Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Thúy Hồ Viện chỉ còn dư lại một ngọn đèn mờ ảo, trong nhà hoàn toàn tối mịt, hiển nhiên chủ nhân đã ngủ say.

Thương Yến Bạch không làm phiền người khác, đậu xe ngoài sân, tắt máy nhưng không xuống xe, mở cửa sổ chống một tay lên bệ cửa nhìn chằm chằm ra ngoài ngẩn người.

Lão tổ tông nhà anh càng lớn tính tình càng trở nên kỳ quái, anh mới không tới một thời gian, ngày hôm qua đã bị lôi đi đánh cờ đến nửa đêm.

Ông cụ đang cáu kỉnh, cố tình tra tấn anh đây mà.

Trái lại hôm nay thành thật đi ngủ đúng giờ.

Dẫu Thương Yến Bạch muốn tìm ông cụ tâm sự cũng không thể vào phòng đánh thức người ta dậy, chẳng may quấy nhiễu giấc ngủ của ông cụ xem chừng còn có hậu chiêu đang chờ.

Thất thần một lúc lâu, Thương Yến Bạch thu hồi tần mắt, mở khay đựng đồ ra, trong đó có một hộp thuốc lá bằng vàng và bật lửa. Trong hộp vẫn còn một nửa số thuốc lá, cũng không biết bỏ vào đó từ khi nào, chắc đã lâu.

Anh không nghiện thuốc lá, chỉ khi phiền não hoặc gặp phải rắc rối lớn mới hút một điếu để tiêu tan.

Tối nay phải nói thế nào...

Tâm tình anh không kém, cũng không gặp phiền toái.

Chính là phức tạp.

Ngoài phức tạp, còn xen lẫn một cảm xúc không tên.

Bất ngờ? Hay vui mừng?

Tuyệt đối không thể nói rõ.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Ở bên ngoài Thúy Hồ Viện một lúc lâu, Thương Yến Bạch mới lái xe rời đi.

Đến gần Ôn Trì Viện, anh theo bản năng thả chậm tốc độ lái xe.

Trong nhà cũng tối như vậy.

Ông cụ Thương đến đây hai tháng trước, Thương Yến Bạch cảm thấy ông sẽ không chịu ở trong nhà, thế nào cũng phải chạy đến viện điều dưỡng tác oai tác quái, nên số lần đến thăm có thể đếm ngược bằng một bàn tay, đa số thời gian đều là buổi tối.

Mỗi lần rời đi đều phải qua Ôn Trì Viện, dường như lần nào đèn ở đây cũng đã tắt.


Xem ra ông cụ Tịch an phận hơn ông lão nhà mình, cũng chịu dưỡng sinh hơn.

Nghe nói những năm đầu sức khỏe và xương cốt của ông cụ Tịch không được tốt, cơ hồ xem viện điều dưỡng như một nửa nhà mình.

Lần đầu tiên Thương Yến Bạch để tâm chuyện của một người từ miệng người khác, chặt chẽ ghi tạc trong lòng.

Bảo an trực ở Ôn Trì Viện tối hôm qua đã rút hơn phân nữa, đại khái vì vị Tịch tiểu thư kia tối nay không tới đây.

Tịch, Dĩ, An.

Thương Yến Bạch vừa chậm rãi vừa nghiêm túc nhẩm lại ba chữ này trong lòng.

Hóa ra cô ấy tên là Tịch Dĩ An.

Hóa ra cô ấy là Tịch Dĩ An.

Thiên kim Tịch gia, chủ tịch Thế Đình.

Vào lúc này, tâm trí Thương Yến Bạch tràn ngập cảnh tượng trong quán bar Đêm Trắng vài giờ trước...

Toàn thân cô như được khảm trong tầng tầng ánh sáng màu vàng, mái tóc đen dài thẳng mượt xõa xuống bên tai, đôi hoa tai kim cương ẩn hiện phát sáng rực rỡ, lộ ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ lóa mắt.

Ngọn đèn sau lưng dẫu rực rỡ mê đắm mọi ánh nhìn cũng không sánh bằng một phần vạn của cô.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Gần đây Tịch Dĩ An bận đến mức chân không chạm đất, hết cuộc họp lớn đến buổi họp nhỏ kéo dài từ sáng đến tối, có đôi khi nửa đêm còn phải mở video hội nghị nước ngoài.

Tuy nhiên cô rất có tính tự giác, dù bận rộn đến mấy chưa bao giờ bỏ bữa và rèn luyện thể lực mỗi ngày, vừa đổ mồ hôi trên máy chạy bộ vừa nghe trợ lý báo cáo công việc là chuyện bình thường.

Quách Ngôn Tử vẫn luôn than thở thân thể cô được làm bằng sắt đá, cảm thán xong cũng phải bội phục sự tự giác và nghị lực của cô, bằng không sao có thể bảo trì thân hình cân đối nhiều năm tốt như vậy.

Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, trợ lý cuộc sống Trần Như gọi đến Huy Sơn báo trước, tối nay Tịch Dĩ An sẽ đến ăn tối cùng ông cụ Tịch.

Sau sáu giờ tối, chiếc xe chuyên chở Tịch Dĩ An dừng trước cửa Ôn Trì Viện.

Tịch Thế Khiên đã sớm bảo người ra ngoài đợi, lão Nhậm quản gia lâu năm của Tịch gia.

Quản gia Nhậm mở cửa xe cho Tịch Dĩ An, gọi một tiếng "tiểu thư" xong mới nhắc nhở: "Tiên sinh đang có khách."


Tịch Dĩ An liếc ông một cái, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng.

Nhậm quản gia nói tiếp: "Là Thương lão tiên sinh, gần đây hai vị lão tiên sinh hay đánh cờ, uống trà cùng nhau."

Thế Đình và Hoa Mậu đều là những doanh nghiệp nổi danh lâu đời, chẳng qua căn cơ của Tịch gia ban đầu ở thủ đô, sau này kinh tế thương mại phía nam phát triển thần tốc, dần dần mới chuyển trọng tâm về Hải Thị.

Lĩnh vực khác nhau, hợp tác không sâu, lão tổ tông hai nhà vốn dĩ không có nhiều giao tình nhưng ở thương giới đều nghe đến danh tiếng của đối phương.

Bây giờ họ đã trở thành "người chung phòng bệnh" trong viện điều dưỡng, cơ duyên xảo hợp làm sâu sắc thêm giao tình, trở thành những người bạn tâm giao.

Tịch Dĩ An không để tâm nhiều về vấn đề này, ông ngoại có bạn tốt đề tiêu khiển cô càng yên tâm.

Lúc chuẩn bị vào cửa, Nhậm quản gia lại bổ sung: "Vị Thương thiếu kia cũng ở đây."

Được gọi một câu "Thương thiếu" ở Hải Thị, ngoại trừ ông chủ Hoa Mậu Thương Yến Bạch thì không còn ai khác.

Bước chân của Tịch Dĩ An hơi chững lại, rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thêm một khách hay bớt một khách cũng không ảnh hưởng đến cô.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng động trong nhà.

"Bút pháp của Lâm lão tiên sinh phiêu dật tiêu sái, vừa không mất đi khí chất mạnh mẽ sâu sắc, quả nhiên là chuyên gia."

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, đặc biệt là âm cuối, tựa hồ có thể cảm giác được lồng ngực đang rung động, cộng thêm hai phần lười biếng không chút để ý.

Giọng nói không tồi.

Tịch Dĩ An chuyển bước từ phòng của mình sang hướng phòng khách, vẫn theo thói quen duy trì tư thế một tay cầm túi xách, táy kia đút túi.

Trong phòng khách có tổng cộng ba người, vừa thấy cô ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm hơn.

Ngoại trừ vị Thương thiếu kia.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Tịch Tế Khiên nhanh chóng gọi cô: "Dĩ An tới rồi, lại đây giới thiệu cho cháu một chút." Cằm ông khẽ nhếch ý bảo: "Vị này là Thương lão tiên sinh của Hoa Mậu, mấy ngày trước ông có nhắc với cháu, vị này là cháu trai của lão Thương, Thương Yến Bạch."

Tịch Dĩ An giao túi xách cho người giúp việc, tự nhiên rút tay khỏi túi quần, hướng về phía ông cụ mặc dù nhiều tuổi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, hơi cúi người: "Thương lão tiên sinh, xin chào."

Tư thế đoan trang, lễ nghi nghiêm chỉnh.


Cô đưa mắt nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi đã đứng dậy đối diện với mình, ánh mắt thoáng khựng lại, khóe miệng thản nhiên vẽ một độ cong hoàn mỹ, không hề biến hoa: "Thương tiên sinh, xin chào."

"Đây là cháu gái tôi, Tịch Dĩ An."

Tịch Tế Khiên giới thiệu với bất cứ ai cũng gọi cô là "cháu gái", tự động lược bỏ chữ "ngoại".

Thương Chí Uân nửa đời trải qua sóng gió đã từng gặp vô số người, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng ngời khi nhìn thấy Tịch Dĩ An lần đầu tiên.

Lão Tịch nuôi dưỡng được một đứa cháu gái ngoan.

Tuy còn trẻ nhưng khí thế không thua gì cháu trai nhà mình. Nay xem ra cháu trai của ông ăn hời được vài tuổi thôi.

"Được! Tốt lắm! Lão Tịch, bình thường giấu giấu giếm giếm, hôm nay cuối cùng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy cháu gái ông! Chuyến này rất đáng!"

Ông cụ Thương cười tủm tỉm, nhìn thấy Tịch Dĩ An còn vui hơn thấy cháu ruột.

Còn cháu trai ông thế mà trong nháy mắt đã sửa dáng vẻ cao cao tại thượng, lười biếng ngày thường, thẳng lưng đứng trước mặt Tịch Dĩ An, không tươi cười hớn hở mà nhẹ nhàng thản nhiên, ra dáng quý công tử tao nhã lịch sự.

"Tịch tiểu thư, xin chào."

Tịch Dĩ An gật đầu, mở to mắt không nói gì.

Cô cao 1m74, dưới chân đi giày cao gót nên cũng phải trên 1m8, nhưng cô vẫn phải ngước mắt lên mới có thể đối diện với tầm mắt của Thương Yến Bạch.

Xem ra anh cao ít nhất 1m9

Hôm nay Thương Yến Bạch mặt quần tây và áo sơ mi được thiết kế riêng, các chi tiết đều rất tinh xảo, làm nổi bật vóc dáng chuẩn với bờ vai rộng, eo hẹp.

Đứng bên cạnh Tịch Dĩ An cao gầy mảnh khảnh, ngược lại vô cùng hòa hợp.

Thương Chí Uân nhìn thấy cảnh này, tươi cười trên mặt không thay đổi, đáy mắt lóe sáng.

Tịch Tế Khiên cũng cười, nhưng không nghĩ nhiều.

Thương Yến Bạch mang đến một bức thư pháp của Lâm lão tiên sinh, ý muốn để ông cụ Tịch đánh giá, vừa hay ông cụ Tịch cũng rất giỏi thư pháp, hai ông cụ có cùng chí hướng với nhau.

Thương Chí Uẩn vừa nhận được chữ thì nóng lòng muốn đem nó đến Ôn Trì Viện cùng bạn tốt giám định và thưởng thức, Thương Yến Bạch cũng tự nhiên mà đi theo.

Nhớ lại đôi câu vài lời lúc mới vào cửa, Tịch Dĩ An không khỏi nhìn Thương Yến Bạch nhiều hơn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tươi cười của người kia.

Trên thực tế, anh hợp với dáng vẻ lạnh lùng sắc bén hơn, giống như đêm đó, sự thâm trầm rét lạnh càng xứng với khuôn mặt này.

Trái lại lúc này, bên trong đôi mắt xếch kia lại mang theo ý cười nhàn nhạt, không lỗ mãng không nhiệt tình, dịu dàng khiêm tốt rất thân sĩ, vừa lộ ra vẻ lười biếng tùy ý khó giấu.

Tịch Dĩ An không nhìn anh nữa, lần đầu gặp mặt lịch sự chào hỏi đã xong, đi thẳng vào chỗ ngồi.

Tốt nghiệp cấp ba xong cô đi du học, trước đó phần lớn thời gian đều đi theo ông ngoại học hỏi kinh nghiệm và kiến thức cần dùng, không có thời gian dư dả để vun đắp tình cảm.


Cô biết ông ngoại thích viết thư pháp, từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng tập viết, khả năng viết chữ cũng tốt còn đào sâu hơn thì không hiểu.

Tịch Tế Khiên biết cô không hiểu lĩnh vực này, nếu cô đã tới cũng không tiếp tục tán gẫu về tranh chữ nữa, gọi người giúp việc dọn đồ ăn bảo mọi người vào phòng ăn dùng bữa.

Tịch Dĩ An không thường xuyên về nước, ông cụ Tịch là chủ nhân duy nhất trong Ôn Trì Viện, mặc dù có người giúp việc và hộ lý bên cạnh chăm sóc bữa ăn, nhưng hầu như đều chỉ có một mình.

Bởi vậy bàn ăn không quá lớn, một bàn tròn vừa vặn cho năm sáu người, bốn người lại dư dả.

Hai ông cụ ngồi phía trên, hai người trẻ tuổi lần lượt ngồi xuống, bàn không lớn nên khoảng cách không quá xa.

Bữa tối Tịch Dĩ An ăn không nhiều, đũa chủ yếu gắp ít rau dưa, vài miếng ức gà hoặc tôm cá.

Một bữa cơm Thương Yến Bạch yên lặng đếm xem cô đã ăn những gì, lo lắng nửa đêm cô sẽ có đói bụng.

Ăn cơm xong, ông cụ Thương lôi Tịch Tế Khiên vào thư phòng chơi cờ, người sau thật bất đắc dĩ, đành phải dặn Tịch Dĩ An tiếp Thương Yến Bạch rồi đi theo ông cụ Thương vào thư phòng.

Tịch Dĩ An đưa mắt nhìn đồng hồ, một lúc nữa còn một cuộc gọi công việc, đang định gọi người giúp việc đến tiếp đãi Thương Yến Bạch, anh đột nhiên lên tiếng: "Xin lỗi, Tịch tiểu thư."

Cô khó hiểu nhìn anh không nói gì, hiển nhiên chờ anh nói hết.

Cô ngồi ngay ngắn thẳng lưng, khi ngẩng đầu nhìn người đối diện cằm sẽ hơi nhếch lên, đó là động tác theo thói quen, mang theo kiêu ngạo trong vô thức, giống như đang nghe cấp dưới báo cáo.

Thương Yến Bạch không hề cảm thấy bản thân bị coi thường, khẽ cười nói với cô: "Tôi xin lỗi vì những gì xảy ra ở quán bar đêm đó."

Tịch Dĩ An không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm đó.

Bảo vệ quán bar tới kịp thời, chậm một chút e rằng gã say rượu nọ không đơn giản chỉ chịu một chút vết thương ngoài da như vậy.

Tuy đêm đó bọn họ từng gặp mặt, nhưng chỉ một lần. Tịch Dĩ An có thể hiểu vẻ ngạc nhiên trong mắt anh, nhưng lại không thể lý giải những cảm xúc phức tạp trong đó.

Hơn nữa không biết danh tính của anh, cũng không có ý định truy cứu. Vậy nên đã trực tiếp đi thẳng, coi như thoáng qua mà thôi.

Mãi đến bữa cơm tối nay mới phát hiện, hóa ra anh chính là Thương Yến Bạch.

Có điều cô đã sớm học được khả năng kiềm chế cảm xúc, cho dù kinh ngạc trong lòng cũng không hiểu hiện ra nét mặt.

Từ đầu đến cuối, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng điềm tĩnh đó. Dường như trời sập cũng không thể làm cô biến sắc.

Thế nhưng Thương Yến Bạch đã tận mắt chứng kiến, vừa rồi khóe miệng cô đã cong lên khi nói chuyện với ông ngoại.

Điểm xoáy trên khóe miệng in sâu, xinh đẹp cực kỳ.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tác giả có lời muốn nói: "Anh ta đến rồi anh ta đến rồi! Anh ta mang theo tiền vào tổ!

Giải thích trước, hành động của nam chính không cần tác giả tăng lên, sau này nếu Thương công tử có thao tác gì thì trời mưa to! Các bạn haha anh ta sẽ làm được! Tôi không có ý xấu đâu QAQ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận