Editor: Gà
Quách Ngôn Tử là khách VIP ở phố Thủy Vân, rút ngay ra tấm thẻ vàng kim. Nhân viên quán bar dẫn bọn họ lên phòng bao trên lầu, dọc đường đi thu hút vô số sự chú ý.
Những cặp mắt đầy thích thú, háo hức muốn thử hoặc tán thưởng thuần túy chưa từng biến mất kể từ khi bước vào cửa.
Quách Ngôn Tử gặp mãi thành quen.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Ngoại hình của cô nàng không kém, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt to tròn và khuôn miệng nhỏ xinh, xứng đáng nhận danh hiệu "Đại mỹ nữ".
Hiềm nỗi, đi bên cạnh một người mà ngoại hình và vóc dáng có thể gọi là "Hồng nhan họa thủy", cô nàng chỉ đành khiêm tốn làm nền.
Nếu cô nàng đi trên đường tỷ lệ quay đầu sẽ là 90%, còn Tịch Dĩ An là 300%.
Gấp ba lần.
Trước khi ra khỏi nhà, Tịch Dĩ An đã thay quần áo, chiếc váy màu đỏ bên trong, khoác thêm áo khoác dáng dài màu vàng bao quanh thân váy mà Quách Ngôn Tử chọn.
Ngũ quan xinh đẹp trắng nõn, khí chất xuất chúng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí phách, cho dù mặc bao tải cũng làm người ta nghĩ đó là mẫu cao cấp mới nhất của năm, càng dễ dàng cân được những loại quần áo có màu sắc tươi sáng và lạ mắt.
Cô nhẹ nhàng khép vạt áo khoác ngoài, gài dây lưng quanh eo che đi phần cổ váy cổ chữ V bên trong, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, lúc đi lại cũng không cần thêm động tác dư thừa, chỉ gương mặt và đôi chân cũng đủ thu hút ánh đèn.
Nếu không phải vì phía sau có vài vệ sĩ đi theo làm người khác kiêng dè, hai người bọn e rằng sẽ khó di chuyển lên lầu hai mà không bị cản trở.
"Hôm nay khai trương, toàn bộ rượu đều miễn phí, người đến thật là nhiều!" Quách Ngôn Tử cảm thán, mở cánh cửa cách âm nhìn xuống, nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong đám đông cuồng loạn dưới sàn nhảy.
Đều là những thần tượng đang nổi trong làng giải trí. Tuy khách tới không ít nhưng vẫn có quy tắc nhất định, bằng không nhân vật công chúng nào dám đến đây.
Sau khi phục vụ mang đồ uống vào, Quách Ngôn Tử lý giải cho Tịch Dĩ An biết: "Dãy phố này đều của Thương Yến Bạch hết, nói anh ta hành động không đúng chuyên môn nhưng truyền kỳ về Quang Niên không ai có thể bắt chước được, còn nói anh ta có tài năng, vậy tại sao lại giao toàn bộ Hoa Mậu và Quang Niên cho người khác quản lý, riêng mình phủi tay gác chân làm ông chủ, thật khó hiểu!"
Tịch Dĩ An không có hứng thú với sàn nhảy phía dưới, liếc cô nàng một cái, nhàn nhã nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Hương vị này quen quen.
Cô cụp mắt nhìn chai rượu trên bàn, hóa ra là do rượu trang S&S sản xuất.
Cô rất thích rượu từ rượu trang này sản xuất, cũng từng cố ý mua lại, đáng tiếc chủ rượu trang là một người cố chấp, không chịu buông tay, mua không được nên đành từ bỏ.
Kể từ đó, cô hiếm khi uống lại loại rượu do rượu trang này sản xuất.
"Cậu ngưỡng mộ anh ta, cũng rất sợ anh ta." Nhớ lại bữa tối kết hợp với câu phàn nàn của bạn mình, Tịch Dĩ An đưa ra kết luận.
Đổi lại ánh mắt ngạc nhiên của Quách Ngôn Tử, cô biết mình đã đoán đúng, bèn hỏi: "Lý do?"
Khi hỏi, cô khẽ nghiêng đầu.
Một động tác vốn dĩ rất bình thường nhưng cô lại khiến người khác không thể cự tuyệt, ước gì có thể phun ra hết những lời tận đáy lòng.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Quách Ngôn Tử thở dài, ăn ngay nói thật: "Cũng không có gì, còn chẳng phải do tớ là người làm công ăn lương dưới quyền người ta sao? Thường xuyên phải giúp sếp xử lý rất nhiều vấn đề quan hệ công chúng, nhắc đến chuyện này mới nhớ, cậu biết một năm có bao nhiều ngôi sao giải trí muốn ké fame của Thương Yến Bạch không?"
Không đợi Tịch Dĩ An trả lời, cô nàng lập tức chìa mười ngón tay ra: "Trung bình mỗi tháng một lần! Hai năm đầu mình chỉ làm những việc bác bỏ tin đồn, khởi tố pháp luật thôi đã trụi cả tóc! Mấu chốt đâu phải chỉ có thế, ông chủ lớn này cũng không phải là đèn cạn dầu! Người nào dám buộc chung một chỗ với anh ta, nhất định anh ta sẽ phong sát khiến người đó phải cùng đường, mất tất cả! Một số người có kim chủ sau lưng làm chỗ dựa, việc này giải quyết rất phức tạp, nếu không có lão nương tớ cẩn thận tận tâm đến hói đầu cùng với bộ phận pháp lý tài năng thì Quang Niên đã bị họ Thương kia chơi chết từ lâu!"
Vừa dứt lời, giàn trống dưới lầu đột nhiên vang lên ầm ầm, dọa Quách Ngôn Tử hoảng sợ, cô nàng chợt nhớ đến cái gì đó lập tức có tật giật mình hạ giọng nói: "Hôm nay quán bar khai trương, sếp lớn có khi đang ở đây, tai vách mạch rừng, không nói nữa không nói nữa!"
Tịch Dĩ An dù bận vẫn ung dung thưởng thức vẻ mặt của cô bạn, chưa kịp phát biểu ý kiến lại nghe cô nàng nói tiếp.
"Ông ngoại cậu còn định ghép đôi tớ với anh ta?! Cùng cái người sinh sản vô tính không cảm xúc vô nhân đạo đó? Chỉ sợ đặt tên tớ và tên anh ta vào một chỗ đã bị giảm thọ!"
Đang nói, cửa phòng bị gõ ba tiếng có quy luật, đó là vệ sĩ của Tịch Dĩ An.
Quách Ngôn Tử có tật giật mình suýt nữa tưởng mình bị bắt tại trận, cả người run lên rõ rệt.
Tịch Dĩ An thấy thế không nhịn được cười thầm, vẻ mặt lạnh lùng trở nên sinh động hơn, tươi sáng và động lòng người.
"Tịch tổng, ngoài cửa có vị tiên sinh muốn gặp cô, tự xưng là phó tổng tập đoàn Lâm An."
Tập đoàn Lâm An?
Tịch Dĩ An có chút ấn tượng, cuối tuần là thọ yến của chủ tịch Lâm An, đã gửi cho cô một tấm thiệp.
Cô vừa thấy nó sáng nay.
Nhưng phó tổng này...
Người thông thuộc mạng lưới giao thiệp Hải Thị, Quách Ngôn Tử kịp thời giải đáp nghi vấn của cô: "Phó tổng Lâm An họ Tưởng, đứa con mà Tưởng tổng yêu quý nhất Tưởng Lâm Việt, người này thay bạn gái nhanh hơn thay áo, có điều năng lực không tồi, xem như một trợ thủ của Thương Yến Bạch.
Vật họp theo loài.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Có thể đứng chung một vòng tròn với Thương Yến Bạch đều là những nhân trung hào kiệt, còn về nhân phẩm tuy không tính là lương thiện thành thật, chí ít vẫn giữ lại điểm mấu chốt đạo đức làm người cơ bản, không cùng một giuộc với những kẻ bại hoại bẩn thỉu khác.
Tịch Dĩ An gật đầu ra hiệu vệ sĩ cho người vào.
Vốn dĩ Tưởng Lâm Việt ngồi trong phòng bao trên lầu ba, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt nên nổi hứng đi ra tìm niềm vui, tình cờ bắt gặp khoảnh khắc Tịch Dĩ An vào cửa, thoáng liếc mắt một cái tưởng như thấy thần tiên*.
(*) Nguyên văn là Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Những tay lão luyện tình trường đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.
Bước vào phòng bao, nhìn ngắm cô gái trước mặt ở cự ly gần, Tưởng Lâm Việt càng quyết tâm phải bắt được đối phương. Nhưng khi liếc sang cô gái còn lại trong phòng, tròng mắt anh tra đột nhiên chấn động, cảm thấy cô gái này hơi quen mắt, nhất thời nhớ không ra.
"Tưởng tổng, đã lâu không gặp nha!" Quách Ngôn Tử chủ động đứng dậy ân cần chào hỏi, tư thái rất hào phóng.
"Cô là..." Tưởng Lâm Phiên thoáng chốc cả kinh, "Quách tổng?!"
Tổng giám đốc quan hệ công chúng của Quang Niên, Lâm An và Quang Niên hợp tác khá nhiều hạng mục, bọn họ đã gặp nhau trong một số vụ làm ăn.
Ánh đèn của quán bar mơ hồ không nhìn rõ, che khuất nửa khuôn mặt Quách Ngôn Tử, hơn nữa tầm mắt Tưởng Lâm Việt vẫn luôn dính vào Tịch Dĩ An, tuyệt nhiên không để ý đến người bên cạnh cô.
Không ngờ lại là người quen.
Tưởng Lâm Việt không ngốc, thấy Quách Ngôn Tử ở đây, lại liên hệ với vừa rồi nghe loáng thoáng vệ sĩ gọi tên người trong phòng, tuy không nghe rõ nhưng tuyệt đối không phải "Quách tổng."
Với sự phô trương và khí độ này, còn đi cùng tổng giám đốc quan hệ công chúng của Quang Niên, não Tương Lâm Việt load thật nhanh, đột nhiên anh ta nghĩ đến những tin đồn trong vòng gần đây...
Hình như Quách Ngôn Tử có quan hệ rất thân thiết với vị ở Tịch gia kia?
Lấy lại bình tĩnh, anh ta vội vàng thu hồi ánh mắt lỗ mãng vừa rồi, thận trọng nhìn về phía Tịch Dĩ An, sau đó hỏi Quách Ngôn Tử: "Vị này là?"
Tịch Dĩ An nâng ly rượu đỏ nhấp một ngụm, không lên tiếng.
Quách Ngôn Tử cười đáp: "Đây là Tịch tổng của Thế Đình."
Vốn còn định hỏi một câu: "Chẳng phải cậu đặc biệt tới chào hỏi Tịch tổng à, sao lại không biết?" Nhưng vì thân phận đối tác, Quách Ngôn Tử biết không thể nói trắng ra.
Tịch Dĩ An cũng rất phối hợp, hơi ngẩng đầu lên, tư thế ngồi vẫn không thay đổi, liếc mắt nhìn Tưởng Lâm An gật đầu đầy ẩn ý.
"Tịch Dĩ An."
Tưởng Lâm Việt: "......."
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Đến khi Tưởng Lâm Việt quay lại phòng bao trên lầu ba, nét mặt vô cùng phức tạp.
Hồ Vi Dịch trông thấy, cười trêu: "Sao rồi? Tưởng tổng săn người đẹp không thuận à?"
Tưởng Lâm Việt thản nhiên liếc anh ta, vẫn nói thật: "Không thuận, rất không thuận."
Thú vị thế à.
Hồ Vi Dịch đột nhiên thấy hứng thú, kéo người ngồi xuống: "Nào nào nào! Tưởng tổng nói cho mọi người nghe xem không thuận chỗ nào, cho chúng tôi vui vẻ một phen!"
Đám người này vốn đã thân quen, nếu là lúc bình thường Tưởng Lâm Việt đã lười phản ứng lại, nhưng đêm nay thái độ rất khác thường, hung hăng rót một ly rượu dựa lưng vào sô pha, cam chịu nói: "Em gặp Tịch Dĩ An."
Hồ Vi Dịch: "...."
Những người khác: "!!!"
Nghiêng người như vậy khiến Tưởng Lâm Việt chú ý tới bên kia: "Yến ca đâu?"
Hồ Vi Dịch: "Chê mấy người chúng ta không ai thắng được cậu ta, đi rồi."
"Tịch...Tịch Dĩ An cũng ở đây?... Vậy có khi nào Thương thiếu và cô ấy sẽ hiệp lộ tương phùng không?" Có người bỗng nhiên tò mò.*
(*) Hiệp lộ tương phùng: Đường hẹp gặp nhau, chỉ người có duyên, có tình sẽ đến với nhau.
Hồ Vi Dịch cười cợt nhả: "Cái này chưa chắc, bọn họ khó làm nên chuyện."
Khi mọi người đang bị câu nói bâng quơ của Hồ Vi Dịch thuyết phục, một người khác bỗng nhiên sâu kín nói: "Mọi người không thấy nếu hai người họ bên nhau thì sẽ rất kích thích sao?"
"..."
Mày mà còn lắm lời thì chúng ta đừng hòng ngủ nữa!
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Lầu hai không có nhà vệ sinh trong phòng bao, Tịch Dĩ An kiềm nén khó chịu đi vào nhà vệ sinh công cộng.
Hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với cô nghĩ.
Thương Yến Bạch có vẻ là một người rất giỏi kinh doanh, nhà vệ sinh trong quán bar có thể so với khách sạn cao cấp, chẳng những không có mùi đặc biệt mà cơ sở vật chất cũng rất hoàn thiện.
Nếu gã say rượu không bất ngờ xông vào xách theo một cô bé đang khóc như mưa, cô sẽ cho quán bar này tám điểm, hai điểm còn lại lười cho, vì sự hà khắc của cô không cần lý do.
Hai vệ sĩ đi cùng Tịch Dĩ An đang đứng canh giữ ngoài nhà vệ sinh, ngay lập tức ngăn gã đàn ông say rượu không cho vào.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng lập tức trốn sau lưng cô, có lẽ cảm thấy dáng người cô cao gầy khí chất nổi bật, mang theo vệ sĩ chắn ở phía trước nên vừa khóc vừa cầu cứu: "Chị ơi, giúp em với! Người này uống rượu vào động tay động chân với em, em không biết ông ta!"
"Không biết?! Cô mẹ nó không biết ông đây? Cô biết ông đây là ai không? Được ông coi trọng là phúc của cô!" Gã say rượu có lẽ vừa ra khỏi nhà vệ sinh nam, ngay cả khóa quần còn chưa kéo, bộ mặt hung ác dữ tợn, lúc nói chuyện thở ra mùi hôi thối khiến Tịch Dĩ An buồn nôn.
Cô đưa tay che miệng mũi, không hề che giấu vẻ khinh thường.
Vệ sĩ dễ dàng xách lên, ném gã say rượu miệng hùm gan thỏ này ra khỏi nhà vệ sinh, ngã xuống cầu thang.
Động tĩnh quá lớn, thu hút chú ý của bảo vệ dưới hành lang, anh ta nói vào bộ đàm vài câu vừa chạy đến hỏi tình hình.
Gã say rượu hùng hùng hổ hổ không ngừng chửi rủa, có thể do thấy Tịch Dĩ An xinh đẹp hơn nên đổi mục tiêu, cái gì khó nghe đều phun ra hết.
Vệ sĩ định xách gã lên đấm thêm mấy cái nhưng Tịch Dĩ An khoát tay ra hiệu cho anh ta lui ra, cô bước thẳng về phía trước, gót giày chạm đất phát ra những tiếng thanh thúy nhịp nhàng.
Con người hành động hoàn toàn dựa vào bản năng, trong phút chốc, gã say rượu như cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên im bặt, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn cô gái đang từng bước đến gần.
Ngọn đèn sau lưng rơi xuống, phủ lên người cô một đường viền vàng, thắp sáng chiếc áo màu vàng trên người cô.
Dưới ánh đèn vàng, gương mặt kiều diễm như bóng ma từ địa ngục bước ra, vô cùng mê hoặc cũng mười phần nguy hiểm.
Gót giày đỏ mảnh khảnh không nhanh không chậm vang lên, dừng lại trước mu bàn tay của gã, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi nghiến xuống.
"A ———"
Tiếng hét như heo chọc tiết bị bao trùm bởi tiếng nhạc sàn nhảy dưới tầng một.
"Miệng thật bẩn, chưa súc miệng sao?" Tịch Dĩ An nhả từng chữ, giọng điệu rất từ tốn nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh lùng như ngâm trong hồ băng.
Gã say rượu dưới chân mặt đỏ bừng vì đau, mồ hôi túa ra không ngừng, đâu còn sức lực để trả lời, chỉ biết mù mịt gào thét.
Tiếng an ninh quán bar chạy đến từ phía hàng lang bên kia.
Lúc này Tịch Dĩ An mới từ từ nhấc chân lên, bởi vì vừa rồi cúi xuống, nhưng sợi tóc mềm mại như nước vén sau vành tai cũng rũ xuống hai bên má.
Cô cũng không cảm thấy thất thố, chậm rãi đứng thẳng lưng, một tay đút túi áo quay người chuẩn bị rời đi.
Thời điểm ngoái đầu bỗng nhiên rơi vào một cặp mắt đen láy xen lẫn kinh ngạc.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Tác giả có lời muốn nói: Nào nào, đây chẳng phải là gặp nhau sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...