Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Đúng lúc ông cụ Tịch và Tịch Dĩ An đang muốn đi dạo công viên, Thương Yến Bạch tiện dịp cùng đường với bọn họ.

Có thể bởi vì ngày hôm qua, ông cụ Tịch đã có cái nhìn khác về anh. Người ta nói anh có thủ đoạn kinh doanh hạng nhất nhưng lại trầm mê vào thế giới game, dù là thiên vương lão tử đứng trước mặt cũng lười ngước mắt chú ý.

Miễn bàn những việc ông chưa chính mắt nhìn thấy, nhưng có thể nhìn ra người thừa kế nhà họ Thương này quả thực là một người có năng lực, thực tài.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Một tiểu bối như vậy, tán thưởng là điều khó tránh khỏi. Nhưng cũng chỉ dừng ở mức thưởng thức mà thôi.

"Ông nội cháu ở Huy Sơn mấy ngày này làm phiền ông Tịch lượng thứ."

Thương Yến Bạch đột nhiên lên tiếng, giọng điệu hơi áy náy.

Tịch Tế Khiên không khỏi hoài nghi: "Có ý gì?"

"Thật không dám giấu, ông Tịch, sức khỏe ông nội cháu thật ra khá khỏe mạnh, đại khái là ở nhà lâu ngày buồn chán nên muốn đến viện điều dưỡng Huy Sơn để tìm bạn bè. Cháu nghe nói hai ông rất thân, có một người cùng chung chí hướng làm bạn như ông, cháu yên tâm hơn rất nhiều."

Một loạt lời nói khiêm tốn lễ phép khiến Tịch Tế Khiên không khỏi đánh giá anh, sau đó xua tay không để bụng: "Không sao cả, bình thường Dĩ An bận rộn ông cũng đang buồn vì không có gì thú vị, lão Thương tính tình thẳng thắn cởi mở, ông với ông cháu coi như vừa gặp đã thân!"

Thương Yến Bạch sờ mũi, tỏ vẻ xấu hổ: "Ông không biết chứ ông nội cháu mà tức giận rất giống "lão ngoan đồng", có lúc cháu cũng không đối phó được, cho nên mới phải nhờ ông khoan dung ông ấy một chút."

Tịch Tế Khiên cố ý lườm anh: "Tiểu Thương à, không được nói xấu sau lưng trưởng bối như vậy!"

Toàn bộ quá trình Thương Yến Bạch vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Tịch Dĩ An qua khóe mắt.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo trễ vai phối cùng quần tây ống đứng, để lộ xương quai xanh thanh tú và đôi hoa tai dài nhỏ mảnh mai rũ xuống vai, lay động nhẹ nhàng theo mọi chuyển động của cô.

Thật quyến rũ.

Nghe câu nói hàm ý không rõ ràng của Tịch Tế Khiên, anh vẫn bình tĩnh đáp lại: "Không sao ạ, cùng lắm thì quay về bị đánh một trận."

Câu nói này khiến ông cụ Tịch phải bật cười thành tiếng.

Tịch Dĩ An lặng lẽ làm một bình hoa đợi ông ngoại cười xong, bất ngờ bị Thương Yến Bạch điểm danh.

"Đúng rồi, vẫn chưa kịp cảm ơn tối hôm qua được Tịch tiểu thư cho đi nhờ một đoạn."

Tịch Dĩ An nghe vậy đưa mắt nhìn sang phía anh.


Ông cụ Tịch chỉ biết đêm qua hai người bọn họ rời đi trước mà không biết họ đã rời đi cùng nhau, lập tức chuyển ánh mắt dò hỏi sang cháu gái mình.

Chưa đợi Tịch Dĩ An lên tiếng, Thương Yến Bạch đã giải thích: "Tối qua xe cháu bị hỏng, vừa khéo Tịch tiểu thư trở về thành phố, nên đã đưa cháu đi một đoạn."

Đâu biết lại tình cờ như vậy, cùng sống trong một khu.

Nụ cười của anh sâu hơn, nhưng không nói tiếp nửa câu sau khỏi miệng.

Thấy Tịch Dĩ An khẽ gật đầu, ông cụ Tịch mỉm cười không hỏi nhiều.

Trò chuyện một hồi đã tới công viên, sau bữa tối rất nhiều người già đến đây tản bộ.

Ánh mắt đầy ẩn ý của họ lướt qua Tịch Dĩ An và Thương Yến Bạch đang đi bên cạnh ông cụ Tịch, vì ngại thân phận ông cụ nên không dám hỏi nhiều.

Nơi mà ông cháu Thương Yến Bạch đã tới tình cờ cũng là nơi bình thường ông cụ Tịch hay đến.

Đến nơi lại không tìm thấy cái gọi là bi lăn tay kia ở đây.

Thương Yến Bạch bất đắc dĩ nhún vai với hai ông cháu trước mặt, không nói chuyện nhưng trên mặt rõ ràng hiện lên hàng chữ: Xem đi, đã nói ông cụ nhà cháu là lão ngoan đồng, cố ý đùa giỡn cháu mà.

Đợi Thương Yến Bạch trắng tay ra về, ông cụ Tịch mới từ từ rời mắt khỏi bóng lưng của anh, quay sang cháu gái đột nhiên nói một câu ý vị:

"Tiểu tử nhà họ Thương rất có bản lĩnh."

Tịch Dĩ An lập tức nghĩ ngay đến những lời ông đã nói với Quách Ngôn Tử trên bàn cơm, vội nói: "Cháu không thích anh ta."

Tịch Tế Khiên sững sờ một lúc, sau đó bật cười, dung túng lườm cô: "Nghĩ cái gì vậy! Ông không nói việc đó!"

Ông nắm tay cô tìm một cái ghế ngồi xuống, từ tốn thở dài rồi mới nói: "Xét về thân phận và năng lực, toàn bộ Hải Thị người có thể xứng với cháu quả thật chỉ có cậu ta."

Tịch Dĩ An khẽ cau mày nhưng không phản bác, kiên nhẫn nghe ông cụ tiếp tục nói chuyện.

"Những cái khác ông không biết nhiều, chỉ nghe được vài tin đồn nên không thể tùy tiện đưa ra kết luận." Ông vỗ nhẹ lên bàn tay cháu gái.

"Đừng suy nghĩ nhiều, ông nói lời này không phải muốn giuc cháu lập gia đình, cháu là cháu gái của Tịch Tế Khiên ông, là đại tiểu thư Tịch gia! Cháu muốn sống như thế nào là chuyện của cháu, cho dù cả đời không lập gia đình ông ngoại tuyệt đối không xen vào nửa câu!"

Ông cẩn thận nhìn ngắm cô cháu gái đoan trang của mình, dường như từ dáng vẻ của cô nhìn thấy hình bóng của một người khác, ánh mắt già nua xen lẫn tang thương càng thêm dịu dàng.

"Cháu muốn làm gì thì làm, ông ngoại sẽ không cản trở. Nếu sau này cháu thật sự gặp được người ưng ý đưa đến cho ông xem là được, nếu mãi không có đối tượng thích hợp thì giống như Ngôn Tử đã nói, gì nhỉ?... Xinh đẹp giàu có không thiếu đàn ông ngưỡng mộ nên không cần dùng hôn nhân để chứng tỏ giá trị bản thân, một mình tự do tự tại tốt biết bao!"

Tịch Dĩ An đối diện với ánh mắt của ông ngoại, trầm mặc một hồi lâu, khóe miệng nhẹ nhàng hiện lên vòng xoáy hình quả lê.


"Dạ."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Khi Thương Yến Bạch quay lại Thúy Hồ Viện, ông cụ Thương đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha phòng khách, bày ra tư thế nhất định phải tam đường hội thẩm.*

(*) Tam đường hội thẩm: Có thể hiểu là ba người đồng thời tham gia thụ lý một vụ án.

Anh thản nhiên ngồi xuống đối diện ông cụ, nâng đôi chân dài không còn chỗ nào để đặt lên ngồi bắt chéo. Giống hệt dáng vẻ bình thường hay bày ra với những kẻ a dua bợ đít với mình.

Ông cụ Thương Chí Uân hừ lạnh một tiếng, cũng lười nhìn anh, hơi ngửa đầu lên nhìn sang chỗ khác, xấu xa nói: "Thế nào? Lửa thiêu không cháy nước chảy không mòn, tảng đá như anh cũng biết động phàm tâm?"

Thương Yến Bạch nhướng mày cười: "Yo! Ánh mắt của ông thật tinh tường!"

Đây là thừa nhận.

Tiếng hừ lạnh của ông cụ Thương thậm chí còn nặng nề hơn, sợ một lần không đủ khí thế bèn hừ hai lần.

Sau đó hắng giọng hỏi: "Coi trọng cô bé nhà họ Tịch?"

Thương Yến Bạch tặc lưỡi, giữa lông mày có chút vô lực: "Chẳng phải ông biết rồi còn hỏi?"

"Ông đã nói mà!"

Còn tri kỉ đem tranh chữ đến Huy Sơn để báo danh, không cần tới ba năm ngày, chỉ cần hai ngày đã đủ Thương Chí Uân ông đoán được ý đồ gian xảo của đứa cháu ruột nhà mình.

"Con mắt của anh vẫn tinh quái như mọi khi! Chọn tới chọn lui lại chọn được người tốt nhất!" Ông cụ Thương chế nhạo hai tiếng, nhưng vẻ mặt lại vui vẻ hài lòng, "Cô bé Tịch gia không tồi, tướng mạo năng lực chẳng cần nói, nhưng mà..."

Thương Yến Bạch híp mắt, nghi ngờ nhìn ông nội: "Nhưng cái gì? Hay là ông lại nhàm chán muốn làm trò chia rẽ uyên ương"?

"Uyên ương?" Ông cụ Thương cười ha hả, "Đã thành chưa mà dám nói 'uyên ương'? Tôi thấy có khi người ta còn không thèm để anh vào mắt!"

Ông cụ Thương chìm nổi trên thường trường nhiều năm, tiếp xúc vô số người, huống hồ gần đây ông luôn lo lắng chung thân đại sự của cháu trai, trong việc xử sự với mọi người hàng ngày khó tránh khỏi cân nhắc nhiều hơn.

Kể từ lúc quen biết Tịch Tế Khiên, ông đã suy xét về chuyện này.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]


*

Cháu gái Tịch gia danh tiếng lẫy lừng, không ít nhà giàu có muốn cưới cô về nhà.

Sau lần gặp hôm qua, ý định của ông càng thêm mạnh mẽ, vậy nên cũng chú ý các tiểu tiết nhiều hơn.

Không ngờ thật sự đã để ông nhìn ra manh mối.

Cho nên lúc nãy ở bên ngoài ông cố ý lừa gạt Thương Yến Bạch, thử một lần đã thành công.

Nếu là bình thường thằng nhóc này sao có thể ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn sẽ vạch mặt ông nội ngay tại chỗ. Quả nhiên hai ông cháu bọn họ kế thừa ánh mắt rất tốt.

Có điều, theo quan sát của ông cụ Thương hai ngày qua, tảng đá vừa thối lại vừa cứng nhà mình đã động phạm tâm, nhưng người ta vẫn là cây vạn tuế chưa nở hoa.

Khó đấy!

"Vẫn chưa đâu vào đâu mà?" Thương Yến Bạch cười biếng nhác: "Đừng vội coi thường cháu trai của ông, nghe cháu khuyên một câu đừng làm bậy, bình tĩnh ngồi chờ cháu dâu đếnn dâng trà cho ông uống là được."

"Tôi nhổ vào!" Ông cụ Thương hung hăng phun vào mặt anh: "Để xem anh làm được gì! Bát tự còn chưa có xem đâu!"

Thương Yến Bạch vẫn giữ dáng vẻ lười biếng hết sức lông bông đó, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt quyến rũ xinh đẹp khiến nụ cười của anh càng sâu.

"Ngay cả khi bát tự chưa xem cháu vẫn có thể vẽ ra cho cô ấy!"

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tịch Dĩ An ở với ông ngoại đến chín giờ, lúc rời đi lại gặp Thương Yến Bạch ngoài cổng biệt thự.

Anh có chiều cao vượt trội, vai lưng rất rộng, ngoài việc bắp thịt không cuồn cuộn thì trông anh còn bắt mắt hơn vệ sĩ bên cạnh.

Có lẽ do anh có làn da đẹp.

"Chào buổi tối, Tịch tiểu thư."

Khóe miệng chàng trai khẽ nhếch, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt sâu hút hồn chuyên chú nhìn sang, tựa như hai luồng xoáy có thể hút người vào trong.

Tịch Dĩ An thản nhiên đối mắt, sắc mặt không thay đổi: "Thương thiếu có việc?"

Xe lại hỏng?

Cho dù Thương Yến Bạch da mặt dày cọ xe cũng biết biện pháp ngày hôm qua không còn tác dụng, nếu không sẽ phản ứng ngược, cho nên bèn thay đổi sang chiến thuật khác.

"Để cảm ơn Tịch tiểu thư đã cho đi nhờ, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm trò chuyện bày tỏ lòng biết ơn, không biết Tịch tiểu thư có hân hạnh chăng?"

Tịch Dĩ An hơi nghiêng đầu, một lọn tóc dài xõa từ vai xuống trước ngựa, che đi nửa xương quai xanh thanh tú.

Thương Yến Bạch bất động thanh sắc mở to mắt bỏ qua cảnh tượng chói mắt kia, ánh mắt vẫn khóa chặt trên gương mặt của người trước mắt.


Thấy cô nhếch khóe môi, nụ cười nhạt đến mức không rõ: "Không cần."

Dứt lời, người đã xoay người đi về phía xe.

Thương Yến Bạch cũng không nổi giận, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng cô: "Lần trước quán bar của tôi đã để lại kỷ niệm khó chịu cho Tịch tiểu thư, tối hôm qua lại gây phiền phức cho cô, dù thế nào Tịch tiểu thư cũng phải cho tôi cơ hội để nhận lỗi đồng thời cảm ơn một lần, nếu không tôi sẽ áy náy trong lòng."

Một tay anh đút túi, khẽ hạ thấp bờ vai, trong mắt mang theo nụ cười trìu mến: "Hơn nữa, người lớn quan hệ rất tốt, con cháu chúng ta nên tiếp tục kéo dài tình hữu nghị này chẳng phải sao?"

Tịch Dĩ An tiến lên một bước, mấy giây sau mới quay đầu lại, lãnh đạm nhìn anh: "Anh chỉ muốn mời tôi ăn cơm?"

Thương Yến Bạch nghiêm túc gật đầu.

Trong kế hoạch sẽ là ăn bữa cơm đầu tiên, sau đó là bữa thứ hai thứ ba...

"Gần đây tôi không có thời gian." Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Rảnh sẽ nói sau."

Thương Yến Bạch lập tức đả xà tùy côn thượng*: "Được thôi, chi bằng Tịch tiểu thư để lại phương thức liên lạc?"

(*) Đả xà tùy côn thượng: Dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Tịch Dĩ An: "Không cần, đến lúc đó anh cứ liên lạc với thư ký Thế Đình."

Thương Yến Bạch: "..."

Thân là ông chủ của tập đoàn Hoa Mậu, muốn biết số điện thoại của thư ký chủ tịch Thế Đình không khó.

Có điều...

Thôi vậy, dù sao cũng có một cuộc hẹn.

Tịch Dĩ An dứt khoát lên xe.

Thấy xe đã nổ máy chuẩn bị lái đi, cửa sổ sau xe đột nhiên hạ xuống.

Hai mắt Thương Yến Bạch hơi sáng lên, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Gương mặt xinh đẹp bị cửa sổ xe che đi một nửa, đôi mắt quyến rũ khẽ nhướng lên, ánh mặt lạnh lùng bình thản rơi lên người anh.

"Tối nay xe của Thương thiếu không bị hỏng nữa?"

Thương Yến Bạch suy tư trong chớp mắt, sau đó chân thành trả lời: "Vẫn hỏng."

Cửa sổ lại được đóng lại, chiếc xe không lưu luyến lao đi trước mặt anh.

Nhìn theo khói xe, Thương Yến Bạch nhún vai, bật cười bất lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận