Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào cổng khu biệt thự sân vườn tập trung những người giàu có, băng qua đại lộ hào nhoáng với đài phun nước và những siêu phẩm thiết kế sân vườn, cuối cùng dừng lại trước một dinh thự ba tầng phong cách châu Âu.

Bên cạnh cột La Mã dưới mái hiên, những người hầu mặc đồng phục đứng thành hàng lặng lẽ trang nghiêm, hiển nhiên đã chờ rất lâu.

Tịch Dĩ An xuyên qua cửa kính xe nhìn ra, trong đôi mắt luôn an tĩnh quạnh quẽ hiện lên tia khinh thường.

Cô không lạ gì với cảnh phô trương này.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Xét cho cùng, người bố kia của cô, ông Phạm Thành Công – chủ tịch tập đoàn Thành Uẩn cũng đã từng sống ở trang viên Tịch gia nhiều năm, ngoài những mưu sâu kế hiểm đấu đá trên thương trường thì cách sống hào nhoáng phô trương của những kẻ giàu có cũng học được không ít.

Học được cách phô trương bên ngoài nhưng nội hàm bên trong chưa chắc đã sao chép được mấy phần.

Khi Tịch Dĩ An vào sân, Phạm Thành Công đúng lúc đi đến, theo sau có vài người.

Người đàn ông trung niên anh tuấn nho nhã trên mặt mang ý cười, tựa hồ thực sự là một người cha già nhớ thương con gái. Trông thấy đứa con gái đã không gặp nhiều năm, hốc mắt hàm chứa giọt nước mắt.

"Dĩ An!" Phạm Thành Công nhìn Tịch Dĩ An với vẻ mặt hoài niệm, giọng điệu vô cùng thân thiết: "Gầy rồi..."

Đứng sau Phạm Thành Công là hai nam một nữ, bên trái ông ta là một người phụ nữ đứng tuổi, vẻ ngoài dịu dàng thanh tú, nét mặt sợ sệt.

Đó là người vợ đương nhiệm của ông ta, Trương Ngọc Quyên.

Tiếp theo là con trai con gái của hai người bọn họ, con gái Phạm Miểu, con trai Phạm Hoành Hâm.

Phạm Miểu chỉ kém Tịch Dĩ An một tuổi.

Cô đã xem tư liệu về những người này từ sớm, giờ phút này một cái liếc mắt cũng lười đưa sang, khẽ nhếch môi trước nụ cười giả mù sa mưa của người nhà họ Phạm, ánh mắt chỉ dừng trên người Phạm Thành Công.

"Đã lâu không gặp, Phạm đổng."

Nét mặt Phạm Thành Công lộ rõ vết nứt khi âm cuối của cô rơi xuống.

Chuyện cho đến bây giờ, Tịch Dĩ An lười phải lá mặt lá trái với bọn họ. Có xé rách mặt nhau hay không thì từ lúc biết Phạm Miểu chỉ kém cô một tuổi trong lòng đôi bên tự hiểu.

"Đứng ở dó làm gì? Vào ăn cơm cả đi, bữa cơm này còn muốn ăn nữa không?"

Một giọng nói khàn đặc già khọm truyền đến từ hướng phòng ăn bên phải, Tịch Dĩ An khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Phạm Thành Công thu liễm thần sắc, cười xấu hổ bảo Tịch Dĩ An và đám người vào phòng ăn.

Khuôn viên biệt thự Phạm gia được thiết kế đồng nhất theo phong cách Châu Âu, nhưng nội thất bên trong lại "biệt hữu động thiên"*.

(*) Biệt hữu động thiên: Ý chỉ chốn bồng lai mà thần tiên trú ngụ. Để hình dung phong cảnh hiếm lạ hoặc một tác phẩm nghệ thuật có sức lôi cuốn mạnh mẽ.


Từ Trung Hoa cổ điển đến kiến trúc Baroque Châu Âu, phần lớn đều làm theo ý muốn của cha Phạm Thành Công, Phạm lão gia, phải nguy nga lộng lẫy và xa hoa.

Rất có phong cách nhà giàu mới nổi.

Tịch Dĩ An không định nhìn kỹ sợ chói mù hai mắt mình, bình thản ngồi đối diện Phạm Thành Công, bên cạnh ông Phạm.

Ông Phạm mặc Đường trang tơ lụa ngồi nghiêm chỉnh, cằm hơi hếch lên rất có tư thái trên cao nhìn xuống, đối với đứa cháu gái nhiều năm không gặp cũng chỉ liếc một cái, thái độ chẳng mấy khách khí.

"Người trẻ tuổi kiêu ngạo, còn phải đợi trưởng bối thúc giục ba lần bảy lượt mới chịu đến ăn bữa cơm, không biết đi học được cái tích sự gì mà mất hết đạo hiếu căn bản!"

Ông Phạm vừa dứt lời, sắc mặt Phạm Thành Công khẽ biết, lập tức ngăn lại: "Bố!" Ông ta liếc mắt dò xét Tịch Dĩ An rồi mới nói tiếp: "Dĩ An hiếm khi về một lần, bố nói ít thôi!"

Ông cụ có nước da lốm đốm đồi mồi theo bản năng định quát mắng tiếp nhưng thấy ánh mắt của Phạm Thành Công bèn từ từ phục hồi tinh thần, tuy vậy vẫn quái gở hừ một tiếng: "Được rồi, đông đủ thì ăn cơm thôi."

Món ăn trên bàn phong phú xa xỉ, còn có mấy món Tịch Dĩ An thích ăn.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Thấy cô không nói chuyện cũng không động đũa, Phạm Thành Công nhấc đũa gắp miếng sườn vào bát cô: "Hay ăn cơm xong ở lại đi, trong nhà vẫn luôn để lại phòng cho con, mỗi tuần đều cho người dọn dẹp, được không? Dĩ An?"

Đáy mắt Phạm Thành Công tha thiết.

Ngồi ở phía cuối, Phạm Hoành Hâm nghe xong bĩu môi, vẻ mặt chế giễu nhưng cũng không chen miệng cắt ngang.

Cái gì mà vẫn luôn giữ lại phòng, chẳng qua lúc nghe tin Tịch Dĩ An sẽ về nước nắm quyền điều hành Thế Đình, Phạm Thành Công mới vội vã bảo người hầu dọn ra một gian phòng mà thôi.

Phạm Miểu ngồi bên cạnh Tịch Dĩ An chú ý tới biểu tình của Phạm Hoành Hâm, ném ánh mắt cảnh cáo sang rồi quay đầu lại mỉm cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy chị Dĩ An, trong nhà vẫn giữ lại một phòng cho chị, bố cũng rất nhớ chị."

Tịch Dĩ An từ tốn đảo thìa, ánh mắt hơi trầm xuống nhưng không lên tiếng.

Không khí nhất thời lặng ngắt, Phạm Thành Công cẩn thận đánh giá nét mặt của cô, tiếp lời Phạm Miểu: "Phòng con ở cạnh phòng Miểu Miểu, nhân cơ hội này hai chị em hiểu rõ nhau một chút, đều là người trong nhà, mai này bọn ta không còn nữa, chị em các con còn phải nâng đỡ lẫn nhau."

Vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng có một câu đi vào trọng tâm.

Tịch Dĩ An chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên đối diện Phạm Thành Công: "Chị em, bao gồm cả mấy vị con trai con gái riêng khác của Phạm Đổng sao?"

Vừa dứt lời, không khí đột nhiên đông cứng.

Không chỉ sắc mặt Phạm Thành Công biến dạng mà người vẫn im lặng không có cảm giác tồn tại là vợ ông ta, Trương Ngọc Quyên cũng bất giác run rẩy, dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt không kiềm chế được mà xuất hiện vẻ lúng túng.

Ngay cả Phạm Hoành Hâm vẫn tự động tách mình khỏi câu chuyện cũng mím môi, ánh mắt âm trầm.

Có câu, đánh rắn phải đánh giập đầu.

Đám người Phạm gia mỗi người một câu nói chuyện thân tình với cô, Tịch Dĩ An chỉ đơn giản có qua có lại mà thôi.


Anh chị em mà, sao có thể thiếu mấy đứa con riêng của Phạm Thành Công ở bên ngoài chứ.

Người đầu tiên định thần lại là ông Phạm, ông ta tức khắc muốn mở miệng răn dạy lại bị Phạm Thành Công chụp tay kiềm chế dưới gầm bàn.

Sắc mặt Phạm Thành Công nhuốm chút ngượng ngùng, nở nụ cười xấu hổ nhưng đủ lễ độ: "Thôi nào thôi nào, trên bàn cơm không nên nói chuyện này, ăn cơm đi."

Tịch Dĩ An hứng thú liếc ông ta, đột nhiên nói: "Nghe nói dạo này Thành Uẩn chuẩn bị đăng ký thành viên khách mời Hiệp hội thời trang cao cấp quốc tế."

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của Phạm Thành Công và Phạm Miểu lập tức thay đổi.

Phạm Thành Công không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới đề tài này, vội vàng gật đầu đáp: "Đúng vậy, mấy năm nay Thành Uẩn phát triển không tồi, tham dự khá nhiều tuần lễ thời trang cao cấp, đám cấp dưới đang chuẩn bị tư liệu xin một vị trí thành viên của hiệp hội."

Khi mới thành lập, Thành Uẩn chỉ là một xưởng sản xuất và gia công quần áo, theo sau gã khổng lồ ngành thời trang Thế Đình, về sau dần phát triển thành thương hiệu chiếm chỗ đứng trong mảng thời trang trong nước.

Hiện giờ thương hiệu của Thành Uẩn đã tích lũy được sức ảnh hưởng nhất định tại quốc nội, mời khá nhiều người nổi tiếng đến làm đại ngôn quảng cáo.

Nhưng để thực sự vươn ra quốc tế và trở thành một thương hiệu cao cấp toàn thế giới, thân phận thành viên khách mời của Hiệp hội thời trang cao cấp quốc tế là một tấm vé vào cửa thiết yếu.

Mà Tịch Dĩ An không chỉ là tân chủ tịch Thế Đình còn đảm nhiệm chức phó chủ tịch hiệp hội thời trang cao cấp quốc tế, tiếng nói có sức ảnh hưởng khá lớn trong hiệp hội.

Vốn dĩ Phạm Thành Công không định đề cập đến chuyện này nhanh như vậy, chẳng ngờ cô lại mở miệng trước, bèn thuận theo góp thêm vài câu.

Chẳng qua cũng không nói nhiều, dù sao ông ta cũng ngâm mình trên thương trường mấy chục năm, hiện tại chưa đến lúc, Phạm Thành Công không ngu ngốc trực tiếp vạch rõ ý đồ của mình.

Tịch Dĩ An cũng đoán được Phạm Thành Công không ngu xuẩn đến mức đá quả bóng sang, nhưng tối nay cô đồng ý đến không phải chỉ để dùng một bữa cơm.

"Trang phục của Thành Uẩn quả thật có ảnh hưởng nhất định ở trong nước, nhưng vẫn có hạn, muốn được chọn làm thành viên khách mời của hiệp hội thời trang quốc tế thì hoàn toàn không có tư cách."

Nghe Tịch Dĩ An tàn nhẫn đưa ra đánh giá, sắc mặt Phạm Thành Công đột ngột biến đổi, vẻ mặt u ám không lên tiếng.

Phạm Miểu cười thầm trong bụng, ánh mắt đảo quanh bàn ăn sau đó gật đầu tán đồng: "Bố, con thấy chị Dĩ An nói đúng, con đã nói với bố rồi, điều kiện kỹ thuật của Thành Uẩn bây giờ vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của hiệp hội. Điều chúng ta cần làm bây giờ không phải khuếch trương một cách hấp tấp mà phải từ từ củng cố thương hiệu.

Phạm Thành Công nhíu mày trầm tư không lên tiếng.

Phạm Miểu quay đầu nhìn sang Tịch Dĩ An, định mở miệng muốn nói gì đó đã thấy cô lần nữa lên tiếng.

Từ đầu đến cuối, Tịch Dĩ An không hề cho Phạm Miểu một ánh mắt, thậm chí mỗi câu cô ta nói ra cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ cô.

Nhận thức được điều này khiến Phạm Miểu âm thầm xiết chặt lòng bàn tay.

Tịch Dĩ An nhìn Phạm Thành Công nói tiếp: "Muốn nâng Thành Uẩn thành thương hiệu cao cấp quốc tế chưa hẳn là không có cách nào."

Phạm Thành Công bất giác ngẩng đầu, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt, cuối cùng thứ còn sót lại trên gương mặt anh tuấn lại lõi đời chỉ còn sự phỏng đoán.


"Làm thế nào?" Ông ta hỏi.

Tịch Dĩ An: "Sáp nhập Thành Uẩn vào Thế Đình Kỳ Hạ, Thế Đình sẽ có nhân tài tốt nhất để biến Thành Uẩn thành "X.I" tiếp theo."

Tim Phạm Miểu không khỏi run lên.

X.I

Thế Đình Kỳ Hạ là thương hiệu thời trang cao cấp trong nước đầu tiên vươn ra thị trường quốc tế, và cũng là một trong những thành viên sáng lập của Hiệp hội thời trang thế giới.

Có thể nói, ước mơ của vô số nhà thiết kế thời trang quốc nội là gây dựng thương hiệu của mình thành một X.I tiếp theo.

Đây cũng là giấc mộng của Phạm Miểu.

Nhưng giấc mộng xa không thể với đó đối với Tịch Dĩ An lại nhẹ tựa lông hồng, hời hợt buông vài câu là xong.

Không một ai hoài nghi sức nặng của câu nói này. Đó là một cái giá rất lớn, Thành Uẩn cho dù có tiền cũng không mua nổi.

Nghe xong hai chữ "sáp nhập" then chốt kia, nét mặt Phạm Thành Công cứng đờ ngay tức khắc.

"Đương nhiên..." Tịch Dĩ An thưởng thức sắc mặt phấn khích của Phạm Thành Công chốc lát, khoan thai nói tiếp: "Tôi chỉ tiếp nhận nhãn hiệu thời trang của Thành Uẩn, không bao gồm những thứ khác, nếu ông đồng ý, tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị kế hoạch thu mua."

Thu mua?

Nếu thương hiệu thời trang của Thành Uẩn bị Thế Đình thu mua, vậy Phạm gia sẽ không còn bất cứ can hệ gì!

Phạm Thành Công không có khả năng ưng thuận.

Ông ta chậm rãi hòa hoãn biểu tình đổi sang vẻ mặt từ ái: "Con bé này con đang nói gì vậy chứ! Nào cần phải thu mua? Con là cổ đông của Thành Uẩn, ở Thành Uẩn cũng có một phần của con, nếu con muốn thì cứ trực tiếp cầm lấy là được rồi, đừng khách sáo với bố như vậy làm gì."

Nghe thật đẹp làm sao.

Tịch Dĩ An cười khẽ.

Đây là nụ cười đầu tiên của cô tối nay.

"Phạm Đổng thật hào phóng."

Phạm Thành Công cười cười, lảng tránh trả lời câu hỏi: "Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi, ăn cơm trước, ăn xong lại nói chuyện tiếp."

Tịch Dĩ An nhìn miếng sườn nguội lạnh trong bát, cười nói: "Vậy không quấy rầy cả nhà Phạm đổng ăn tối, chúc bữa tối vui vẻ."

Dứt lời đứng dậy rời đi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

"Dĩ An..." Phạm Thành Công đứng bật dậy định đuổi theo, ông Phạm đột nhiên ném bát đũa gây ra tiếng động lớn khiến Trương Ngọc Quyên vẫn im lặng ở bên cạnh phải run lên.

Ông Phạm đỏ mặt, tức giận mắng: "Để cho nó đi! Đồ bất hiếu! Thực sự tự cho mình là con trời!"

Phạm Thành Công bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Tịch Dĩ An dần biến mất sau cánh cửa, thu hồi ánh mắt như muốn nói lại bị ông Phạm quát: "Nhà họ Tịch giỏi quá nhỉ! Chẳng phải chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao! Ta phi! Tôi thà không nhận đứa cháu gái này!"


"Bố!" Phạm Thành Công lớn tiếng cắt ngang: "Bố đừng nói nữa!"

"Làm sao? Anh còn vì con sói mắt trắng nhà họ Tịch kia mà phản lại bố anh hả?" Ông Phạm không chịu thua, gân cổ trừng mắt nhìn Phạm Thành Công.

"Bố bớt nói vài câu đi!" Phạm Thành Công hít thở mấy hơi mới kìm lại không phát cáu.

Một tiếng "con sói mắt trắng" hiển nhiên đã chạm đến dây thần kinh của Phạm Thành Công, khiến biểu cảm trên mặt ông ta biến đổi vô cùng đặc sắc.

Từ khi Phạm Thành Công lập nghiệp, ông Phạm đi theo hưởng phúc cũng được vài chục năm, quen được người ta tâng bốc, nào giống hôm nay bị Tịch Dĩ An liên tục gạt qua một bên không đếm xỉa đến.

Tư tưởng thâm căn cố đế đã ăn sâu vào tiềm thức ông Phạm, ban đầu vốn đã không hài lòng về Tịch Dĩ An, bây giờ càng căm thù đến tận xương tủy, chỉ ước gì không có đứa cháu gái này.

"Tôi đã nói với anh đẻ con gái vô dụng! Chỉ có con trai mới dùng được! Anh cầu cận nó làm gì? Chẳng phải vẫn còn Hoành Hâm đấy sao? Nó thông minh nhạy bén từ nhỏ, chẳng thà bảo nó đi giúp anh!"

Phạm Thành Công bất lực nói: "Bố, Hoành Hâm... Vẫn chưa tốt nghiệp!"

"Chưa tốt nghiệp thì làm sao! Chưa tốt nghiệp thì không thể giúp anh? Năm đó tôi vừa biết đi đã theo bà nội anh ra ruộng làm việc, con gái làm được cái tích sự gì! Toàn thứ của nợ!"

Ông Phạm mắng chửi thống khoái, tức giận vỗ bàn cơm không ăn nữa, gọi Phạm Hoành Hâm đang im lặng như gà bảo cậu ta đưa mình về phòng.

Sau một trận náo loạn, Phạm Thành Công cũng ăn không vào, không nói một lời ra khỏi phòng ăn đuổi theo bóng lưng Tịch Dĩ An.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai mẹ con Trương Ngọc Quyên và Phạm Miểu.

Ông Phạm trọng nam khinh nữ không phải ngày một ngày hai, Phạm Miểu hiểu rõ tính ông ta, có điều bao nhiêu lời khó nghe đều nói ra trước mặt cháu gái không chút do dự như vậy, nhất thời khó có thể bình tĩnh được.

"Mẹ, con no rồi, công ty vẫn còn việc phải xử lý, tối nay con sẽ không ở nhà."

Phạm Miểu bình tĩnh nói xong, không đợi người mẹ rụt rè nhát gan trả lời đã xoay người rời đi.

Lúc ra cửa đúng lúc Phạm Thành Công đang quay lại, nhìn nét mặt ông ta chắc hẳn không đuổi kịp Tịch Dĩ An.

Cô ta lấy lại bình tĩnh, lập tức nở một nụ cười ôn hòa điềm tĩnh: "Bố đừng lo, con sẽ nghĩ cách liên hệ với chị Dĩ An, chúng con là chị em ruột, máu mủ tình thâm, chỉ cần con đủ chân thành chắc chắn có thể làm chị ấy cảm động."

Phạm Thành Công hiểu ý của cô ta, suy tư một lát ánh mắt đầy nhẹ nhõm vui mừng.

Trong mắt ông cụ trong nhà chỉ có cháu trai, chiều chuộng đến mức Phạm Hoành Hâm trở nên dốt nát, vô dụng, chỉ biết sống phóng túng.

Chẳng biết có phải số phận đã định hay không mà mấy đứa nhỏ Phạm Thành Công sinh ra, chỉ có con gái mới giỏi giang.

Tuy Phạm Miểu không thể sánh bằng Tịch Dĩ An, nhưng vẫn coi như khá nổi bật.

Phạm Thành Công vỗ vai Phạm Miểu hỏi: "Con ngoan, sao không vào nhà ăn cơm? Đã no chưa?"

Phạm Miểu trộm nghĩ một bàn đồ ăn đầy ắp không ai đụng đũa.

Trên mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Công ty vẫn còn việc phải làm, con đến xem một chút."

Phạm Thành Công gật đầu: "Đi đi, trên đường chú ý an toàn."

*

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay nam chính không nộp phí lên sàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận