Editor: Gà
Người trong phòng họp dần tản đi, căn phòng rộng lớn trở nên trống trải.
Tịch Dĩ An vẫn ngồi trên ghế chủ vị xem tài liệu trong máy tính, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, ánh mắt trầm tĩnh chuyên chú.
Không khí quá mức tĩnh lặng, chỉ có tiếng cô ngẫu nhiên di chuyển con chuột.
Những giám đốc điều hành còn ở lại đến thở to cũng không dám, sợ bất ngờ bị gọi tên.
Người ta thường nói, tân quan nhậm chức ba đám lửa. Bà chủ mới đến Thế Đình nhậm chức của bọn họ vẫn không đốt đám lửa nào, trước kia như thế nào thì giữ nguyên như vậy. Nhưng toàn bộ trên dưới tập đoàn không ai dám xem thường cô.
Nói là mới nhậm chức nhưng trên thực tế, khi còn ở nước ngoài đã bắt đầu quản lý hoạt động của tập đoàn từ xa. Nếu lúc đó còn có người nghi ngờ năng lực của cô, thì nay đã hoàn toàn bị áp chế sau sự kiện thu mua JR hồi đầu năm.
Không có nhân viên nào trong tập đoàn không biết phong cách làm việc lạnh lùng hà khắc của Tịch Dĩ An, tiếp xúc ở cự ly gần càng kính sợ khí chất vương giả được bồi dưỡng từ nhỏ trên người cô.
Không thể nghi ngờ việc cô là một đại mỹ nhân, 360 độ không góc chết. Động tác chống cằm làm cho móng tay đỏ thẫm và đôi môi đỏ mọng rực rỡ khắc vào nhau, ngũ quan sắc bén vừa lạnh lùng lại diễm lệ.
Đáng tiếc không ai dám thưởng thức.
Cốc cốc cốc...
Cửa phòng họp vang lên, bầu không khí trầm mặc đột nhiên bị phá vỡ.
Mấy quản lý cấp cao không hẹn mà đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý đặc biệt Sở Vân Úy ôm một chồng tài liệu tiến vào, đầu tiên lịch sự mỉm cười với các vị lãnh đạo phía đối diện, tiếp đó đi đến đằng sau Tịch Dĩ An đặt tài liệu vào tay cô: "Tịch tổng, đây là tư liệu ngài cần."
"Ừm." Tịch Dĩ An đáp, thả chuột ra đồng thời hạ bàn tay đang chống cằm xuống.
Ánh mắt Sở Vân Úy đảo qua, suy tư mấy giây rồi cúi xuống ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Phạm đổng mới gọi đến phòng thư ký."
Thân là cha ruột lại không có phương thức liên lạc của con gái, mà phải thông qua thư ký.
Là một người phụ nữ, chứng kiến tình huống này, trong lòng Sở Vân Úy chỉ có một câu: Xứng đáng!
Tịch Dĩ An dịch chuyển một chút, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quét qua ban giám đốc: "Mọi người về trước đi."
Mấy người như được đại xá, lục tục đứng dậy rời đi.
Đám người đi rồi, phòng họp chỉ còn lại hai bọn họ.
Tịch Dĩ An lật một tờ tư liệu Sở Vân Úy đưa tới, hỏi nhẹ: "Nói gì?"
Sở Vân Úy phản ứng rất nhanh, cung kính đáp: "Bảo cô tối nay đến Phạm gia ăn cơm."
"Tối nay không rảnh." Tịch Dĩ An mặt không đổi sắc nói.
Sở Vân Úy gật đầu, đợi một lát không có chỉ thị kế tiếp thì ngầm hiểu.
Bữa cơm này, mất lượt.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Mới sáng sớm Hồ Vi Dịch đã nhận được mấy cú điện thoại, đầu tiên là Chung Bình, trợ lý của Thương Yến Bạch, sau đó là quản lý của Bãi Nguyệt Lượng.
Chung Bình nhượng quyền ra vào Bãi Nguyệt Lượng cho anh ta, hỏi anh ta lúc nào có thời gian làm thủ tục sang tên, sẽ gửi hợp đồng đến.
Vừa nghe nói Thương Yến Bạch đã sắp xếp người chuyển đồ cho mình, Hồ Vi Dịch vội vàng kết thúc cuộc họp, lái xe chạy đến Bãi Nguyệt Lượng.
Họ Thương kia rốt cuộc bị bệnh thế nào, anh ta phải đến hỏi cho rõ ràng.
Hồ Vi Dịch đã bỏ công nhờ nhóm thiết kế của Thương Yến Bạch đi trang hoàng căn nhà ở tòa B, khi anh ta mua căn nhà này tính chất đã vượt quá nhu cầu sinh sống, cho nên phong cách trang trí tương đối thiên về kiểu phòng làm việc.
Đúng lúc tiện nghi cho Thương Yến Bạch, thiết kế nội thất không cần phải lo, chỉ cần thay đổi một số đồ đạc là xong.
Lúc Hồ Vi Dịch đến đã trông thấy mấy công nhân đang hừng hực khí thế đi qua đi lại trong nhà mình, làm như chốn không người.
Bản thân Thương thiếu ngồi ngoài ban công nhìn ra phía sông, vừa ngắm cảnh sông nước vừa nhàn nhã nhấm nháp ly cà phê mới pha.
Trên môi còn vương vấn nụ cười tản mạn tinh vi.
Thật lâu Hồ Vi Dịch vẫn không hiểu, có gì đáng cười vậy.
"Đây là mặt trời mọc đằng tây hay thế giới sắp tận thế? Thương Yến Bạch, cậu phát điên cái gì hả?"
Thương Yến Bạch cho anh ta một cái liếc mắt, rì rầm nhấp cà phê, tiếp tục quan sát bến phà bên kia sông bận rộn, tư thái vô cùng ung dung, nhàn nhã.
"Ít nói nhảm, nói xem đổi hay không đổi?"
Hồ Vi Dịch ngồi xuống bên cạnh anh, cười lạnh: "Cậu cho tôi lựa chọn chắc? Đồ đạc đã chuyển hết sang đây còn ra vẻ tốt bụng hỏi han làm cái gì?"
Nét mặt Thương Yến Bạch không chút áy náy, thậm chí còn táo tợn hơn: "Lát nữa nhớ nhượng quyền, tôi không thích người ngoài tự tiện ra vào."
Nụ cười lạnh của Hồ Vi Dịch càng thâm trầm: "Cậu đừng quên, tên của tôi vẫn còn viết trên giấy chứng nhận nhà đất!"
"Mau đi tìm Chung Bình làm đi, đừng để tôi phải giục cậu." Thương Yến Bạch đặt tách cà phê xuống, ý cười đậm hơn: "Phong cảnh chỗ này không tồi."
Hồ Vi Dịch: "..." Có thể so với Penthouse 360 toàn cảnh trên tòa A sao?
"Ê nói này, rốt cuộc cậu bị sao thế? Tại sao đột nhiên thích ở chỗ tôi?"
Lúc này Thương Yến Bạch mới đưa mắt nhìn thẳng vào anh ta, đáy mắt đầy khinh bỉ. Đó là kiểu khinh bỉ một cách thờ ơ tùy tiện, nhưng tính sát thương còn khủng khiếp hơn so với nghiêm túc khinh bỉ.
Nếu không phải đánh không lại, nắm đấm của Hồ Vi Dịch đã cuộn chặt tới bảy tám lần.
"Được rồi, quay về làm việc đi, đừng ở đây cản trở tôi ngắm cảnh."
Nắm đấm lại cuộn chặt.
Rõ ràng người này mới là ông chủ lớn, thế nhưng bao nhiêu khó khăn mệt mỏi đều trút hết lên người Hồ Vi Dịch, còn bản thân thì ở đây thưởng ngoạn phong cảnh và uống cà phê.
Đồ tư bản gian ác!
Hồ Vi Dịch thầm chửi tục trong bụng, trên mặt vẫn bày ra vẻ thương lượng: "Đừng nha Thương thiếu! Chí ít ngài cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ? Dẫu gì quan hệ của chúng ta coi như cũng tốt nhất thế giới, có việc gì đừng giấu anh em nha!"
Thương Yến Bạch tà tà liếc anh ta một cái, vẻ mặt làm như thật sự cảm động, cuối cùng vẫn từ bi đáp lại: "Nói cho cậu biết cũng vô dụng, cẩu độc thân như cậu không hiểu được."
Dứt lời, anh đứng dậy đi vào nhà.
Hồ Vi Dịch còn đang cân nhắc ý nghĩa của câu nói này, đã nghe thấy giọng điệu lười biếng thiếu đòn của anh: "Giường trong phòng ngủ tôi sẽ bảo người bỏ đi, cậu ngủ qua rồi, tôi ghét nó."
Hồ Vi Dịch: "..."
Lại còn canh gà củ sâm!*
(*) Ngôn ngữ mạng không phải tên món ăn mà là từ đồng âm của "công kích cá nhân", có nghĩa là bạn thật bẩn/phóng túng/đen/xấu xa/độc ác.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Buổi trưa, văn phòng thư ký Thế Đình nhận được cuộc gọi từ Phạm đổng của Thành Uẩn.
Đúng lúc này, Tịch Dĩ An đang đọc tư liệu mà Huệ Tâm Quỳnh đưa tới.
Thư ký thông báo qua đường dây nội bộ, sau khi được cho phép thì trực tiếp kết nối điện thoại với văn phòng chủ tịch.
Tịch Dĩ An thậm chí không bắt máy mà chỉ nhấn loa ngoài, vừa đọc tư liệu vừa chờ bên kia lên tiếng.
"Dĩ An?" Giọng nói đầu bên kia khàn khàn: "Bố đây."
Biều tình Tịch Dĩ An không đổi.
Điện thoại im lặng một hồi.
Như thếể nói với người bên kia mình đang nghe, cô lật một trang tài liệu phát ra âm thanh cọ xát trên giấy.
Dường như đầu bên kia đã nhận ra, giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên: "Khi nào có thời gian? Về nhà ăn bữa cơm... được không?"
Tịch Dĩ An đột nhiên cong môi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhàn nhạt đáp: "Được."
"Thật không?" Giọng điệu của Phạm Thành Công có chút bất ngờ vui mừng: "Tốt! Tốt! Tốt... Vậy khi nào con có thời gian?"
Tịch Dĩ An đại khái đưa mắt xem lịch làm việc, thản nhiên nói: "Tối mai."
Phạm Thành Công lại liên tục nói mấy chữ tốt, vẻ mặt của người cha nhân từ vừa mong đợi vừa e dè chờ con về nhà.
"Dĩ An à, con dạo này..."
Thấy đối phương dự định kéo dài, Tịch Dĩ An tức khắc lạnh giọng đánh gãy: "Không còn việc gì tôi cúp máy trước."
"...À được, con làm việc đi..."
Buổi chiều, ông cụ Tịch gọi đến số máy riêng của Tịch Dĩ An.
Ông cụ Tịch: "Phạm Thành Công gọi cho cháu?"
Tịch Dĩ An khẽ mỉm cười, hàng mày lạnh lùng sắc bén chuyển thành nhẹ nhàng mềm mại, đường nét lãnh diễm trở nên nữ tính đáng yêu: "Tin tức của Tịch đổng thật linh thông."
"Nha đầu này!" Ông cụ Tịch cười hai tiếng, ngữ khí trìu mến thân thiết: "Thế nào? Bảo cháu đến ăn cơm?"
"Dạ, tối mai."
"Ừm, tạm được, tính ra thằng đó còn biết thức thời không chiếm dụng thời gian của lão già này."
Tịch Dĩ An đã nói tối nay sẽ đến Huy Sơn.
Tịch Tế Khiên lại nói tiếp: "Thành Uẩn có xu hướng suy tàn là chuyện rõ ràng, nó phải vội vàng tìm cọng rơm cứu mạng, đương nhiên kỹ năng bề ngoài vẫn phải có, ông sẽ không nói nhiều, trong lòng cháu biết là được."
Tịch Dĩ An đeo tai nghe Bluetooth lật tư liệu về kế hoạch buổi lễ quan trọng cuối tháng 11, dựa lưng vào ghế, thản nhiên đáp: "Dạ, cháu biết, ông đừng quan tâm việc này, tự chăm sóc sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất."
"Rồi rồi rồi! Lệnh của Tịch tổng không dám không nghe!" Ông cụ Tịch cười ha hả: "Thôi, cháu làm việc đi, buổi tối ông bảo người làm nhiều món cháu thích, mấy ngày không gặp mặt đã nhỏ đi rồi..."
Ông cụ Tịch nhắc mãi cô đều tiếp thu, đợi ông càm ràm xong mới cúp máy.
Lúc trợ lý gõ cửa tiến vào văn phòng, người đang ngồi trên ghế chủ tịch đã chuyển về vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Thậm chí còn lạnh hơn gấp mấy lần.
"Sửa lại bản kế hoạch." Cô hơi nhướng mắt liếc qua, ngữ khí đột nhiên phát lạnh: "Đừng dùng những thứ của năm trước để đối phó với tôi."
Trợ lý đưa đến những văn kiện cần ký tên, nơm nớp lo sợ gật đầu: "Vâng, Tịch tổng, tôi sẽ gọi cho phòng kế hoạch."
Một lúc sau lại hỏi: "Tịch tổng, lễ phục của ngày hôm sau đã được đưa đến, ngài có muốn xem trước không?"
Ngày kia là tiệc mừng thọ sáu mươi chủ tịch Tưởng tập đoàn Lâm An, tổ chức tại tòa nhà Vạn Phong, tất cả những nhân vật có tiếng trong giới đều nhận được thư mời.
Đây là lần lộ diện xã giao đầu tiên của Tịch Dĩ An kể từ khi về nước, có ý nghĩa rất lớn. Hiện giờ cô là đại biểu cho bộ mặt của Tịch gia và Thế Đình, hình tượng và ngoại hình không thể qua loa.
"Mang vào đi."
Buổi chiều vẫn còn một cuộc họp, đến Huy Sơn đã hơi muộn. Ăn tối xong, Tịch Dĩ An tản bộ công viên cùng ông cụ Tịch.
Vừa mới ra khỏi cửa trùng hợp đụng mặt ông cụ Thương đi dạo về.
Bên cạnh ông ấy không mang theo hộ lý hay người giúp việc, mà chỉ có cháu trai Thương Yến Bạch.
Kể từ khi quen biết ông cụ Thương Chí Uân, ông cụ Tịch hiếm khi gặp Thương Yến Bạch thường xuyên như vậy.
Nhưng dù gì cũng là việc trong nhà người ta, suy nghĩ đó chỉ thoáng lướt qua trong đầu, ông vẫn tươi cười vui vẻ tán gẫu với bạn hữu.
"Sao nào? Hôm nay sang chỗ tôi chơi ván cờ chứ?" Người có chấp niệm rất lớn với cờ, Thương Chí Uân đưa ra lời mời.
Ông cụ Tịch xua tay: "Tối nay không được, phải đi dạo với cháu gái, hàn huyên một lúc."
Tối hôm qua chỉ lo chơi cờ vẫn chưa nói được câu nào.
"Cũng được." Ông cụ Thương liếc Tịch Dĩ An cười một cái, "Tiểu Tịch công việc bận rộn, ít có thời gian ở bên cạnh ông."
Sau đó quét mắt sang Thương Yến Bạch vẫn im lặng đứng bên cạnh: "Anh cũng nên học hỏi người ta đi! Đừng có suốt ngày ném hết việc quản lý lên người thằng nhóc họ Hồ, người ta cũng không có nợ anh cái gì!"
Thương Yến Bạch im lặng, dư quang chú ý tới Tịch Dĩ An dường như nhìn anh một cái, khóe miệng khẽ nhếch miễn cưỡng giải thích: "Ông nội, cậu ta có cổ phần."
Hàm ý là: Hồ Vi Dịch đang làm việc vì bản thân, không thể tính là bị anh áp bức.
Tuy nói vậy nhưng ông cụ Tịch đứng bên cạnh nghe cũng không thực sự cho rằng Thương Yến Bạch là cậu ấm vô tích sự. Xét cho cùng, tập đoàn Quang Niên là do anh thành lập, ngay cả ông cũng từng nghe tiếng.
"Được rồi, ông cháu bọn tôi không làm phiền hai người nữa!" Thương Chí Uân nói, "Khi nào rảnh lại cho tôi cái hẹn nhé!"
"Rồi, rồi, rồi! Bọn tôi đi trước đây!" Ông cụ Tịch sảng khoái đáp lại, được Tịch Dĩ An đỡ đi qua bọn họ.
Đi được vài bước chợt nghe thấy ông cụ Thương cảm thán: "Ấy, xem đầu óc của ông đi! Yến Bạch, cháu chạy lại chỗ cũ tìm xem ông có để bi lăn tay ở đó không! Mau đi tìm cho ông!"
Ông cứ diễn đi! Hôm nay căn bản không mang viên bi nào ra ngoài được chứ?
Thương Yến Bạch cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn dịu ngoan hiểu chuyện: "Vâng ông nội."
Anh vừa dứt lời, Thương Chí Uân nhướng mày nhìn cháu trai đầy ẩn ý.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Tác giả có lời muốn nói.
Thương thiếu: Hôm nay vì ăn cơm mềm mà nỗ lực một chuyến QAQ
Tịch tổng: ... Anh là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...