Chồng tôi có rất nhiều tiền

 Chương 66: Sáu mươi sáu đồng tiền
 
Lúc này trong studio rất đông người, hầu như đều vây quanh chỗ đạo diễn. Tuy mọi người không nhận ra hai người kia là ai, nhưng ai cũng biết đạo diễn Mã.
 
Đã là người được đạo diễn Mã nịnh bợ thì tuy không biết thân phận, nhưng những ai tinh mắt đều hiểu không thể đắc tội, thậm chí đây còn là cơ hội được ô dù che chở trong tương lai vậy nên lúc này, không ít người vây quanh phía bên đó, nói đủ lời hay.

 
Bắc Bắc và Trần Tĩnh đứng ở cửa chưa được bao lâu thì đạo diễn Lưu đã liếc thấy, ông vẫy tay gọi Bắc Bắc đi qua: "Bắc Bắc tới đây nhanh lên, ra thăm đạo diễn đầu tiên của cháu này."
 
"..."
 
Bắc Bắc gật đầu, sau khi nhìn nhau, cả cô và Trần Tĩnh đều đi sang phía đó.
 
"Chào đạo diễn Mã." Bắc Bắc cười tủm tỉm chào hỏi Mã Viễn.
 
Mã Viễn nhướng mày nhìn trang dung của cô, than thở một câu: "Tốt tốt, trông trẻ hơn năm tuổi đấy."
 
Bắc Bắc: "...Cháu trẻ sẵn rồi." Cô nhìn mẹ và bà đang nháy mắt với mình, bật cười.
 
Mã Viễn nhìn lại theo tầm mắt của cô, hiểu ra, giới thiệu rõ ràng cho cô: "Đây là hai bác chú dẫn tới. Hai bác muốn đến xem quá trình quay phim. Bắc Bắc cháu ngồi trò chuyện với hai bác nhé? Hay là dẫn hai bác đi dạo một vòng xem thế nào?"
 

Đạo diễn Lưu đứng cạnh vừa định nói chuyện thì thấy Mã Viễn liếc mắt ra hiệu với mình. Nháy mắt đã tự hiểu trong lòng.
 
"Đúng đúng, Bắc Bắc đi dạo với hai người đi. Đúng lúc nhóm Thẩm Thanh vẫn chưa tới, đợi lát rồi quay phân cảnh của cô sau."
 
Bắc Bắc ngơ ngác nhìn đạo diễn, miệng há hốc: "Nhưng không phải phân cảnh hôm nay rất quan trọng ư?"
 
Đạo diễn Lưu xua tay, nói với vẻ chẳng thèm để ý: "Ai bảo thế, không quan trọng đâu, chỉ còn một chút là kết thúc rồi, cháu đi dạo với hai bác đây đi, công việc bên này còn chưa chuẩn bị xong đâu."
 
Bắc Bắc: "..."
 
Nhìn đạo diễn Lưu liều mạng nháy mắt với mình, cô bất đắc dĩ đồng ý trước mặt mọi người.
 
"Vâng."
 
Cho dù không được cũng phải được.
 
Trước mắt bao người, Bắc Bắc dẫn hai người đi đến chỗ ít người, để lại phía sau vô số lời xì xào bàn tán.
 
"Sao Bắc Bắc lúc nào cũng may mắn thế nhỉ?"
 
"Tôi cũng muốn biết. . .Sao lại để cô ấy dẫn đi tham quan chứ?"
 
"Chắc là có ô dù lớn rồi."

 
...
 
Bắc Bắc im lặng dẫn hai người ra phía sau. Thật ra thì bên này là nơi được chọn để dựng cảnh, cũng chẳng có gì để ngắm, chẳng qua đáp ứng được việc đi ra xa đám người mà thôi.
 
Vừa cách xa đám người, Bắc Bắc liền chào hỏi.
 
"Bà nội, mẹ qua đây làm gì thế ạ?"
 
Mẹ Chu mỉm cười nhìn cô: "Muốn đến xem con đóng phim ấy mà. Vừa rồi mẹ nghe Mã Viễn nói bộ phim truyền hình con thủ vai đẩy nhanh tốc độ quay suốt phải không? Mệt lắm hả?"
 
Vẻ mặt bà dịu dàng, ánh mắt nhìn Bắc Bắc lúc nào cũng điềm đạm như đang nhìn con ruột. Mỗi lần nhìn vào mắt mẹ Chu, Bắc Bắc đều thấy dễ chịu.
 
Cảm giác dễ chịu đó trước nay chưa từng có.
 
Cô khựng lại rồi nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."
 
Mẹ Chu cười cười, nhìn quanh một vòng: "Nào, dẫn mẹ với bà dạo một vòng xem rồi còn về. Ngày mai là kết thúc phải không con?"
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc dẫn hai người đi dạo phía bên này. Thật ra cũng chẳng có cảnh đẹp gì để ngắm, chẳng qua hai người đã thích, Bắc Bắc liền sẵn lòng dẫn hai người đi dạo chung, thỉnh thoảng lại nghe hai người nói một vài chuyện liên quan đến Chu Thịnh.
 
Chung sống rất hòa thuận.
 
Đi dạo ước chừng 20 phút, Bắc Bắc liền dẫn hai người về studio.
 
Nhóm Thẩm Thanh đã đến đủ. Chẳng bao lâu sau, dưới ánh nhìn chăm chú của hai bậc phụ huynh, Bắc Bắc vào phân cảnh tình cảm với Tống Tuấn Phong. Ban đầu, Bắc Bắc thấy rất ngượng, chưa bàn đến chuyện khác, ngay cả Chu Thịnh còn chưa xem có đóng kịch tình cảm với người đàn ông khác nữa là mẹ và bà nội của Chu Thịnh. Vậy nên lần quay đầu tiên, cô khẩn trương đến mức quên cả thoại.
 
Mà đạo diễn Lưu đã biết một ít tin ngầm đành nhìn Bắc Bắc cả buổi, cuối cùng bứt rứt nói: "Thả lỏng, giờ đang đóng phim thôi."
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Đạo diễn không nên nói thì hơn.
 
Tuy khẩn trương, nhưng sau mấy lần, Bắc Bắc đã bắt đầu ổn định, tập trung tư tưởng đóng phim.
 
Còn mẹ và bà nội Chu thì vừa ăn vừa thảo luận kỹ thuật diễn của Bắc Bắc.
 
"Mẹ thấy cái anh đối diện Bắc Bắc trông xấu quá."
 
Mẹ Chu uống ngụm trà, tán thành: "Bắc Bắc đứng chung với cậu ta trông không xứng lắm."
 
Bà nội Chu tự hào nhận định: "Đương nhiên, nó với A Thịnh mới xứng nhất."
 

"Đúng đúng, vẫn là con nhà mình đẹp trai, có tướng phu thê với Bắc Bắc."
 
"Ừ ừ."
 
Mã Viễn và Trần Tĩnh ngồi bên cạnh liếc nhau, cùng thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
 
Mã Viễn khẽ ho một tiếng, nhìn bà nội Chu, nói: "Bà không thể nói như vậy được, Bắc Bắc và Tống Tuấn Phong thật ra trông cũng hợp mà, lúc trước bộ phim này mới tung trailer, con thấy được lắm đấy."
 
Bà nội Chu nhíu mày: "Tôi ăn ngay nói thật mà."
 
Mã Viễn: ". . ."
 
Với hai người bao che khuyết điểm này, ông vẫn nên khóa miệng lại thì hơn.
 
*
 
Buổi quay phim trôi qua rất nhanh, giữa trưa mọi người tụ họp ăn cơm chung nên nhóm bà nội Chu về khách sạn. Còn Bắc Bắc, cô ở lại studio tiếp tục cố gắng.
 
Trần Lam vừa vào đoàn làm phim liền nghe thấy mọi người thảo luận về chuyện mới xảy ra ban sáng.
 
Chị ta dừng chân, hơi kinh ngạc nhìn nhân viên công tác đứng bên cạnh: "Cô nói sáng nay ai tới cơ?"
 
"Đạo diễn Mã. Còn dẫn theo cả hai người nữa."
 
Trần Lam nhướng mày, hơi sửng sốt: "Sao đạo diễn Mã lại tới đây?"
 
Người nọ lắc đầu: "Chịu. Nhưng đạo diễn Mã còn đứng chung trò chuyện cùng đạo diễn Lưu nữa."
 
"Vậy cô có biết hai người kia không?"
 
Một người đứng đó nhỏ giọng nói: "Không biết, nhưng tôi thấy đạo diễn Mã đối xử với hai người phụ nữ đó rất đặc biệt, còn bảo Bắc Bắc đi tiếp người ta nữa. Nghe nói gọi là bà Chu với gì đó... nói tóm lại là họ Chu."
 
Cô ta thì thầm, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt khó coi hết mức của Trần Tĩnh.
 
Trần Lam giật mình, hỏi lại với vẻ khó tin: "Bà Chu? Lớn tuổi lắm à?"
 
"Hơi thôi, tóc bạc rồi, nhưng trông vẫn trẻ lắm, nhìn có vẻ hiền nữa."
 
Trần Lam khựng lại, hạ giọng hỏi: "Vậy còn người còn lại thì sao?" Đầu chị ta nảy ra một suy nghĩ hơi khó tin, nhưng từ lời nói của nhân viên công tác, chị ta lại cho rằng đó là thật.
 
Người có thể được đạo diễn Mã gọi là bà Chu... trong giới cũng chẳng có mấy người.
 

"Người kia thì trông trẻ hơn, cô ta kêu người lớn tuổi hơn là mẹ, hơn nữa còn mặc quần áo mới ra của hãng nào ấy, vừa trông đã biết là phú bà rồi."
 
Nghe vậy, Trần Lam không đổi sắc mặt, gật đầu: "Mọi người có chụp hình không?"
 
"Không, không cho chụp."
 
Trần Lam cười cười, vỗ vai nhân viên công tác đứng bên cạnh: "Sáng vất vả rồi, tôi vào trước để trang điểm nhé."
 
"Chị Lam mau đi đi, cố lên nhé."
 
Trần Lam cười cười: "Sẽ cố."
 
Đi cùng trợ lý vào phòng trang điểm, lúc này trong đó không có ai, vừa vào trong, Trần Lam đen mặt, chị ta quay sang nhìn trợ lý của mình, nói với giọng nặng nề: "Cô đi tìm hiểu xem rốt cuộc hai người tới lúc sáng là ai."
 
Trợ lý ngớ mặt, không hiểu Trần Lam muốn biết chuyện gì, không nhịn được bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy chị Lam?"
 
Trần Lam mím môi, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Bảo cô đi hỏi thì hỏi đi, tốt nhất là hỏi được ảnh chụp, xác định thân phận một chút." 
 
Giọng chị ta rất bực bội. Mỗi khi chị ta cáu kỉnh, trợ lý đều sợ hãi, sau khi nghe như thế, cô trợ lý vội vàng đáp lời: "Vâng, chị Lam đừng gấp, em đi hỏi ngay."
 
"Ừ."
 
--
 
Tốc độ tìm hiểu tin tức của trợ lý phải nói là rất nhanh, Trần Lam vừa trang điểm xong, trợ lý đã thở dốc quay về.
 
Chị ta khựng lại, nhỏ giọng nói: "Đợt lát nữa."
 
"Vâng."
 
Trần Lam thay quần áo xong liền đi ra ngoài cùng trợ lý. Vừa ra khỏi cửa, Trần Lam ngay lập tức ra hiệu trợ lý nói chuyện.
 
"Em nghe được rồi. Nghe nói là họ Chu thật, không rõ thân phận cụ thể, nhưng thái độ tiếp đón của đạo diễn Mã rất ân cần. Với cả em đã lấy được một tấm hình mơ hồ."
 
Trần Lam nhướng mày, khẽ nói: "Đưa tôi xem."
 
Trợ lý đưa tấm ảnh mơ hồ vừa tìm được ở chỗ nhân viên công tác cho Trần Lam xem.
 
Sau khi nhìn thấy ba người trong bức hình, ánh mắt Trần Lam trở nên u ám. Chị ta cắn môi dưới, trả điện thoại cho trợ lý, nói với giọng không lấy làm thân thiện: "Rồi, gửi ảnh này cho tôi."
 
Trợ lý sửng sốt, vội vàng đáp lời: "Vâng chị Lam."
 
Trần Lam ngước mắt nhìn Đồng Bắc Bắc cách đó không xa, nheo mắt. Hai người trong bức hình, chị ta biết vì gần đây đã nghe tên và được xem ảnh chụp. Lần trước Trần Lam may mắn được tham dự một buổi tụ họp, trùng hợp có một người trong ảnh xuất hiện ở đó... Lúc đó những người đó nói thế nào nhỉ... Nói là bà cả nhà họ Chu chướng mắt kiểu tụ họp thế này, chỉ tới vì có ít việc.
 
Trần Lam chưa từng quên bà cả đó là ai, vì trong giới nhà giàu chỉ có duy nhất một bà cả nhà họ Chu có địa vị có danh tiếng.
 
Lúc đó Trần Lam còn muốn nghe ngóng nhiều tin tức hơn. Những người khác cũng tốt bụng nói cho chị ta: đừng hỏi, không ai dám nói đâu. Nhưng hiện giờ... Trần Lam nghĩ đến tấm ảnh chụp ba người vừa rồi, cử chỉ rất thân thiết, không biết Đồng Bắc Bắc hấp dẫn đến mức nào mà lại có quan hệ tốt với người nọ như vậy.
 
Không thể không nói, Trần Lam đang ghen tức. Trước khi Đồng Bắc Bắc xuất hiện, nữ chính bộ phim truyền hình đã nằm chắc trong tay chị ta. Nhưng cô vừa xuất hiện thì tất cả đều thay đổi. Ở đoàn làm phim cũng thế, ba phen chị ta muốn tìm ra tật xấu của Đồng Bắc Bắc, nhưng Đồng Bắc Bắc còn chưa phản bác thì đạo diễn, thậm chí là cả những diễn viên khác đã mở miệng nói thay cho cô.
 
Những chuyện này dĩ nhiên không quan trọng... quan trọng là tin tức bùng nổ lần trước.
 

Người khác không nhìn ra, nhưng chị ta là một trong những người có mặt lúc đó, Lê Tiêu có ý gì với Đồng Bắc Bắc, Trần Lam biết rõ hơn ai hết. Vừa nghĩ đến ảnh hai người đứng chung nhau bị chụp, Trần Lam chỉ muốn cắn nát luôn cả con ả Bắc Bắc kia.
 
Người đó... phải là của chị ta mới đúng.
 
*
 
Bắc Bắc đang nói chuyện với nói với Trần Tĩnh thì chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn mình mãi, cô ngẩn ra trong nháy mắt rồi quay đầu nhìn lại.
 
Khi cô nhìn lại, vừa khéo Trần Lam nhìn ra chỗ khác. Nhíu mày, Bắc Bắc nói thầm: "Sao Trần Lam nhìn em như thế nhỉ?"
 
Trần Tĩnh nghe vậy thì nhìn theo, trêu: "Chắc là nhìn xem hôm nay em có thuận lợi quay xong không ấy mà."
 
Bắc Bắc: ". . . Nhàm chán."
 
Trong đoàn làm phim, cô và Trần Lam gây thêm không ít chuyện cười. Bắc Bắc không giỏi thể hiện cảm xúc trong phân cảnh tình cảm. Mỗi lúc như thế, Trần Lam đều chủ động muốn dạy cô hoặc chỉ cách thể hiện, nhưng Bắc Bắc không bằng lòng nên đã từ chối. Bởi vì không phải cứ có người dạy là cô sẽ biết thể hiện vai diễn tình cảm.
 
Cô lười, cũng không nắm vững cách thể hiện trong phân cảnh tình cảm.
 
Bởi vì đã từ chối một lần nên kể từ đó, chỉ cần hễ Bắc Bắc bị mắng, Trần Lam liền ngồi cạnh đạo diễn thừa cơ châm dầu vào lửa làm cho Bắc Bắc hiện giờ vừa thấy chị ta là muốn tránh mặt.
 
Lúc quay phim bị một người mắng là đủ rồi, thêm một giọng nói từ bên ngoài nữa, Bắc Bắc thấy vô cùng bực tức. Nhưng ngặt nỗi cô lại đuối lý, không phản bác được nên chỉ có thể im lặng nghe hai người răn dạy.
 
Trần Tĩnh bật cười, vỗ vai cô để an ủi: "Em tự cầu nhiều phúc đi."
 
Chị ấy nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: "Còn hai ngày thôi, em cầu mong đừng xảy ra thêm tin hỗn loạn nào nữa là được."
 
Bắc Bắc nhíu mày, nhìn Trần Tĩnh nói: "Không đến mức đó chứ, chỉ có hai ngày, chị ta cũng không thể loan tin em không chuyên nghiệp được."
 
"Ừ thì không đến mức ngu như thế."
 
Bắc Bắc nhún vai, cười đáp lời: "Vậy là được rồi mà."
 
Vừa dứt lời, Bắc Bắc liền nghe thấy tiếng kêu quen thuộc: "Bắc Bắc, tới đây một chút."
 
"Vâng." Bắc Bắc đi tới chỗ đạo diễn rồi dừng lại trước mặt ông: "Đạo diễn tìm cháu có chuyện gì sao?"
 
Đạo diễn Lưu im lặng một chút rồi ngước mắt nhìn cô: "Cháu với Trần Lam diễn thử đi."
 
Bắc Bắc sững người, hơi kinh ngạc: "Diễn thử cái gì?"
 
Trong ấn tượng của cô, mình và Trần Lam chỉ có một phân cảnh ngày mai mới phải diễn chung cơ mà?
 
Đạo diễn Lưu dừng một chút rồi nói: "Con bé Thẩm Thanh không biết đi đâu rồi, cháu diễn chung với Trần Lam một lần xem."
 
Bắc Bắc nhướng mày, hỏi: "Cảnh nào?"
 
Đạo diễn Lưu nghẹn lời, nghi ngờ nhìn cô: "Cháu không biết à, cảnh đánh nhau ấy."
 
Bắc Bắc: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận