Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

"Không có gì."

Ngắn gọn ba chữ thêm không bớt, đó là câu trả lời của cô cho Thương Yến Bạch.

"Tôi còn có việc, Thương tiên sinh tự nhiên." Tịch Dĩ An mặt không đổi sắc gật đầu với Thương Yến Bạch, đứng dậy gọi một người giúp việc tới, thấp giọng dặn cô ấy chiêu đãi khách khứa cẩn thẩn.

Thương Yến Bạch sờ mũi bất đắc dĩ, trước thái độ xa cách của cô chỉ có thể cẩn thận đáp lại: "Tịch tiểu thư cứ bận việc đi."

Đầu Tịch tiểu thư cũng không hề quay lại.

Tịch Dĩ An về phòng gọi cho Huệ Tâm Quỳnh, bên kia đơn giản truyền đạt ngắn gọn về lễ nhậm chức của cô.

Nói là buổi lễ nhập chức, đơn giản chính là một cuộc họp nội bộ nhân viên, CEO mới được bổ nhiệm lên phát biểu cảm nhận, chính thức gặp mặt các nhân viên, sau đó lại như thường lệ dự tiệc là xong.

Toàn bộ đều là hoạt động nội bộ.

Huệ Tâm Quỳnh tiếp tục: "Cách buổi lễ mấy tháng, danh sách khách quý đã được lên, cô rảnh thì xem một chút."

Tịch Dĩ An: "Được."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Nghe điện thoại xong, cô mới phát hiện Quách Ngôn Tử đã gửi rất nhiều tin nhắn Wechat cho mình.

Ngôn Tử (Athena): [Mới kết thúc một tiệc rượu, đoán xem tớ gặp ai?]

Cách mấy phút, dường như không đợi phản hồi, Quách Ngôn Tử đã tự hỏi tự trả lời.

Ngôn Tử: [Cô em gái hờ của cậu Phạm Miểu.]

Ngôn Tử: [Lần trước quên nói với cậu, hôm nay trông thấy cô ta mới nhớ, bây giờ Phạm Miểu đang quản lý hai công ty con của Thành Uẩn, ban đầu định xây dựng thương hiệu thời trang dưới quyền Thành Uẩn, cô ta cũng có vài phần năng lực, dở cái là dùng loại nhãn hiệu tầm trung rồi nâng lên thành thương hiệu danh tiếng, còn mua một blog có tiếng nói chuyên nâng đỡ ngôi sao mới nổi, vừa hay mới nhận được một hoạt động của Quang Niên, tạm thời xem như đang hợp tác.]

Ngôn Tử: [Cậu có biết người trong nghề nhận xét về cô ta thế nào không? Có tài có sắc, dạn dĩ năng lực cao, phía sau còn bồi thêm một câu "Bằng một phần ba phong thái của chị gái!"]."

Ngôn Tử: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.jpg]

Ngôn Tử: [Cô ta còn chủ động tìm tớ nói chuyện, tới tới lui lui rào trước đón sau đủ kiểu, chắc là muốn tìm hiểu thông tin của cậu nhưng không dám nói thẳng.]

Ngôn Tử: [Còn nữa, để tớ bật mí cho cậu nghe chuyện bát quái, tớ luôn cảm thấy cô em hờ này của cậu thèm muốn vị trí bà chủ của tớ từ lâu rồi, ánh mắt khi nghe người ta nhắc tới SYB rất không đúng, là trực giác đó! Có điều xét thấy "kinh nghiệm" của SYB, cô ta không dám mạnh mẽ thể hiện ra, giấu cũng thật là kỹ!]

Tịch Dĩ An phải tự hỏi một lúc mới hiểu được cái ký hiệu "SYB" kia chính là Thương Yến Bạch.

Thương Yến bạch 商晏白[shāng yàn bái]

Cô bạn thân này của cô có thể nói khát vọng sống khá mãnh liệt.


Vic: [Cậu dơ quá.]

Làm quan hệ công chúng nhiều năm, Quách Ngôn Tử biết không ít ngôn ngữ mạng, hơn nữa còn cập nhật và sử dụng thường xuyên, lúc nào cũng kéo Tịch Dĩ An "bắt kịp xu hướng".

Ngôn Tử: [Biết rồi! Lần sau trước khi hẹn với Tịch tổng tớ sẽ tắm rửa cẩn thận nhiều lần! (thẹn thùng)]

Vic: "..."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Sáng mai còn một cuộc họp, Tịch Dĩ An tính ở lại với ông cụ Tịch một lúc rồi trở về, không ngờ ông đã có người chơi cùng.

Rời khỏi phòng, nhìn thấy người trong phòng khách, bước chân của cô thoáng chững lại.

Thương Yến Bạch vẫn ngồi trên ghế sô pha giống như trước khi cô vào nhà, hơi dựa lưng vào thành ghế, lật tạp chí trên tay.

Tịch Dĩ An đến gần mới biết đó là cuốn tạp chí [Kinh tế Tài Chính quốc tế], trùng hợp đây là số báo mà cô lên trang bìa.

Khi đó Tịch Tế Khiên đã bảo người mua rất nhiều bản, phòng nào cũng đặt một cuốn để ông có thể xem bất kỳ lúc nào.

Thật khéo lúc này Thương Yến Bạch đang lật quyển tạp chí đó, nội dung phỏng vấn của cô ước chừng chiếm tới sáu trang.

Nội dung phỏng vấn được sắp xếp rất có quy luật, ở giữa lồng hai bức hình. Một bức đồng nhất với phong cách trang bìa tạp chí, bộ váy liền đỏ đen kinh điển rất thanh lịch không làm nhòa đi sự sắc bén.

Bức còn lại chụp trong lúc phỏng vấn, cô đổi sang tây trang đơn giản và gọn gàng, ngồi trên sô pha đơn hai chân khép lại, mái tóc dài mềm mại vén sau tai, lộ ra đôi hoa tai hồng ngọc lộng lẫy, càng tôn lên nhan sắc tinh xảo lóa mắt.

Tịch Dĩ An đi dến, ngón tay Thương Yến Bạch vừa tình ngờ xẹt qua vành tai của cô trong bức ảnh.

Không hiểu sao cô cảm thấy hành động này có chút kỳ quái, tựa như thứ mà đầu ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kia đụng tới là vành tai trên người cô.

"Màu đỏ rất hợp với Tịch tiểu thư." Thương Yến Bạch rời mắt khỏi tạp chí, nở nụ cười dịu dàng không đổi.

Không chỉ hành động kỳ quái, mà ngay cả khuôn mặt tươi cười dịu dàng khiêm tốn này cũng kỳ quái.

Thương Yến Bạch ở đối diện và Thương Yến Bạch mà cô nghe nói dường như không cùng một người.

Phải nói thế nào nhỉ, giống như đang đeo mặt nạ.

Không biết đâu nào mới là lúc anh ta đeo mặt nạ lên.

"Cảm ơn." Tịch Dĩ An thản nhiên cảm ơn, cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu với anh, liếc mắt về phía thư phòng đang đóng chặt, "Tôi có việc phải đi trước, Thương tiên sinh cứ tự nhiên."

Dứt lời không đợi anh đáp lại, xách túi lên, lúc gần đi còn dặn người giúp việc báo lại với Tịch Tế Khiên một tiếng, ngày mai cô sẽ đến.

Tịch Dĩ An vừa ra khỏi cửa viện, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân vội mà không loạn.


"Tịch tiểu thư, xin đợi một chút!"

Lái xe mở cửa, Tịch Dĩ An đứng lại quay đầu sang.

Thương Yến Bạch đứng cách cô vài bước, một tay đút túi quần, mặt mày sâu kín, khóe mắt khẽ nhếch mang theo ý cười, trên môi vẫn nở nụ cười thản nhiên tùy ý: "Tịch tiểu thư, xe của tôi bị hỏng, có tiện đi nhờ cô một đoạn không?"

Lời từ chối sắp thốt ra miệng, Tịch Dĩ An đột nhiên nhìn thoáng qua ngôi biệt thự. Trước mắt ông nội của ông tướng này đang ở trong phòng bầu bạn với ông ngoại cô. Vậy cho nên, lời cự tuyệt gần tới bên miệng đành nuốt trở về, biến thành một cái gật đầu thật nhẹ.

Xe riêng của cô còn có một chiếc chở vệ sĩ phía sau, với thân phận của Thương Yến Bạch không có khả năng anh sẽ ngồi chiếc xe phía sau.

Tịch Dĩ An ngồi vào xe, hơi ngửa đầu nhìn anh một cái. Hai tròng mắt xinh đẹp lãnh đạm viết hai chữ: Lên xe.

Khóe miệng Thương Yến Bạch không khỏi cong lên làm sâu nụ cười, nhấc chân chui vào xe ngồi bên cạnh cô.

Tay vịn ở giữa nâng lên, ngăn cách giữa hai người.

Thương Yến Bạch cúi đầu nhìn xuống tay vịn, trong mắt thoáng qua một tia bất mãn.

Chiếc xe có rèm che từ từ bắt đầu di chuyển về phía trước.

Trầm mặc một lát, Thương Yến Bạch lên tiếng phá vỡ im lặng: "Khuya như vậy Tịch tiểu thư còn làm việc sao?"

Ngữ khí ấm áp, nhuốm rõ lười biếng.

Tịch Dĩ An không có tâm tư đi phân tích biến hóa trong giọng nói của anh, cũng không trả lời mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Thương tiên sinh đi đâu?"

Thương Yến Bạch suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi mới nói: "Bãi Nguyệt Lượng."

Bãi Nguyệt Lượng nằm trên bờ sông phía tây phồn hoa nhất Hải Thị, tổng bộ cao ốc Thế Đình cũng nằm trong khu thương mại gần đó.

Anh có rất nhiều bất động sản ở Hải Thị, không sống cố định một chỗ, bình thường đều đến những nơi mà anh ở gần nhất.

Vừa vặn có một bất động sản ở Bãi Nguyệt Lượng, một tháng đến đó một lần.

Chỗ này gần Thế Đình nhất, chỉ mất mười phút lái xe.

Có thể nán lại lúc nào tốt lúc đấy, không ngờ câu trả lời của anh sẽ đổi lại cái liếc mắt kinh ngạc của Tịch Dĩ An.

Nhưng chỉ chốc lát cô đã quay đầu sang chỗ khác. Sau đó gương mặt bất biến hỏi: "Chỗ nào Bãi Nguyệt Lượng?"

Bãi Nguyệt Lượng là khu đô thị phức hợp cao cấp hàng đầu Hải Thị, diện tích rộng lớn, phân chia thành các khu thương mại, khu vui chơi giải trí và khu sinh hoạt.

Thương Yến Bạch cân nhắc tới cái liếc mắt vừa rồi của Tịch Dĩ An, khóe miệng nghiền ngẫm nói: "Khu E tòa A."

Tịch Dĩ An không nói gì nữa.


Thương Yến Bạch cũng không tiếp tục tìm đề tài.

Anh biết rõ phải giữ nguyên tắc hành động theo chất lượng.

Hai người hiện tại chỉ là vài lần chạm mặt, thậm chí không tính là quen biết, hành động hôm nay của anh đã có chút đi quá giới hạn.

Nói khó nghe chính là mặt dày.

Có điều, trong thời khắc cần thiết da mặt không phải thứ quan trọng nhất.

Thương thiếu đã làm tốt công tác co được giãn được chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu từ lâu.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Xe chạy thẳng vào khu sinh hoạt trong Bãi Nguyệt Lượng rồi dừng lại dưới tòa nhà A khu E.

Khu E nằm trong khu vực dân cư của Bãi Nguyệt Lượng, trong đó ba tòa ABC được quy định là những tòa nhà cao cấp nhất, người sống ở đây đều là những nhân vật có giá trị con người không thể đo lường, kể từ khi hoàn thành, liên tục trong ba năm được chọn là một trong top 10 những khu nhà cấp cao đắt nhất cả nước, cho đến hiện tại danh tiếng vẫn có xu hướng tăng lên.

Bất động sản của Thương Yến Bạch nằm trên tầng 47 đến 48 của tòa A, tầng cao nhất, anh đã giữ lại từ khi mới bắt đầu khởi công.

Khu đô thị này là tài sản được Hoa Mậu đầu tư phát triển.

Trước khi xuống xe, anh nói với Tịch Dĩ An, người hầu như không mở miệng trong suốt quãng đường, thậm chí tư thế ngồi cũng không đổi: "Cảm ơn Tịch tiểu thư đã cho đi nhờ."

Lúc này Tịch Dĩ An mới nghiêng đầu, lịch sự cong khóe miệng: "Không cần khách sáo, Thương tiên sinh đi thong thả."

Xem ra đêm nay không thích hợp để 'được một tấc lại tiến một thước', Thương Yến Bạch dứt khoát xuống xe, nhìn xe từ từ lái đi, nhưng thay vì đi thẳng đến khu sinh hoạt, anh lại đứng trước cửa tòa nhà B cách đó một nửa cái hồ nhân tạo.

Dừng lại đó một lúc lâu anh mới bước vào đại sảnh lầu một, quản lý nháy mắt đã nhận ra anh, tiến lên ân cần chào hỏi.

Vào thang máy, Thương Yến Bạch đột nhiên dừng lại, vẫy tay ra hiệu quản lý lại gần: "Anh đi kiểm tra một chút, Tịch Dĩ An sống ở tầng mấy tòa nhà B."

Nếu đổi lại là người khác phân phó như vậy, quản lý chỉ đành tỏ vẻ bất lực. Nhưng anh thì khác, đây là ông chủ của Hoa Mậu, ông chủ của toàn bộ Bãi Nguyệt Lượng, chẳng qua chỉ là một cú điện thoại.

Quản lý vội vàng đáp ứng.

Thang máy dừng ở tầng 47, vừa vào cửa đèn phòng đã tự động bật, sáng rực mà không chói mắt.

Thương Yến Bạch nhàn nhã đổi giày, thay vì giống bình thường đi tới tủ rượu rót một ly nếm thử hoặc tắm xong chuẩn bị đi ngủ. Anh đứng trước cửa sổ nhìn sang hướng tòa nhà B, im lặng chuyên chú một lúc.

Lần đầu tiên anh cảm thấy thiết kế phân tách khoảng cách riêng tư giữa các tòa nhà không có nhân tính một chút nào.

Cuộc gọi nội bộ của quản lý đến rất nhanh, báo cho anh biết Tịch tiểu thư là chủ nhân của tầng 47 và 48 tòa B.

Vì vậy, ánh mắt của anh rơi vào tầng cao nhất của tòa nhà B, nơi có tầm nhìn ngang nhau, khóe miệng tràn ra một nụ cười khẽ.

"Tinh tinh." Chuông điện thoại vang lên.

Thương Yến Bạch cầm lên liếc mắt nhìn, Hồ Vi Dịch gửi tin nhắn đến rủ anh ra ngoài uống rượu.

Anh chợt nhớ ra Hồ Vi Dịch cũng có một căn nhà ở Bãi Nguyệt Lượng, tòa A hay tòa B?

Anh lập tức gửi một tin nhắn qua Wechat.

Thương: [Nhà cậu ở chỗ nào?]


Hồ Vi Dịch (Yi): [??????]

Hồ Vi Dịch: [Anh em mười năm nha! Cậu mẹ nó ngay cả nhà tôi ở đâu cũng không biết?]

Hồ Vi Dịch: [Vậy là tình yêu kết thúc, phải không. jng]

Có một số người, bề ngoài là tổng tài của một công ty lớn, được ca tụng là "ông trùm công nghệ", tài năng vạn phần, nhưng sau lưng chẳng qua chỉ là ông vua nhãn dán.

Thương: [Đừng nói nhảm, nói mau.]

Hồ Vi Dịch gửi một địa chỉ đến, không phải Bãi Nguyệt Lượng, có lẽ là căn nhà anh ta thường ở, gần tổng bộ Quang Niên.

Thương: [Chỗ nào ở Bãi Nguyệt Lượng?]

Hồ Vi Dịch: [???]

Hồ Vi Dịch: [Tầng 43 – 44 tòa B khu E, cậu muốn làm gì? Dạo này tôi không sống ở đó, quán bar Đêm Trắng, các anh em đều đang ở đây, Thương thiếu ngài có tới không?]

Thương: [Không đi, nhà tôi sẽ là của cậu.]

Hồ Vi Dịch: [??????]

Giây tiếp theo, Hồ Vi Dịch gọi đến, vừa bắt máy đã xổ liên tục: "Họ Thương kia cậu có bị bệnh không?! Ông đây tiết kiệm nửa đời đều đổ vào Bãi Nguyệt Lượng hết, cái gì mà đến chỗ cậu? Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng, ông không để yên cho cậu!"

Thương Yến Bạch bình tĩnh nói: "Nhà của tôi thuộc về cậu, nhà cậu là của tôi."

Hồ Vi Dịch: ".... Cái gì cái gì? Cậu nói lại một lần nữa?"

"Ngày mai tôi sẽ chuyển đến, cậu tìm Chung Bình làm thủ tục sang tên đi, vậy là xong."

Chung Bình là trợ lý riêng của Thương Yến Bạch, các sản nghiệp trên danh nghĩa của anh đều cho anh ta phụ trách.

Hồ Vi Dịch biết Chung Bình, chính vì biết nên càng ngỡ ngàng bật ngửa, không biết vị đại thiếu gia này đột nhiên phát điên cái gì lại nhường căn Penthouse giá trị mấy trăm triệu cho mình.

Cũng không hẳn là tặng, là trao đổi.

Lúc mua căn ở Bãi Nguyệt Lượng, Hồ Vi Dịch thực sự không có đủ tiền mặt, anh ta đã mượn một phần ở chỗ Thương Yến Bạch. Cuối cùng bên tòa A đã bán hết sạch, dẫu sao chênh lệch cũng không lớn, Hồ Vi Dịch dứt khoát chọn sang tòa B.

Tuy nhiên, cái gọi là "chênh lệch không lớn" này chủ yếu là so sánh tổng thể, tầng trên cùng đương nhiên vẫn đặc biệt nhất.

Đắt có thể lên tới mấy ngàn vạn.

Thương Yến Bạch lại đề nghị mua bán lỗ vốn với anh ta.

Hồ Vi Dịch khiếp sợ chưa thể tiếp nhận tiếp tục tra hỏi nguyên do, đợi đến lúc hoàn hồn lại, Thương đại công tử đã cúp máy.

Anh ta gọi lại nhưng không ai bắt máy, gửi tin nhắn Wechat thì như đá chìm đáy biển.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tác giả có lời muốn nói: Quên ngả bài, mới đó một chương anh ta đã lần ra manh mối, trước kia nam nữ chính từng gặp nhau (Đúng! Ta là quả đất tròn!), về phần gặp thế nào không thể tiết lộ.

Còn nữa nha, ta đã gả một bà xã tốt như Tịch tổng cho Thương thiếu, người mẹ như ta chưa đủ thân thiết sao? Mẹ ruột chảy nước mắt.jng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận