
 
“Vâng ạ.”
 
Bắc Bắc ngồi xuống, cô không biết hai nhà cùng đến là để làm gì, khi cái gì còn chưa biết thì chỉ có thể yên lặng quan sát tình hình. 
 
Trần Tĩnh đã về phòng của mình trước rồi, có thể nói trong phòng riêng lớn này chỉ có người của hai nhà Chu – Đồng. 
 
Mẹ Đồng liếc mắt nhìn Bắc Bắc, trên mặt mang nụ cười giả tạo: “Bắc Bắc à, con đi đóng phim từ khi nào, tại sao lại không nói cho cha mẹ một tiếng chứ? Nếu như không phải nhìn thấy tin tức thì cha mẹ cũng còn không biết đâu.”
 
Bắc Bắc: “? ? ? ? ? ? ? ? ? ?”
 
Cô ngơ ngác nhìn về phía cha Đồng, chuyện mình đi đóng phim không phải trước đây không lâu bị công khai sao. Tại sao bây giờ mới nói ra? ? ? ? Cô mím môi nhìn mẹ Đồng rồi không nói gì. 
 
Đồng Đông ở bên cạnh còn thêm mắm thêm muối: “Đúng đó. Bắc Bắc à, em không biết là em đã làm cho nhà họ Chu mất hết mặt mũi hay sao?”
 

Mẹ Đồng cười lấy lòng, nhìn bà nội Chu: “Thật lòng xin lỗi bà Chu. Đều tại chúng tôi không giáo dục tốt cho Bắc Bắc, để nó xuất đầu lộ diện làm việc ở bên ngoài . . . . . . . .” Sau đó nói một tràng dài, Bắc Bắc không muốn nghe. 
 
Bắc Bắc ở bên nhìn phản ứng của người nhà họ Chu, không biết tại sao cô có niềm tin không nói rõ được, hai người nhà họ Chu sẽ không nói gì với cô, thậm chí hai người còn bằng lòng ủng hộ công việc của cô. 
 
Quả thật là như vậy, cô vừa nghĩ tới thì liền nghe thấy ý tức giận của mẹ Chu. 
 
Bà nhẹ nhàng cười, nhìn về phía mẹ Đồng rồi nói: “Không sao cả. Bắc Bắc làm việc kiếm tiền cũng như vậy thôi, cái gì mà mất mặt với không mất mặt.” Mẹ Chu nhìn bà nội Chu nói: “Nếu như con nhớ không nhầm thì khi gả vào nhà họ Chu con đang là ca sĩ, mẹ cũng không chê trách con, đúng không ạ?”
 
Bà nội Đồng mỉm cười nhìn con dâu: “Con đấy, nói gì thế hả. Mẹ làm sao lại chê trách các con chứ. Có thể dựa vào khả năng của bản thân làm việc, kiếm tiền, người nhà chúng ta sao phải để ý chứ.”
 
Bà nội ngừng lại, nhìn về phía mẹ Đồng: “Không biết hôm nay nhà thông gia tìm chúng tôi đến đây là để thăm Bắc Bắc hay là có việc khác muốn nói?”
 
Cha Đồng khẽ ho, lên tiếng lấy lại cục diện, ông ta nhìn bà nội Chu nói: “Trước kia, chúng tôi đã nhìn thấy không ít giới truyền thông đưa tin về Bắc Bắc, sợ gây ra ảnh hưởng gì đó không tốt cho nhà họ Chu. Vì vậy, chúng tôi đặc biệt đến đây tìm Bắc Bắc để cùng xin lỗi với nhà họ Chu.”
 
Không thể không nói, cuối cùng cha Đồng là một người đàn ông có chút khả năng năng phân biệt tốt xấu, lời lẽ nói ra không đến mức là không có đầu có đuôi. 
 
Lời vừa nói ra, mẹ Chu và bà nội Chu đều giật mình, sau đó mẹ chồng con dâu đối diện nhìn nhau, mẹ Chu cười nói: “Về chuyện này, ngay từ đầu Chu Thịnh đã nói với mọi người trong nhà rồi, chúng tôi đều biết hết cả.”
 
Bà cười: “Hơn nữa chúng tôi cũng quen Lê Tiêu, biết giữa hai đứa chỉ là quan hệ bạn bè. Nhà thông gia cũng đừng lo lắng quá, không phải chuyện lớn gì cả.”
 
Mẹ Chu vừa dứt lời, Đồng Đông liền thì thào: “Nhưng trước đây Bắc Bắc thích Lê Tiêu cũng là sự thật mà.”
 
Giọng chị ta cũng xem như nhỏ nhưng mà vẫn đủ cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy lời này. 
 
Nét mặt Bắc Bắc thay đổi, cô rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của mẹ Chu ngưng lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia mà cô không thể nhìn thấy cảm xúc rõ ràng. 
 
Một giây sau, Đồng Thu thay Đồng Đông xin lỗi Bắc Bắc: “Xin lỗi Bắc Bắc. Đồng Đông còn nhỏ, nói năng lung tung. Chúng ta đều biết việc em thích Lê Tiêu đã là quá khứ rồi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Nhất thời, cô thật sự không biết nên chê cười hai người này không mang não ra khỏi cửa hay là làm sao nữa. Trước mặt nhà họ Chu lại nói cô như thế? ? Lẽ nào không nghĩ đến hậu quả sao?
 
Bắc Bắc nhếch miệng trào phúng, nhìn hai người làm trò.
 
Bà nội Chu nhìn Bắc Bắc, khuôn mặt hiền hòa: “Trước đây Bắc Bắc còn thích Lê Tiêu à?”
 
Bắc Bắc nghẹn lời, bất đắc dĩ gật đầu: “Kỹ năng diễn xuất của anh ta rất giỏi.”
 

Mẹ Đồng ở bên cạnh hùa theo nói: “Tôi cũng cảm thấy rất giỏi. Khả năng diễn xuất của Lê Tiêu rất tuyệt vời, người nhà cậu ấy cũng toàn là đóng phim. Không phải lần trước Bắc Bắc đóng chung với cậu ấy sao? Con cảm thấy thế nào?”
 
Bắc Bắc sắp không hiểu tình hình trước mặt rồi. 
 
Cuối cùng là chuyện gì đây. 
 
Cô chỉ ngây ngốc ‘à’ một tiếng rồi nói: “Không tệ lắm. Anh ta diễn giỏi hơn con nhiều.”
 
Mẹ Chu nhìn cô, cưng chiều nói: “Con bé này, con nói sai rồi. Con vẫn là người mới, Lê Tiêu đã đóng phim bao nhiêu năm rồi, nhất định không thể sánh được rồi. Nhưng mẹ tin, sau này con chắc chắn giỏi hơn Lê Tiêu.”
 
Bắc Bắc nín cười, trả lời: “Hy vọng sẽ được như lời chúc của mẹ.”
 
Tiếng nói trong phòng riêng dần dần ít đi, ngay lúc đầu còn có vài người nói chuyện, đến cuối cùng chỉ còn giọng nói của Bắc Bắc và mẹ Chu, cho đến khi . . . . . . . người trong phòng đi về. 
 
Mẹ Chu nhìn về hướng mẹ Đồng, cười rất nhã nhặn: “Bà thông gia, hay là tối nay ngủ lại một đêm ở khách sạn rồi ngày mai về cũng được.”
 
Sắc mặt của mẹ Đồng không được tốt, vừa rồi bị mẹ Chu làm cho tức giận, bây giờ còn đang khó chịu nhưng lại không thể lật mặt được, chỉ có thể cười gượng: “Không được rồi. Ngày mai cha của mấy đứa nhỏ còn phải đi làm. Tối nay chúng tôi phải về, cũng không xa lắm.”
 
Mẹ Chu gật đầu, bày tỏ đã hiểu: “Vậy tối nay chúng tôi ở lại đây, nhân tiện ngày mai đến đoàn phim thăm Bắc Bắc đóng phim.”
 
Đồng Đông nghĩ lại: “Con cũng muốn . . . . . . . . . . . .” Lời còn chưa nói xong thì đã bị cha Đồng cắt ngang. Ông ta nhìn hai người trước mặt, thoáng xin lỗi: “Thành thật xin lỗi. Hôm nay làm phiền hai người đến bên này, chúng tôi đều cho rằng Bắc Bắc đã làm phiền mọi người rồi.”
 
Bà nội Chu mỉm cười, nắm lấy tay của Bắc Bắc: “Sao có thể chứ. Con bé ngoan như vậy, cho dù có làm phiền thì chúng tôi cũng thích.”
 
Nhà họ Đồng: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Cuối cùng có thể nói là mấy người nhà họ Đồng đến kiếm chuyện với Bắc Bắc nhưng mà phải thất bại trở về. 
 
Người đi rồi nhưng cả người Bắc Bắc hoàn toàn không dám thả lỏng. Tinh thần cô căng thẳng nhìn mẹ Chu và bà nội Chu, yếu ớt lên tiếng: “Bà nội, mẹ.”
 
Hai người nhìn Bắc Bắc, nhỏ giọng nói: “Đi về phòng của con đi.”
 
“Vâng ạ.”
 
--
 
Trên đường dẫn hai người về phòng của mình, Bắc Băc thấp thỏm, không yên. Sau khi đưa ghế cho hai người ngồi, cô dự định xin lỗi luôn. 

 
“Mẹ, bà nội, con . . . . . . .” Lời còn chưa nói ra thì mẹ Chu liền biết Bắc Bắc muốn nói chuyện gì. Bà vỗ tay Bắc Bắc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bắc Bắc à.”
 
“Dạ?”
 
“Tối đã ăn gì chưa?”
 
“Chưa ạ.” Cô vừa từ đoàn phìm đi ra thì gặp ngay mọi người, chưa kịp ăn uống gì cả. 
 
Bà nội Chu vội nói: “Bà nội cũng chưa ăn. Chúng ta gọi cái gì đó ăn trước đi. Bắc Bắc à, cháu ở bên này lâu như vậy rồi, có biết món gì ngon không giới thiệu cho bà nội.”
 
Bắc Bắc: “? ? ? ? ? ?” Tại sao phong cách không giống những gì cô nghĩ chút nào? ? ?
 
Cô ngạc nhiên nhìn mẹ Chu và bà nội Chu, môi giật giật: “Bà nội, bà muốn ăn gì ạ?”
 
“Ăn uống quan trọng hương vị. Trước kia bà nội nghe nói là đồ nướng ở đây rất ngon, đúng không?”
 
Bắc Bắc nghẹn lời, trước mặt hai người lớn, cô gật đầu: “Đúng ạ. Rất ngon!.”
 
Nhưng mà dẫn hai người này đi ăn đồ nướng thì hơi kỳ. 
 
Lời của Bắc Bắc còn chưa nói ra thì mẹ Chu cực kỳ nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta đi ăn đồ nướng thôi. Đã nhiều năm rồi không được ra ngoài ăn đồ nướng, thật sự rất muốn ăn.”
 
Bà nội Chu cũng gật đầu: “Đúng đúng. May mắn là hôm nay chúng ta không ai quản lý, mẹ có thể ăn nhiều thịt không?” Bà nội Chu đáng thương nhìn mẹ Chu cầu xin, dáng vẻ này khiến Bắc Bắc không đành lòng nhìn. 
 
Mẹ Chu suy nghĩ giây lát: “Hôm nay có thể nhưng sáng ngày mai chúng ta chỉ có thể ăn cháo trắng.” Sức khỏe của bà nội Chu không được tốt, còn bị cao huyết áp. Bình thường, ở nhà mọi người sẽ không cho bà nội ăn quá nhiều thịt mỡ nhưng mà khổ nỗi bà nội lại là một người siêu thích ăn thịt. 
 
Vì vậy mỗi ngày chỉ có thể kỳ kèo mặc cả để được ăn nhiều hơn một miếng thịt. 
 
Nghe thấy vậy, bà nội Chu rất thoải mái phất phất tay, vô tư nói: “Không sao, không sao. Tối nay mẹ ăn nhiều hơn một chút là được.”
 
Bắc Bắc đứng ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu hai người trước mặt rốt cuộc là thế nào. 
 
Cô nuốt nước miếng, nhìn hai người: “Bà nội, mẹ, hai người muốn ra người ăn đồ nướng sao?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Bắc Bắc, con hãy dẫn mọi người đến quán nào mà con thấy ngon ấy.” Mẹ Chu nói, rồi bất ngờ ‘ồ’ lên: “Nhưng mà Bắc Bắc, con phải mang khẩu trang, đúng không? Tốt nhất chúng ta nên đến nhà hàng nướng có phòng riêng, như vậy cũng không lo bị chụp trộm.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Cuối cùng, Bắc Bắc vẫn trong trạng thái mờ mịt, bị dẫn đến nhà hàng nướng. Nhưng mà không phải nhà hàng có phòng riêng mà là kiểu quán nướng ngoài trời . . . . . . . . . . . Cô nhìn khuôn mặt vui mừng của mẹ Chu và bà nội Chu mà bất đắc dĩ thở dài. 
 

Bắc Bắc dự định lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Chu Thịnh hỏi thử, chuyện của bà và mẹ là như thế nào, rồi chuyện lúc nãy nữa. Bắc Bắc cũng phải cho hai người này một lời giải đáp rõ ràng, cho những người lớn trong nhà họ Chu một câu trả lời chính xác. 
 
Sau khi gọi món xong, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện. Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên Bắc Bắc cố ý kêu thêm Trần Tĩnh đi cùng. 
 
Bây giờ Trần Tĩnh cũng rất hoang mang nhìn hai người trước mặt, lặng lẽ đánh mắt về phía Bắc Bắc: Chuyện này là thế nào?
 
Bắc Bắc lắc đầu, lặng lẽ mở miệng: Thôi ăn đi. Em cũng không biết đâu. 
 
Chẳng mấy chốc đồ nướng được đưa lên, mẹ Chu và bà nội Chu vừa ăn vừa cảm thán: “Hương vị thật tuyệt vời.”
 
“Đúng ạ. Mẹ, mẹ đừng ăn cay như vậy, ăn cái này đi ạ.”
 
“Ừm ừm ừm, mẹ chỉ ăn một xiên, lâu lắm rồi mẹ chưa được ăn.”
 
“Vậy cũng được. Chỉ một xiên thôi ạ.”
 
“Biết rồi.” Bà nội lúc này giống y như một đứa trẻ, không muốn bị dạy dỗ. 
 
Sau khi ăn hơn một nửa, Bắc Bắc cũng cảm thấy thích hợp rồi, nhịn không được mà lên tiếng: “Bà nội, hôm nay làm sao mà mọi người lại đến đây ạ?”
 
Nói đến đây, bà nội Chu ngẩng đầu ngay lên nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Bắc Bắc à, sau này cái nhà đó xem như không có đi.”
 
“Dạ?” Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn bà: “Bà nội.”
 
Bà nội Chu đặt que xiên nướng xuống bên cạnh, nghiêm túc nhìn Bắc Bắc: “Cháu nói xem mấy người nhà họ Đồng là kiểu người gì thế. Làm sao có thể đến tìm bà và mẹ cháu đến đây gây phiền phức cho cháu chứ. Còn trước mặt chúng ta mà thêm mắm thêm muối nói xấu cháu.”
 
Mẹ Chu cắn một miếng cá mực, bảy tỏ tán thành: “Đúng. Như vậy có còn là người nhà nữa không. Không khen Bắc Bắc thì thôi đi, còn nói Bắc Bắc đóng phim không tốt, còn nói giới giải trí hỗn loạn linh tinh.” Mẹ Chu càng nói càng hăng: “Nhà ta nhiều tiền như vậy, giới giải trí mà lại loạn nữa thì mẹ đập tiền vào là được. Bắc Bắc cũng không cần đi ôm đùi người khác.”
 
Bà nội Chu gật đầu đồng ý: “Con dâu nói đúng lắm.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . .” Cô sắp không hiểu hai người phản ứng chậm này, làm sao mẹ và bà nội Chu Thịnh so với người lớn trong nhà của những nhà quyền quý bên ngoài lại . . . . . . . . . . khác biệt lớn như vậy. 
 
Suy nghĩ, Bắc Bắc hơi rụt rè hỏi: “Bà nội, mọi người không trách cháu sao? Trước đó, tin tức của cháu và Lê Tiêu . . . . . . . . . . . .”
 
Bà nội Chu hiếm khi lườm mắt nhìn Bắc Bắc, giọng hơi nghiêm túc nói: “Tốt xấu gì bà nội cũng là người từng trải. Loại tin tức này nhìn là biết giả rồi, trách cháu làm gì.”
 
“Đúng đó. Trước kia con cũng bị nhiều như thế, mẹ cũng không hề nói gì con cả.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . Nhưng mà việc con đi đóng phim vẫn luôn giấu diếm mọi người.”
 
Vừa nói xong, mẹ Chu mơ hồ nhìn Bắc Bắc nói: “Đâu có giấu diếm gì chúng ta đâu. Ngay khi con chuyển ngành, mọi người trong nhà đều biết cả rồi.”
 
“Dạ?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận